Chương 76
Trương Đại Cát
2024-11-20 01:22:03
Hôm nay Hầu phủ nhộn nhịp hiếm thấy.
Đèn lồng lụa đỏ treo cao trên cổng, tôi tớ người hầu nghênh đón khách khứa, quả thực hết sức náo nhiệt.
Lão Hầu gia cũng phấn chấn hiếm thấy, mặc quan phục mới tinh cùng kế phu nhân đứng ở cổng chờ vương phủ tới đón dâu.
Nhưng khách khứa chỉ chú ý đến mỗi mình thế tử.
Từ khi Hoa Hiểu Tư chinh chiến đến giờ chưa từng về đây, xem như tre xấu mọc măng tốt, giờ đã là đại tướng quân được Hoàng thượng ưu ái, một thời gian nữa chắc chắn sẽ đạt thành tựu lớn.
Đứng cạnh hắn là một công tử tuấn tú, vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng mỉm cười, chẳng biết là khách quý từ đâu đến.
Khách quý đang lén nhéo eo người bên cạnh.
“Tướng quân, đừng xụ mặt nữa mà!”
Dư phó tướng cũng khổ tâm lắm.
——————
Hôm qua Dư Dục được Tống Bảo yểm trợ thoát khỏi phủ Kính Vương, sau đó lập tức đến Hoa phủ, bận tối tăm mặt mũi.
Dù sao y cũng không yên tâm về Hoa Hiểu Tư, càng không yên tâm về lão Hầu gia cha hắn.
Trước khi nhập ngũ y từng theo Hoa Hiểu Tư về Hầu phủ một lần, lúc đó y vẫn chưa biết Hầu phủ loạn cỡ nào nên nơm nớp lo sợ.
Kết quả trên đường từ kinh thành đến biên cương Hoa Hiểu Tư vòng về phủ, không phải để cáo biệt cha mẹ mà là để giải quyết cục diện rối rắm do cha hắn gây ra.
Nhắc đến cũng buồn cười, cha hắn bị đối thủ chính trị hạ bệ, đã lớn tuổi mà còn phong lưu cởi truồng chạy ngoài đường, suýt nữa chết trên giường tình nhân.
Hoa Hiểu Tư ở xa kinh thành nghe tin này đành phải dành chút thời gian về giải quyết việc nhà.
Lúc đó Dư Dục cảm thấy Hoa Hiểu Tư quá khổ, rõ ràng bằng tuổi y mà phải gánh vác gia tộc, trong khi y vẫn còn ở cạnh cha mẹ vui chơi, chẳng quan tâm gì đến chuyện cơm áo.
Quả nhiên hôm qua Dư Dục chạy tới, ngay cả lụa đỏ Hầu phủ cũng chưa treo xong, người hầu ngây ra như phỗng, chẳng có vẻ gì là sốt ruột.
“Thế tử của các ngươi đâu?”
Dư Dục nhảy xuống ngựa đi vào cổng chính, thậm chí người cản đường hay thông báo cũng không có, đành phải túm đại một người hầu tra hỏi.
Người hầu câm như hến, hoàn toàn không dám mở miệng, Dư Dục tức quá ném người sang bên rồi tự mình đi tìm, cũng may chưa đi mấy bước thì nghe thấy tiếng quát om sòm.
Dư Dục tìm đến nơi, trông thấy Hoa Hiểu Tư xanh mặt quát tháo ở viện phía Đông.
“Tráo người thành thân là tội khi quân đấy! Sao ngươi dám hả!”
Mẹ, kích thích thật.
Đèn lồng lụa đỏ treo cao trên cổng, tôi tớ người hầu nghênh đón khách khứa, quả thực hết sức náo nhiệt.
Lão Hầu gia cũng phấn chấn hiếm thấy, mặc quan phục mới tinh cùng kế phu nhân đứng ở cổng chờ vương phủ tới đón dâu.
Nhưng khách khứa chỉ chú ý đến mỗi mình thế tử.
Từ khi Hoa Hiểu Tư chinh chiến đến giờ chưa từng về đây, xem như tre xấu mọc măng tốt, giờ đã là đại tướng quân được Hoàng thượng ưu ái, một thời gian nữa chắc chắn sẽ đạt thành tựu lớn.
Đứng cạnh hắn là một công tử tuấn tú, vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng mỉm cười, chẳng biết là khách quý từ đâu đến.
Khách quý đang lén nhéo eo người bên cạnh.
“Tướng quân, đừng xụ mặt nữa mà!”
Dư phó tướng cũng khổ tâm lắm.
——————
Hôm qua Dư Dục được Tống Bảo yểm trợ thoát khỏi phủ Kính Vương, sau đó lập tức đến Hoa phủ, bận tối tăm mặt mũi.
Dù sao y cũng không yên tâm về Hoa Hiểu Tư, càng không yên tâm về lão Hầu gia cha hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi nhập ngũ y từng theo Hoa Hiểu Tư về Hầu phủ một lần, lúc đó y vẫn chưa biết Hầu phủ loạn cỡ nào nên nơm nớp lo sợ.
Kết quả trên đường từ kinh thành đến biên cương Hoa Hiểu Tư vòng về phủ, không phải để cáo biệt cha mẹ mà là để giải quyết cục diện rối rắm do cha hắn gây ra.
Nhắc đến cũng buồn cười, cha hắn bị đối thủ chính trị hạ bệ, đã lớn tuổi mà còn phong lưu cởi truồng chạy ngoài đường, suýt nữa chết trên giường tình nhân.
Hoa Hiểu Tư ở xa kinh thành nghe tin này đành phải dành chút thời gian về giải quyết việc nhà.
Lúc đó Dư Dục cảm thấy Hoa Hiểu Tư quá khổ, rõ ràng bằng tuổi y mà phải gánh vác gia tộc, trong khi y vẫn còn ở cạnh cha mẹ vui chơi, chẳng quan tâm gì đến chuyện cơm áo.
Quả nhiên hôm qua Dư Dục chạy tới, ngay cả lụa đỏ Hầu phủ cũng chưa treo xong, người hầu ngây ra như phỗng, chẳng có vẻ gì là sốt ruột.
“Thế tử của các ngươi đâu?”
Dư Dục nhảy xuống ngựa đi vào cổng chính, thậm chí người cản đường hay thông báo cũng không có, đành phải túm đại một người hầu tra hỏi.
Người hầu câm như hến, hoàn toàn không dám mở miệng, Dư Dục tức quá ném người sang bên rồi tự mình đi tìm, cũng may chưa đi mấy bước thì nghe thấy tiếng quát om sòm.
Dư Dục tìm đến nơi, trông thấy Hoa Hiểu Tư xanh mặt quát tháo ở viện phía Đông.
“Tráo người thành thân là tội khi quân đấy! Sao ngươi dám hả!”
Mẹ, kích thích thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro