Cô Đơn Trong Nh...
2024-09-06 07:26:28
Sau khi ăn tối, mọi người lại cùng nhau ra phòng khách trò chuyện, cũng như chờ Rin mở quà của mọi người tặng. Ai ai đều vui vẻ, những sự việc xảy ra trên bàn ăn vừa rồi xem như quên đi.
Yuko ngồi ở một chiếc ghế sofa đơn trong góc nhìn mọi người, cô bé vươn tay lấy chiếc túi vải của mình nhẹ nhàng mở ra xem một chút rồi đóng lại. Ánh mắt hằn lên tia khó xử cùng phiền muộn.
Hôm nay Yuko cũng có chuẩn bị quà tặng cho cô út của mình nhưng khi nhìn thấy những người lớn tặng quà, kể cả Yuka, Tiểu Đan và Shin cũng đều tặng cho cô út Rin những món quà vô cùng đẹp và bắt mắt. Khi Yuko xem lại món quà nhỏ để trong chiếc túi vải của mình thì rất e ngại nếu tặng nó cho cô út.
Đây là món quà do Yuko tiết kiệm tiền mỗi ngày đi học từ tận hai tháng trước để mua quà tặng sinh nhật cho cô út Rin. Món quà đó là chiếc lắc tay làm từ vàng, thiết kế vô cùng đơn giản, nhưng giá trị so với những món quà của mọi người thì chỉ bằng một phần nhỏ mà thôi.
Ba mẹ đối với Yuka rất yêu thương, đối với Yuko cũng rất tốt nhưng có lẽ khi sinh cô bé ra không nằm trong kế hoạch của họ nên có phần khắt khe với cô bé một chút. Nhưng Yuko thì không trách ba mẹ mình đâu, chị hai có cái gì thì cô bé cũng có được chỉ là giá trị thấp hơn một chút nhưng Yuko rất trân quý.
Giống như tiền tiêu vặt, mỗi tháng ba sẽ cho Yuko số tiền đủ để tiêu xài, còn chị hai Yuka thì được ba mẹ cho mỗi ngày. Yuko cũng không lấy đó làm phân bì, ghen tị với chị gái, vì cô bé nghe mẹ nói về sau chị hai phải đảm nhận trọng trách gia tộc, chấp nhận liên hôn với gia tộc khác nhằm củng cố địa vị cho Yamamoto nên ba mẹ chăm lo cho chị hai kĩ càng hơn là đúng. Dù sao, ba mẹ đối xử khắt khe với Yuko như vậy thì cô bé cũng không buồn, nhiều khi ba mẹ đang giúp cô bé hình thành tính tự lập thì sao. Với cả bên cạnh có bà Ann, người chăm Yuko từ nhỏ, nếu thật sự cần trợ giúp mà không thể làm phiền ba mẹ thì Yuko sẽ nhờ quản gia Ann.
Chính vì thế mà hai tháng nay Yuko vô cùng tiết kiệm, cùng với số tiền bản thân đã tích góp trước đó để mua đồ cá nhân thì đều lấy mua quà sinh nhật cho cô út Rin. Nhưng bây giờ nghĩ lại, món quà của Yuko thật sự không thể so với mọi người được, Yuko không dám mang ra tặng cho cô út vì cô bé sợ sẽ khiến ba mẹ phiền lòng…
Suy nghĩ miên man trong đầu, đôi mắt tím dè dặt nhìn về hướng mọi người đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, Yuko cảm thấy bản thân rất lạc lỏng… Có lẽ một phần do bản tính nhút nhát với sợ ba mẹ không vui, cho nên mỗi khi cả nhà tụ họp các dịp lễ, dịp quan trọng trong gia tộc thì Yuko chỉ cùng ngồi ăn và sau đó lặng lẽ đi lên phòng của mình. Đôi khi Yuko thật sự cảm thấy bản thân mình không phải là người của gia tộc Yamamoto vì không thể tự nhiên cùng mọi người hòa hợp được…
Tuy chỉ mới chín tuổi, nhưng Yuko lại có nhiều suy nghĩ nội tâm mà những người lớn chẳng ngờ tới, cô bé cũng không nói ra làm gì…. Đơn giản vì sợ sẽ phiền đến họ, ba mẹ cũng dặn Yuko nếu không có gì quan trọng thì không cần nói với họ, cứ việc nói với Ann quản gia giải quyết…
Càng nhìn càng cảm thấy cô đơn, Yuko không thể để bản thân bị mọi người phát hiện tâm trạng nặng nề của mình cho nên cô bé đã đứng dậy, đôi chân nhẹ nhàng tiến đến chỗ Satomi đang ôm Yuka cùng xem điện thoại.
Tiếng nói rụt rè khẽ vang lên:
“Mẹ ơi, con ra ngoài vườn đi dạo một chút được không ? Chắc khi nãy ăn nhiều quá nên bụng có hơi căng, con tính đi dạo trong vườn cho thoải mái.”
Satomi đối với đứa con gái “ruột thịt” thứ hai này có phần không thân thiết. Ngoại trừ lúc nhỏ mua về thì từ đó cũng đa phần Yuko ở cùng dì Ann. Tình cảm mẹ con chẳng nóng chẳng lạnh, với cả Yuka là một tay cô ta chăm từ bé, con gái cưng nên quan tâm nhiều hơn không sai. Dù sao về sau Yuko cũng gả đi thôi, quan tâm nhiều làm gì cho mệt, ba chồng cô ta từ lúc đưa Yuko về đã giao cho quản gia Ann. Vậy cứ để quản gia Ann quan tâm nó, cô ta chẳng rảnh rỗi đâu mà chăm một lúc hai đứa con, một mình Yuka là đủ rồi, Yuko cũng chỉ là bia đỡ mà thôi. Ít quan tâm sẽ tốt hơn.
Đôi mắt tím nhìn vào gương mặt non nớt của Yuko và chạm phải ánh mắt tím long lanh, Satomi chỉ khẽ căn dặn:
“Muốn đi đâu thì đi nhưng đừng gây phiền phức cho ba mẹ đó. Ở đây không phải nhà mình, con đừng tùy tiện đụng chạm đồ vật nào ngoài vườn. Hư cái gì thì con tự tiết kiệm tiền mà đền đấy. Về sau nhìn chị con mà học tập một chút, lanh lẹ như con bé một chút thì sẽ được nhờ hơn đấy. Được rồi, muốn ra vườn dạo thì đi đi.”
Yuko nghe thế nhỏ tiếng “dạ” sau đó nhẹ nhàng quay đi và không quên mang theo túi vải. Satomi cũng chẳng buồn nhìn đến, cô ta tiếp tục quay lại cùng Yuka xem tiếp điện thoại.
Yuka bĩu môi tỏ vẻ khinh thường mà nói nhỏ với Satomi:
“Bày đặt học hành ăn theo, không biết có hiểu gì không nữa. Về sau cũng phải gả đi, học nhiều làm gì cho mệt, đều luôn luôn là kẻ thấp hèn thôi.”
Satomi khẽ vỗ nhẹ một bên gò má của Yuka, ánh mắt dò xung quanh xem có ai để ý đến hai mẹ con không. Sau đó cô ta thấp giọng cất tiếng:
“Đừng nói nữa, mặc kệ nó. Con cứ bình thường đi, để tâm nó làm gì, có ba mẹ rồi, khỏi phải lo ai đòi con gả đi.”
Yuka nhún vai:
“Nếu con không vô tình nghe ba mẹ nói chuyện, thì chắc mãi mãi không biết con lại có “đứa em ruột” hạ đẳng như vậy đó.”
Satomi lườm Yuka rồi đáp:
“Đến lúc sẽ nói cho con, ai ngờ con nghe được nên phải tỏ ra không biết gì nghe chưa. Mọi chuyện ba mẹ làm đều là vì con đấy. Mai mốt ăn nói ý tứ vào, con đã học tiểu học rồi, đừng làm ông nội không vui. Khi nào ba con chính thức nắm mọi quyền hành gia tộc thì muốn lên mặt với ai cũng được, chẳng cần để chúng nó vào mắt đâu.”
Yuka nghe xong nở nụ cười đầy ngạo mạn, ánh mắt của đứa trẻ sáu tuổi hiện lên tia tham vọng, chẳng có lấy một chút thơ ngây nào của độ tuổi cả….
Yuko ngồi ở một chiếc ghế sofa đơn trong góc nhìn mọi người, cô bé vươn tay lấy chiếc túi vải của mình nhẹ nhàng mở ra xem một chút rồi đóng lại. Ánh mắt hằn lên tia khó xử cùng phiền muộn.
Hôm nay Yuko cũng có chuẩn bị quà tặng cho cô út của mình nhưng khi nhìn thấy những người lớn tặng quà, kể cả Yuka, Tiểu Đan và Shin cũng đều tặng cho cô út Rin những món quà vô cùng đẹp và bắt mắt. Khi Yuko xem lại món quà nhỏ để trong chiếc túi vải của mình thì rất e ngại nếu tặng nó cho cô út.
Đây là món quà do Yuko tiết kiệm tiền mỗi ngày đi học từ tận hai tháng trước để mua quà tặng sinh nhật cho cô út Rin. Món quà đó là chiếc lắc tay làm từ vàng, thiết kế vô cùng đơn giản, nhưng giá trị so với những món quà của mọi người thì chỉ bằng một phần nhỏ mà thôi.
Ba mẹ đối với Yuka rất yêu thương, đối với Yuko cũng rất tốt nhưng có lẽ khi sinh cô bé ra không nằm trong kế hoạch của họ nên có phần khắt khe với cô bé một chút. Nhưng Yuko thì không trách ba mẹ mình đâu, chị hai có cái gì thì cô bé cũng có được chỉ là giá trị thấp hơn một chút nhưng Yuko rất trân quý.
Giống như tiền tiêu vặt, mỗi tháng ba sẽ cho Yuko số tiền đủ để tiêu xài, còn chị hai Yuka thì được ba mẹ cho mỗi ngày. Yuko cũng không lấy đó làm phân bì, ghen tị với chị gái, vì cô bé nghe mẹ nói về sau chị hai phải đảm nhận trọng trách gia tộc, chấp nhận liên hôn với gia tộc khác nhằm củng cố địa vị cho Yamamoto nên ba mẹ chăm lo cho chị hai kĩ càng hơn là đúng. Dù sao, ba mẹ đối xử khắt khe với Yuko như vậy thì cô bé cũng không buồn, nhiều khi ba mẹ đang giúp cô bé hình thành tính tự lập thì sao. Với cả bên cạnh có bà Ann, người chăm Yuko từ nhỏ, nếu thật sự cần trợ giúp mà không thể làm phiền ba mẹ thì Yuko sẽ nhờ quản gia Ann.
Chính vì thế mà hai tháng nay Yuko vô cùng tiết kiệm, cùng với số tiền bản thân đã tích góp trước đó để mua đồ cá nhân thì đều lấy mua quà sinh nhật cho cô út Rin. Nhưng bây giờ nghĩ lại, món quà của Yuko thật sự không thể so với mọi người được, Yuko không dám mang ra tặng cho cô út vì cô bé sợ sẽ khiến ba mẹ phiền lòng…
Suy nghĩ miên man trong đầu, đôi mắt tím dè dặt nhìn về hướng mọi người đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, Yuko cảm thấy bản thân rất lạc lỏng… Có lẽ một phần do bản tính nhút nhát với sợ ba mẹ không vui, cho nên mỗi khi cả nhà tụ họp các dịp lễ, dịp quan trọng trong gia tộc thì Yuko chỉ cùng ngồi ăn và sau đó lặng lẽ đi lên phòng của mình. Đôi khi Yuko thật sự cảm thấy bản thân mình không phải là người của gia tộc Yamamoto vì không thể tự nhiên cùng mọi người hòa hợp được…
Tuy chỉ mới chín tuổi, nhưng Yuko lại có nhiều suy nghĩ nội tâm mà những người lớn chẳng ngờ tới, cô bé cũng không nói ra làm gì…. Đơn giản vì sợ sẽ phiền đến họ, ba mẹ cũng dặn Yuko nếu không có gì quan trọng thì không cần nói với họ, cứ việc nói với Ann quản gia giải quyết…
Càng nhìn càng cảm thấy cô đơn, Yuko không thể để bản thân bị mọi người phát hiện tâm trạng nặng nề của mình cho nên cô bé đã đứng dậy, đôi chân nhẹ nhàng tiến đến chỗ Satomi đang ôm Yuka cùng xem điện thoại.
Tiếng nói rụt rè khẽ vang lên:
“Mẹ ơi, con ra ngoài vườn đi dạo một chút được không ? Chắc khi nãy ăn nhiều quá nên bụng có hơi căng, con tính đi dạo trong vườn cho thoải mái.”
Satomi đối với đứa con gái “ruột thịt” thứ hai này có phần không thân thiết. Ngoại trừ lúc nhỏ mua về thì từ đó cũng đa phần Yuko ở cùng dì Ann. Tình cảm mẹ con chẳng nóng chẳng lạnh, với cả Yuka là một tay cô ta chăm từ bé, con gái cưng nên quan tâm nhiều hơn không sai. Dù sao về sau Yuko cũng gả đi thôi, quan tâm nhiều làm gì cho mệt, ba chồng cô ta từ lúc đưa Yuko về đã giao cho quản gia Ann. Vậy cứ để quản gia Ann quan tâm nó, cô ta chẳng rảnh rỗi đâu mà chăm một lúc hai đứa con, một mình Yuka là đủ rồi, Yuko cũng chỉ là bia đỡ mà thôi. Ít quan tâm sẽ tốt hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt tím nhìn vào gương mặt non nớt của Yuko và chạm phải ánh mắt tím long lanh, Satomi chỉ khẽ căn dặn:
“Muốn đi đâu thì đi nhưng đừng gây phiền phức cho ba mẹ đó. Ở đây không phải nhà mình, con đừng tùy tiện đụng chạm đồ vật nào ngoài vườn. Hư cái gì thì con tự tiết kiệm tiền mà đền đấy. Về sau nhìn chị con mà học tập một chút, lanh lẹ như con bé một chút thì sẽ được nhờ hơn đấy. Được rồi, muốn ra vườn dạo thì đi đi.”
Yuko nghe thế nhỏ tiếng “dạ” sau đó nhẹ nhàng quay đi và không quên mang theo túi vải. Satomi cũng chẳng buồn nhìn đến, cô ta tiếp tục quay lại cùng Yuka xem tiếp điện thoại.
Yuka bĩu môi tỏ vẻ khinh thường mà nói nhỏ với Satomi:
“Bày đặt học hành ăn theo, không biết có hiểu gì không nữa. Về sau cũng phải gả đi, học nhiều làm gì cho mệt, đều luôn luôn là kẻ thấp hèn thôi.”
Satomi khẽ vỗ nhẹ một bên gò má của Yuka, ánh mắt dò xung quanh xem có ai để ý đến hai mẹ con không. Sau đó cô ta thấp giọng cất tiếng:
“Đừng nói nữa, mặc kệ nó. Con cứ bình thường đi, để tâm nó làm gì, có ba mẹ rồi, khỏi phải lo ai đòi con gả đi.”
Yuka nhún vai:
“Nếu con không vô tình nghe ba mẹ nói chuyện, thì chắc mãi mãi không biết con lại có “đứa em ruột” hạ đẳng như vậy đó.”
Satomi lườm Yuka rồi đáp:
“Đến lúc sẽ nói cho con, ai ngờ con nghe được nên phải tỏ ra không biết gì nghe chưa. Mọi chuyện ba mẹ làm đều là vì con đấy. Mai mốt ăn nói ý tứ vào, con đã học tiểu học rồi, đừng làm ông nội không vui. Khi nào ba con chính thức nắm mọi quyền hành gia tộc thì muốn lên mặt với ai cũng được, chẳng cần để chúng nó vào mắt đâu.”
Yuka nghe xong nở nụ cười đầy ngạo mạn, ánh mắt của đứa trẻ sáu tuổi hiện lên tia tham vọng, chẳng có lấy một chút thơ ngây nào của độ tuổi cả….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro