Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Liệu Hồn Mà Sốn...

2024-09-06 07:26:28

Shin trở về đến nhà chính, anh đi vào sảnh phòng khách, cánh tay dài vươn ra lấy chiếc bình cổ đập thật mạnh xuống sàn nhà sau đó cất lớn giọng khiến tất cả những ai có trong nhà đều phải tập trung ra ngoài sảnh.

"Ai hiện đang trong nhà thì lên sảnh phòng khách tôi có chuyện muốn nói."

Mọi người nghe tiếng vỡ cùng giọng nói to nên những ai ở gần hoặc ở trong nhà đều phải ra diện kiến Shin. Phía trên lầu ông Ryu, vợ chồng Ren cũng bị chấn động bởi anh nên lần lượt đi xuống nhà.

Đôi mắt đầy tia lạnh lẽo liếc nhìn mọi người và dừng lại tại chỗ vợ chồng Ren. Shin không nói gì, anh đi đến chiếc ghế sofa đơn và ngồi xuống.

Ông Ryu nhận thấy cháu ngoại có điều bất thường liền đi tới ngồi ở phía đối diện anh.

Trầm ngâm một lúc ông Ryu hướng mắt về Shin và cất tiếng hỏi:

"Có chuyện gì thế con ? Sao vừa về nhà lại làm ầm lên vậy? Ai chọc giận cháu trai cưng của ông ngoại ?"

Shin vẫn mang bộ dáng âm băng lạnh lẽo. Anh khônh trả lời câu hỏi của ông Ryu mà nói một câu khác:

"Hiện tại đã trôi qua giờ tan trường của chị Yuko, sao con vẫn chưa thấy chị ấy về vậy ông ngoại. Mọi người trong nhà cũng không quan tâm à ?"

Shin nói dứt câu thì những người làm nhìn nhau. Quản gia Akira đưa tay đeo đồng hồ lên xem thì quả thật là, giờ

Yuko tan học trôi qua gần một tiếng rồi nhưng cô vẫn chưa về nhà.

Ông Ryu hơi chau mày lại, ánh mắt sắc bén hướng đến người tài xế thường ngày đưa đón Yuko đi học đang đứng khép nép phía đối diện. Tiếng nói trầm thấp vang lên:

"Hôm nay cậu không đi đón tiểu thư à ? Yuka đã tốt nghiệp phổ thông và nó cũng có người đưa rước, nhưng Yuko vẫn còn đi học. Cậu đừng nói với tôi là cậu quên mất điều này đó nhé ?"

Người tài xế mặt mày trắng bệt, ông ta hơi đưa mắt nhìn về phía vợ chồng ông bà Ren và Satomi như thể muốn nói gì đó nhưng lại nhận được cái nhìn sắc lẹm từ vợ chồng hai người họ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quản gia Akira thấy được sự ngập ngừng, lưỡng lự của người tài xế thì cất tiếng:

"Có gì phải chần chừ à ? Là cậu quên mất thật sự trách nhiệm của mình hay là do có sự tác động nào? Ở đây có lão gia, ông ấy sẽ làm chủ cho cậu. Cậu sợ cái gì ?"

Trước sự dò xét và tra hỏi của quản gia Akira, người tài xế bỗng khụy chân xuống khổ sở vừa dập đầu vừa nói:

"Xin ông chủ thứ lỗi, là tôi vô trách nhiệm hôm nay không đến đón tiểu thư về. Buổi chiều tôi chuẩn bị đi đón tiểu thư thì vợ tôi gọi đến nói ở nhà có việc cần tôi về giải quyết...Nên là..."

Nói đoạn người tài xế không tiếp tục nữa mà cúi gập xuống che đi nét mặt của mình. Shin oai phong ngồi trên ghế sofa liếc nhìn người tài xế. Giọng anh nhàn nhạt vang lên như muốn chọc khuấy lời dang dở đang nói của người tài xế:

"Nên là ông không báo lại cho quản gia Akira nhờ bác ấy sắp xếp người khác đi đón chị Yuko luôn sao ? Thế bây giờ tôi chẳng cần cho ông biết nguyên nhân thật sự, tôi chỉ nói rằng tôi thấy ông chướng mắt tôi thì tôi nói ông ngoại cho ông nghỉ việc nhé."

Người tài xế nghe thế sợ hãi ngẩng mặt lên thì bắt gặp ánh mắt như quỷ dữ của Shin nhìn mình chăm chằm. Ông ta như thể theo quán tính mà liếc sang vợ chồng ông Ren cũng ngồi ở chiếc ghế sofa dài bên cạnh Shin, và cũng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đầy tia cảnh cáo từ hai người họ.

Có lẽ người tài xế bị sự áp lực từ những cặp mắt ấy cho nên càng dập mạnh đầu, lời nói vừa run rẩy vừa sợ hãi vang lên:

"Tôi không cố ý đâu thiếu gia, thiếu gia tha cho tôi, nếu tôi nghỉ làm thì vợ con tôi sẽ đói mất. Tôi hứa lần sau sẽ cẩn thận mà..."

Sau đó, người tài xế lại quay sang vợ chồng ông Ren lên tiếng cầu xin sự giúp đỡ:

"Mong ông bà giúp nói một tiếng với thiếu gia và ông chủ, tôi cũng không cố ý. Chỉ là tôi lo lắng cho gia đình tôi quá."

Ông Ren nãy giờ vừa quan sát tình hình vừa chú tâm vào điện thoại như thể đang xem gì đó quan trọng lắm. Có lẽ chỉ chờ nghe lời cầu xin của người tài xế mà ông ta bỏ điện thoại vào túi quần sau đó bắt đầu vô việc.

Ông Ren nói nhẹ như không:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đừng phạt tài xế làm gì, ông ta cũng không cố ý để sự việc diễn ra. Nhiều khi Yuko đi chơi với bạn thì sao, con bé cũng lớn rồi. Có thể tối nó về. Trước có Yuka với Tiểu Đan đi học cùng, giờ hai chị của nó ra trường học đại học rồi thì nó cũng muốn tìm người giao du chứ. Mọi người lo lắng quá thể làm chi."

Bà Satomi ngồi cạnh bên nghe chồng nói vậy như thuận gió đẩy thuyền mà tiếp lời ông Ren:

"Đúng đó, nó cũng lớn rồi, đi chơi biết tự đường về. Chắc hồi chiều thấy tài xế không đến đón nên đi với bạn. Có thể là chúng nó rủ nhau đi cùng rồi đó."

Vừa dứt lời liền bị tiếng đập bàn dọa sợ hãi, mà chủ nhân của nó không ai khác là Shin. Cặp mắt anh hằn lên tia máu biểu hiện cho sự tức giận cùng cực nhìn chằm chằm bà Satomi.

Shin chẳng nể nang ai là trưởng bối, anh cứ thế trước mặt mọi người mà gầm lên với bà Satomi:

"Người mẹ như bà thì chết quách đi cho xong. Yuko là cô gái như thế nào mà để bà và chồng bà nhẹ nhàng nói những lời vô trách nhiệm như thế. Nếu như tối nay Yuko không về được, tôi lấy cái mạng của vợ chồng bà tế chị ấy nhé. Làm sao ông bà có thể khẳng định rằng chị Yuko đi chơi với bạn và sẽ có mặt tại nhà vào tối nay ? Hay do chị ấy là con rơi con rớt ngoài đường ông bà mang về vì mục đích nào đó nên chẳng để tâm đến. Có khi nào ông bà quan tâm chị ấy như Yuka đâu. Tôi cũng đang hoài nghi điều tôi vừa nói đây, không chừng..."

"Mày câm miệng !"

Khi Shin chưa nói dứt câu, một câu gầm lên xuất phát từ ông Ren muốn áp đảo anh. Ánh mắt ông ta hiện lên tia cay độc như kiểu muốn nghiền nát Shin vậy. Ông ta chỉ ngón tay về phía anh rổi cao giọng:

"Mày biết cái gì mà nói hả, nó là con gái tao thì tao muốn đối xử với nó sao chẳng được. Không quan tâm nhiều là để nó tự lập, mày không thấy nó yếu đuối và thích dựa dẫm vào mày à? Nó đi đâu thì kệ nó, quan tâm làm gì, đi được thì về được. Mày bớt xen vào chuyện gia đình tao lại, khôn hồn mà chừa đường lui về sau."

Shin trước sự tức giận của ông Ren vẫn rất bình thản, trong đôi con ngươi sâu thẳm còn hằn lên tia thách thức.

Khóe môi anh tuấn nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ, cánh tay nhẹ nhàng cho vào túi trong của chiếc áo vest lấy ra cây súng bạc và chĩa thăng vào giữa trán ông Ren.

Mọi người xung quanh vì hành động này của Shin mà hoảng hốt, ông Ryu nâng mắt nhìn anh, Shin cũng đối diện với cái nhìn của ông ngoại.

Giọng anh lạnh lẽo vang lên trong bầu không khí căng thẳng khiến ai nấy đều rét run:

"Nếu như không nể mặt ông ngoại, tôi nhất định không tiếc nuối nghĩ đến tình cảm gia đình mà bắn chết ông cùng bà vợ tồi của ông ngay tại đây rồi đấy. Liệu hồn ông cho tôi, tôi nói ít mong ông hiểu nhiều. Đừng hù dọa tôi chi cho mất công, ông dọa cứ dọa nhưng coi chừng mất cái mạng hồi nào không hay đấy. Đến lúc đó vợ và con gái Yuka ông thương yêu sẽ dọn đồ cút khỏi gia tộc này. Nếu ông muốn gây sự với tôi, tôi rất vinh hạnh nhưng ông nên nhớ rằng, có làm có chịu đấy. Tất nhiên tôi chẳng để chị gái Yuko thân yêu của tôi chịu khổ chung với các người, ít nhất mẹ tôi thương chị ấy, ông ngoại thương chị ấy, gia đình dì ba thương chị ấy, trên dưới người làm trong gia tộc thương chị ấy nên cho dù các người có khổ sở thì chắc chắn mọi người không để chị Yuko chịu chết chung đâu. Ông, cẩn thận cho tôi, ông Ren Yamamoto !".

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Số ký tự: 0