Không Thể Làm S...
2024-09-06 07:26:28
Căn phòng tối chỉ có le lói ánh sáng vàng của đèn ngủ và một phần ánh trăng từ ngoài len vào cửa sổ, Yuko bó gối nhìn vô định trong không gian tăm tối...Từ lúc trở về phòng đến giờ cô chỉ ở một trạng thái như vậy...
Hình ảnh Shin cùng cô gái xinh đẹp kia thân thiết in trong đầu cô không sao vơi đi, Yuko đã cố gắng để có thể không nhớ đến nhưng sao cô lại chẳng thế...
Có lẽ trong nhà sắp tới sẽ có hỉ sự nhỉ, cô phải vui mới đúng...Cuối cùng Shin cũng có một cô gái xứng đáng, tài sắc vẹn toàn ở bên cạnh anh. Điều này đồng nghĩa từ nay Yuko cô sẽ tự một mình chống chọi tất cả, đâu còn ai có tâm tư lo lắng cho cô nữa chứ. Như ý cô muốn rồi còn gì...
Đôi mắt tím vốn dĩ long lanh nhưng kể từ ngày Yuko quyết định chấm dứt với Shin thì nó đã trở nên cô độc, vô định...
Khóe môi cong lên nụ cười nhợt nhạt, Yuko hướng mắt về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, một giọt nước mắt lăn dài trên má, tiếng thì thầm khẽ vang lên:
"Em sẽ yêu anh theo cách riêng của em Shin à !. Từ hôm nay em sẽ cố gắng vững vàng đi một mình, chỉ cần nhớ đến những tháng ngày trước còn anh bên cạnh, em chắc chắn bản thân sẽ có động lực... Anh phải hạnh phúc nhé, cô ấy rất đẹp, hai người ở cạnh nhau vô cùng xứng đôi. Tình yêu của em em sẽ giữ riêng trong tim mình, yêu anh âm thầm và lặng lẽ...Cho đến khi em chẳng còn trên cuộc đời này nữa thì vẫn giữ nguyên vẹn tình cảm dành cho anh....Nếu có kiếp sau, nếu em được sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, em vẫn mong người cùng em đi đến hết cuộc đời sẽ là anh nhé Shin."
*Phòng khách
Dùng cơm tối xong mọi nguồi lại trở ra phòng khách ăn trái cây và trò chuyện.
Ông Ryu mắt thấy Shin và Kazumi cháu gái của Kinomoto nói chuyện vui vẻ thì trong lòng dấy lên sự tính toán.
Quan sát một lúc, ông Ryu cất tiếng hỏi:
"Kazumi càng lớn càng xinh đẹp, lần này con về tính chơi bao lâu thì sang lại Mỹ ?"
Kazumi mỉm cười lễ phép đáp:
"Vâng, con chỉ về mấy ngày rồi lại bay sang Mỹ. Nói nghỉ như vậy nhưng vẫn còn việc phải làm nhiều thưa ông.
Con tranh thủ trở lại Mỹ sớm để giải quyết."
Ông Ryu gật đầu như đã hiểu rồi nói tiếp:
"Ồ vậy à, nếu thế thì mấy ngày tới đi chơi đi, ông sẽ kêu Shin đưa con đi chơi đây đó cho khuây khỏa trước khi trở lại Mỹ."
Kazumi nghe thế thì bật cười và trả lời:
"Shin còn việc công ty, cậu ấy xem ra còn bận rộn hơn con đi du học tiến sĩ ở Mỹ nữa. Ông nội Ryu đừng lo, con có người đưa đi chơi rồi."
Vì sự thân thiết của hai gia đình nên từ nhỏ Kazumi đã được những người trong Yamamoto xem trọng như con cháu trong nhà.
Shin ngồi bên cạnh rất nhanh tiếp lời của Kazumi, lời nói ra khiến mọi người kinh ngạc:
"Người ta có bạn trai rồi, ông ngoại à, ông đừng có cố tình sắp xếp và gán ghép nữa. Vợ con phải do con chọn, gán ghép chẳng có ý nghĩa gì hết."
Ông Ryu có phần bất ngờ khi nghe tin Kazumi có bạn trai. Tại sao bên nhà Kinomoto chẳng nói gì cả, làm ông cứ tưởng...
Thấy ông Ryu đăm chiêu, phía bên kia ông nội của Kazumi liền nhanh chóng cất tiếng để giải đáp thắc mắc:
"Ông đừng hiểu lầm, chuyện này gia đình tôi cũng mới biết hồi hai tháng trước thôi. Con bé Kazumi này nó giấu kĩ lắm, nếu không phải ba nó đi công tác bên Mỹ rồi bắt gặp nó và bạn trai nó đi chơi cùng nhau thì chắc chờ có cháu bế mới dẫn nhau về ra mắt gia đình đấy. Tụi nó sống cùng nhau, thằng bé kia cũng rất tốt, gia cảnh không phải gia tộc lâu đời như chúng ta nhưng là con cái của gia đình khá giả và có chí cầu tiến. Sống trên đời đến tuổi này rồi, tôi mới hiểu tình yêu không ép buộc, sắp đặt mới là tình yêu thật sự. Biêt sự thật chúng tôi vui vẻ chấp nhận, con cháu mình cả thôi, ép nó làm chi. Tự nó làm về sau tự nó chịu, cuộc sống của nó mà. Vốn tính báo cho ông biết sớm nhưng lại bận quá nên phải chờ đến hôm nay, tính một lát nói với ông nhưng Kazumi nói cho Shin trước rồi. Ông không giận tôi đấy chứ ?"
Ông nội của Kazumi kể cuối cùng chốt hạ bằng một câu hỏi. Mà ông Ryu khi biết mọi chuyện cũng chẳng tức giận lại nở nụ cười rồi đáp:
"Vậy chúng ta không có số làm sui gia rồi nhỉ, giận hờn cái gì. Tôi chỉ là có chút bất ngờ, Kazumi và Shin cùng tuổi, tụi nó hợp nhau cứ tưởng về sau sẽ ở bên cạnh nhau cơ. Nhưng nếu đã có bạn trai vậy phải chúc mừng
Kazumi rồi, còn Shin chắc tôi phải thúc nó tìm bạn gái nếu không thì phải tìm mối cho gặp mặt. Không chừng tới lúc Kazumi lấy chông rồi mà nó chưa có vợ đấy."
Mọi người nghe ông Ryu nửa trêu nửa đùa nói mấy lời mà bật cười. Shin đứng dậy đi đến sau lưng ông Ryu hai tay đặt lên vai giúp ông xoa bóp, đồng thời cất tiếng:
"Ông chớ lo, cháu trai đẹp trai, tài giỏi vậy mà, chắc chắn sẽ mang về cho ông cô cháu dâu tuyệt mỹ luôn. Ông ngoại đừng cố gắng ép buộc con, con mà khó chịu là bỏ đi cho hai gia đình nội ngoại đăng báo tìm trẻ lạc đấy nhé."
Ông Ryu cười lớn, nét mặt hài hòa nghe cháu ngoại cưng nói chuyện với mình. Ông vờ nghiêm nghị nói lại:
"Cậu thì giỏi rồi, hai bên gia đình ai dám động vào quý tử là cậu chứ. Được rồi, ông ngoại chờ con đưa cháu dâu về ra mắt. Chỉ riêng Shin được thế thôi, còn lại con cháu trong nhà vẫn phải sắp xếp hôn ước đấy. Nó từ nhỏ đã cầu tiến, không vì bên nội hay ngoại, cố gắng chăm lo cho hai bên như vậy xứng đáng có được phúc lợi chứ."
Rin đang ăn trái cây nghe ba mình nói thế có chút không hài lòng. Bà kháng nghị:
"Ba nói vậy không được, đã là gia đình thì đều chung sức vì công ty và gia tộc mà. Thôi thì ba cứ để con cháu nó tự quyết hạnh phúc là tốt rồi. Công ty cũng ổn định hơn so với thời kỳ khủng hoảng, cần gì liên hôn chi cho phức tạp. Mặc kệ chúng nó, yêu ai cưới ai là tụi nó chịu trách nhiệm mà."
Hình ảnh Shin cùng cô gái xinh đẹp kia thân thiết in trong đầu cô không sao vơi đi, Yuko đã cố gắng để có thể không nhớ đến nhưng sao cô lại chẳng thế...
Có lẽ trong nhà sắp tới sẽ có hỉ sự nhỉ, cô phải vui mới đúng...Cuối cùng Shin cũng có một cô gái xứng đáng, tài sắc vẹn toàn ở bên cạnh anh. Điều này đồng nghĩa từ nay Yuko cô sẽ tự một mình chống chọi tất cả, đâu còn ai có tâm tư lo lắng cho cô nữa chứ. Như ý cô muốn rồi còn gì...
Đôi mắt tím vốn dĩ long lanh nhưng kể từ ngày Yuko quyết định chấm dứt với Shin thì nó đã trở nên cô độc, vô định...
Khóe môi cong lên nụ cười nhợt nhạt, Yuko hướng mắt về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, một giọt nước mắt lăn dài trên má, tiếng thì thầm khẽ vang lên:
"Em sẽ yêu anh theo cách riêng của em Shin à !. Từ hôm nay em sẽ cố gắng vững vàng đi một mình, chỉ cần nhớ đến những tháng ngày trước còn anh bên cạnh, em chắc chắn bản thân sẽ có động lực... Anh phải hạnh phúc nhé, cô ấy rất đẹp, hai người ở cạnh nhau vô cùng xứng đôi. Tình yêu của em em sẽ giữ riêng trong tim mình, yêu anh âm thầm và lặng lẽ...Cho đến khi em chẳng còn trên cuộc đời này nữa thì vẫn giữ nguyên vẹn tình cảm dành cho anh....Nếu có kiếp sau, nếu em được sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, em vẫn mong người cùng em đi đến hết cuộc đời sẽ là anh nhé Shin."
*Phòng khách
Dùng cơm tối xong mọi nguồi lại trở ra phòng khách ăn trái cây và trò chuyện.
Ông Ryu mắt thấy Shin và Kazumi cháu gái của Kinomoto nói chuyện vui vẻ thì trong lòng dấy lên sự tính toán.
Quan sát một lúc, ông Ryu cất tiếng hỏi:
"Kazumi càng lớn càng xinh đẹp, lần này con về tính chơi bao lâu thì sang lại Mỹ ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kazumi mỉm cười lễ phép đáp:
"Vâng, con chỉ về mấy ngày rồi lại bay sang Mỹ. Nói nghỉ như vậy nhưng vẫn còn việc phải làm nhiều thưa ông.
Con tranh thủ trở lại Mỹ sớm để giải quyết."
Ông Ryu gật đầu như đã hiểu rồi nói tiếp:
"Ồ vậy à, nếu thế thì mấy ngày tới đi chơi đi, ông sẽ kêu Shin đưa con đi chơi đây đó cho khuây khỏa trước khi trở lại Mỹ."
Kazumi nghe thế thì bật cười và trả lời:
"Shin còn việc công ty, cậu ấy xem ra còn bận rộn hơn con đi du học tiến sĩ ở Mỹ nữa. Ông nội Ryu đừng lo, con có người đưa đi chơi rồi."
Vì sự thân thiết của hai gia đình nên từ nhỏ Kazumi đã được những người trong Yamamoto xem trọng như con cháu trong nhà.
Shin ngồi bên cạnh rất nhanh tiếp lời của Kazumi, lời nói ra khiến mọi người kinh ngạc:
"Người ta có bạn trai rồi, ông ngoại à, ông đừng có cố tình sắp xếp và gán ghép nữa. Vợ con phải do con chọn, gán ghép chẳng có ý nghĩa gì hết."
Ông Ryu có phần bất ngờ khi nghe tin Kazumi có bạn trai. Tại sao bên nhà Kinomoto chẳng nói gì cả, làm ông cứ tưởng...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy ông Ryu đăm chiêu, phía bên kia ông nội của Kazumi liền nhanh chóng cất tiếng để giải đáp thắc mắc:
"Ông đừng hiểu lầm, chuyện này gia đình tôi cũng mới biết hồi hai tháng trước thôi. Con bé Kazumi này nó giấu kĩ lắm, nếu không phải ba nó đi công tác bên Mỹ rồi bắt gặp nó và bạn trai nó đi chơi cùng nhau thì chắc chờ có cháu bế mới dẫn nhau về ra mắt gia đình đấy. Tụi nó sống cùng nhau, thằng bé kia cũng rất tốt, gia cảnh không phải gia tộc lâu đời như chúng ta nhưng là con cái của gia đình khá giả và có chí cầu tiến. Sống trên đời đến tuổi này rồi, tôi mới hiểu tình yêu không ép buộc, sắp đặt mới là tình yêu thật sự. Biêt sự thật chúng tôi vui vẻ chấp nhận, con cháu mình cả thôi, ép nó làm chi. Tự nó làm về sau tự nó chịu, cuộc sống của nó mà. Vốn tính báo cho ông biết sớm nhưng lại bận quá nên phải chờ đến hôm nay, tính một lát nói với ông nhưng Kazumi nói cho Shin trước rồi. Ông không giận tôi đấy chứ ?"
Ông nội của Kazumi kể cuối cùng chốt hạ bằng một câu hỏi. Mà ông Ryu khi biết mọi chuyện cũng chẳng tức giận lại nở nụ cười rồi đáp:
"Vậy chúng ta không có số làm sui gia rồi nhỉ, giận hờn cái gì. Tôi chỉ là có chút bất ngờ, Kazumi và Shin cùng tuổi, tụi nó hợp nhau cứ tưởng về sau sẽ ở bên cạnh nhau cơ. Nhưng nếu đã có bạn trai vậy phải chúc mừng
Kazumi rồi, còn Shin chắc tôi phải thúc nó tìm bạn gái nếu không thì phải tìm mối cho gặp mặt. Không chừng tới lúc Kazumi lấy chông rồi mà nó chưa có vợ đấy."
Mọi người nghe ông Ryu nửa trêu nửa đùa nói mấy lời mà bật cười. Shin đứng dậy đi đến sau lưng ông Ryu hai tay đặt lên vai giúp ông xoa bóp, đồng thời cất tiếng:
"Ông chớ lo, cháu trai đẹp trai, tài giỏi vậy mà, chắc chắn sẽ mang về cho ông cô cháu dâu tuyệt mỹ luôn. Ông ngoại đừng cố gắng ép buộc con, con mà khó chịu là bỏ đi cho hai gia đình nội ngoại đăng báo tìm trẻ lạc đấy nhé."
Ông Ryu cười lớn, nét mặt hài hòa nghe cháu ngoại cưng nói chuyện với mình. Ông vờ nghiêm nghị nói lại:
"Cậu thì giỏi rồi, hai bên gia đình ai dám động vào quý tử là cậu chứ. Được rồi, ông ngoại chờ con đưa cháu dâu về ra mắt. Chỉ riêng Shin được thế thôi, còn lại con cháu trong nhà vẫn phải sắp xếp hôn ước đấy. Nó từ nhỏ đã cầu tiến, không vì bên nội hay ngoại, cố gắng chăm lo cho hai bên như vậy xứng đáng có được phúc lợi chứ."
Rin đang ăn trái cây nghe ba mình nói thế có chút không hài lòng. Bà kháng nghị:
"Ba nói vậy không được, đã là gia đình thì đều chung sức vì công ty và gia tộc mà. Thôi thì ba cứ để con cháu nó tự quyết hạnh phúc là tốt rồi. Công ty cũng ổn định hơn so với thời kỳ khủng hoảng, cần gì liên hôn chi cho phức tạp. Mặc kệ chúng nó, yêu ai cưới ai là tụi nó chịu trách nhiệm mà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro