Chương 85
Trương Đại Cát
2024-11-20 01:22:03
Đâu ai ngờ kiếp trước họ là hai trái khổ qua như vậy.
Tống Bảo muốn ôm Đường Cảnh Hạo, cũng muốn nói hết sự thật về mình trước kia.
Nhưng y là khán giả nên chỉ có thể trơ mắt nhìn diễn biến mọi chuyện, nhìn mình tuyệt vọng rời cung rồi tha hương đi xa.
Cuối cùng ngự thư phòng chỉ còn lại mình Đường Cảnh Hạo.
Khung cảnh uy nghiêm hoành tráng trong ký ức của y chợt trở nên tiêu điều.
Tống Bảo không sao khóc được, y biết rõ những chuyện sắp xảy đến với mình, giờ chỉ muốn ở cạnh Đường Cảnh Hạo, ở cạnh Hạo ca ca của y mà thôi.
Dù nhìn không thấy sờ không được nhưng y vẫn ngốc nghếch ở cạnh Đường Cảnh Hạo, chỗ nào cũng không muốn đi.
Sao kiếp trước y lại không ở bên hắn chứ, hai người họ đúng là ngốc nhất trên đời.
“Bệ hạ, tên tiện nô Tống gia kia đi Tây Xuyến rồi, chi bằng giải quyết dứt khoát, sai người xử lý sạch sẽ đi ạ.”
Lại là kẻ “xuyên qua” kia, kẻ luôn muốn hấp thu vận may của hắn, xúi giục hắn diệt cỏ tận gốc.
Nghe những lời ác độc của đối phương, Tống Bảo chẳng có chút cảm xúc nào, y không muốn dính vào mớ bòng bong này nữa mà chỉ muốn Đường Cảnh Hạo nhẹ nhõm hơn.
Nhưng nam nhân này làm sao nhẹ nhõm được chứ?
Nhìn thái dương hắn nổi lên gân xanh, Tống Bảo biết hắn lại đang thống khổ giãy giụa.
Bị khống chế chính là số phận của Hoàng đế, tiên hoàng bị khống chế từ một minh quân biến thành hôn quân, Đường Cảnh Hạo cũng bị khống chế, phải ra tay giết người mình yêu.
Tống Bảo nhát gan sợ chết sợ đau, nhưng y vẫn muốn nói với Hạo ca ca.
Dù ngươi nói gì hay quyết định ra sao thì Bảo Bảo cũng sẽ không trách ngươi.
Quả nhiên Đường Cảnh Hạo lên tiếng, đôi mắt tối tăm tràn ngập tơ máu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
“Mưu đồ làm hại hoàng tự, lăng trì xử tử.”
Câu này vừa thốt ra thì trời đất rung chuyển.
Tống Bảo nhìn vẻ mặt rạn nứt của Tiểu Dịch rồi lại nhìn Đường Cảnh Hạo phun máu lấm tấm như hoa mai, cả thế giới đều bị đóng băng.
【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】
【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】
【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】
“Thì ra là thế, thì ra là thế!”
Tống Bảo phá lên cười trước cảnh tượng vặn vẹo.
Thì ra y sống lại không phải tình cờ, cũng không phải ý trời.
Mà là có người đem mạng mình ra đổi.
Đổi lấy sự sống.
Tống Bảo muốn ôm Đường Cảnh Hạo, cũng muốn nói hết sự thật về mình trước kia.
Nhưng y là khán giả nên chỉ có thể trơ mắt nhìn diễn biến mọi chuyện, nhìn mình tuyệt vọng rời cung rồi tha hương đi xa.
Cuối cùng ngự thư phòng chỉ còn lại mình Đường Cảnh Hạo.
Khung cảnh uy nghiêm hoành tráng trong ký ức của y chợt trở nên tiêu điều.
Tống Bảo không sao khóc được, y biết rõ những chuyện sắp xảy đến với mình, giờ chỉ muốn ở cạnh Đường Cảnh Hạo, ở cạnh Hạo ca ca của y mà thôi.
Dù nhìn không thấy sờ không được nhưng y vẫn ngốc nghếch ở cạnh Đường Cảnh Hạo, chỗ nào cũng không muốn đi.
Sao kiếp trước y lại không ở bên hắn chứ, hai người họ đúng là ngốc nhất trên đời.
“Bệ hạ, tên tiện nô Tống gia kia đi Tây Xuyến rồi, chi bằng giải quyết dứt khoát, sai người xử lý sạch sẽ đi ạ.”
Lại là kẻ “xuyên qua” kia, kẻ luôn muốn hấp thu vận may của hắn, xúi giục hắn diệt cỏ tận gốc.
Nghe những lời ác độc của đối phương, Tống Bảo chẳng có chút cảm xúc nào, y không muốn dính vào mớ bòng bong này nữa mà chỉ muốn Đường Cảnh Hạo nhẹ nhõm hơn.
Nhưng nam nhân này làm sao nhẹ nhõm được chứ?
Nhìn thái dương hắn nổi lên gân xanh, Tống Bảo biết hắn lại đang thống khổ giãy giụa.
Bị khống chế chính là số phận của Hoàng đế, tiên hoàng bị khống chế từ một minh quân biến thành hôn quân, Đường Cảnh Hạo cũng bị khống chế, phải ra tay giết người mình yêu.
Tống Bảo nhát gan sợ chết sợ đau, nhưng y vẫn muốn nói với Hạo ca ca.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù ngươi nói gì hay quyết định ra sao thì Bảo Bảo cũng sẽ không trách ngươi.
Quả nhiên Đường Cảnh Hạo lên tiếng, đôi mắt tối tăm tràn ngập tơ máu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
“Mưu đồ làm hại hoàng tự, lăng trì xử tử.”
Câu này vừa thốt ra thì trời đất rung chuyển.
Tống Bảo nhìn vẻ mặt rạn nứt của Tiểu Dịch rồi lại nhìn Đường Cảnh Hạo phun máu lấm tấm như hoa mai, cả thế giới đều bị đóng băng.
【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】
【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】
【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】
“Thì ra là thế, thì ra là thế!”
Tống Bảo phá lên cười trước cảnh tượng vặn vẹo.
Thì ra y sống lại không phải tình cờ, cũng không phải ý trời.
Mà là có người đem mạng mình ra đổi.
Đổi lấy sự sống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro