Chương 8
2024-11-20 21:51:53
Editor: Dứa
Triệu Quy Nhạn cụp mắt, cứng đờ lưng trong giây lát, nàng cố kìm nén cảm giác muốn rút ra, để mặc Triệu Thanh Hồng kéo tay mình.
Nàng sống trong hậu viện quá lâu, chẳng mấy khi gặp mặt nam tử, chỉ tiếp xúc da thịt với hai người duy nhất.
Vài ngày trước, trong lúc hoảng loạn nàng đã lôi kéo vị công tử ấy trốn đi, đó là người đầu tiên.
Triệu Thanh Hồng là người thứ hai.
Song, hai người này mang tới cho nàng cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
Bàn tay của Trình Cảnh Di khô ráo ấm áp, khiến nàng vô cùng yên lòng.
Còn tay của Triệu Thanh Hồng, rõ ràng cảm giác chạm vào là ấm nóng, tuy nhiên lại làm nàng rét run vô cớ, là cảm giác nguy hiểm không thể ngăn cản.
Triệu Quy Nhạn đảo mắt, nhưng ông là phụ thân của nàng mà? Nàng không nên có suy nghĩ như vậy đúng không?
Triệu Thanh Hồng thấy nàng đang cúi đầu, nhìn đăm đăm vào tay ông, ông mỉm cười hài lòng.
Dù nàng oán trách ông thế nào, chung quy trong lòng vẫn mong mỏi được phụ thân coi trọng.
Triệu Thanh Hồng đích thân dẫn nàng vào từ đường, Triệu Tú Vinh đứng bên cạnh thay đổi sắc mặt.
Triệu Thanh Hồng vẫn luôn giữ hình tượng người cha nghiêm khắc, không thân thiết với con cái mấy. Hiện giờ nhìn màn diễn xuất này, hắn ta khó tránh khỏi có phần bất mãn.
Phủ Vinh Quốc công luôn dựa vào công lao để tìm được chỗ đứng trong triều, một nữ tử có thể làm nên trò trống gì? Phụ thân cần gì phải quan tâm nhiều như thế?
Ông đánh giá Triệu Quy Nhạn cao quá rồi.
Triệu Tú Vinh nghĩ đến người đàn ông ngồi trên cao mỗi khi lâm triều, trong lòng dâng lên niềm tôn kính vô hạn. Người đàn ông ấy kế vị lúc còn trẻ, chỉ trong vòng mười lăm năm đã tạo nên thời đại thịnh thế mấy trăm năm của Đại Ngụy.
Hắn ta luôn mắt cao hơn đầu, nhưng hắn ta cũng có tư cách kiêu ngạo.
Hắn ta thông minh từ nhỏ, rõ ràng có xuất thân hiển hách, nhưng không dựa vào quyền thế trong nhà, mà tham gia khoa cử vào triều làm quan, hô mưa gọi gió trên triều đình. Nếu không xảy ra bất ngờ gì, trong vài thập niên tới, hắn ta nhất định sẽ thăng tiến cao hơn, tiến vào nội các, trở thành Thứ phụ, thậm chí là Thủ phụ.
Một đệ tử xuất sắc của thế gia như Triệu Tú Vinh, từ trước đến nay luôn tự phụ, không ai có thể coi thường. Chỉ riêng đương kim Thánh thượng là hắn ta khâm phục từ tận đáy lòng, bái phục từ trong xương cốt.
Đối với Triệu Tú Vinh, chẳng một ai xứng với Trình Cảnh Di, ngay cả trưởng tỷ của mình cũng vậy.
Triệu Quy Nhạn cảm nhận được hai ánh mắt không thiện ý đang quan sát mình, nàng mím môi, đúng là mẫu tử liền tâm (*).
(*) Chỉ sự kết nối, thấu hiểu lẫn nhau giữa mẹ và con trai.
Người huynh trưởng chưa từng tiếp xúc này cũng ghét nàng.
May mắn thay, nàng sẽ không vì tấm lòng đạo đức giả của Triệu Thanh Hồng mà sinh ra bất cứ ảo tưởng nào. Có lẽ do mình phúc mỏng, không chịu nổi tình thân, đời này đã định sẵn không được người nhà yêu quý.
Ánh mắt Triệu Quy Nhạn thoáng qua nỗi cô đơn, nàng không phải người có ý chí sắt đá, không có người thân bảo vệ, cuộc sống ít nhiều gì cũng có phần khó khăn.
Triệu Thanh Hồng chỉ vào bài vị phía trên, giới thiệu từng người cho nàng. Triệu Quy Nhạn cầm nén hương trong tay, cung kính bái lạy.
Sau đó Dương thị đứng trước mặt nàng, Triệu Quy Nhạn hành lễ, Triệu Thanh Hồng mời trưởng lão trong tộc chứng kiến, ghi thêm tên nàng dưới danh nghĩa của Dương thị. Và cứ như thế, nàng chính thức trở thành đích nữ phủ Vinh Quốc công.
Sau khi kết thúc nghi lễ, Dương thị kéo Triệu Tú Vinh vội vã rời đi.
Triệu Thanh Hồng lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra, đưa cho Triệu Quy Nhạn, dịu dàng nói: “Nếu đã là con gái dòng chính, cũng nên có bội ngọc.”
Con cái dòng chính của Triệu gia vẫn luôn có quy tắc đeo bội ngọc, vừa nhã nhặn vừa tượng trưng cho địa vị cao quý.
Triệu Quy Nhạn nhận lấy, đôi mắt vốn không hề để ý chợt khựng lại, ánh lên nỗi chua xót.
Đây là một đóa sen Tịnh Đế (*) nở rộ xinh đẹp.
(*) Tịnh Đế liên là hai đoá hoa sen nở trên cùng một cuống, được coi là đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, hiếm gặp, tượng trưng cho điềm lành, may mắn, thịnh vượng, sung túc. Xưa loài sen này chỉ dành để tiến vua, nên mới có tên là “Tịnh Đế”.
Nàng đã từng thấy.
Triệu Thanh Hồng bảo: “Cây Tịnh Đế liên này một nửa ở chỗ Thanh Loan, hiện giờ đã chôn chung với con bé trong hoàng lăng, nửa còn lại sẽ giao cho con.”
Triệu Quy Nhạn nghẹn ngào nắm ngọc bội trong lòng bàn tay, siết thật chặt.
Khi cửa lớn của từ đường chậm rãi khép lại, Triệu Quy Nhạn quay đầu nhìn thoáng qua. Giữa ánh nến yếu ớt cô đơn lạnh lẽo, bài vị liệt tổ liệt tông Triệu thị được dựng đứng yên tĩnh ở đấy.
A tỷ, tỷ sẽ bảo vệ muội, đúng không?
*
Trong lòng Dương thị tin chắc các đại thần trong triều sẽ không dễ dàng bỏ qua việc Triệu Quy Nhạn tiến cung, thế nên khi Triệu Thanh Hồng vội vã sửa gia phả, bà ta cũng chỉ mất hứng một chút.
Triệu Quy Nhạn đã trở thành con gái trên danh nghĩa của bà ta, Dương thị đành phải miễn cưỡng đồng ý cho Triệu Quy Nhạn thỉnh an.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Quy Nhạn không muốn bị bắt lỗi nên tới Phúc Chính Viện từ sớm.
Dương thị còn đang rửa mặt chải đầu, nghe thấy nha hoàn bẩm báo, bà ta nhíu mày. Nhưng nghĩ đến Triệu Thanh Hồng, bà ta phải kiềm chế nỗi bất mãn, cao giọng nói: “Cho con bé vào.”
Nha hoàn vén rèm cửa ra ngoài, dẫn Triệu Quy Nhạn vào.
Triệu Quy Nhạn chậm rãi bước vào, cúi đầu thỉnh an: “Con gái bái kiến mẫu thân, mẫu thân vạn phúc.”
Dương thị nâng tay, lạnh nhạt nói: “Đứng dậy đi.”
Triệu Quy Nhạn đứng dậy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngoan ngoãn đứng một bên hầu hạ.
Dương thị đánh giá nàng từ trong gương, Triệu Quy Nhạn diện áo sam Như Ý đính hai hàng khuy màu xanh nhạt, áo khoác và váy màu vàng mơ. Rõ ràng là trang phục mùa đông dày dặn, nhưng mặc trên người nàng vẫn lộ ra vòng eo thon thả, tư thái thướt tha.
Nàng trời sinh đã đẹp, hôm nay còn thoa ít phấn son, càng thêm rực rỡ không gì sánh bằng.
Diện mạo của Triệu Quy Nhạn không giống Triệu Thanh Hồng, chắc hẳn giống mẹ ruột. Dương thị chưa từng gặp mặt mẹ ruột nàng, nhưng từ nhan sắc của Triệu Quy Nhạn, bà ta có thể hình dung đại khái, nhất định đó là một mỹ nhân.
Dương thị cắm những móng tay được chăm sóc tỉ mỉ vào lòng bàn tay, cố đè nỗi căm hận xuống đáy lòng, nói: “Lần đầu tiên ngươi đến viện của ta, ta cũng không tiện sai bảo ngươi. Có điều, nếu ngươi cứ chờ mà không làm gì cả, rơi vào miệng người khác sẽ nói ngươi bất hiếu. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ta đã tìm được việc cho ngươi.”
Vừa nói, Dương thị vừa lấy tay đỡ đầu, hơi rầu rĩ bảo: “Gần đây ta luôn cảm thấy tim đập nhanh khó ngủ, có lẽ đã tiếp xúc với thứ gì không sạch sẽ.”
Bà ta dừng lại, như có như không quét mắt qua người Triệu Quy Nhạn.
Bàn tay dưới ống tay áo của Triệu Quy Nhạn siết chặt, nhưng trên mặt nàng vẫn điềm tĩnh cười nhạt.
Dương thị nói: “Nếu ngươi có lòng, hãy thay ta đến chùa Hương Tích cầu phúc.”
Triệu Quy Nhạn do dự hỏi: “Chùa Hương Tích?”
Mấy ngày trước tuyết lớn bao phủ ngọn núi, hiện giờ tuyết đã tan, đây là lúc đường núi trơn trượt. Chùa Hương Tích lại được xây dựng trên đỉnh núi có địa thế chênh vênh, rất khó để di chuyển.
“Ngươi không muốn? Cũng khó trách, hiện giờ ngươi sắp vào cung làm Hoàng hậu, sao có thể hạ mình đi cầu phúc cho ta? Ta mơ mộng hão huyền rồi.” Dương thị bảo.
Triệu Quy Nhạn ngẩng đầu, thấy vẻ tiếc nuối trên mặt Dương thị, nhưng ánh mắt bà ta lại hiện rõ ác ý, nàng biết bà ta đang cố làm khó nàng.
Nàng mỉm cười đồng ý: “Con gái sẵn lòng ạ.”
Nếu nàng không đồng ý, Dương thị sẽ rêu rao khắp nơi về việc nàng “bất hiếu”.
Nếu đổi thành trước kia thì nàng cũng chẳng sao, song hiện tại nàng muốn tiến cung, danh tiếng đóng vai trò quan trọng vô cùng.
Thấy nàng đồng ý, Dương thị bổ sung: “Chọn ngày chi bằng gặp ngày, hay thỉnh an xong ngươi lập tức khởi hành đi.”
“Vâng ạ.” Triệu Quy Nhạn gật đầu.
Bấy giờ những người khác trong phủ cũng lục tục tới nhà chính thỉnh an, khuôn mặt tươi cười của Triệu Vân Oanh bỗng cứng ngắc khi thấy Triệu Quy Nhạn.
“Mẫu thân, sao nàng lại ở đây?” Triệu Vân Oanh vô thức chất vấn.
Thấy nàng ta vừa tiến vào đã giở giọng điệu như thế, Dương thị lập tức sầm mặt, quở trách: “Hô to gọi nhỏ vậy còn ra thể thống gì?”
Triệu Vân Oanh tái mặt, không dám ngang ngược nữa, nàng ta cung kính hành lễ: “Mẫu thân vạn phúc.”
Nàng ta vừa định duỗi thẳng đầu gối, Dương thị chợt nói: “Con vẫn chưa chào hỏi tiểu ngũ đấy.”
Triệu Vân Oanh khiếp sợ ngẩng đầu, không thể tin được lời nói của Dương thị.
Nàng ta phải hành lễ với Triệu Quy Nhạn? Dựa vào đâu?
Nàng ta thoáng thấy miếng ngọc bội hoa sen trắng tinh không tì vết bên hông nàng, trong lòng trào dâng nỗi đố kị.
Đích nữ?!
Dương thị có sự cố chấp tuyệt đối với quyền uy của mình, ví dụ như hiện tại, mặc dù bà ta không ưa Triệu Quy Nhạn, nhưng bây giờ nàng đã là con gái trên danh nghĩa của bà ta. Nếu Triệu Vân Oanh khinh thường Triệu Quy Nhạn trước mặt bà ta, vậy trong mắt bà ta thì hành động đó chẳng khác gì đang đánh vào mặt bà ta.
Dương thị lạnh lùng hỏi: “Không hiểu đích thứ tôn ti sao?”
Triệu Vân Oanh ngượng ngùng khuỵu gối với Triệu Quy Nhạn: “Chào buổi sáng ngũ muội muội.”
Triệu Quy Nhạn thấy vẻ mặt đau khổ của nàng ta khi hành lễ, trái tim vẫn luôn căng thẳng của nàng thầm mừng rỡ, kẻ ác phải để kẻ ác trừng trị. Nhưng thái độ nàng vẫn như thường, nàng học theo Triệu Thanh Loan, không mặn không nhạt gật đầu.
Triệu Vân Oanh suýt đã cắn vỡ răng bạc, hay cho nàng dám thể hiện đầy đủ điệu bộ của đích nữ như thế!
Dương thị không thích đám con thứ bao gồm cả Triệu Vân Oanh, cho phép bọn họ thỉnh an xong thì rời đi.
Thải Nguyệt theo sau Triệu Quy Nhạn, trên mặt đầy sầu lo: “Chùa Hương Tích ở xa vùng ngoại ô, cộng thêm đường núi gập ghềnh, dạo trước luôn có người gặp chuyện. Thời điểm tuyết tan hiếm ai tới chùa cầu phúc, rõ ràng phu nhân đang muốn tra tấn ngài mà?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Quy Nhạn nói: “Đừng lo, đến khi ấy chúng ta cẩn thận một chút, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
Thải Nguyệt đành phải đè nén nỗi lo, theo nàng đi tìm xa phu.
Nhiều ngày nay Triệu Quy Nhạn thường được mọi người trong phủ xu nịnh. Biết nàng cần dùng xe ngựa, xa phu bèn chọn một con ngựa khỏe nhất trong chuồng cho nàng, sau đó ba hoa chích choè khen ngợi hồi lâu, sợ nàng nghĩ mình lừa gạt nàng.
Triệu Quy Nhạn lên xe ngựa, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dễ chịu, lúc này nàng mới nhận ra trong xe trải thảm lông dày, trên vách xe còn lắp ngăn bí mật, xung quanh đã chuẩn bị đủ trà bành lẫn sách vở, vô cùng chu đáo.
Triệu Quy Nhạn líu lưỡi không nói nên lời, xe ngựa trước kia nàng ngồi luôn đầy cỏ, bên trong trống trải, nào được hưởng thụ thế này?
Nàng sờ thảm lông mềm mại dưới thân, bỗng cảm thấy hơi buồn ngủ.
Ngủ trên thảm này chắc sẽ thoải mái lắm nhỉ?
Triệu Quy Nhạn nghiêng người nằm xuống, Thải Nguyệt kinh ngạc: “Tiểu thư, sao ngài lại nằm xuống?”
Triệu Quy Nhạn đổi một tư thế thoải mái hơn: “Đường sá xa xôi, sao ta chỉ ngồi yên được?”
Thải Nguyệt chỉ vào cuốn sách: “Ngài có thể đọc sách để giết thời gian!”
Triệu Quy Nhạn nhíu mày, có phần chê bai: “Chỉ là mấy quy tắc cổ hủ thôi, không đọc!”
Ắt hẳn cỗ xe ngựa này được chuẩn bị riêng cho nữ quyến của phủ, đồ trang trí treo bên trong là nhiều túi thơm con gái ưa chuộng, màu sắc chủ đạo cũng là màu hồng xinh xắn.
Mấy thứ đó cũng tàm tạm, chỉ có sách giúp các nàng giết thời gian thì toàn là những lời giáo huấn rập khuôn cổ hủ dành cho nữ giới.
Triệu Quy Nhạn ghét nhất cảm giác bị gò bó, nếu bảo nàng đọc mấy thứ đó, nàng thà ngủ còn hơn!
Thải Nguyệt đành chịu, không khuyên nữa, nàng ấy nhẹ chân nhẹ tay buông rèm xe xuống, ngăn chặn ánh sáng chói chang từ bên ngoài.
Triệu Quy Nhạn dựa vào gối mềm, giữa lúc lắc lư trái phải, nàng vô thức chìm vào giấc ngủ.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, xe ngựa đột nhiên tròng trành, Triệu Quy Nhạn choàng tỉnh, không rõ tình hình.
Thải Nguyệt thấp giọng nói: “Tiểu thư, ngài ngồi trong xe, để nô tỳ ra ngoài xem đã có chuyện gì.”
Thải Nguyệt định vén rèm xe lên, bên ngoài đã truyền đến giọng nói kinh hoảng của xa phu: “Thải Nguyệt cô nương đừng ra ngoài, ngoài đây có sơn tặc!”
Thải Nguyệt biến sắc, lập tức nhìn Triệu Quy Nhạn. Khuôn mặt nhỏ của Triệu Quy Nhạn tái nhợt, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Phần lớn sơn tặc đều ham tiền, chỉ cần chúng ta giao nộp hết tiền tài, chúng sẽ không làm khó bên ta.”
Triệu Quy Nhạn lục lọi túi tiền một lúc, đầu ngón tay đột nhiên rét run. Hôm nay lên chùa cầu phúc, còn vội vàng khởi hành nên nàng không mang theo nhiều tiền.
Không có tiền, sao nàng có thể tống cổ được đám sơn tặc?
Xa phu khẩn trương hỏi bên ngoài rèm xe: “Tiểu thư, tiền bạc đã chuẩn bị ổn thoả chưa?”
Thải Nguyệt sốt ruột tới mức trên đầu ướt đẫm mồ hôi: “Tiểu thư, làm sao bây giờ?”
Triệu Quy Nhạn siết chặt lòng bàn tay, tự nhủ, mình tuyệt đối không thể rối loạn vào lúc này. Nàng lén vén rèm xe ra, tạo thành một khe hở nhỏ, thấy hơn chục người hung tợn đang chặn đứng ở giao lộ cách đó không xa.
Kẻ nào cũng vác đao lớn, thân hình to như một ngọn núi nhỏ, trông đáng sợ khiến người khác kinh hãi.
Triệu Quy Nhạn cắn môi, tập trung quan sát bụi gai rậm rạp ở một đầu khác. Khi nàng lên tiếng lần nữa, giọng nói mang theo vài phần kiên quyết: “Lát nữa xa phu hãy quất mạnh một roi vào bụng ngựa, trong lúc ngựa hoảng sợ, thừa dịp hỗn loạn chúng ta sẽ nhảy xuống. Bên cạnh có một bụi gai, ta thấy phía sau hình như có một con đường nhỏ, chúng ta chui qua đó, chạy hết sức bình sinh, chạy càng nhanh càng tốt! Địa thế nơi này phức tạp, rừng cây rậm rạp, bám theo đường vòng là có thể thoát thân.”
Thải Nguyệt hoảng hốt: “Tiểu thư, vậy quá nguy hiểm!”
Bất luận nhảy xuống xe hay chui vào bụi gai, nếu bất cẩn đều sẽ bị thương!
Triệu Quy Nhạn nhắm mắt, sắc mặt nặng nề: “Ta hết lựa chọn rồi, trốn thoát thì còn khả năng sống sót, nhưng nếu không trốn…”
Dường như Triệu Quy Nhạn nghĩ đến kết cục thảm thiết nào đó, bỗng ớn lạnh.
Thải Nguyệt nhìn thoáng qua diện mạo của Triệu Quy Nhạn, biểu cảm thay đổi.
Ở thời điểm hiện tại, dung mạo này chính là một tai họa, nếu nàng rơi vào tay sơn tặc, tấm thân trong sạch của người con gái chắc chắn không thể giữ được.
Thải Nguyệt ngồi xuống, dựa sát vào Triệu Quy Nhạn, lại phát hiện nàng đang cứng đờ người như cục đá, hiển nhiên nàng cũng sợ hãi vô cùng.
Nghe thấy lời Triệu Quy Nhạn nói, xa phu cắn răng, đột nhiên ném roi trong tay đi, nhảy khỏi càng xe, ra sức chạy lên trước: “Các vị lão gia, tiểu thư nhà ta xinh đẹp tuyệt trần, tiểu nhân có thể dâng nàng cho các vị lão gia hưởng thụ, chỉ xin các vị lão gia hãy tha cho tiểu nhân một mạng!”
Triệu Quy Nhạn cụp mắt, cứng đờ lưng trong giây lát, nàng cố kìm nén cảm giác muốn rút ra, để mặc Triệu Thanh Hồng kéo tay mình.
Nàng sống trong hậu viện quá lâu, chẳng mấy khi gặp mặt nam tử, chỉ tiếp xúc da thịt với hai người duy nhất.
Vài ngày trước, trong lúc hoảng loạn nàng đã lôi kéo vị công tử ấy trốn đi, đó là người đầu tiên.
Triệu Thanh Hồng là người thứ hai.
Song, hai người này mang tới cho nàng cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
Bàn tay của Trình Cảnh Di khô ráo ấm áp, khiến nàng vô cùng yên lòng.
Còn tay của Triệu Thanh Hồng, rõ ràng cảm giác chạm vào là ấm nóng, tuy nhiên lại làm nàng rét run vô cớ, là cảm giác nguy hiểm không thể ngăn cản.
Triệu Quy Nhạn đảo mắt, nhưng ông là phụ thân của nàng mà? Nàng không nên có suy nghĩ như vậy đúng không?
Triệu Thanh Hồng thấy nàng đang cúi đầu, nhìn đăm đăm vào tay ông, ông mỉm cười hài lòng.
Dù nàng oán trách ông thế nào, chung quy trong lòng vẫn mong mỏi được phụ thân coi trọng.
Triệu Thanh Hồng đích thân dẫn nàng vào từ đường, Triệu Tú Vinh đứng bên cạnh thay đổi sắc mặt.
Triệu Thanh Hồng vẫn luôn giữ hình tượng người cha nghiêm khắc, không thân thiết với con cái mấy. Hiện giờ nhìn màn diễn xuất này, hắn ta khó tránh khỏi có phần bất mãn.
Phủ Vinh Quốc công luôn dựa vào công lao để tìm được chỗ đứng trong triều, một nữ tử có thể làm nên trò trống gì? Phụ thân cần gì phải quan tâm nhiều như thế?
Ông đánh giá Triệu Quy Nhạn cao quá rồi.
Triệu Tú Vinh nghĩ đến người đàn ông ngồi trên cao mỗi khi lâm triều, trong lòng dâng lên niềm tôn kính vô hạn. Người đàn ông ấy kế vị lúc còn trẻ, chỉ trong vòng mười lăm năm đã tạo nên thời đại thịnh thế mấy trăm năm của Đại Ngụy.
Hắn ta luôn mắt cao hơn đầu, nhưng hắn ta cũng có tư cách kiêu ngạo.
Hắn ta thông minh từ nhỏ, rõ ràng có xuất thân hiển hách, nhưng không dựa vào quyền thế trong nhà, mà tham gia khoa cử vào triều làm quan, hô mưa gọi gió trên triều đình. Nếu không xảy ra bất ngờ gì, trong vài thập niên tới, hắn ta nhất định sẽ thăng tiến cao hơn, tiến vào nội các, trở thành Thứ phụ, thậm chí là Thủ phụ.
Một đệ tử xuất sắc của thế gia như Triệu Tú Vinh, từ trước đến nay luôn tự phụ, không ai có thể coi thường. Chỉ riêng đương kim Thánh thượng là hắn ta khâm phục từ tận đáy lòng, bái phục từ trong xương cốt.
Đối với Triệu Tú Vinh, chẳng một ai xứng với Trình Cảnh Di, ngay cả trưởng tỷ của mình cũng vậy.
Triệu Quy Nhạn cảm nhận được hai ánh mắt không thiện ý đang quan sát mình, nàng mím môi, đúng là mẫu tử liền tâm (*).
(*) Chỉ sự kết nối, thấu hiểu lẫn nhau giữa mẹ và con trai.
Người huynh trưởng chưa từng tiếp xúc này cũng ghét nàng.
May mắn thay, nàng sẽ không vì tấm lòng đạo đức giả của Triệu Thanh Hồng mà sinh ra bất cứ ảo tưởng nào. Có lẽ do mình phúc mỏng, không chịu nổi tình thân, đời này đã định sẵn không được người nhà yêu quý.
Ánh mắt Triệu Quy Nhạn thoáng qua nỗi cô đơn, nàng không phải người có ý chí sắt đá, không có người thân bảo vệ, cuộc sống ít nhiều gì cũng có phần khó khăn.
Triệu Thanh Hồng chỉ vào bài vị phía trên, giới thiệu từng người cho nàng. Triệu Quy Nhạn cầm nén hương trong tay, cung kính bái lạy.
Sau đó Dương thị đứng trước mặt nàng, Triệu Quy Nhạn hành lễ, Triệu Thanh Hồng mời trưởng lão trong tộc chứng kiến, ghi thêm tên nàng dưới danh nghĩa của Dương thị. Và cứ như thế, nàng chính thức trở thành đích nữ phủ Vinh Quốc công.
Sau khi kết thúc nghi lễ, Dương thị kéo Triệu Tú Vinh vội vã rời đi.
Triệu Thanh Hồng lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra, đưa cho Triệu Quy Nhạn, dịu dàng nói: “Nếu đã là con gái dòng chính, cũng nên có bội ngọc.”
Con cái dòng chính của Triệu gia vẫn luôn có quy tắc đeo bội ngọc, vừa nhã nhặn vừa tượng trưng cho địa vị cao quý.
Triệu Quy Nhạn nhận lấy, đôi mắt vốn không hề để ý chợt khựng lại, ánh lên nỗi chua xót.
Đây là một đóa sen Tịnh Đế (*) nở rộ xinh đẹp.
(*) Tịnh Đế liên là hai đoá hoa sen nở trên cùng một cuống, được coi là đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, hiếm gặp, tượng trưng cho điềm lành, may mắn, thịnh vượng, sung túc. Xưa loài sen này chỉ dành để tiến vua, nên mới có tên là “Tịnh Đế”.
Nàng đã từng thấy.
Triệu Thanh Hồng bảo: “Cây Tịnh Đế liên này một nửa ở chỗ Thanh Loan, hiện giờ đã chôn chung với con bé trong hoàng lăng, nửa còn lại sẽ giao cho con.”
Triệu Quy Nhạn nghẹn ngào nắm ngọc bội trong lòng bàn tay, siết thật chặt.
Khi cửa lớn của từ đường chậm rãi khép lại, Triệu Quy Nhạn quay đầu nhìn thoáng qua. Giữa ánh nến yếu ớt cô đơn lạnh lẽo, bài vị liệt tổ liệt tông Triệu thị được dựng đứng yên tĩnh ở đấy.
A tỷ, tỷ sẽ bảo vệ muội, đúng không?
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Dương thị tin chắc các đại thần trong triều sẽ không dễ dàng bỏ qua việc Triệu Quy Nhạn tiến cung, thế nên khi Triệu Thanh Hồng vội vã sửa gia phả, bà ta cũng chỉ mất hứng một chút.
Triệu Quy Nhạn đã trở thành con gái trên danh nghĩa của bà ta, Dương thị đành phải miễn cưỡng đồng ý cho Triệu Quy Nhạn thỉnh an.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Quy Nhạn không muốn bị bắt lỗi nên tới Phúc Chính Viện từ sớm.
Dương thị còn đang rửa mặt chải đầu, nghe thấy nha hoàn bẩm báo, bà ta nhíu mày. Nhưng nghĩ đến Triệu Thanh Hồng, bà ta phải kiềm chế nỗi bất mãn, cao giọng nói: “Cho con bé vào.”
Nha hoàn vén rèm cửa ra ngoài, dẫn Triệu Quy Nhạn vào.
Triệu Quy Nhạn chậm rãi bước vào, cúi đầu thỉnh an: “Con gái bái kiến mẫu thân, mẫu thân vạn phúc.”
Dương thị nâng tay, lạnh nhạt nói: “Đứng dậy đi.”
Triệu Quy Nhạn đứng dậy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngoan ngoãn đứng một bên hầu hạ.
Dương thị đánh giá nàng từ trong gương, Triệu Quy Nhạn diện áo sam Như Ý đính hai hàng khuy màu xanh nhạt, áo khoác và váy màu vàng mơ. Rõ ràng là trang phục mùa đông dày dặn, nhưng mặc trên người nàng vẫn lộ ra vòng eo thon thả, tư thái thướt tha.
Nàng trời sinh đã đẹp, hôm nay còn thoa ít phấn son, càng thêm rực rỡ không gì sánh bằng.
Diện mạo của Triệu Quy Nhạn không giống Triệu Thanh Hồng, chắc hẳn giống mẹ ruột. Dương thị chưa từng gặp mặt mẹ ruột nàng, nhưng từ nhan sắc của Triệu Quy Nhạn, bà ta có thể hình dung đại khái, nhất định đó là một mỹ nhân.
Dương thị cắm những móng tay được chăm sóc tỉ mỉ vào lòng bàn tay, cố đè nỗi căm hận xuống đáy lòng, nói: “Lần đầu tiên ngươi đến viện của ta, ta cũng không tiện sai bảo ngươi. Có điều, nếu ngươi cứ chờ mà không làm gì cả, rơi vào miệng người khác sẽ nói ngươi bất hiếu. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ta đã tìm được việc cho ngươi.”
Vừa nói, Dương thị vừa lấy tay đỡ đầu, hơi rầu rĩ bảo: “Gần đây ta luôn cảm thấy tim đập nhanh khó ngủ, có lẽ đã tiếp xúc với thứ gì không sạch sẽ.”
Bà ta dừng lại, như có như không quét mắt qua người Triệu Quy Nhạn.
Bàn tay dưới ống tay áo của Triệu Quy Nhạn siết chặt, nhưng trên mặt nàng vẫn điềm tĩnh cười nhạt.
Dương thị nói: “Nếu ngươi có lòng, hãy thay ta đến chùa Hương Tích cầu phúc.”
Triệu Quy Nhạn do dự hỏi: “Chùa Hương Tích?”
Mấy ngày trước tuyết lớn bao phủ ngọn núi, hiện giờ tuyết đã tan, đây là lúc đường núi trơn trượt. Chùa Hương Tích lại được xây dựng trên đỉnh núi có địa thế chênh vênh, rất khó để di chuyển.
“Ngươi không muốn? Cũng khó trách, hiện giờ ngươi sắp vào cung làm Hoàng hậu, sao có thể hạ mình đi cầu phúc cho ta? Ta mơ mộng hão huyền rồi.” Dương thị bảo.
Triệu Quy Nhạn ngẩng đầu, thấy vẻ tiếc nuối trên mặt Dương thị, nhưng ánh mắt bà ta lại hiện rõ ác ý, nàng biết bà ta đang cố làm khó nàng.
Nàng mỉm cười đồng ý: “Con gái sẵn lòng ạ.”
Nếu nàng không đồng ý, Dương thị sẽ rêu rao khắp nơi về việc nàng “bất hiếu”.
Nếu đổi thành trước kia thì nàng cũng chẳng sao, song hiện tại nàng muốn tiến cung, danh tiếng đóng vai trò quan trọng vô cùng.
Thấy nàng đồng ý, Dương thị bổ sung: “Chọn ngày chi bằng gặp ngày, hay thỉnh an xong ngươi lập tức khởi hành đi.”
“Vâng ạ.” Triệu Quy Nhạn gật đầu.
Bấy giờ những người khác trong phủ cũng lục tục tới nhà chính thỉnh an, khuôn mặt tươi cười của Triệu Vân Oanh bỗng cứng ngắc khi thấy Triệu Quy Nhạn.
“Mẫu thân, sao nàng lại ở đây?” Triệu Vân Oanh vô thức chất vấn.
Thấy nàng ta vừa tiến vào đã giở giọng điệu như thế, Dương thị lập tức sầm mặt, quở trách: “Hô to gọi nhỏ vậy còn ra thể thống gì?”
Triệu Vân Oanh tái mặt, không dám ngang ngược nữa, nàng ta cung kính hành lễ: “Mẫu thân vạn phúc.”
Nàng ta vừa định duỗi thẳng đầu gối, Dương thị chợt nói: “Con vẫn chưa chào hỏi tiểu ngũ đấy.”
Triệu Vân Oanh khiếp sợ ngẩng đầu, không thể tin được lời nói của Dương thị.
Nàng ta phải hành lễ với Triệu Quy Nhạn? Dựa vào đâu?
Nàng ta thoáng thấy miếng ngọc bội hoa sen trắng tinh không tì vết bên hông nàng, trong lòng trào dâng nỗi đố kị.
Đích nữ?!
Dương thị có sự cố chấp tuyệt đối với quyền uy của mình, ví dụ như hiện tại, mặc dù bà ta không ưa Triệu Quy Nhạn, nhưng bây giờ nàng đã là con gái trên danh nghĩa của bà ta. Nếu Triệu Vân Oanh khinh thường Triệu Quy Nhạn trước mặt bà ta, vậy trong mắt bà ta thì hành động đó chẳng khác gì đang đánh vào mặt bà ta.
Dương thị lạnh lùng hỏi: “Không hiểu đích thứ tôn ti sao?”
Triệu Vân Oanh ngượng ngùng khuỵu gối với Triệu Quy Nhạn: “Chào buổi sáng ngũ muội muội.”
Triệu Quy Nhạn thấy vẻ mặt đau khổ của nàng ta khi hành lễ, trái tim vẫn luôn căng thẳng của nàng thầm mừng rỡ, kẻ ác phải để kẻ ác trừng trị. Nhưng thái độ nàng vẫn như thường, nàng học theo Triệu Thanh Loan, không mặn không nhạt gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vân Oanh suýt đã cắn vỡ răng bạc, hay cho nàng dám thể hiện đầy đủ điệu bộ của đích nữ như thế!
Dương thị không thích đám con thứ bao gồm cả Triệu Vân Oanh, cho phép bọn họ thỉnh an xong thì rời đi.
Thải Nguyệt theo sau Triệu Quy Nhạn, trên mặt đầy sầu lo: “Chùa Hương Tích ở xa vùng ngoại ô, cộng thêm đường núi gập ghềnh, dạo trước luôn có người gặp chuyện. Thời điểm tuyết tan hiếm ai tới chùa cầu phúc, rõ ràng phu nhân đang muốn tra tấn ngài mà?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Quy Nhạn nói: “Đừng lo, đến khi ấy chúng ta cẩn thận một chút, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
Thải Nguyệt đành phải đè nén nỗi lo, theo nàng đi tìm xa phu.
Nhiều ngày nay Triệu Quy Nhạn thường được mọi người trong phủ xu nịnh. Biết nàng cần dùng xe ngựa, xa phu bèn chọn một con ngựa khỏe nhất trong chuồng cho nàng, sau đó ba hoa chích choè khen ngợi hồi lâu, sợ nàng nghĩ mình lừa gạt nàng.
Triệu Quy Nhạn lên xe ngựa, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dễ chịu, lúc này nàng mới nhận ra trong xe trải thảm lông dày, trên vách xe còn lắp ngăn bí mật, xung quanh đã chuẩn bị đủ trà bành lẫn sách vở, vô cùng chu đáo.
Triệu Quy Nhạn líu lưỡi không nói nên lời, xe ngựa trước kia nàng ngồi luôn đầy cỏ, bên trong trống trải, nào được hưởng thụ thế này?
Nàng sờ thảm lông mềm mại dưới thân, bỗng cảm thấy hơi buồn ngủ.
Ngủ trên thảm này chắc sẽ thoải mái lắm nhỉ?
Triệu Quy Nhạn nghiêng người nằm xuống, Thải Nguyệt kinh ngạc: “Tiểu thư, sao ngài lại nằm xuống?”
Triệu Quy Nhạn đổi một tư thế thoải mái hơn: “Đường sá xa xôi, sao ta chỉ ngồi yên được?”
Thải Nguyệt chỉ vào cuốn sách: “Ngài có thể đọc sách để giết thời gian!”
Triệu Quy Nhạn nhíu mày, có phần chê bai: “Chỉ là mấy quy tắc cổ hủ thôi, không đọc!”
Ắt hẳn cỗ xe ngựa này được chuẩn bị riêng cho nữ quyến của phủ, đồ trang trí treo bên trong là nhiều túi thơm con gái ưa chuộng, màu sắc chủ đạo cũng là màu hồng xinh xắn.
Mấy thứ đó cũng tàm tạm, chỉ có sách giúp các nàng giết thời gian thì toàn là những lời giáo huấn rập khuôn cổ hủ dành cho nữ giới.
Triệu Quy Nhạn ghét nhất cảm giác bị gò bó, nếu bảo nàng đọc mấy thứ đó, nàng thà ngủ còn hơn!
Thải Nguyệt đành chịu, không khuyên nữa, nàng ấy nhẹ chân nhẹ tay buông rèm xe xuống, ngăn chặn ánh sáng chói chang từ bên ngoài.
Triệu Quy Nhạn dựa vào gối mềm, giữa lúc lắc lư trái phải, nàng vô thức chìm vào giấc ngủ.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, xe ngựa đột nhiên tròng trành, Triệu Quy Nhạn choàng tỉnh, không rõ tình hình.
Thải Nguyệt thấp giọng nói: “Tiểu thư, ngài ngồi trong xe, để nô tỳ ra ngoài xem đã có chuyện gì.”
Thải Nguyệt định vén rèm xe lên, bên ngoài đã truyền đến giọng nói kinh hoảng của xa phu: “Thải Nguyệt cô nương đừng ra ngoài, ngoài đây có sơn tặc!”
Thải Nguyệt biến sắc, lập tức nhìn Triệu Quy Nhạn. Khuôn mặt nhỏ của Triệu Quy Nhạn tái nhợt, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Phần lớn sơn tặc đều ham tiền, chỉ cần chúng ta giao nộp hết tiền tài, chúng sẽ không làm khó bên ta.”
Triệu Quy Nhạn lục lọi túi tiền một lúc, đầu ngón tay đột nhiên rét run. Hôm nay lên chùa cầu phúc, còn vội vàng khởi hành nên nàng không mang theo nhiều tiền.
Không có tiền, sao nàng có thể tống cổ được đám sơn tặc?
Xa phu khẩn trương hỏi bên ngoài rèm xe: “Tiểu thư, tiền bạc đã chuẩn bị ổn thoả chưa?”
Thải Nguyệt sốt ruột tới mức trên đầu ướt đẫm mồ hôi: “Tiểu thư, làm sao bây giờ?”
Triệu Quy Nhạn siết chặt lòng bàn tay, tự nhủ, mình tuyệt đối không thể rối loạn vào lúc này. Nàng lén vén rèm xe ra, tạo thành một khe hở nhỏ, thấy hơn chục người hung tợn đang chặn đứng ở giao lộ cách đó không xa.
Kẻ nào cũng vác đao lớn, thân hình to như một ngọn núi nhỏ, trông đáng sợ khiến người khác kinh hãi.
Triệu Quy Nhạn cắn môi, tập trung quan sát bụi gai rậm rạp ở một đầu khác. Khi nàng lên tiếng lần nữa, giọng nói mang theo vài phần kiên quyết: “Lát nữa xa phu hãy quất mạnh một roi vào bụng ngựa, trong lúc ngựa hoảng sợ, thừa dịp hỗn loạn chúng ta sẽ nhảy xuống. Bên cạnh có một bụi gai, ta thấy phía sau hình như có một con đường nhỏ, chúng ta chui qua đó, chạy hết sức bình sinh, chạy càng nhanh càng tốt! Địa thế nơi này phức tạp, rừng cây rậm rạp, bám theo đường vòng là có thể thoát thân.”
Thải Nguyệt hoảng hốt: “Tiểu thư, vậy quá nguy hiểm!”
Bất luận nhảy xuống xe hay chui vào bụi gai, nếu bất cẩn đều sẽ bị thương!
Triệu Quy Nhạn nhắm mắt, sắc mặt nặng nề: “Ta hết lựa chọn rồi, trốn thoát thì còn khả năng sống sót, nhưng nếu không trốn…”
Dường như Triệu Quy Nhạn nghĩ đến kết cục thảm thiết nào đó, bỗng ớn lạnh.
Thải Nguyệt nhìn thoáng qua diện mạo của Triệu Quy Nhạn, biểu cảm thay đổi.
Ở thời điểm hiện tại, dung mạo này chính là một tai họa, nếu nàng rơi vào tay sơn tặc, tấm thân trong sạch của người con gái chắc chắn không thể giữ được.
Thải Nguyệt ngồi xuống, dựa sát vào Triệu Quy Nhạn, lại phát hiện nàng đang cứng đờ người như cục đá, hiển nhiên nàng cũng sợ hãi vô cùng.
Nghe thấy lời Triệu Quy Nhạn nói, xa phu cắn răng, đột nhiên ném roi trong tay đi, nhảy khỏi càng xe, ra sức chạy lên trước: “Các vị lão gia, tiểu thư nhà ta xinh đẹp tuyệt trần, tiểu nhân có thể dâng nàng cho các vị lão gia hưởng thụ, chỉ xin các vị lão gia hãy tha cho tiểu nhân một mạng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro