Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài
Chương 29
Long Thất
2024-11-19 02:38:30
Lúc Tề Mộ rời giường đã là 11 giờ rưỡi. Cậu ngủ rất ngon, tỉnh dậy rồi tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Ban ngày thật đẹp, ban ngày thật vui, ban ngày yêu ma quỷ quái đều hóa thành tro!
Tề Mộ chui ra khỏi ổ chăn phát hiện bên cạnh không có ai, xem ra Doãn Tu Trúc đã sớm tỉnh rồi.
Cậu để chân trần đi rửa mặt, mới vừa vào buồng tắm đã cảm giác được một luồng khí nóng, dư âm lưu lại sau khi tắm rửa xong.
Cậu lẩm bẩm: “Doãn Tu Trúc đúng là ưa sạch sẽ. Tối qua tắm, sáng sớm cũng tắm tiếp à?” Cậu nào biết hôm trước Doãn Tu Trúc không chỉ tắm có một lần, nếu không phải cực kỳ mệt mỏi thì có thể hắn sẽ đứng dưới vòi sen cả đêm.
Tề Mộ nặn kem đánh răng, không chú ý mà cầm cốc lên súc miệng, xong xuôi cậu mới nhận ra bản thân dường như đã dùng nhầm mất rồi.
Cái này là của Doãn Tu Trúc thì phải? Cái cốc không dính nước bên cạnh mới là của cậu. Haizz, cũng lỡ rồi thì kệ thôi!
Cậu rửa mặt qua loa, sau khi ra ngoài rất tự giác bắt đầu gấp chăn, vén bên này cuộn bên kia. Tề đại ca ngày thường vốn lơ là cẩu thả bỗng chợt phát hiện —— Chăn của Doãn Tu Trúc sao lại đổi thành cái khác rồi?
Tối hôm qua cậu nhớ là màu xám nhạt, sao giờ lại biến thành màu trắng đục? Tề Mộ dụi dụi mắt, buồn bực nói: “Hay mình nhớ lộn ta?” Không thể nào, tối hôm qua cậu sợ như chó, coi cái chăn này như bùa trừ tà mà quấn quanh người đến gió còn không lọt qua.
Đã tiếp xúc thân mật như thế rồi sao có thể nhận sai được? Cái chăn màu trắng đục này nhất định không phải là thứ đã cùng cậu vượt qua cửa ái khó khăn tối qua!
Cho nên… Là Doãn Tu Trúc thừa dịp cậu ngủ liền đổi chăn? Tại sao vậy chứ? Tề Mộ cân nhắc nửa ngày, cuối cùng cho ra một đáp án: Là chê đồ cậu đã dùng qua à?
Hóa ra Doãn Tu Trúc có tính khiết phích (*)?
(* bệnh sạch sẽ)
Nghĩ kỹ thì đúng là có chút dấu hiệu: Từ nhỏ Doãn Tu Trúc đã ưa sạch sẽ, không thích tiếp xúc với người khác. Ở nhà trẻ khăn tay lúc nào cũng được giặt cẩn thận, còn từng nhìn thấy khăn của Tề Mộ bị bẩn và giúp cậu giặt sạch; Khi học tiểu học lại là đứa trẻ ngăn nắp nhất lớp, sách vở không bị quăn mép, bài tập lúc nào cũng được trình bày gọn gàng, thầy giáo khen không ngớt. Tề Mộ đã thấy qua cặp sách của hắn, trong đó phân loại, sắp xếp muốn bao nhiêu ngay ngắn thì có bấy nhiêu. Doãn Tu Trúc cũng từng thu dọn cặp sách cho Tề Mộ, chỉ tiếc là Tề đại ca phóng đãng bất kham yêu thích tự do, sau một buổi tối đã khiến trong cặp loạn thành đống rác…
Bất thình lình nhớ tới những chuyện vụn vặn đó, khóe miệng Tề Mộ giương cao, cảm thấy một Doãn Tu Trúc có tính khiết phích chơi cùng vẫn vui.
Sau đó cậu nhớ tới việc hoang đường mà mình đã làm thì có phần chột dạ.
Doãn Tu Trúc không giỏi ăn nói, gặp chuyện gì không vui cũng chỉ biết nhịn chứ không mở miệng. Cậu lại luộm thuộm lôi thôi như vậy, liệu hắn có thấy căm phẫn hay không?
Tề Mộ vừa nghĩ đến dáng vẻ oan ức nhưng không dám nói của Doãn Tu Trúc, trái tim như bị ai nhéo cho một cái, ân hận tại sao thần kinh mình lại thô đến như vậy.
Cậu đá dép xuống lầu, nghe trong nhà bếp có động tĩnh, cũng không để ý Doãn Tu Trúc đang làm gì liền bước lên trước thỉnh tội: “Tớ vừa lơ mơ ngủ dậy, lỡ dùng cốc của cậu, cậu đừng giận nhé”
Doãn Tu Trúc đang đánh trứng gà, nghe cậu nói như vậy, tay run lên một cái khiến bát rơi xuống đất.
Tề Mộ nhìn thấy thế, trong lòng trống rỗng: Trời ạ, tính khiết phích nghiêm trọng vậy sao? Chỉ xài chung có cái cốc thôi mà kích động đến mức bát cũng không cầm chắc được à?
Cũng may cái bát rất bền, không bị vỡ, thế nhưng trứng lại rơi đầy đất, sàn nhà sáng bóng bỗng chốc biến thành một mảnh hỗn độn.
Doãn Tu Trúc hoàn hồn, vội vã khom lưng dọn dẹp.
Tề Mộ tiến lên trước nói: “Để tớ để tớ, cậu mau đi thay dép đi” Trên dép lê của hắn dính đầy lòng tráng trứng, với cái tính khiết phích không chừng sẽ thấy rất khó chịu.
Doãn Tu Trúc làm sao có thể để cho cậu đụng tới những thứ bẩn thỉu này, hắn cầm lấy tay cậu nói: “Cậu ra ngoài đi, để tớ làm”
“Tớ làm được mà” Tề Mộ đáp “Cậu đừng khách khí với tớ, nếu có gì không vui thì cứ nói ra. Đầu óc tớ nghĩ không sâu xa được, nếu làm phiền cậu, cậu…”
Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người: “Sao cậu lại nói thế?” Hắn làm sao lại thầy cậu phiền cho được?
Tề Mộ lúng túng lên tiếng: “Cậu ưa sạch sẽ, còn tớ thì cả ngày cứ lôi tha lôi thôi…”
“Cậu không lôi thôi.” Doãn Tu Trúc phát hiện bản thân hắn không thích nghe thấy ai nói Tề Mộ không tốt, cho dù là chính cậu cũng không được, hắn bảo “Cậu rất tốt.”
Nói xong hắn giành lấy khăn lau trong tay Tề Mộ, động tác lưu loát dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà.
Tề Mộ đứng ở bên cạnh, nói: “Nếu cậu không ghét bỏ tớ thì sao vừa nghe thấy chuyện tớ dùng cốc của cậu lại làm đổ trứng gà…”
Doãn Tu Trúc: “…” Sự thật là trong đầu hắn chỉ nghĩ tới việc hôn gián tiếp.
Trong lòng Tề Mộ vẫn có chút khó chịu: thứ nhất là nhiều năm trôi qua như vậy có khả năng Doãn Tu Trúc đã luôn nhẫn nhịn bộ dạng nhếch nhác của bản thân; thứ hai cậu cũng tức cái thần kinh thô của mình, bao lâu rồi cũng không phát hiện ra; thứ ba là lo lắng Doãn Tu Trúc chịu ủy khuất cũng không nói chỉ biết kìm nén.
Tề Mộ nhỏ giọng lên tiếng: “Tớ thấy cậu còn đổi cả chăn, là chê vì trước đấy tớ đã đắp à?”
Doãn Tu Trúc càng không có cách nào giải thích. Tối hôm qua cậu ở gần hắn như vậy, trong mắt là cậu, chóp mũi cũng là cậu, đưa tay ra là có thể chạm tới… Thậm chí trong mộng cũng đều thấy được cậu
Giấc mộng kia có thể kể ra sao? Dục vọng xấu xa của hắn có thể thẳng thắn nói ra sao?
Dũng khí được tích lũy vào lúc đêm hôm khuya khoắt đã sớm bị ánh mặt trời nướng thành tro, nửa chữ cũng không thể nói được.
“Không phải.” Doãn Tu Trúc thở khẽ “Tối qua tớ đắp chăn kia có hơi nóng nên mới đổi cái khác”
Tề Mộ không tin: “Sắp mùa đông đến nơi rồi, cái chăn kia dày chỗ nào chứ?”
Doãn Tu Trúc không dám nhìn cậu “Cậu ôm chặt tớ cả đêm”
Tề Mộ ngẩn ngơ.
Doãn Tu Trúc lơ đãng liếm đôi môi đã khô: “Chắc là cậu gặp ác mộng nên vẫn luôn ôm chặt tớ không buông. Chỉ đắp cái chăn kia thì vừa đủ ấm, bị cậu ôm liền…”
Hắn không cần nói hết câu, Tề Mộ cũng đã hiểu. Cậu cười nhạt đáp: “Ha ha ha, là tư thế ngủ của tớ không tốt” Mất mặt chết rồi!
Doãn Tu Trúc lại bảo: “Vừa nãy không phải vì cậu dùng cốc của tớ mà tớ làm đổ bát trứng.”
Tề Mộ gãi gãi đầu, hỏi: “Thế cậu làm sao?”
Doãn Tu Trúc cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Bình thường tớ đều ở nhà một mình, yên tĩnh quen rồi. Bất thình lình nghe có tiếng người thì nhất thời không thích ứng được.”
Một câu nói đã khiến trong lòng thẳng nam bền vững Tề đại ca mềm thành nước. Đúng rồi… Bình thường đều chỉ có một mình, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Cậu cất giọng oang oang, vang vọng như vậy Doãn Tu Trúc giật mình cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ như vậy, Tề Mộ đau lòng cực kì, vội vàng nói: “Sau này nếu cuối tuần tớ không bận việc gì thì sẽ qua chơi với cậu”
Tim Doãn Tu Trúc đập thình thịch, tâm tình của hắn hết sức phức tạp: Nếu tình huống như tối hôm qua lặp lại nhiều lần, hắn…
Cũng may Tề Mộ đã bồi thêm một câu: “Cậu yên tâm, chỉ cần không xem phim kinh dị thì tớ sẽ không chen cùng một giường với cậu. Cậu ngủ một mình một chỗ, nhất định có thể ngủ ngon”
Doãn Tu Trúc nghe vậy liền cảm thấy mất mát.
Hắn không thoải mái, trong thời gian dài cũng không thể thoải mái được. Chỉ ngày càng khó chịu hơn.
Nhưng hắn muốn Tề Mộ tới đây. Doãn Tu Trúc bèn lên tinh thần đáp: “Một lời đã định.”
Tề Mộ cùng cụng tay với hắn: “Một lời đã định!”
Lúc này mèo đen nhỏ vẫn còn ngái ngủ đi tới, ngọt ngấy mà vòng quanh chân Tề Mộ, kêu meow một tiếng.
Tề Mộ bế nó lên rồi xoa đầu nó: “Đói bụng rồi à?”
Quỷ Quỷ dụi lòng bàn tay cậu, bản lĩnh làm nũng quả là số 1.
Tề Mộ cười nói: “Chờ một chút để tao bảo anh Doãn làm ức gà cho mày ăn”
Con mèo nhỏ phối hợp kêu “Meow” một cái.
Tề Mộ kẹp lấy con mèo đen nhỏ, tay cầm móng vuốt của nó giơ lên cao, mô phỏng theo ngữ khí của nó kêu: “Anh Doãn”
Doãn Tu Trúc chỉ cảm thấy một luồng điện chạy từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, hắn suýt bị một tiếng “anh” này làm cho thất thố.
Tề Mộ vì rút ngắn khoảng cách một người một mèo, diễn rất sâu: “Anh Doãn, bé muốn ăn thịt ~ “
Doãn Tu Trúc: “…”
“Ơ?” Tề Mộ kinh ngạc nói “Cậu đi đâu vậy?”
Doãn Tu Trúc không quay đầu lại, đáp: “Phòng vệ sinh”
Tề Mộ cảm thấy hoang mang, cúi đầu nhìn Quỷ Quỷ: “Anh của mày hình như không có thích mày cho lắm thì phải”
Quỷ Quỷ làm nũng với cậu: “Meow~ “
Tề Mộ chọt trán nó: “Đừng có làm nũng với tao hoài thế, sang làm nũng với Doãn Tu Trúc kia kìa. Tao còn phải nhờ mày giúp đỡ cậu ấy đó”
Quỷ Quỷ nghe hiểu được chết liền, nó chỉ biết: “Meow~ “
Tề Mộ còn không biết xấu hổ mà mắng nó: “Nhóc ngốc.”
Lần này Doãn Tu Trúc ở trong phòng vệ sinh khá lâu, khi trở về dường như trên người còn dính chút hơi nước.
Bất quá Tề Mộ đang cùng con mèo chơi đến quên cả trời đất, một người một mèo lăn qua lăn lại trên ghế sofa, đâu còn phát giác được những thứ này.
Doãn Tu Trúc thở dài, tiếp tục đi làm bữa trưa “lắm tai nạn” này.
Tề Mộ ở nhà hắn thực sự là vừa ngọt ngào vừa đau khổ, nhưng hắn cam tâm tình nguyện, chỉ hy vọng thời gian trôi qua càng chậm càng tốt. Có thể khiến cuối tuần này dài thành cả đời, chính là điều mà hắn cầu cũng không được.
Lúc Quỷ Quỷ đắc ý ăn ức gà, Tề Mộ cũng ngồi trên bàn ăn.
“Giỏi quá trời!” Tề Mộ không hề che giấu sự kinh ngạc của mình, “Cậu cũng quá cầu kì đó, đại Kiều (*) của tớ cũng chỉ làm được đến mức này thôi!”
(* Kiều ở đây là tên Kiều Cần mẹ Tề Mộ, chữ đại phía trước là trong từ đại nhân, danh xưng thể hiện sự tôn trọng với bề trên/người lớn nên mình để nguyên)
Bày trên bàn ăn sang trọng là ba món mặn một món canh. Đều là món ăn thường ngày nhưng được chế biến vô cùng tinh xảo, lửa dầu vừa chín tới, màu sắc lẫn hương thêm đều đủ cả, chỉ là còn chưa được nếm mùi vị
Doãn Tu Trúc xới cho cậu một bát cơm, hạt gạo thơm được nấu chín trắng phau tựa như những viên trân châu nhỏ được đựng trong bát sứ, vừa nhìn là khiến cho người khác yêu thích.
Tề Mộ nhận lấy nói: “Cậu thật là siêu!”
Trong lòng Doãn Tu Trúc cảm thấy thỏa mãn, mắt đong đầy sự ôn nhu: “Nếm thử xem sao”
Sau khi Tề Mộ ăn liền giơ ngón tay cái lên: “Ăn ngon cực!”
Doãn Tu Trúc ngồi đối diện cậu: “Có thể ăn được là được.”
“Đâu chỉ có thể ăn?” Tề Mộ bội phục “Ngay cả muối với đường tớ còn không phân biệt được, thế mà cậu lại có thể làm ra cả một bàn thức ăn như thế này” Quả là tâm phục khẩu phục!
Doãn Tu Trúc đáp: “Cậu không cần làm mấy thứ này đâu.” Hắn sẽ không để Tề Mộ phải động tay động chân làm mấy việc vặt đầy khói dầu.
Tề Mộ hiểu lầm ý hắn, cậu nói: “Thật ra cậu có thể tìm một dì giúp việc mà”
Doãn Tu Trúc nở nụ cười, giải thích: “Tớ không thích người lạ, như thế này yên tĩnh hơn.”
Tề Mộ cũng biết khi còn bé hắn đã bị bảo mẫu ngược đãi, sợ chọc vào vết thương trong lòng bèn nói lảng đi: “Cái này ăn ngon thật!”
Doãn Tu Trúc đổi vị trí món ăn: “Nếu thích thì ăn nhiều một chút.”
Tề Mộ ăn xong rất thỏa mãn, buông bát đũa xuống nói “Với tay nghề này thì mai sau ai gả cho cậu nhất định sẽ bội thu”
Doãn Tu Trúc cũng đã no. Hắn sửng sốt một chút, nhíu mày đáp: “Tớ sẽ không kết hôn.”
Tề Mộ hỏi: “Tại sao?”
Doãn Tu Trúc: “…” Hắn chỉ muốn ở bên cạnh Tề Mộ thôi.
Thấy hắn không lên tiếng, Tề Mộ cũng không gặng hỏi nữa lại còn thở dài nói “Tớ cũng không muốn kết hôn.”
Doãn Tu Trúc đột nhiên ngẩng đầu: “Vì sao?”
Tề Mộ liếc mắt nhìn hắn, cười đáp: “Hồi nhỏ tớ còn tưởng nhầm cậu là con gái, còn nghĩ lớn lên sẽ lấy cậu làm vợ đấy”
Trong lòng Doãn Tu Trúc run lên, hỏi cậu: “Nếu như tớ là con gái…”
Tề Mộ khoát tay một cái nói: “Tớ nói đùa thôi. Cậu chính là cậu, một nam sinh tên là Doãn Tu Trúc, không phải con gái!” Cậu luôn ghét bỏ đôi mắt nữ tính của mình cho nên hiểu rõ việc nhầm lẫn giới tính rất khiến người khác tổn thương lòng tự trọng. Bởi vậy vẫn luôn tránh nhắc đến, ngày hôm nay không cẩn thận lại nói tới, cũng nên mau chóng chuyển đề tài đi thôi.
Doãn Tu Trúc mím môi, không lên tiếng.
Tề Mộ sửa miệng: “Thật ra tớ không nghĩ đến việc kết hôn là vì đại Kiều nhà tớ quá tốt. Có lẽ, trên đời này chỉ có một đại Kiều thôi nhưng lại bị đồng chí Đại Sơn lừa đi mất rồi, vậy tớ phải đi đâu để tìm một đại Kiều khác đây? Do đó không kết hôn thì vẫn hơn”
Doãn Tu Trúc phụ họa: “Dì Kiều rất tốt.” Nếu như mẹ của hắn là ác ma thì Kiều Cẩn chính là thiên sứ, có thể đem đến cho con trai mình luồng ánh sáng ấm áp.
Tề Mộ là kiểu người lúc không cần nhạy cảm thì lại rất nhạy cảm, lúc không nên nhạy cảm lại nhạy cảm đến mức làm cho người khác ấm lòng.
Cậu biết lí do tại sao Doãn Tu Trúc không muốn kết hôn rồi. Nếu như nói người phụ nữ số một lòng nam sinh chính là mẹ thì người phụ nữ kia chỉ mang đến cho Doãn Tu Trúc toàn là ác mộng.
Một người mẹ cộng thêm các dì bảo mẫu như vậy, thì hắn làm sao còn hi vọng gì đối với hôn nhân nữa.
“Được rồi.” Tề Mộ đáp “Sau này cậu nhất định sẽ gặp được một người còn tốt hơn Đại Kiều nhà tớ”
Doãn Tu Trúc ngước mắt nhìn cậu, thấp giọng nói: “Cậu là người tốt nhất mà tớ từng gặp”
Tề Mộ: “Nhưng tớ là nam mà.” Vừa nói cậu lại cảm thấy vui “Nếu mẹ tớ sinh tớ ra là con gái thì tớ có thể làm em gái Kiều của cậu rồi”
Cậu vô tâm vô phế nói, khiến trong lòng Doãn Tu Trúc trở nên điên cuồng như máy phát điện, sản xuất ra dòng điện làm cả người hắn thoáng chốc mềm nhũn.
“Tề Mộ…”
Tề Mộ liền cười ha ha: “Cũng không đúng lắm, tớ họ Tề chứ không phải họ Kiều”
Doãn Tu Trúc thật muốn nắm chặt tay cậu, ôm cậu, ghé sát lỗ tai cậu nói cho cậu biết —— Cậu là nam hay nữ cũng được, đời này hắn chỉ cần cậu thôi.
Nhưng, hắn không thể nói.
Tề Mộ cảm thấy đề tài này đã kết thúc, đứng lên nói: “Tớ đi rửa bát”
Doãn Tu Trúc đáp: “Cậu đi xem Quỷ Quỷ ăn xong chưa, nếu nó ăn xong rồi thì thuận tiện đem bát của nó lại đây luôn.”
Tề Mộ thoải mái bị sai khiến, chờ đến lúc cậu quay trở lại, Doãn Tu Trúc đã đem bát đũa bỏ vào máy rửa bát, dọn dẹp gần xong rồi.
Tề Mộ ôm Quỷ Quỷ, hỏi Doãn Tu Trúc: “Chúng ta đi siêu thị nhé? Mua một ít thức ăn cho mèo” Muốn nuôi tên nhóc này dài lâu thì chắc chắn không thể chỉ cho nó ăn ức gà.
Doãn Tu Trúc nhẹ giọng hỏi: “Khi nào thì cậu về nhà?”
Tề Mộ trả lời: “Buổi tối đi, chờ ba từ công ty về thì qua đón tớ luôn”
Doãn Tu Trúc lại hỏi: “Vậy cậu ăn bữa tối ở nhà tớ?”
“Ừa” Tề Mộ nghĩ tới chuyện một mình hắn ăn cơm rất cô đơn bèn đáp, “Nếu đồng chí Đại Sơn tan làm sớm thì để ông ấy nếm thử tay nghề của cậu luôn.”
Doãn Tu Trúc cười cười: “Ừm.”
Hai người bọn họ thay xong quần áo thì cùng ra ngoài, đi siêu thị ở trung tâm thành phố.
Thật ra nếu mua đồ cho mèo con thì đến cửa hàng thú cưng là phù hợp nhất. Bất quá hai tiểu thiếu niên đều chưa từng nuôi con vật gì bao giờ nên trong lúc nhất thời cũng không nghĩ tới, chỉ nhớ rõ trong siêu thị có khi dành cho thú cưng, mới muốn đi đến đó.
Siêu thị nằm trong một trung tâm thương mại. Hôm nay còn là cuối tuần, người đến rất đông.
Tề Mộ ghét nhất là đi dạo phố. Bình thường bị Kiều Cẩn lôi ra khỏi cửa thì cũng chỉ là vào cửa hàng rồi ngồi xuống, đại Kiều mặc cái gì cậu đều gật đầu nói được, qua loa đến mức như một thẳng nam mẫu mực.
Kiều Cẩn chê cậu: “Sinh con ra còn chẳng bằng sinh cái chày gỗ cho rồi.”
Tề-chày-gỗ bèn đi lấy lòng: “Mẹ đẹp như vậy đương nhiên mặc cái gì cũng hợp rồi”
Kiều Cẩn véo má cậu: “Miệng lưỡi trơn tru! Mai sau cũng đừng lấy những câu nói này đi lừa gạt con gái nhà người ta đó.”
Tề Mộ đem chuyện lý thú hồi ấy kể cho Doãn Tu Trúc nghe, vừa nói vừa tức giận bất bình: “Cậu xem tớ có giống kiểu đàn ông đi lừa gạt con gái không?”
Doãn Tu Trúc nghiêm túc đáp: “Không giống.”
Tề Mộ nhớ tới trước đây Hứa Tiểu Minh đã từng phùn tào cậu gạ gẫm người khác giúp cậu làm bài tập, cười hì hì nói: “Tớ cũng chỉ dụ dỗ có mình cậu thôi.”
Doãn Tu Trúc ngẩn ra.
Tề Mộ lên tiếng: “Dụ cậu làm bài tập cho tớ.”
Doãn Tu Trúc vốn đã quyết định giúp cậu bỏ cái thói hư tật xấu này đi, bây giờ lại bắt đầu dao động đến không xuống tay nổi —— gió thổi bên tai, người nào đó đâu còn tìm được phương hướng nữa.
Hai người bọn họ tiến vào siêu thị, đi về phía quầy hàng cho thú cưng. Lúc ngang qua khu bán đồ ăn vặt, trong lòng Tề Mộ lại bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn: “Sô cô la kìa…”
Doãn Tu Trúc nói: “Trong nhà vẫn còn.”
Tề Mộ mặt đầy vẻ hám của: “Không bao giờ là đủ hết”
Doãn Tu Trúc: “…”
Tề Mộ lại thả một cục đường trong lòng hắn: “Cậu tặng tớ mấy thanh đó, tớ không nỡ ăn”
Lúc ấy Doãn Tu Trúc có ý nghĩ muốn mua tất cả những thứ có liên quan đến sô cô la trong siêu thị cho cậu mang về nhà.
Hai người bọn họ đi qua quầy bán kẹo, không mua sô cô la nên thành thử lại phát hiện người quen.
Mắt cú vọ của Tề Mộ liếc một cái là nhận ra ngay: “Đằng kia không phải là lớp phó thể dục lớp cậu à?”
Cậu và Bàng Lương quan hệ cũng không tệ, nhìn thấy liền muốn đi lên chào hỏi mấy câu, nhưng Doãn Tu Trúc kéo cậu, ngăn cậu lại.
Tề Mộ lúc này mới phát hiện bên cạnh Bàng Lương còn có người khác – một cô gái thanh tú mặc áo len trắng.
Tề Mộ chớp mắt một cái, ngạc nhiên nói: “Người kia….hình như là lớp phó truyền thông lớp cậu Giang Mạn Mạn nhỉ”
Người không ở lớp hai nhưng hồn lại ở lớp hai, đem học sinh lớp bên nhớ đến rõ rõ ràng ràng. Cậu kéo Doãn Tu Trúc xuống, ghé vào bên tai hắn nói: “Hai người bọn họ có phải đang nói chuyện yêu đương không?”
Khắp lỗ tai Doãn Tu Trúc đều đã tê rần, đâu còn nghe rõ cậu đang nói cái gì nữa.
Tề Mộ cười hì hì lên tiếng: “Không ngờ nha, đồng chí Tiểu Bàng quả thật là có bản lĩnh”
Bàng Lương và Giang Mạn Mạn nào biết chỗ ngoặt bên cạnh lại có người quen. Bọn họ ở trong trường học phải lén lén lút lút sợ người khác biết, thật vất vả đến cuối tuần mới có thể ra ngoài hẹn hò, đương nhiên là tình nồng ý mật đâu còn để ý tới người ngoài.
Cũng không biết Bàng Lương đã nói gì, Giang Mạn Mạn xấu hổ cúi đầu, hai má ửng hồng. Tiểu tử Bàng Lương đúng là gan dạ, thế mà lại cúi đầu hôn con gái nhà người ta.
Tề Mộ dùng sức nắm lấy cánh tay Doãn Tu Trúc, trợn mắt há mồm nói: “Hai người bọn họ hôn môi rồi!”
Doãn Tu Trúc căn bản không nhìn thấy người khác, cũng không quan tâm người khác thế nào, hắn chỉ biết cả người Tề Mộ đều đang ở trong lồng ngực của hắn.
Tề Mộ còn tiếp tục lẩm bẩm: “Tớ còn chưa từng thử bao giờ, không biết cảm giác khi hôn là thế nào nhỉ?”
Cổ họng Doãn Tu Trúc khô như thả một mồi lửa, nói không ra lời.
Tề Mộ muốn lén lút nhìn nhưng lại sợ bị phát hiện, dáng dấp ngó nghiêng dáo dác rất giống một tên trộm.
Vừa khéo đằng sau đúng thật là có người tưởng cậu là trộm. Bác gái phụ trách trông giữ quầy đồ ăn vặt ghét nhất là mấy đứa tiểu tử thối như thế này, cứ cho là chỉ trộm có 1 viên kẹo là không ai phát hiện ra sao?
“Lén lén lút lút làm gì thế!” Bác gái gầm lên giận dữ rất giống Võ Tòng đánh hổ. Tề-hổ-con vốn đang làm “trộm” thì bị bác gái này quát cho một trận giật nảy cả mình.
Chỗ cậu đang núp là một kệ bày kẹo, hai cái giá ở trung tâm được đặt tạm thời trên mặt bàn, một người nấp thì còn đỡ, hai người thì không đủ.
Tề Mộ bị dọa lùi về sau một bước, kệ đựng kẹo kia làm sao chịu được cậu, bây giờ lại giống quân domino rơi lả tả đầy đất.
Từng viên kẹo nhỏ như vậy, Tề Mộ theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng đáng tiếc chân vừa nhấc lên lại như đang trượt băng, trơn cực kì. Thân thể cậu nghiêng ngả, hoảng hốt tóm lấy Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc chỉ sợ cậu ngã, vội vàng ôm cậu. Cả hai người ở trong đống kẹo này thì đứng vững thế nào được?
Sau khi đồng loạt ngã xuống, Doãn Tu Trúc trở thành đệm thịt người cho cậu.
Vừa khéo Tề Mộ lại hôn đến bẹp một cái vào miệng Doãn Tu Trúc.
Ban ngày thật đẹp, ban ngày thật vui, ban ngày yêu ma quỷ quái đều hóa thành tro!
Tề Mộ chui ra khỏi ổ chăn phát hiện bên cạnh không có ai, xem ra Doãn Tu Trúc đã sớm tỉnh rồi.
Cậu để chân trần đi rửa mặt, mới vừa vào buồng tắm đã cảm giác được một luồng khí nóng, dư âm lưu lại sau khi tắm rửa xong.
Cậu lẩm bẩm: “Doãn Tu Trúc đúng là ưa sạch sẽ. Tối qua tắm, sáng sớm cũng tắm tiếp à?” Cậu nào biết hôm trước Doãn Tu Trúc không chỉ tắm có một lần, nếu không phải cực kỳ mệt mỏi thì có thể hắn sẽ đứng dưới vòi sen cả đêm.
Tề Mộ nặn kem đánh răng, không chú ý mà cầm cốc lên súc miệng, xong xuôi cậu mới nhận ra bản thân dường như đã dùng nhầm mất rồi.
Cái này là của Doãn Tu Trúc thì phải? Cái cốc không dính nước bên cạnh mới là của cậu. Haizz, cũng lỡ rồi thì kệ thôi!
Cậu rửa mặt qua loa, sau khi ra ngoài rất tự giác bắt đầu gấp chăn, vén bên này cuộn bên kia. Tề đại ca ngày thường vốn lơ là cẩu thả bỗng chợt phát hiện —— Chăn của Doãn Tu Trúc sao lại đổi thành cái khác rồi?
Tối hôm qua cậu nhớ là màu xám nhạt, sao giờ lại biến thành màu trắng đục? Tề Mộ dụi dụi mắt, buồn bực nói: “Hay mình nhớ lộn ta?” Không thể nào, tối hôm qua cậu sợ như chó, coi cái chăn này như bùa trừ tà mà quấn quanh người đến gió còn không lọt qua.
Đã tiếp xúc thân mật như thế rồi sao có thể nhận sai được? Cái chăn màu trắng đục này nhất định không phải là thứ đã cùng cậu vượt qua cửa ái khó khăn tối qua!
Cho nên… Là Doãn Tu Trúc thừa dịp cậu ngủ liền đổi chăn? Tại sao vậy chứ? Tề Mộ cân nhắc nửa ngày, cuối cùng cho ra một đáp án: Là chê đồ cậu đã dùng qua à?
Hóa ra Doãn Tu Trúc có tính khiết phích (*)?
(* bệnh sạch sẽ)
Nghĩ kỹ thì đúng là có chút dấu hiệu: Từ nhỏ Doãn Tu Trúc đã ưa sạch sẽ, không thích tiếp xúc với người khác. Ở nhà trẻ khăn tay lúc nào cũng được giặt cẩn thận, còn từng nhìn thấy khăn của Tề Mộ bị bẩn và giúp cậu giặt sạch; Khi học tiểu học lại là đứa trẻ ngăn nắp nhất lớp, sách vở không bị quăn mép, bài tập lúc nào cũng được trình bày gọn gàng, thầy giáo khen không ngớt. Tề Mộ đã thấy qua cặp sách của hắn, trong đó phân loại, sắp xếp muốn bao nhiêu ngay ngắn thì có bấy nhiêu. Doãn Tu Trúc cũng từng thu dọn cặp sách cho Tề Mộ, chỉ tiếc là Tề đại ca phóng đãng bất kham yêu thích tự do, sau một buổi tối đã khiến trong cặp loạn thành đống rác…
Bất thình lình nhớ tới những chuyện vụn vặn đó, khóe miệng Tề Mộ giương cao, cảm thấy một Doãn Tu Trúc có tính khiết phích chơi cùng vẫn vui.
Sau đó cậu nhớ tới việc hoang đường mà mình đã làm thì có phần chột dạ.
Doãn Tu Trúc không giỏi ăn nói, gặp chuyện gì không vui cũng chỉ biết nhịn chứ không mở miệng. Cậu lại luộm thuộm lôi thôi như vậy, liệu hắn có thấy căm phẫn hay không?
Tề Mộ vừa nghĩ đến dáng vẻ oan ức nhưng không dám nói của Doãn Tu Trúc, trái tim như bị ai nhéo cho một cái, ân hận tại sao thần kinh mình lại thô đến như vậy.
Cậu đá dép xuống lầu, nghe trong nhà bếp có động tĩnh, cũng không để ý Doãn Tu Trúc đang làm gì liền bước lên trước thỉnh tội: “Tớ vừa lơ mơ ngủ dậy, lỡ dùng cốc của cậu, cậu đừng giận nhé”
Doãn Tu Trúc đang đánh trứng gà, nghe cậu nói như vậy, tay run lên một cái khiến bát rơi xuống đất.
Tề Mộ nhìn thấy thế, trong lòng trống rỗng: Trời ạ, tính khiết phích nghiêm trọng vậy sao? Chỉ xài chung có cái cốc thôi mà kích động đến mức bát cũng không cầm chắc được à?
Cũng may cái bát rất bền, không bị vỡ, thế nhưng trứng lại rơi đầy đất, sàn nhà sáng bóng bỗng chốc biến thành một mảnh hỗn độn.
Doãn Tu Trúc hoàn hồn, vội vã khom lưng dọn dẹp.
Tề Mộ tiến lên trước nói: “Để tớ để tớ, cậu mau đi thay dép đi” Trên dép lê của hắn dính đầy lòng tráng trứng, với cái tính khiết phích không chừng sẽ thấy rất khó chịu.
Doãn Tu Trúc làm sao có thể để cho cậu đụng tới những thứ bẩn thỉu này, hắn cầm lấy tay cậu nói: “Cậu ra ngoài đi, để tớ làm”
“Tớ làm được mà” Tề Mộ đáp “Cậu đừng khách khí với tớ, nếu có gì không vui thì cứ nói ra. Đầu óc tớ nghĩ không sâu xa được, nếu làm phiền cậu, cậu…”
Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người: “Sao cậu lại nói thế?” Hắn làm sao lại thầy cậu phiền cho được?
Tề Mộ lúng túng lên tiếng: “Cậu ưa sạch sẽ, còn tớ thì cả ngày cứ lôi tha lôi thôi…”
“Cậu không lôi thôi.” Doãn Tu Trúc phát hiện bản thân hắn không thích nghe thấy ai nói Tề Mộ không tốt, cho dù là chính cậu cũng không được, hắn bảo “Cậu rất tốt.”
Nói xong hắn giành lấy khăn lau trong tay Tề Mộ, động tác lưu loát dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà.
Tề Mộ đứng ở bên cạnh, nói: “Nếu cậu không ghét bỏ tớ thì sao vừa nghe thấy chuyện tớ dùng cốc của cậu lại làm đổ trứng gà…”
Doãn Tu Trúc: “…” Sự thật là trong đầu hắn chỉ nghĩ tới việc hôn gián tiếp.
Trong lòng Tề Mộ vẫn có chút khó chịu: thứ nhất là nhiều năm trôi qua như vậy có khả năng Doãn Tu Trúc đã luôn nhẫn nhịn bộ dạng nhếch nhác của bản thân; thứ hai cậu cũng tức cái thần kinh thô của mình, bao lâu rồi cũng không phát hiện ra; thứ ba là lo lắng Doãn Tu Trúc chịu ủy khuất cũng không nói chỉ biết kìm nén.
Tề Mộ nhỏ giọng lên tiếng: “Tớ thấy cậu còn đổi cả chăn, là chê vì trước đấy tớ đã đắp à?”
Doãn Tu Trúc càng không có cách nào giải thích. Tối hôm qua cậu ở gần hắn như vậy, trong mắt là cậu, chóp mũi cũng là cậu, đưa tay ra là có thể chạm tới… Thậm chí trong mộng cũng đều thấy được cậu
Giấc mộng kia có thể kể ra sao? Dục vọng xấu xa của hắn có thể thẳng thắn nói ra sao?
Dũng khí được tích lũy vào lúc đêm hôm khuya khoắt đã sớm bị ánh mặt trời nướng thành tro, nửa chữ cũng không thể nói được.
“Không phải.” Doãn Tu Trúc thở khẽ “Tối qua tớ đắp chăn kia có hơi nóng nên mới đổi cái khác”
Tề Mộ không tin: “Sắp mùa đông đến nơi rồi, cái chăn kia dày chỗ nào chứ?”
Doãn Tu Trúc không dám nhìn cậu “Cậu ôm chặt tớ cả đêm”
Tề Mộ ngẩn ngơ.
Doãn Tu Trúc lơ đãng liếm đôi môi đã khô: “Chắc là cậu gặp ác mộng nên vẫn luôn ôm chặt tớ không buông. Chỉ đắp cái chăn kia thì vừa đủ ấm, bị cậu ôm liền…”
Hắn không cần nói hết câu, Tề Mộ cũng đã hiểu. Cậu cười nhạt đáp: “Ha ha ha, là tư thế ngủ của tớ không tốt” Mất mặt chết rồi!
Doãn Tu Trúc lại bảo: “Vừa nãy không phải vì cậu dùng cốc của tớ mà tớ làm đổ bát trứng.”
Tề Mộ gãi gãi đầu, hỏi: “Thế cậu làm sao?”
Doãn Tu Trúc cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Bình thường tớ đều ở nhà một mình, yên tĩnh quen rồi. Bất thình lình nghe có tiếng người thì nhất thời không thích ứng được.”
Một câu nói đã khiến trong lòng thẳng nam bền vững Tề đại ca mềm thành nước. Đúng rồi… Bình thường đều chỉ có một mình, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Cậu cất giọng oang oang, vang vọng như vậy Doãn Tu Trúc giật mình cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ như vậy, Tề Mộ đau lòng cực kì, vội vàng nói: “Sau này nếu cuối tuần tớ không bận việc gì thì sẽ qua chơi với cậu”
Tim Doãn Tu Trúc đập thình thịch, tâm tình của hắn hết sức phức tạp: Nếu tình huống như tối hôm qua lặp lại nhiều lần, hắn…
Cũng may Tề Mộ đã bồi thêm một câu: “Cậu yên tâm, chỉ cần không xem phim kinh dị thì tớ sẽ không chen cùng một giường với cậu. Cậu ngủ một mình một chỗ, nhất định có thể ngủ ngon”
Doãn Tu Trúc nghe vậy liền cảm thấy mất mát.
Hắn không thoải mái, trong thời gian dài cũng không thể thoải mái được. Chỉ ngày càng khó chịu hơn.
Nhưng hắn muốn Tề Mộ tới đây. Doãn Tu Trúc bèn lên tinh thần đáp: “Một lời đã định.”
Tề Mộ cùng cụng tay với hắn: “Một lời đã định!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này mèo đen nhỏ vẫn còn ngái ngủ đi tới, ngọt ngấy mà vòng quanh chân Tề Mộ, kêu meow một tiếng.
Tề Mộ bế nó lên rồi xoa đầu nó: “Đói bụng rồi à?”
Quỷ Quỷ dụi lòng bàn tay cậu, bản lĩnh làm nũng quả là số 1.
Tề Mộ cười nói: “Chờ một chút để tao bảo anh Doãn làm ức gà cho mày ăn”
Con mèo nhỏ phối hợp kêu “Meow” một cái.
Tề Mộ kẹp lấy con mèo đen nhỏ, tay cầm móng vuốt của nó giơ lên cao, mô phỏng theo ngữ khí của nó kêu: “Anh Doãn”
Doãn Tu Trúc chỉ cảm thấy một luồng điện chạy từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, hắn suýt bị một tiếng “anh” này làm cho thất thố.
Tề Mộ vì rút ngắn khoảng cách một người một mèo, diễn rất sâu: “Anh Doãn, bé muốn ăn thịt ~ “
Doãn Tu Trúc: “…”
“Ơ?” Tề Mộ kinh ngạc nói “Cậu đi đâu vậy?”
Doãn Tu Trúc không quay đầu lại, đáp: “Phòng vệ sinh”
Tề Mộ cảm thấy hoang mang, cúi đầu nhìn Quỷ Quỷ: “Anh của mày hình như không có thích mày cho lắm thì phải”
Quỷ Quỷ làm nũng với cậu: “Meow~ “
Tề Mộ chọt trán nó: “Đừng có làm nũng với tao hoài thế, sang làm nũng với Doãn Tu Trúc kia kìa. Tao còn phải nhờ mày giúp đỡ cậu ấy đó”
Quỷ Quỷ nghe hiểu được chết liền, nó chỉ biết: “Meow~ “
Tề Mộ còn không biết xấu hổ mà mắng nó: “Nhóc ngốc.”
Lần này Doãn Tu Trúc ở trong phòng vệ sinh khá lâu, khi trở về dường như trên người còn dính chút hơi nước.
Bất quá Tề Mộ đang cùng con mèo chơi đến quên cả trời đất, một người một mèo lăn qua lăn lại trên ghế sofa, đâu còn phát giác được những thứ này.
Doãn Tu Trúc thở dài, tiếp tục đi làm bữa trưa “lắm tai nạn” này.
Tề Mộ ở nhà hắn thực sự là vừa ngọt ngào vừa đau khổ, nhưng hắn cam tâm tình nguyện, chỉ hy vọng thời gian trôi qua càng chậm càng tốt. Có thể khiến cuối tuần này dài thành cả đời, chính là điều mà hắn cầu cũng không được.
Lúc Quỷ Quỷ đắc ý ăn ức gà, Tề Mộ cũng ngồi trên bàn ăn.
“Giỏi quá trời!” Tề Mộ không hề che giấu sự kinh ngạc của mình, “Cậu cũng quá cầu kì đó, đại Kiều (*) của tớ cũng chỉ làm được đến mức này thôi!”
(* Kiều ở đây là tên Kiều Cần mẹ Tề Mộ, chữ đại phía trước là trong từ đại nhân, danh xưng thể hiện sự tôn trọng với bề trên/người lớn nên mình để nguyên)
Bày trên bàn ăn sang trọng là ba món mặn một món canh. Đều là món ăn thường ngày nhưng được chế biến vô cùng tinh xảo, lửa dầu vừa chín tới, màu sắc lẫn hương thêm đều đủ cả, chỉ là còn chưa được nếm mùi vị
Doãn Tu Trúc xới cho cậu một bát cơm, hạt gạo thơm được nấu chín trắng phau tựa như những viên trân châu nhỏ được đựng trong bát sứ, vừa nhìn là khiến cho người khác yêu thích.
Tề Mộ nhận lấy nói: “Cậu thật là siêu!”
Trong lòng Doãn Tu Trúc cảm thấy thỏa mãn, mắt đong đầy sự ôn nhu: “Nếm thử xem sao”
Sau khi Tề Mộ ăn liền giơ ngón tay cái lên: “Ăn ngon cực!”
Doãn Tu Trúc ngồi đối diện cậu: “Có thể ăn được là được.”
“Đâu chỉ có thể ăn?” Tề Mộ bội phục “Ngay cả muối với đường tớ còn không phân biệt được, thế mà cậu lại có thể làm ra cả một bàn thức ăn như thế này” Quả là tâm phục khẩu phục!
Doãn Tu Trúc đáp: “Cậu không cần làm mấy thứ này đâu.” Hắn sẽ không để Tề Mộ phải động tay động chân làm mấy việc vặt đầy khói dầu.
Tề Mộ hiểu lầm ý hắn, cậu nói: “Thật ra cậu có thể tìm một dì giúp việc mà”
Doãn Tu Trúc nở nụ cười, giải thích: “Tớ không thích người lạ, như thế này yên tĩnh hơn.”
Tề Mộ cũng biết khi còn bé hắn đã bị bảo mẫu ngược đãi, sợ chọc vào vết thương trong lòng bèn nói lảng đi: “Cái này ăn ngon thật!”
Doãn Tu Trúc đổi vị trí món ăn: “Nếu thích thì ăn nhiều một chút.”
Tề Mộ ăn xong rất thỏa mãn, buông bát đũa xuống nói “Với tay nghề này thì mai sau ai gả cho cậu nhất định sẽ bội thu”
Doãn Tu Trúc cũng đã no. Hắn sửng sốt một chút, nhíu mày đáp: “Tớ sẽ không kết hôn.”
Tề Mộ hỏi: “Tại sao?”
Doãn Tu Trúc: “…” Hắn chỉ muốn ở bên cạnh Tề Mộ thôi.
Thấy hắn không lên tiếng, Tề Mộ cũng không gặng hỏi nữa lại còn thở dài nói “Tớ cũng không muốn kết hôn.”
Doãn Tu Trúc đột nhiên ngẩng đầu: “Vì sao?”
Tề Mộ liếc mắt nhìn hắn, cười đáp: “Hồi nhỏ tớ còn tưởng nhầm cậu là con gái, còn nghĩ lớn lên sẽ lấy cậu làm vợ đấy”
Trong lòng Doãn Tu Trúc run lên, hỏi cậu: “Nếu như tớ là con gái…”
Tề Mộ khoát tay một cái nói: “Tớ nói đùa thôi. Cậu chính là cậu, một nam sinh tên là Doãn Tu Trúc, không phải con gái!” Cậu luôn ghét bỏ đôi mắt nữ tính của mình cho nên hiểu rõ việc nhầm lẫn giới tính rất khiến người khác tổn thương lòng tự trọng. Bởi vậy vẫn luôn tránh nhắc đến, ngày hôm nay không cẩn thận lại nói tới, cũng nên mau chóng chuyển đề tài đi thôi.
Doãn Tu Trúc mím môi, không lên tiếng.
Tề Mộ sửa miệng: “Thật ra tớ không nghĩ đến việc kết hôn là vì đại Kiều nhà tớ quá tốt. Có lẽ, trên đời này chỉ có một đại Kiều thôi nhưng lại bị đồng chí Đại Sơn lừa đi mất rồi, vậy tớ phải đi đâu để tìm một đại Kiều khác đây? Do đó không kết hôn thì vẫn hơn”
Doãn Tu Trúc phụ họa: “Dì Kiều rất tốt.” Nếu như mẹ của hắn là ác ma thì Kiều Cẩn chính là thiên sứ, có thể đem đến cho con trai mình luồng ánh sáng ấm áp.
Tề Mộ là kiểu người lúc không cần nhạy cảm thì lại rất nhạy cảm, lúc không nên nhạy cảm lại nhạy cảm đến mức làm cho người khác ấm lòng.
Cậu biết lí do tại sao Doãn Tu Trúc không muốn kết hôn rồi. Nếu như nói người phụ nữ số một lòng nam sinh chính là mẹ thì người phụ nữ kia chỉ mang đến cho Doãn Tu Trúc toàn là ác mộng.
Một người mẹ cộng thêm các dì bảo mẫu như vậy, thì hắn làm sao còn hi vọng gì đối với hôn nhân nữa.
“Được rồi.” Tề Mộ đáp “Sau này cậu nhất định sẽ gặp được một người còn tốt hơn Đại Kiều nhà tớ”
Doãn Tu Trúc ngước mắt nhìn cậu, thấp giọng nói: “Cậu là người tốt nhất mà tớ từng gặp”
Tề Mộ: “Nhưng tớ là nam mà.” Vừa nói cậu lại cảm thấy vui “Nếu mẹ tớ sinh tớ ra là con gái thì tớ có thể làm em gái Kiều của cậu rồi”
Cậu vô tâm vô phế nói, khiến trong lòng Doãn Tu Trúc trở nên điên cuồng như máy phát điện, sản xuất ra dòng điện làm cả người hắn thoáng chốc mềm nhũn.
“Tề Mộ…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tề Mộ liền cười ha ha: “Cũng không đúng lắm, tớ họ Tề chứ không phải họ Kiều”
Doãn Tu Trúc thật muốn nắm chặt tay cậu, ôm cậu, ghé sát lỗ tai cậu nói cho cậu biết —— Cậu là nam hay nữ cũng được, đời này hắn chỉ cần cậu thôi.
Nhưng, hắn không thể nói.
Tề Mộ cảm thấy đề tài này đã kết thúc, đứng lên nói: “Tớ đi rửa bát”
Doãn Tu Trúc đáp: “Cậu đi xem Quỷ Quỷ ăn xong chưa, nếu nó ăn xong rồi thì thuận tiện đem bát của nó lại đây luôn.”
Tề Mộ thoải mái bị sai khiến, chờ đến lúc cậu quay trở lại, Doãn Tu Trúc đã đem bát đũa bỏ vào máy rửa bát, dọn dẹp gần xong rồi.
Tề Mộ ôm Quỷ Quỷ, hỏi Doãn Tu Trúc: “Chúng ta đi siêu thị nhé? Mua một ít thức ăn cho mèo” Muốn nuôi tên nhóc này dài lâu thì chắc chắn không thể chỉ cho nó ăn ức gà.
Doãn Tu Trúc nhẹ giọng hỏi: “Khi nào thì cậu về nhà?”
Tề Mộ trả lời: “Buổi tối đi, chờ ba từ công ty về thì qua đón tớ luôn”
Doãn Tu Trúc lại hỏi: “Vậy cậu ăn bữa tối ở nhà tớ?”
“Ừa” Tề Mộ nghĩ tới chuyện một mình hắn ăn cơm rất cô đơn bèn đáp, “Nếu đồng chí Đại Sơn tan làm sớm thì để ông ấy nếm thử tay nghề của cậu luôn.”
Doãn Tu Trúc cười cười: “Ừm.”
Hai người bọn họ thay xong quần áo thì cùng ra ngoài, đi siêu thị ở trung tâm thành phố.
Thật ra nếu mua đồ cho mèo con thì đến cửa hàng thú cưng là phù hợp nhất. Bất quá hai tiểu thiếu niên đều chưa từng nuôi con vật gì bao giờ nên trong lúc nhất thời cũng không nghĩ tới, chỉ nhớ rõ trong siêu thị có khi dành cho thú cưng, mới muốn đi đến đó.
Siêu thị nằm trong một trung tâm thương mại. Hôm nay còn là cuối tuần, người đến rất đông.
Tề Mộ ghét nhất là đi dạo phố. Bình thường bị Kiều Cẩn lôi ra khỏi cửa thì cũng chỉ là vào cửa hàng rồi ngồi xuống, đại Kiều mặc cái gì cậu đều gật đầu nói được, qua loa đến mức như một thẳng nam mẫu mực.
Kiều Cẩn chê cậu: “Sinh con ra còn chẳng bằng sinh cái chày gỗ cho rồi.”
Tề-chày-gỗ bèn đi lấy lòng: “Mẹ đẹp như vậy đương nhiên mặc cái gì cũng hợp rồi”
Kiều Cẩn véo má cậu: “Miệng lưỡi trơn tru! Mai sau cũng đừng lấy những câu nói này đi lừa gạt con gái nhà người ta đó.”
Tề Mộ đem chuyện lý thú hồi ấy kể cho Doãn Tu Trúc nghe, vừa nói vừa tức giận bất bình: “Cậu xem tớ có giống kiểu đàn ông đi lừa gạt con gái không?”
Doãn Tu Trúc nghiêm túc đáp: “Không giống.”
Tề Mộ nhớ tới trước đây Hứa Tiểu Minh đã từng phùn tào cậu gạ gẫm người khác giúp cậu làm bài tập, cười hì hì nói: “Tớ cũng chỉ dụ dỗ có mình cậu thôi.”
Doãn Tu Trúc ngẩn ra.
Tề Mộ lên tiếng: “Dụ cậu làm bài tập cho tớ.”
Doãn Tu Trúc vốn đã quyết định giúp cậu bỏ cái thói hư tật xấu này đi, bây giờ lại bắt đầu dao động đến không xuống tay nổi —— gió thổi bên tai, người nào đó đâu còn tìm được phương hướng nữa.
Hai người bọn họ tiến vào siêu thị, đi về phía quầy hàng cho thú cưng. Lúc ngang qua khu bán đồ ăn vặt, trong lòng Tề Mộ lại bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn: “Sô cô la kìa…”
Doãn Tu Trúc nói: “Trong nhà vẫn còn.”
Tề Mộ mặt đầy vẻ hám của: “Không bao giờ là đủ hết”
Doãn Tu Trúc: “…”
Tề Mộ lại thả một cục đường trong lòng hắn: “Cậu tặng tớ mấy thanh đó, tớ không nỡ ăn”
Lúc ấy Doãn Tu Trúc có ý nghĩ muốn mua tất cả những thứ có liên quan đến sô cô la trong siêu thị cho cậu mang về nhà.
Hai người bọn họ đi qua quầy bán kẹo, không mua sô cô la nên thành thử lại phát hiện người quen.
Mắt cú vọ của Tề Mộ liếc một cái là nhận ra ngay: “Đằng kia không phải là lớp phó thể dục lớp cậu à?”
Cậu và Bàng Lương quan hệ cũng không tệ, nhìn thấy liền muốn đi lên chào hỏi mấy câu, nhưng Doãn Tu Trúc kéo cậu, ngăn cậu lại.
Tề Mộ lúc này mới phát hiện bên cạnh Bàng Lương còn có người khác – một cô gái thanh tú mặc áo len trắng.
Tề Mộ chớp mắt một cái, ngạc nhiên nói: “Người kia….hình như là lớp phó truyền thông lớp cậu Giang Mạn Mạn nhỉ”
Người không ở lớp hai nhưng hồn lại ở lớp hai, đem học sinh lớp bên nhớ đến rõ rõ ràng ràng. Cậu kéo Doãn Tu Trúc xuống, ghé vào bên tai hắn nói: “Hai người bọn họ có phải đang nói chuyện yêu đương không?”
Khắp lỗ tai Doãn Tu Trúc đều đã tê rần, đâu còn nghe rõ cậu đang nói cái gì nữa.
Tề Mộ cười hì hì lên tiếng: “Không ngờ nha, đồng chí Tiểu Bàng quả thật là có bản lĩnh”
Bàng Lương và Giang Mạn Mạn nào biết chỗ ngoặt bên cạnh lại có người quen. Bọn họ ở trong trường học phải lén lén lút lút sợ người khác biết, thật vất vả đến cuối tuần mới có thể ra ngoài hẹn hò, đương nhiên là tình nồng ý mật đâu còn để ý tới người ngoài.
Cũng không biết Bàng Lương đã nói gì, Giang Mạn Mạn xấu hổ cúi đầu, hai má ửng hồng. Tiểu tử Bàng Lương đúng là gan dạ, thế mà lại cúi đầu hôn con gái nhà người ta.
Tề Mộ dùng sức nắm lấy cánh tay Doãn Tu Trúc, trợn mắt há mồm nói: “Hai người bọn họ hôn môi rồi!”
Doãn Tu Trúc căn bản không nhìn thấy người khác, cũng không quan tâm người khác thế nào, hắn chỉ biết cả người Tề Mộ đều đang ở trong lồng ngực của hắn.
Tề Mộ còn tiếp tục lẩm bẩm: “Tớ còn chưa từng thử bao giờ, không biết cảm giác khi hôn là thế nào nhỉ?”
Cổ họng Doãn Tu Trúc khô như thả một mồi lửa, nói không ra lời.
Tề Mộ muốn lén lút nhìn nhưng lại sợ bị phát hiện, dáng dấp ngó nghiêng dáo dác rất giống một tên trộm.
Vừa khéo đằng sau đúng thật là có người tưởng cậu là trộm. Bác gái phụ trách trông giữ quầy đồ ăn vặt ghét nhất là mấy đứa tiểu tử thối như thế này, cứ cho là chỉ trộm có 1 viên kẹo là không ai phát hiện ra sao?
“Lén lén lút lút làm gì thế!” Bác gái gầm lên giận dữ rất giống Võ Tòng đánh hổ. Tề-hổ-con vốn đang làm “trộm” thì bị bác gái này quát cho một trận giật nảy cả mình.
Chỗ cậu đang núp là một kệ bày kẹo, hai cái giá ở trung tâm được đặt tạm thời trên mặt bàn, một người nấp thì còn đỡ, hai người thì không đủ.
Tề Mộ bị dọa lùi về sau một bước, kệ đựng kẹo kia làm sao chịu được cậu, bây giờ lại giống quân domino rơi lả tả đầy đất.
Từng viên kẹo nhỏ như vậy, Tề Mộ theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng đáng tiếc chân vừa nhấc lên lại như đang trượt băng, trơn cực kì. Thân thể cậu nghiêng ngả, hoảng hốt tóm lấy Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc chỉ sợ cậu ngã, vội vàng ôm cậu. Cả hai người ở trong đống kẹo này thì đứng vững thế nào được?
Sau khi đồng loạt ngã xuống, Doãn Tu Trúc trở thành đệm thịt người cho cậu.
Vừa khéo Tề Mộ lại hôn đến bẹp một cái vào miệng Doãn Tu Trúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro