Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài
Chương 36
Long Thất
2024-11-19 02:38:30
Nhận được thành tích thì tới kì nghỉ đông, trước đó giáo viên để các bạn học ở lại làm tổng vệ sinh.
Hứa Tiểu Minh dụ dỗ Tề Mộ: “Chúng ta đi dọn sân thể thao không?”
Tề Mộ cảm thấy chuyện nay rất khả thi, vì vậy cả hai bèn dắt díu nhau đi q̶̶u̶̶é̶̶t̶ ̶d̶̶ọ̶̶n̶ sân bóng rổ.
Khối lớp 7 nghỉ hè sớm, nhìn trên sân có người bèn sôi nổi chạy tới xem náo nhiệt. Cũng chỉ có thể miêu tả đám nhóc tuổi này đang chạy nhanh trên sân bằng hai từ “ĐẸP TRAI” in hoa.
Lại càng đừng nói đến Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh, ngay cả cậu bạn đồng đội mặt đầy mụn cũng được buff cho một liều nhan sắc cấp 10, đẹp trai đến rơi rụng.
Hứa Tiểu Minh như được bơm máu gà, thấy mấy em gái lớp dưới đang nhìn thì chơi càng hăng hơn. Sau khi biểu diễn một loạt động tác, mệt đến mức há mồm thở hồng hộc, nó bèn quay sang hỏi Tề Mộ: “Trông tớ có giống Rukawa Kaede (*) không?”
(*Một nhân vật trong manga Slam Dunk của Nhật Bản)
Khóe miệng Tề Mộ khẽ nhếch, làm một cú ba bước lay-up (*), thành công nhận được một tràng tiếng reo hò cổ vũ.
(*hoặc hai bước lên rổ (ba bước ở đây tính cả bước nhảy). Là kỹ thuật chạy 2 bước từ vòng 3 điểm của đối phương đến phía dưới rổ và thực hiện việc nhảy lên đưa bóng vào rổ)
“Số 10 đẹp trai quá, nhìn cứ như Rukawa Kaede phiên bản người thật ấy!”
“Tớ lại thấy giống Sendo (*) hơn!”
(* Sendo Akira, một nhân vật trong manga Slam Dunk)
“Áo của cậu ấy cũng là số 10, lúc cười rộ lên không phải càng giống Hanamichi Sakuragi (*) à!!”
(* Hanamichi Sakuragi cũng là một nhân vật trong Slam Dunk. Trong truyện, Sakuragi mang áo số 10)
Hứa Tiểu Minh chua xót nói: “Anh Mộ, tớ có thể ngưng đẹp trai được không đây!”
Tề Mộ mắng hắn: “Bớt ảo tưởng đi.”
Mắt thấy người vây xem ngày một nhiều hơn, đám nhóc con này lại càng ngày càng hưng phấn, chơi cực kì hăng say.
Việc tổng vệ sinh trước khi nghỉ hè cũng chỉ là chạy theo hình thức, giáo viên chẳng trông cậy vào chuyện đám học sinh có thể làm tử tế, sau khi quét dọn xong thì cho bọn nhóc đi về.
Lớp 2 đã dọn vệ sinh xong, còn Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh bên này vẫn lười biếng không thèm làm gì hết, ai cũng đều muốn chơi trội, tranh giành thi đấu.
Không có bất ngờ nào chính là việc Tề Mộ có nhân khí cao nhất, thần kinh vận động của cậu rất phát triển, lớn lên lại cao ráo đẹp trai, tuy rằng thanh danh có hơi độc ác tàn nhân nhưng đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, sau lưng cậu vẫn có rất nhiều fangirl, đủ để chống lại mấy bà vợ từ trên trời rơi xuống của Doãn Tu Trúc.
Sau khi tan học, Doãn Tu Trúc sang lớp số 3, lớp phó lớp 3 bèn bảo: “Tề Mộ đi ra sân thể thao rồi”
Doãn Tu Trúc gật đầu, đáp: “Đưa túi rác cho tớ đi, đằng nào tớ cũng ra ngoài”
Lớp phó lớp 3 mặt đỏ tim đập trả lời: “Được, được” Lúc sau nó lại cực kì hối hận. Trời ơi, để cho đôi tay làm bài toàn được điểm tối đa kia xách túi rác quả là phí của dời mà.
Doãn Tu Trúc bây giờ chính huyền thoại của lớp số 2. Bảo lưu một năm, khi trở về liền lấy được vị trí nhất khối, lần đầu tiên lớp chọn của cấp II Quốc Thụy lại bị một học sinh ở lớp thường cướp mất hạng đầu như thế này!
Càng đừng nói đến việc người ta lớn lên còn đẹp trai nữa!
Gần đây em gái lớp dưới mới vừa đọc xong 《Vampire Knight》, không nhịn được bèn ảo tưởng: Doãn Tu Trúc chính là Kuran Kaname(*) bước ra từ truyện tranh!
(*Vampire Knight là một bộ shoujo manga của Nhật. Kuran Kaname là một trong hai nam chính)
Hoa lệ, tuấn tú, là tồn tại khiến người khác phải ngước nhìn.
Lúc em gái hoàn hồn lại thì đã không thấy bóng dáng Doãn – Kuran Kaname – Tu Trúc đâu. Em gái vô cùng chán nản, cũng không muốn về nhà nghỉ hè nữa!
Doãn Tu Trúc vứt rác xong liền đi về phía sân thể thao, mới vừa đến nơi đã nghe thấy âm thanh cổ vũ náo nhiệt.
Hắn phóng tầm mắt ra xa, đúng lúc thấy được cú nhảy lấy đà của Tề Mộ. Thiếu niên đứng ở vạch ba điểm, thân thể trẻ trung giống như cá vọt khỏi mặt nước, mồ hôi bắn ra từ tóc tựa như giọt nước dưới ánh mặt trời, khúc xạ ra những vì sao.
Rầm một tiếng.
Quả bóng chuẩn xác lọt vào trong rổ, kéo theo đó đám bạn học điên cuồng reo hò.
Tề Mộ cười thật tươi, đập tay với đồng đội rồi lui về phòng thủ.
Doãn Tu Trúc nhếch khóe miệng, trực tiếp xuyên qua đám người đi tới…
Cục diện trên sân đã nghiêng về một phía, đội của Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh dẫn trước đối phương mấy chục điểm, nếu không phải tiếng reo hò của mấy em gái quá nhiều thì đội kia cũng đã không muốn chơi nữa rồi!
Thấy đội mình sắp thắng, Tề Mộ chợt ngừng lại.
Hứa Tiểu Minh gọi cậu: “Anh Mộ, đón bóng!”
Tề Mộ lên tiếng: “Không chơi nữa, nên về nhà thôi”
Cả đám đều ngẩn người. Đang chơi hay, sao phải giải tán? Hơn nữa động tác lại xuất sắc như vậy, đẹp trai như vậy cơ mà!
Tề Mộ kéo áo lên lau mồ hôi, nói rằng: “Được rồi, trong lớp tổng vệ sinh cũng đã xong, không về nhà là muốn ở lại đến sang năm à?”
Nói xong cậu trực tiếp đi vào trong đám đông.
Hứa Tiểu Minh thuận theo bóng lưng cậu nhìn sang, trong nháy mắt liền rõ ràng: “A a a, chơi một lát nữa đi mà. Để Doãn Tu Trúc chờ chút cũng không được sao!”
“Không chơi nữa” Tề Mộ phất tay đáp “Mệt rồi”
Mệt cái quái gì! Nó vẫn còn sung sức thế này thì Tề Mộ mệt sao nổi? Còn không phải là nhìn thấy Doãn Tu Trúc đến, nhất thời không chờ được à. Chẳng hiểu tại sao, trong đầu Hứa Gà Con lại hiện ra ba chữ —— Vợ quản nghiêm.
Đệt! Bạn học Gà Con mắng một câu. Cái gì thế này, đầu óc nó đúng thật là nên đem đi khử độc!
Mặc cho mọi người cố gắng giữ lại, Tề đại ca nói đi là đi, không chút do dự.
Thấy cậu mặc như vậy, Doãn Tu Trúc chỉ dám nhìn vào mắt cậu: “Chơi thêm một chút nữa đi, không vội”
Tề Mộ nở nụ cười: “Không được, chúng ta về nhà thôi.”
Sau nụ cười này của cậu, đến ánh mắt Doãn Tu Trúc cũng chẳng dám nhìn nữa.
Tề Mộ nói: “Tớ thay quần áo cái đã” Trước tiên Tề Mộ phải đi đến phòng thay đồ, trong sân thể thao không khí còn ấm, ra ngoài chắc đông thành đá mất.
Doãn Tu Trúc đáp: “Ừm, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Hai người bọn họ rời đi bỏ lại ánh mắt đầy tiếc hận của đám em trai em gái lớp dưới. Nhưng một vài em gái vẫn hưng phấn nhỏ giọng gào thét: “Quá ngọt ngào, Tề đại ca của chúng ta đúng là ngọt ngào chết mất” “Sao tui lại có cảm giác Doãn học bá càng cưng chiều Tề đại ca hơn là sao ta. Nhìn ánh mắt kia kìa, ôn nhu muốn xỉu luôn!” “Tình cảm của bọn họ thật là tốt QAQ!” “Hai người họ chỉ là bạn thân thôi sao?” “Tui không quan tâm, trong thế giới của tui hai người họ đích thị là một đôi!”
Tề Mộ đi mất, những người khác cũng giải tán. Hứa Tiểu Minh theo sát phía sau đi đến phòng thay quần áo.
Sắp được nghỉ học nên tâm trạng ai cũng đều rất tốt, cười cười nói nói chí chóe, sức sống bắn ra bốn phía đến tận phòng thay đồ cũng không ngừng được.
Tề Mộ sợ Doãn Tu Trúc chờ lâu, nhanh nhẹn thay xong quần áo rồi ra ngoài cửa.
Doãn Tu Trúc cầm trên tay một chiếc cốc giữ nhiệt, bên trong là nước khoáng vừa đủ ấm.
Tề Mộ cầm lấy tu ừng ực. Cậu ngẩng đầu, tóc vẫn còn vương hơi nước, cần cổ trắng nõn như một miếng ngọc hoàn mỹ hình trăng lưỡi liềm, đẹp tới nỗi khiến người khác miệng cạn lưỡi khô.
Doãn Tu Trúc cũng thấy hơi khát.
Tề Mộ uống xong rồi hỏi hắn: “Vẫn còn một ít đó, cậu có muốn uống không?”
Doãn Tu Trúc nhận lấy cốc nước, uống một hớp từ chỗ Tề Mộ vừa nhấp môi.
Chưa uống thì không sao, nhưng khi uống rồi thì hắn cảm thấy đây không phải là nước, mà là mật ong nóng bỏng: đầu lưỡi, khoang miệng, cuống họng đều bị vị ngọt và nóng làm cho tê rần.
Tề Mộ không phát hiện ra, trong lòng cậu bây giờ đang có chuyện muốn bàn, thấy Doãn Tu Trúc đã uống xong liền vội vàng hỏi: “Kì nghỉ đông tới cậu có sắp xếp gì chưa?”
Đầu lưỡi Doãn Tu Trúc vẫn hơi tê, lơ mơ đáp: “Hả?”
Tề Mộ nói: “Nghỉ đông rồi, ba cậu bên kia có nói sẽ để cậu làm gì không?” Trước đây Doãn Tu Trúc toàn ở nhà một mình, không ra khỏi cửa không bước khỏi cổng, miễn cưỡng vượt qua kì nghỉ..
Hiện tại chắc chắn sẽ không như vậy nữa, có khả năng Doãn Chính Công đã có thu xếp khác.
Doãn Tu Trúc hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”
Đôi mắt Tề Mộ mang theo chút phiền muộn: “Mẹ tớ sợ lạnh, muốn đi hải đảo nghỉ phép.”
Doãn Tu Trúc vừa nghe xong, trong lòng ngập tràn thất vọng: “Cậu cũng muốn đi đúng không?”
“Ừ” Tề Mộ đáp “Ba tớ không đi được mấy ngày, tớ cũng thế nữa thì đại Kiều sẽ cô đơn lắm”
Doãn Tu Trúc cụp mắt, nói: “Cậu nên đi”
Tề Mộ không nhịn được hỏi: “Cậu cũng đi đi. Chỗ đó không có gì hay để chơi cả, tụi mình ở cùng nhau sẽ bớt nhàm chán hơn.”
Doãn Tu Trúc đương nhiên muốn đi, chỉ có điều…
Hắn lắc đầu lên tiếng: “Ba tớ sẽ không đồng ý đâu. Cuối năm bận rộn, có không ít tiệc rượu phải tham gia, có thể tớ sẽ phải đi cùng ông ấy”
Tề Mộ cũng đoán được, cho nên mới cảm thấy mất mát, cậu bảo: “Đành vậy, chúng ta liên lạc qua QQ nha”
Trong lòng Doãn Tu Trúc nổi lên vị đắng chát, còn chưa rời khỏi nhau đã bắt đầu nghĩ: “Được, cậu muốn đi đâu, có bị lệch múi giờ không?”
“Có…” Tề Mộ nghĩ một hồi, dự đoán “Cũng không nhiều, chắc là tầm ba, bốn tiếng.”
Doãn Tu Trúc gật đầu nói: “Vậy được, cậu chơi vui vẻ nhé, khai giảng gặp.”
Tề Mộ thở dài: “Đúng thật là chỉ có thể gặp lại khi khai giảng!”
Hai người bọn họ đi ra cổng trường, tách ra lên xe về nhà. Dọc đường đi trong lòng Doãn Tu Trúc đều thấy buồn buồn, không nhịn được lấy điện thoại di động lật xem ảnh chụp bên trong: Lẽ nào kì nghỉ đông này, mình chỉ có thể nhìn Tề Mộ trên ảnh thôi sao?
Doãn Tu Trúc khẽ vuốt khuôn mặt cậu trên điện thoại, trái tim trở nên trống rỗng.
Ai biết được khi hắn vừa đến nhà, điện thoại di động liền vang lên – là Tề Mộ gọi tới.
Doãn Tu Trúc miễn cưỡng chờ tiếng chuông reo đến lần thứ hai mới nhất nút nghe: “Tề Mộ à.”
Giọng nói của Tề Mộ phát ra từ loa cũng vẫn rõ ràng như vậy: “Ba cậu có ở nhà không?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Không, mấy ngày tới ông ấy cũng sẽ không về.”
Tề Mộ hoan hô một tiếng, bảo rằng: “Tớ tới nhà cậu ở mấy ngày”
Doãn Tu Trúc sững sờ, hoài nghi chính mình nghe nhầm.
Tề Mộ giải thích: “Phải một tuần nữa tớ mới đi. Tớ đã xin ý kiến mẹ rồi, mẹ cho phép tớ sang nhà cậu làm bài tập!”
Doãn Tu Trúc hòa hoãn lại, cười nói: “Được được, cậu tới bây giờ sao?”
Tề Mộ đáp: “Đang trên đường đến rồi nè!”
Doãn Tu Trúc mơ hồ nghe được giọng của Tề Đại Sơn, ông bảo: “Con đừng có mải chơi, làm bài tập thật chăm chỉ, nếu không xong thì ba sẽ tịch thu điện thoại di động đấy!”
Tề Mộ lên tiếng: “Ba yên tâm, con nhất định sẽ làm xong!”
Sau khi cúp điện thoại, Doãn Tu Trúc nhận được tin nhắn từ Tề Mộ: “Nghe thấy chưa, không làm xong bài tập tớ sẽ không được dùng điện thoại di động nữa. Không có điện thoại thì khi tớ ra nước ngoài rồi cũng chỉ có thể gặp cậu trong mơ thôi!”
Trong lòng Doãn Tu Trúc chợt thấy căng thẳng, trả lời tin nhắn: “Yên tâm, nhất định sẽ xong.”
Tề Mộ cười hì hì đáp “Có cậu ở đây rồi chắc chắn sẽ làm được.”
Doãn Tu Trúc cứ như vậy bị Tề đại ca “đàn áp”. E rằng cả đời này cũng không thể cấm cậu nhờ hắn làm bài tập.
Tề Mộ đến Doãn Gia, vừa mới thay xong quần áo ở nhà thì điện thoại di động vang lên.
Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đi làm cho cậu một cốc ca cao nóng”
Tề Mộ vui mừng: “Được!”
Cậu nhận điện thoại – là Phương Tuấn Kỳ, Tề Mộ đã biết trước kiểu gì nó cũng sẽ gọi đến bèn hỏi: “Chuyện gì thế?”
Phương Tuấn Kỳ ngừng lại, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cậu ở nhà Doãn Tu Trúc hả?”
Tề Mộ lên tiếng: “Ừa, qua nhà cậu ấy ở mấy ngày”
Phương Tuấn Kỳ nói: “Tớ đến tìm cậu”
Tề Mộ trả lời: “Ok, cậu ăn cơm tối luôn không? Tụi tớ nấu thêm một chút”
Phương Tuấn Kỳ đáp: “Còn chưa ăn à, tớ mang thức ăn qua nhé”
Tề Mộ vội vàng bảo: “Mua tôm hùm đất đi, phải cay, càng cay càng tốt.”
Giọng nói nghẹn ngào của Phương Tuấn Kỳ giờ đây mang theo một phần ý cười: “Được!”
Cúp điện thoại, Tề Mộ nói với Doãn Tu Trúc chuyện Phương Tuấn Kỳ muốn tới, Doãn Tu Trúc hỏi: “Là có chuyện gì quan trọng sao?”
Tuy nói Phương Tuấn Kỳ cũng thường xuyên đến nhà Doãn Tu Trúc, nhưng nếu như không phải Tề Mộ ngỏ ý mời trước thì nó cực kì ít khi chủ động tới.
Tề Mộ không gạt Doãn Tu Trúc, kể từ đầu đến đuôi cho hắn nghe chuyện của nhà họ Phương. Nghe cậu nói xong, Doãn Tu Trúc thật lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Hắn nói: “Cậu thật tốt.”
Tề Mộ đáp: “Tớ có làm gì đâu, đều là nhờ ba tớ mà.”
Trong con ngươi Doãn Tu Trúc là đốm lửa ấm áp: “Nếu như không phải vì cậu thì chú Tề sẽ không quản chuyện Phương gia.”
Tề Mộ cảm thấy ngượng ngùng khó hiểu, cậu gãi gãi sau gáy: “Đều là bạn bè cả, nếu giúp được gì thì tớ nhất định sẽ làm”
Doãn Tu Trúc cười cười, ôn tồn nói: “Có thể trở thành bạn của cậu thật sự là may mắn.”
Tề Mộ giống như một chùm ánh sáng, hấp dẫn vô số người tới gần cậu. Bản thân cậu không cảm thấy mình làm được gì, nhưng thật ra xung quanh cậu lúc nào cũng ấm áp không gì sánh bằng, khiến cho hết thảy những người bên cạnh cậu thoát khỏi mờ mịt và đau khổ.
Phương Tuấn Kỳ mang tôm hùm đất đến Doãn gia, Doãn Tu Trúc bày đồ ăn lên bàn.
Phương Tuấn Kỳ kinh ngạc nói: “Siêu vãi”
Tề Mộ lại làm như thể mình mới là người được khen: “Giỏi mà, đúng không đúng không”
Phương Tuấn Kỳ đáp: “Có thể mở nhà hàng được rồi.”
Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đi múc canh.” Hắn cố ý vào nhà bếp, để cho hai người họ một không gian riêng.
Bất thình lình chỉ còn lại Phương Tuấn Kỳ và Tề Mộ, hai thiếu niên đều có chút mất tự nhiên, Tề Mộ rất sợ Phương Tuấn Kỳ cảm ơn mình, trong lòng Phương Tuấn Kỳ lại cực kì biết ơn cậu, thậm chí không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Qua một hồi lâu, Phương Tuấn Kỳ lên tiếng: “Cám ơn cậu và chú Tề”
Tề Mộ trả lời: “Không có gì.”
Phương Tuấn Kỳ bị một đống lời nói nghẹn ở cổ họng đến phát đau, cuối cùng lại chỉ có thể thốt ra một câu: “Tề Mộ, sau này bất kể nước sôi lửa bỏng anh em quyết không từ nan” Một thiếu niên choai choai nói ra mấy câu như vậy thật giống trong phim võ hiệp.
Nhưng kỳ thực đây chính là những gì thật tâm nó muốn, lại không có cách nào nói ra nhiều hơn, chỉ có thể đem cái ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này khắc ghi trong tim.
Tề Mộ đấm vào người nó: “Cậu đừng có nói nhảm nữa!”
Doãn Tu Trúc đứng đằng sau cửa phòng bếp, nhìn viền mắt đỏ chót của Phương Tuấn Kỳ rồi lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Tề Mộ.
Ánh mặt trời đang chiếu rọi lòng hắn, tuy rằng ngay cả những phần đen tối và ô uế cũng bị soi tỏ, nhưng cũng vẫn không so được với khát vọng tham lam muốn có được chùm ánh sáng ấy.
Thật tốt, Tề Mộ thật sự là quá tốt rồi.
Sau khi Phương Tuấn Kỳ ăn cơm xong liền đi. Ngày kế Tề Mộ mời Hứa Tiểu Minh đến, Hứa Tiểu Minh lại gọi Phương Tuấn Kỳ, bốn người tập trung lại một chỗ, chơi đến quá nửa đêm.
Hứa Tiểu Minh tận mắt nhìn thấy Doãn Tu Trúc “viết hộ” bài tập, hâm mộ mắt đều xanh cả rồi (*): “Anh Doãn, cậu thật sự không muốn lén giúp tớ sao?”
(*Xem chú thích chương 13)
Tề Mộ mắng nó: “Xéo, đừng có đánh chủ ý lên cậu ấy”
Hứa Tiểu Minh gào khóc: “Doãn Tu Trúc, Tề Mộ cho cậu cái gì, Hứa Tiểu Minh tớ đây trả cậu gấp đôi!”
Doãn Tu Trúc nở nụ cười, Tề Mộ lập tức đuổi Hứa Tiểu Minh như đuổi ruồi.
Chuyện trong nhà của Phương Tuấn Kỳ đã có chuyển biến tốt, tâm trạng nó cũng khá hơn rất nhiều thế là bèn kháy Hứa Tiểu Minh một câu: “Chỉ bằng thành tích kia của cậu, có làm bài hay không thì giáo viên cũng sẽ không quan tâm đâu”
Hứa Tiểu Minh đánh không lại Tề Mộ, nhưng có thể choảng nhau với Phương Tuấn Kỳ.
Nhìn thấy hai người này lại loạn thành một đoàn, Tề Mộ cũng vui vẻ cong cong khóe mắt.
Sang năm mới, chớp mắt một cái đã phải đi học.
Trước khai giảng một ngày Tề Mộ mới trở về, bất thình lình chuyển từ nơi có khí hậu nóng bức sang thành phố lạnh như băng khiến cậu rét run cầm cập.
Doãn Tu Trúc muốn gặp cậu đến mức cả đêm không ngủ.
Tề Mộ trả lời tin nhắn của hắn: “Ngày mai gặp ở trường nhé”
Doãn Tu Trúc cũng không tiện đi Tề gia tìm cậu, chỉ có thể kìm lại nỗi nhớ tới mất ăn mất ngủ vào sâu trong lòng, nhìn xuống hình ảnh Tề Mộ chụp vào kì nghỉ đông vừa qua và video của bọn họ do hắn quay, trằn trọc chờ đến ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, khi hắn vừa mới tới trường học đã thấy Tề Mộ mặc một cái áo lông trắng, cả người như nắm tuyết tròn vo.
Tim hắn đột nhiên đập mạnh, chân cũng không thể di chuyển. Tề Mộ nhào tới, cho hắn một cái ôm chặt chẽ ấm áp: “Cuối cùng tớ cũng về rồi, sắp bị mẹ tớ cằn nhằn sắp chớt đây!”
Doãn Tu Trúc không dám cử động dù là nhỏ nhất, chỉ có thể để cho cậu ôm, may là trời lạnh mặc nhiều quần áo, bằng không chắc là hắn sẽ làm ra chuyện gì đó trở thành trò cười cho cả thiên hạ mất.
Học kì mới bắt đầu, Doãn Tu Trúc hận không thể bảo trường học vĩnh viễn cũng đừng cho học sinh nghỉ hè, như vậy hắn sẽ được nhìn thấy Tề Mộ mỗi ngày, không cần chịu nỗi khổ tương tư nữa.
Tề Mộ ra nước ngoài chơi lâu như vậy, đương nhiên là phải mang quà về.
Hứa Tiểu Minh nhìn cái vỏ sò vỡ trong tay mình, chê bai: “Anh Mộ, đừng có nói là cậu đi biển tiện tay nhặt được rồi đem về tặng tớ đấy nhé!”
Tề Mộ đáp: “Cái này tận 200 đô, đố cậu nhặt được ở đâu đấy?”
Hứa Tiểu Minh: “…” 2 đồng không hơn thì có.
Nó lại hỏi Tề Mộ “Thế cái cốc xoắn ốc (*) của Doãn Tu Trúc bao nhiêu?”
(*Là cốc như này:
Tề Mộ bình tĩnh trả lời: “1600…”
Hứa Tiểu Minh nói: “Cũng không chênh lệch lắm so với cái của tớ mà sao lại đẹp vậy?”
Tề Mộ bổ sung: “… Đô la mỹ.”
Hứa quý phi phất cờ khởi nghĩa: “Không được không được, bổn cung không thể sống như thế này mãi được!”
Gần nửa năm sau, Hứa Tiểu Minh nhất ngữ thành châm (*), anh Mộ của nó không còn là đồng chí với nó nữa, người ta có bạn cùng bạn mới rồi nha!
(*lời tiên đoán trở thành sự thật)
Lúc lên lớp 9, các khối đều phải trộn lẫn, bắt đầu xếp lại lớp.
Trước khi thi học kì, Tề Mộ vẫn còn nước đến chân mới nhảy, ảo tưởng bản thân bỗng nhiên được sao Văn khúc chiếu xuống, chẳng may đi thi lọt vào top 30, vinh quang vào học lớp số 1, ngồi cùng bàn với Doãn Tu Trúc.
Vì thế Tề Mộ còn hỏi Tề Đại Sơn: “Ba, vị đại sư hồi nhỏ đặt tên cho con giờ còn sống không? Con đi tìm ông ấy xin một quẻ”
Tề Đại Sơn nhìn cậu: “Quẻ gì?”
Tề Mộ: “Xem xem con có thể lọt top 30 được không.”
Tề Đại Sơn không chút lưu tình cười nhạo cậu: “Không cần tìm đại sư, ba xem luôn cho con cũng được”
Tề Mộ bịt lỗ tai, nhưng Tề Đại Sơn vẫn cứ nói to: “Kiếp sau con trai tôi cũng không thể vào được top 30.”
Tề Mộ: “…” Thật muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ổng!
Càng tới gần thời điểm thi cuối kỳ, tâm trạng Tề Mộ ngày càng buồn bực hơn, đến cả bài tập cũng không để cho Doãn Tu Trúc làm hộ nữa.
Doãn Tu Trúc mang cho cậu một cốc nước lạnh: “Không hiểu sao?”
Tề Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to lấp lánh đáng thương: “Cậu phải hỏi tớ là có biết làm đề nào không mới đúng.”
Doãn Tu Trúc cười nói: “Vậy tớ giảng từ đầu cho cậu”
Tề Mộ thở dài: “Có dạy tớ cũng không nhớ được”
Doãn Tu Trúc đáp: “Cứ thử xem, không khó đâu”
Tề Mộ không cam tâm, định coi ngựa chết như ngựa sống: “Chỉ tớ đi, tớ phải đá đít tụi nó mới được!” Có thể học thêm cái gì liền học thêm cái đấy, không chừng lại chó ngáp phải ruồi, có thể qua lớp 1 thì sao!
Doãn Tu Trúc biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn vẫn luôn không đề cập tới việc chia lớp, chỉ nghiêm túc giảng bài cho cậu.
Trước khi thi gần nửa tháng, thành tích của Tề Mộ tăng cao, khoảng cách đến lớp 1 của cậu rút ngắn lại còn —— khoảng ba trăm Hứa Tiểu Minh nữa!
Tề Mộ chán nản thất vọng, chỉ có thể trông mong mình sẽ được xếp vào lớp 2, như vậy coi như cách lớp 1 gần hơn một chút…
Lúc này Hứa Tiểu Minh kinh ngạc thốt lên: “Đậu móa, anh Mập được bơm máu gà à? Đứng nhất khối nè!”
Tề Mộ sững sờ: “Cái gì cơ?”
Hứa Tiểu Minh kéo cậu lên trước, chỉ cho cậu xem: “Người đứng thứ nhất là Phương Tuấn Kỳ đó. Trâu bò vãi lúa, thế mà lại vượt qua cả Doãn Tu Trúc à?”
Trong lòng Tề Mộ cảm thấy không vui: Doãn Tu Trúc làm sao lại không đứng nhất được? Chẳng lẽ phải dạy kèm cho mình nên chậm trễ việc học của cậu ấy?
Sau đó Hứa Tiểu Minh lại tiếp tục kinh hô: “Chuyện gì thế này, Doãn Tu Trúc đâu rồi? Top 50 cũng không thấy tên luôn nè!”
Tề Mộ cuống lên, nhanh chóng tới gần. Hai người họ tìm cả nửa ngày mới thấy tên Doãn Tu Trúc nằm ở vị trí hơn 100.
Hứa Tiểu Minh thổn thức lên tiếng: “Trăm triệu lần không ngờ tới, Doãn đại thần cũng có lúc mắc sai lầm như thế này!”
Tề Mộ nhíu mày, nói rằng: “Chắc là nhầm rồi” Vô lý, Doãn Tu Trúc cả một năm đều vượt qua lớp chọn để chiếm giữ vị trí đầu bảng, làm gì có chuyện sẽ rớt ra ngoài top 100 như vậy được?
Chắc chắn là sai rồi! Giáo viên nào mắt mù nhìn nhầm điểm thế!
Thật ra không chỉ có bọn họ sốt ruột, mà cả các thầy cô cũng vậy.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 2 gọi hắn vào văn phòng, hỏi: “Trong nhà gần đây có chuyện gì sao?” Kỳ thực thành tích lần này cũng không kém, chỉ là không tương xứng với trình độ của Doãn Tu Trúc thôi.
Doãn Tu Trúc đáp: “Không có gì ạ.”
“Trong lúc thi hồi hộp quá hả?” Thầy giáo nói tiếp “Tuy rằng lớp 1 phải xét thành tích, thế nhưng trước đây điểm của em vẫn rất tốt, lần này… Khả năng chỉ là bất trắc, giờ thầy châm chước cho em vào lớp 1 được không?”
Doãn Tu Trúc trả lời: “Thưa thầy, quy định đã đặt ra thì cứ thực hiện đi ạ. Hôm nay thầy phá lệ cho em, sau này biết giải thích với các bạn học như thế nào đây?”
Thầy giáo không nhịn được đáp: “Nhưng thành tích của em vẫn luôn rất tốt” Bởi vì lần thi cuối cùng này mà bỏ lỡ cơ hội vào lớp 1 thì thực sự quá đáng tiếc.
Doãn Tu Trúc hỏi ngược lại y: “Tại sao em lại phải vào lớp 1 ạ?”
Thầy giáo bị hỏi bất ngờ, theo bản năng lên tiếng: “Môi trường ở lớp 1 tốt hơn, tiến độ học tập cũng nhanh, giáo viên giảng bài kĩ hơn chút…”
Doãn Tu Trúc cắt ngang lời y: “Cuối cùng thành tích cũng chỉ có như vậy thôi.”
Một câu này của hắn khiến cho thầy giáo nghẹn lời. Y hiểu rõ ý tứ của Doãn Tu Trúc.
Lớp chọn thì sao? Môi trường tốt hơn thì sao? Cả năm lớp 8 Doãn Tu Trúc đều học ở lớp thường mà thành tích vẫn có thể đè bẹp toàn bộ học sinh lớp 1 đấy thôi.
Tại sao mọi người chen chúc sứt đầu mẻ trán cũng muốn vào lớp 1, đơn giản là muốn giữ vững thành tích cao.
Mà Doãn Tu Trúc thì không cần điều đó—— dù có ở lớp 1 hay không, hắn cũng có thể đạt được hạng nhất dễ như ăn cháo.
Thầy giáo dừng lại, nói: “Em cố tình thi như vậy à?”
Doãn Tu Trúc không trả lời: “Thưa thầy, em có thể về được chưa ạ?”
Thầy giáo… Hạn hán lời luôn!
Năm cuối cấp II, Doãn Tu Trúc chỉ muốn học chung lớp với Tề Mộ, chỉ muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu.
Hứa Tiểu Minh dụ dỗ Tề Mộ: “Chúng ta đi dọn sân thể thao không?”
Tề Mộ cảm thấy chuyện nay rất khả thi, vì vậy cả hai bèn dắt díu nhau đi q̶̶u̶̶é̶̶t̶ ̶d̶̶ọ̶̶n̶ sân bóng rổ.
Khối lớp 7 nghỉ hè sớm, nhìn trên sân có người bèn sôi nổi chạy tới xem náo nhiệt. Cũng chỉ có thể miêu tả đám nhóc tuổi này đang chạy nhanh trên sân bằng hai từ “ĐẸP TRAI” in hoa.
Lại càng đừng nói đến Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh, ngay cả cậu bạn đồng đội mặt đầy mụn cũng được buff cho một liều nhan sắc cấp 10, đẹp trai đến rơi rụng.
Hứa Tiểu Minh như được bơm máu gà, thấy mấy em gái lớp dưới đang nhìn thì chơi càng hăng hơn. Sau khi biểu diễn một loạt động tác, mệt đến mức há mồm thở hồng hộc, nó bèn quay sang hỏi Tề Mộ: “Trông tớ có giống Rukawa Kaede (*) không?”
(*Một nhân vật trong manga Slam Dunk của Nhật Bản)
Khóe miệng Tề Mộ khẽ nhếch, làm một cú ba bước lay-up (*), thành công nhận được một tràng tiếng reo hò cổ vũ.
(*hoặc hai bước lên rổ (ba bước ở đây tính cả bước nhảy). Là kỹ thuật chạy 2 bước từ vòng 3 điểm của đối phương đến phía dưới rổ và thực hiện việc nhảy lên đưa bóng vào rổ)
“Số 10 đẹp trai quá, nhìn cứ như Rukawa Kaede phiên bản người thật ấy!”
“Tớ lại thấy giống Sendo (*) hơn!”
(* Sendo Akira, một nhân vật trong manga Slam Dunk)
“Áo của cậu ấy cũng là số 10, lúc cười rộ lên không phải càng giống Hanamichi Sakuragi (*) à!!”
(* Hanamichi Sakuragi cũng là một nhân vật trong Slam Dunk. Trong truyện, Sakuragi mang áo số 10)
Hứa Tiểu Minh chua xót nói: “Anh Mộ, tớ có thể ngưng đẹp trai được không đây!”
Tề Mộ mắng hắn: “Bớt ảo tưởng đi.”
Mắt thấy người vây xem ngày một nhiều hơn, đám nhóc con này lại càng ngày càng hưng phấn, chơi cực kì hăng say.
Việc tổng vệ sinh trước khi nghỉ hè cũng chỉ là chạy theo hình thức, giáo viên chẳng trông cậy vào chuyện đám học sinh có thể làm tử tế, sau khi quét dọn xong thì cho bọn nhóc đi về.
Lớp 2 đã dọn vệ sinh xong, còn Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh bên này vẫn lười biếng không thèm làm gì hết, ai cũng đều muốn chơi trội, tranh giành thi đấu.
Không có bất ngờ nào chính là việc Tề Mộ có nhân khí cao nhất, thần kinh vận động của cậu rất phát triển, lớn lên lại cao ráo đẹp trai, tuy rằng thanh danh có hơi độc ác tàn nhân nhưng đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, sau lưng cậu vẫn có rất nhiều fangirl, đủ để chống lại mấy bà vợ từ trên trời rơi xuống của Doãn Tu Trúc.
Sau khi tan học, Doãn Tu Trúc sang lớp số 3, lớp phó lớp 3 bèn bảo: “Tề Mộ đi ra sân thể thao rồi”
Doãn Tu Trúc gật đầu, đáp: “Đưa túi rác cho tớ đi, đằng nào tớ cũng ra ngoài”
Lớp phó lớp 3 mặt đỏ tim đập trả lời: “Được, được” Lúc sau nó lại cực kì hối hận. Trời ơi, để cho đôi tay làm bài toàn được điểm tối đa kia xách túi rác quả là phí của dời mà.
Doãn Tu Trúc bây giờ chính huyền thoại của lớp số 2. Bảo lưu một năm, khi trở về liền lấy được vị trí nhất khối, lần đầu tiên lớp chọn của cấp II Quốc Thụy lại bị một học sinh ở lớp thường cướp mất hạng đầu như thế này!
Càng đừng nói đến việc người ta lớn lên còn đẹp trai nữa!
Gần đây em gái lớp dưới mới vừa đọc xong 《Vampire Knight》, không nhịn được bèn ảo tưởng: Doãn Tu Trúc chính là Kuran Kaname(*) bước ra từ truyện tranh!
(*Vampire Knight là một bộ shoujo manga của Nhật. Kuran Kaname là một trong hai nam chính)
Hoa lệ, tuấn tú, là tồn tại khiến người khác phải ngước nhìn.
Lúc em gái hoàn hồn lại thì đã không thấy bóng dáng Doãn – Kuran Kaname – Tu Trúc đâu. Em gái vô cùng chán nản, cũng không muốn về nhà nghỉ hè nữa!
Doãn Tu Trúc vứt rác xong liền đi về phía sân thể thao, mới vừa đến nơi đã nghe thấy âm thanh cổ vũ náo nhiệt.
Hắn phóng tầm mắt ra xa, đúng lúc thấy được cú nhảy lấy đà của Tề Mộ. Thiếu niên đứng ở vạch ba điểm, thân thể trẻ trung giống như cá vọt khỏi mặt nước, mồ hôi bắn ra từ tóc tựa như giọt nước dưới ánh mặt trời, khúc xạ ra những vì sao.
Rầm một tiếng.
Quả bóng chuẩn xác lọt vào trong rổ, kéo theo đó đám bạn học điên cuồng reo hò.
Tề Mộ cười thật tươi, đập tay với đồng đội rồi lui về phòng thủ.
Doãn Tu Trúc nhếch khóe miệng, trực tiếp xuyên qua đám người đi tới…
Cục diện trên sân đã nghiêng về một phía, đội của Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh dẫn trước đối phương mấy chục điểm, nếu không phải tiếng reo hò của mấy em gái quá nhiều thì đội kia cũng đã không muốn chơi nữa rồi!
Thấy đội mình sắp thắng, Tề Mộ chợt ngừng lại.
Hứa Tiểu Minh gọi cậu: “Anh Mộ, đón bóng!”
Tề Mộ lên tiếng: “Không chơi nữa, nên về nhà thôi”
Cả đám đều ngẩn người. Đang chơi hay, sao phải giải tán? Hơn nữa động tác lại xuất sắc như vậy, đẹp trai như vậy cơ mà!
Tề Mộ kéo áo lên lau mồ hôi, nói rằng: “Được rồi, trong lớp tổng vệ sinh cũng đã xong, không về nhà là muốn ở lại đến sang năm à?”
Nói xong cậu trực tiếp đi vào trong đám đông.
Hứa Tiểu Minh thuận theo bóng lưng cậu nhìn sang, trong nháy mắt liền rõ ràng: “A a a, chơi một lát nữa đi mà. Để Doãn Tu Trúc chờ chút cũng không được sao!”
“Không chơi nữa” Tề Mộ phất tay đáp “Mệt rồi”
Mệt cái quái gì! Nó vẫn còn sung sức thế này thì Tề Mộ mệt sao nổi? Còn không phải là nhìn thấy Doãn Tu Trúc đến, nhất thời không chờ được à. Chẳng hiểu tại sao, trong đầu Hứa Gà Con lại hiện ra ba chữ —— Vợ quản nghiêm.
Đệt! Bạn học Gà Con mắng một câu. Cái gì thế này, đầu óc nó đúng thật là nên đem đi khử độc!
Mặc cho mọi người cố gắng giữ lại, Tề đại ca nói đi là đi, không chút do dự.
Thấy cậu mặc như vậy, Doãn Tu Trúc chỉ dám nhìn vào mắt cậu: “Chơi thêm một chút nữa đi, không vội”
Tề Mộ nở nụ cười: “Không được, chúng ta về nhà thôi.”
Sau nụ cười này của cậu, đến ánh mắt Doãn Tu Trúc cũng chẳng dám nhìn nữa.
Tề Mộ nói: “Tớ thay quần áo cái đã” Trước tiên Tề Mộ phải đi đến phòng thay đồ, trong sân thể thao không khí còn ấm, ra ngoài chắc đông thành đá mất.
Doãn Tu Trúc đáp: “Ừm, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Hai người bọn họ rời đi bỏ lại ánh mắt đầy tiếc hận của đám em trai em gái lớp dưới. Nhưng một vài em gái vẫn hưng phấn nhỏ giọng gào thét: “Quá ngọt ngào, Tề đại ca của chúng ta đúng là ngọt ngào chết mất” “Sao tui lại có cảm giác Doãn học bá càng cưng chiều Tề đại ca hơn là sao ta. Nhìn ánh mắt kia kìa, ôn nhu muốn xỉu luôn!” “Tình cảm của bọn họ thật là tốt QAQ!” “Hai người họ chỉ là bạn thân thôi sao?” “Tui không quan tâm, trong thế giới của tui hai người họ đích thị là một đôi!”
Tề Mộ đi mất, những người khác cũng giải tán. Hứa Tiểu Minh theo sát phía sau đi đến phòng thay quần áo.
Sắp được nghỉ học nên tâm trạng ai cũng đều rất tốt, cười cười nói nói chí chóe, sức sống bắn ra bốn phía đến tận phòng thay đồ cũng không ngừng được.
Tề Mộ sợ Doãn Tu Trúc chờ lâu, nhanh nhẹn thay xong quần áo rồi ra ngoài cửa.
Doãn Tu Trúc cầm trên tay một chiếc cốc giữ nhiệt, bên trong là nước khoáng vừa đủ ấm.
Tề Mộ cầm lấy tu ừng ực. Cậu ngẩng đầu, tóc vẫn còn vương hơi nước, cần cổ trắng nõn như một miếng ngọc hoàn mỹ hình trăng lưỡi liềm, đẹp tới nỗi khiến người khác miệng cạn lưỡi khô.
Doãn Tu Trúc cũng thấy hơi khát.
Tề Mộ uống xong rồi hỏi hắn: “Vẫn còn một ít đó, cậu có muốn uống không?”
Doãn Tu Trúc nhận lấy cốc nước, uống một hớp từ chỗ Tề Mộ vừa nhấp môi.
Chưa uống thì không sao, nhưng khi uống rồi thì hắn cảm thấy đây không phải là nước, mà là mật ong nóng bỏng: đầu lưỡi, khoang miệng, cuống họng đều bị vị ngọt và nóng làm cho tê rần.
Tề Mộ không phát hiện ra, trong lòng cậu bây giờ đang có chuyện muốn bàn, thấy Doãn Tu Trúc đã uống xong liền vội vàng hỏi: “Kì nghỉ đông tới cậu có sắp xếp gì chưa?”
Đầu lưỡi Doãn Tu Trúc vẫn hơi tê, lơ mơ đáp: “Hả?”
Tề Mộ nói: “Nghỉ đông rồi, ba cậu bên kia có nói sẽ để cậu làm gì không?” Trước đây Doãn Tu Trúc toàn ở nhà một mình, không ra khỏi cửa không bước khỏi cổng, miễn cưỡng vượt qua kì nghỉ..
Hiện tại chắc chắn sẽ không như vậy nữa, có khả năng Doãn Chính Công đã có thu xếp khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Doãn Tu Trúc hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”
Đôi mắt Tề Mộ mang theo chút phiền muộn: “Mẹ tớ sợ lạnh, muốn đi hải đảo nghỉ phép.”
Doãn Tu Trúc vừa nghe xong, trong lòng ngập tràn thất vọng: “Cậu cũng muốn đi đúng không?”
“Ừ” Tề Mộ đáp “Ba tớ không đi được mấy ngày, tớ cũng thế nữa thì đại Kiều sẽ cô đơn lắm”
Doãn Tu Trúc cụp mắt, nói: “Cậu nên đi”
Tề Mộ không nhịn được hỏi: “Cậu cũng đi đi. Chỗ đó không có gì hay để chơi cả, tụi mình ở cùng nhau sẽ bớt nhàm chán hơn.”
Doãn Tu Trúc đương nhiên muốn đi, chỉ có điều…
Hắn lắc đầu lên tiếng: “Ba tớ sẽ không đồng ý đâu. Cuối năm bận rộn, có không ít tiệc rượu phải tham gia, có thể tớ sẽ phải đi cùng ông ấy”
Tề Mộ cũng đoán được, cho nên mới cảm thấy mất mát, cậu bảo: “Đành vậy, chúng ta liên lạc qua QQ nha”
Trong lòng Doãn Tu Trúc nổi lên vị đắng chát, còn chưa rời khỏi nhau đã bắt đầu nghĩ: “Được, cậu muốn đi đâu, có bị lệch múi giờ không?”
“Có…” Tề Mộ nghĩ một hồi, dự đoán “Cũng không nhiều, chắc là tầm ba, bốn tiếng.”
Doãn Tu Trúc gật đầu nói: “Vậy được, cậu chơi vui vẻ nhé, khai giảng gặp.”
Tề Mộ thở dài: “Đúng thật là chỉ có thể gặp lại khi khai giảng!”
Hai người bọn họ đi ra cổng trường, tách ra lên xe về nhà. Dọc đường đi trong lòng Doãn Tu Trúc đều thấy buồn buồn, không nhịn được lấy điện thoại di động lật xem ảnh chụp bên trong: Lẽ nào kì nghỉ đông này, mình chỉ có thể nhìn Tề Mộ trên ảnh thôi sao?
Doãn Tu Trúc khẽ vuốt khuôn mặt cậu trên điện thoại, trái tim trở nên trống rỗng.
Ai biết được khi hắn vừa đến nhà, điện thoại di động liền vang lên – là Tề Mộ gọi tới.
Doãn Tu Trúc miễn cưỡng chờ tiếng chuông reo đến lần thứ hai mới nhất nút nghe: “Tề Mộ à.”
Giọng nói của Tề Mộ phát ra từ loa cũng vẫn rõ ràng như vậy: “Ba cậu có ở nhà không?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Không, mấy ngày tới ông ấy cũng sẽ không về.”
Tề Mộ hoan hô một tiếng, bảo rằng: “Tớ tới nhà cậu ở mấy ngày”
Doãn Tu Trúc sững sờ, hoài nghi chính mình nghe nhầm.
Tề Mộ giải thích: “Phải một tuần nữa tớ mới đi. Tớ đã xin ý kiến mẹ rồi, mẹ cho phép tớ sang nhà cậu làm bài tập!”
Doãn Tu Trúc hòa hoãn lại, cười nói: “Được được, cậu tới bây giờ sao?”
Tề Mộ đáp: “Đang trên đường đến rồi nè!”
Doãn Tu Trúc mơ hồ nghe được giọng của Tề Đại Sơn, ông bảo: “Con đừng có mải chơi, làm bài tập thật chăm chỉ, nếu không xong thì ba sẽ tịch thu điện thoại di động đấy!”
Tề Mộ lên tiếng: “Ba yên tâm, con nhất định sẽ làm xong!”
Sau khi cúp điện thoại, Doãn Tu Trúc nhận được tin nhắn từ Tề Mộ: “Nghe thấy chưa, không làm xong bài tập tớ sẽ không được dùng điện thoại di động nữa. Không có điện thoại thì khi tớ ra nước ngoài rồi cũng chỉ có thể gặp cậu trong mơ thôi!”
Trong lòng Doãn Tu Trúc chợt thấy căng thẳng, trả lời tin nhắn: “Yên tâm, nhất định sẽ xong.”
Tề Mộ cười hì hì đáp “Có cậu ở đây rồi chắc chắn sẽ làm được.”
Doãn Tu Trúc cứ như vậy bị Tề đại ca “đàn áp”. E rằng cả đời này cũng không thể cấm cậu nhờ hắn làm bài tập.
Tề Mộ đến Doãn Gia, vừa mới thay xong quần áo ở nhà thì điện thoại di động vang lên.
Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đi làm cho cậu một cốc ca cao nóng”
Tề Mộ vui mừng: “Được!”
Cậu nhận điện thoại – là Phương Tuấn Kỳ, Tề Mộ đã biết trước kiểu gì nó cũng sẽ gọi đến bèn hỏi: “Chuyện gì thế?”
Phương Tuấn Kỳ ngừng lại, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cậu ở nhà Doãn Tu Trúc hả?”
Tề Mộ lên tiếng: “Ừa, qua nhà cậu ấy ở mấy ngày”
Phương Tuấn Kỳ nói: “Tớ đến tìm cậu”
Tề Mộ trả lời: “Ok, cậu ăn cơm tối luôn không? Tụi tớ nấu thêm một chút”
Phương Tuấn Kỳ đáp: “Còn chưa ăn à, tớ mang thức ăn qua nhé”
Tề Mộ vội vàng bảo: “Mua tôm hùm đất đi, phải cay, càng cay càng tốt.”
Giọng nói nghẹn ngào của Phương Tuấn Kỳ giờ đây mang theo một phần ý cười: “Được!”
Cúp điện thoại, Tề Mộ nói với Doãn Tu Trúc chuyện Phương Tuấn Kỳ muốn tới, Doãn Tu Trúc hỏi: “Là có chuyện gì quan trọng sao?”
Tuy nói Phương Tuấn Kỳ cũng thường xuyên đến nhà Doãn Tu Trúc, nhưng nếu như không phải Tề Mộ ngỏ ý mời trước thì nó cực kì ít khi chủ động tới.
Tề Mộ không gạt Doãn Tu Trúc, kể từ đầu đến đuôi cho hắn nghe chuyện của nhà họ Phương. Nghe cậu nói xong, Doãn Tu Trúc thật lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Hắn nói: “Cậu thật tốt.”
Tề Mộ đáp: “Tớ có làm gì đâu, đều là nhờ ba tớ mà.”
Trong con ngươi Doãn Tu Trúc là đốm lửa ấm áp: “Nếu như không phải vì cậu thì chú Tề sẽ không quản chuyện Phương gia.”
Tề Mộ cảm thấy ngượng ngùng khó hiểu, cậu gãi gãi sau gáy: “Đều là bạn bè cả, nếu giúp được gì thì tớ nhất định sẽ làm”
Doãn Tu Trúc cười cười, ôn tồn nói: “Có thể trở thành bạn của cậu thật sự là may mắn.”
Tề Mộ giống như một chùm ánh sáng, hấp dẫn vô số người tới gần cậu. Bản thân cậu không cảm thấy mình làm được gì, nhưng thật ra xung quanh cậu lúc nào cũng ấm áp không gì sánh bằng, khiến cho hết thảy những người bên cạnh cậu thoát khỏi mờ mịt và đau khổ.
Phương Tuấn Kỳ mang tôm hùm đất đến Doãn gia, Doãn Tu Trúc bày đồ ăn lên bàn.
Phương Tuấn Kỳ kinh ngạc nói: “Siêu vãi”
Tề Mộ lại làm như thể mình mới là người được khen: “Giỏi mà, đúng không đúng không”
Phương Tuấn Kỳ đáp: “Có thể mở nhà hàng được rồi.”
Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đi múc canh.” Hắn cố ý vào nhà bếp, để cho hai người họ một không gian riêng.
Bất thình lình chỉ còn lại Phương Tuấn Kỳ và Tề Mộ, hai thiếu niên đều có chút mất tự nhiên, Tề Mộ rất sợ Phương Tuấn Kỳ cảm ơn mình, trong lòng Phương Tuấn Kỳ lại cực kì biết ơn cậu, thậm chí không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Qua một hồi lâu, Phương Tuấn Kỳ lên tiếng: “Cám ơn cậu và chú Tề”
Tề Mộ trả lời: “Không có gì.”
Phương Tuấn Kỳ bị một đống lời nói nghẹn ở cổ họng đến phát đau, cuối cùng lại chỉ có thể thốt ra một câu: “Tề Mộ, sau này bất kể nước sôi lửa bỏng anh em quyết không từ nan” Một thiếu niên choai choai nói ra mấy câu như vậy thật giống trong phim võ hiệp.
Nhưng kỳ thực đây chính là những gì thật tâm nó muốn, lại không có cách nào nói ra nhiều hơn, chỉ có thể đem cái ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này khắc ghi trong tim.
Tề Mộ đấm vào người nó: “Cậu đừng có nói nhảm nữa!”
Doãn Tu Trúc đứng đằng sau cửa phòng bếp, nhìn viền mắt đỏ chót của Phương Tuấn Kỳ rồi lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Tề Mộ.
Ánh mặt trời đang chiếu rọi lòng hắn, tuy rằng ngay cả những phần đen tối và ô uế cũng bị soi tỏ, nhưng cũng vẫn không so được với khát vọng tham lam muốn có được chùm ánh sáng ấy.
Thật tốt, Tề Mộ thật sự là quá tốt rồi.
Sau khi Phương Tuấn Kỳ ăn cơm xong liền đi. Ngày kế Tề Mộ mời Hứa Tiểu Minh đến, Hứa Tiểu Minh lại gọi Phương Tuấn Kỳ, bốn người tập trung lại một chỗ, chơi đến quá nửa đêm.
Hứa Tiểu Minh tận mắt nhìn thấy Doãn Tu Trúc “viết hộ” bài tập, hâm mộ mắt đều xanh cả rồi (*): “Anh Doãn, cậu thật sự không muốn lén giúp tớ sao?”
(*Xem chú thích chương 13)
Tề Mộ mắng nó: “Xéo, đừng có đánh chủ ý lên cậu ấy”
Hứa Tiểu Minh gào khóc: “Doãn Tu Trúc, Tề Mộ cho cậu cái gì, Hứa Tiểu Minh tớ đây trả cậu gấp đôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Doãn Tu Trúc nở nụ cười, Tề Mộ lập tức đuổi Hứa Tiểu Minh như đuổi ruồi.
Chuyện trong nhà của Phương Tuấn Kỳ đã có chuyển biến tốt, tâm trạng nó cũng khá hơn rất nhiều thế là bèn kháy Hứa Tiểu Minh một câu: “Chỉ bằng thành tích kia của cậu, có làm bài hay không thì giáo viên cũng sẽ không quan tâm đâu”
Hứa Tiểu Minh đánh không lại Tề Mộ, nhưng có thể choảng nhau với Phương Tuấn Kỳ.
Nhìn thấy hai người này lại loạn thành một đoàn, Tề Mộ cũng vui vẻ cong cong khóe mắt.
Sang năm mới, chớp mắt một cái đã phải đi học.
Trước khai giảng một ngày Tề Mộ mới trở về, bất thình lình chuyển từ nơi có khí hậu nóng bức sang thành phố lạnh như băng khiến cậu rét run cầm cập.
Doãn Tu Trúc muốn gặp cậu đến mức cả đêm không ngủ.
Tề Mộ trả lời tin nhắn của hắn: “Ngày mai gặp ở trường nhé”
Doãn Tu Trúc cũng không tiện đi Tề gia tìm cậu, chỉ có thể kìm lại nỗi nhớ tới mất ăn mất ngủ vào sâu trong lòng, nhìn xuống hình ảnh Tề Mộ chụp vào kì nghỉ đông vừa qua và video của bọn họ do hắn quay, trằn trọc chờ đến ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, khi hắn vừa mới tới trường học đã thấy Tề Mộ mặc một cái áo lông trắng, cả người như nắm tuyết tròn vo.
Tim hắn đột nhiên đập mạnh, chân cũng không thể di chuyển. Tề Mộ nhào tới, cho hắn một cái ôm chặt chẽ ấm áp: “Cuối cùng tớ cũng về rồi, sắp bị mẹ tớ cằn nhằn sắp chớt đây!”
Doãn Tu Trúc không dám cử động dù là nhỏ nhất, chỉ có thể để cho cậu ôm, may là trời lạnh mặc nhiều quần áo, bằng không chắc là hắn sẽ làm ra chuyện gì đó trở thành trò cười cho cả thiên hạ mất.
Học kì mới bắt đầu, Doãn Tu Trúc hận không thể bảo trường học vĩnh viễn cũng đừng cho học sinh nghỉ hè, như vậy hắn sẽ được nhìn thấy Tề Mộ mỗi ngày, không cần chịu nỗi khổ tương tư nữa.
Tề Mộ ra nước ngoài chơi lâu như vậy, đương nhiên là phải mang quà về.
Hứa Tiểu Minh nhìn cái vỏ sò vỡ trong tay mình, chê bai: “Anh Mộ, đừng có nói là cậu đi biển tiện tay nhặt được rồi đem về tặng tớ đấy nhé!”
Tề Mộ đáp: “Cái này tận 200 đô, đố cậu nhặt được ở đâu đấy?”
Hứa Tiểu Minh: “…” 2 đồng không hơn thì có.
Nó lại hỏi Tề Mộ “Thế cái cốc xoắn ốc (*) của Doãn Tu Trúc bao nhiêu?”
(*Là cốc như này:
Tề Mộ bình tĩnh trả lời: “1600…”
Hứa Tiểu Minh nói: “Cũng không chênh lệch lắm so với cái của tớ mà sao lại đẹp vậy?”
Tề Mộ bổ sung: “… Đô la mỹ.”
Hứa quý phi phất cờ khởi nghĩa: “Không được không được, bổn cung không thể sống như thế này mãi được!”
Gần nửa năm sau, Hứa Tiểu Minh nhất ngữ thành châm (*), anh Mộ của nó không còn là đồng chí với nó nữa, người ta có bạn cùng bạn mới rồi nha!
(*lời tiên đoán trở thành sự thật)
Lúc lên lớp 9, các khối đều phải trộn lẫn, bắt đầu xếp lại lớp.
Trước khi thi học kì, Tề Mộ vẫn còn nước đến chân mới nhảy, ảo tưởng bản thân bỗng nhiên được sao Văn khúc chiếu xuống, chẳng may đi thi lọt vào top 30, vinh quang vào học lớp số 1, ngồi cùng bàn với Doãn Tu Trúc.
Vì thế Tề Mộ còn hỏi Tề Đại Sơn: “Ba, vị đại sư hồi nhỏ đặt tên cho con giờ còn sống không? Con đi tìm ông ấy xin một quẻ”
Tề Đại Sơn nhìn cậu: “Quẻ gì?”
Tề Mộ: “Xem xem con có thể lọt top 30 được không.”
Tề Đại Sơn không chút lưu tình cười nhạo cậu: “Không cần tìm đại sư, ba xem luôn cho con cũng được”
Tề Mộ bịt lỗ tai, nhưng Tề Đại Sơn vẫn cứ nói to: “Kiếp sau con trai tôi cũng không thể vào được top 30.”
Tề Mộ: “…” Thật muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ổng!
Càng tới gần thời điểm thi cuối kỳ, tâm trạng Tề Mộ ngày càng buồn bực hơn, đến cả bài tập cũng không để cho Doãn Tu Trúc làm hộ nữa.
Doãn Tu Trúc mang cho cậu một cốc nước lạnh: “Không hiểu sao?”
Tề Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to lấp lánh đáng thương: “Cậu phải hỏi tớ là có biết làm đề nào không mới đúng.”
Doãn Tu Trúc cười nói: “Vậy tớ giảng từ đầu cho cậu”
Tề Mộ thở dài: “Có dạy tớ cũng không nhớ được”
Doãn Tu Trúc đáp: “Cứ thử xem, không khó đâu”
Tề Mộ không cam tâm, định coi ngựa chết như ngựa sống: “Chỉ tớ đi, tớ phải đá đít tụi nó mới được!” Có thể học thêm cái gì liền học thêm cái đấy, không chừng lại chó ngáp phải ruồi, có thể qua lớp 1 thì sao!
Doãn Tu Trúc biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn vẫn luôn không đề cập tới việc chia lớp, chỉ nghiêm túc giảng bài cho cậu.
Trước khi thi gần nửa tháng, thành tích của Tề Mộ tăng cao, khoảng cách đến lớp 1 của cậu rút ngắn lại còn —— khoảng ba trăm Hứa Tiểu Minh nữa!
Tề Mộ chán nản thất vọng, chỉ có thể trông mong mình sẽ được xếp vào lớp 2, như vậy coi như cách lớp 1 gần hơn một chút…
Lúc này Hứa Tiểu Minh kinh ngạc thốt lên: “Đậu móa, anh Mập được bơm máu gà à? Đứng nhất khối nè!”
Tề Mộ sững sờ: “Cái gì cơ?”
Hứa Tiểu Minh kéo cậu lên trước, chỉ cho cậu xem: “Người đứng thứ nhất là Phương Tuấn Kỳ đó. Trâu bò vãi lúa, thế mà lại vượt qua cả Doãn Tu Trúc à?”
Trong lòng Tề Mộ cảm thấy không vui: Doãn Tu Trúc làm sao lại không đứng nhất được? Chẳng lẽ phải dạy kèm cho mình nên chậm trễ việc học của cậu ấy?
Sau đó Hứa Tiểu Minh lại tiếp tục kinh hô: “Chuyện gì thế này, Doãn Tu Trúc đâu rồi? Top 50 cũng không thấy tên luôn nè!”
Tề Mộ cuống lên, nhanh chóng tới gần. Hai người họ tìm cả nửa ngày mới thấy tên Doãn Tu Trúc nằm ở vị trí hơn 100.
Hứa Tiểu Minh thổn thức lên tiếng: “Trăm triệu lần không ngờ tới, Doãn đại thần cũng có lúc mắc sai lầm như thế này!”
Tề Mộ nhíu mày, nói rằng: “Chắc là nhầm rồi” Vô lý, Doãn Tu Trúc cả một năm đều vượt qua lớp chọn để chiếm giữ vị trí đầu bảng, làm gì có chuyện sẽ rớt ra ngoài top 100 như vậy được?
Chắc chắn là sai rồi! Giáo viên nào mắt mù nhìn nhầm điểm thế!
Thật ra không chỉ có bọn họ sốt ruột, mà cả các thầy cô cũng vậy.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 2 gọi hắn vào văn phòng, hỏi: “Trong nhà gần đây có chuyện gì sao?” Kỳ thực thành tích lần này cũng không kém, chỉ là không tương xứng với trình độ của Doãn Tu Trúc thôi.
Doãn Tu Trúc đáp: “Không có gì ạ.”
“Trong lúc thi hồi hộp quá hả?” Thầy giáo nói tiếp “Tuy rằng lớp 1 phải xét thành tích, thế nhưng trước đây điểm của em vẫn rất tốt, lần này… Khả năng chỉ là bất trắc, giờ thầy châm chước cho em vào lớp 1 được không?”
Doãn Tu Trúc trả lời: “Thưa thầy, quy định đã đặt ra thì cứ thực hiện đi ạ. Hôm nay thầy phá lệ cho em, sau này biết giải thích với các bạn học như thế nào đây?”
Thầy giáo không nhịn được đáp: “Nhưng thành tích của em vẫn luôn rất tốt” Bởi vì lần thi cuối cùng này mà bỏ lỡ cơ hội vào lớp 1 thì thực sự quá đáng tiếc.
Doãn Tu Trúc hỏi ngược lại y: “Tại sao em lại phải vào lớp 1 ạ?”
Thầy giáo bị hỏi bất ngờ, theo bản năng lên tiếng: “Môi trường ở lớp 1 tốt hơn, tiến độ học tập cũng nhanh, giáo viên giảng bài kĩ hơn chút…”
Doãn Tu Trúc cắt ngang lời y: “Cuối cùng thành tích cũng chỉ có như vậy thôi.”
Một câu này của hắn khiến cho thầy giáo nghẹn lời. Y hiểu rõ ý tứ của Doãn Tu Trúc.
Lớp chọn thì sao? Môi trường tốt hơn thì sao? Cả năm lớp 8 Doãn Tu Trúc đều học ở lớp thường mà thành tích vẫn có thể đè bẹp toàn bộ học sinh lớp 1 đấy thôi.
Tại sao mọi người chen chúc sứt đầu mẻ trán cũng muốn vào lớp 1, đơn giản là muốn giữ vững thành tích cao.
Mà Doãn Tu Trúc thì không cần điều đó—— dù có ở lớp 1 hay không, hắn cũng có thể đạt được hạng nhất dễ như ăn cháo.
Thầy giáo dừng lại, nói: “Em cố tình thi như vậy à?”
Doãn Tu Trúc không trả lời: “Thưa thầy, em có thể về được chưa ạ?”
Thầy giáo… Hạn hán lời luôn!
Năm cuối cấp II, Doãn Tu Trúc chỉ muốn học chung lớp với Tề Mộ, chỉ muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro