Ngoại Truyện 14...
2024-09-06 07:26:28
Shin mang phong thái âm trầm, lạnh lẽo lắng nghe bà Sayuri nói về chuyện khi bà ra ngoài hôm nay. Càng nghe, đôi mắt anh càng ánh lên tia tăm tối, giận dữ.
Bà Sayuri lo lắng vô cùng, bà muốn mọi chuyện phải kết thúc nhanh nhất có thể. Sống một cuộc sống vừa sợ hãi, vừa không yên trong lòng thật sự khiến bà ấy mệt mỏi. Cứ tưởng khi đã từ bỏ tất cả, cố gắng hoàn lương thì sẽ được yên ổn, thế nhưng bà ấy quên mất rằng, những kẻ xấu xa đã từng cùng bà làm chuyện tội lỗi vẫn còn nhởn nhơ ngoài pháp luật để thực hiện hành vi phạm pháp. Bà từng nghĩ sẽ chờ thêm thời gian để sẵn sàng cho tất cả rồi tự mình đi đầu thú vì bản thân muốn chuộc lỗi, sám hối. Vậy mà giờ đây, mọi chuyện càng phức tạp hơn khi bọn xấu tìm được bà.
Khi đã nói xong toàn bộ sự việc, bà Sayuri đưa đến trước mặt Shin một túi đen và mở ra. Anh nhìn thấy chính là những chiếc mặt nạ với đầy đủ hình dạng, kiểu cách được làm vô cùng công phu.
Trong khi Shin đang cầm một chiếc mặt nạ quan sát thì bà Sayuri lại nói tiếp:
"Đây là những chiếc mặt nạ được làm đa phần bằng silicon với nhiều biểu cảm và gương mặt khác nhau. Còn có
một số khác là phụ kiện đeo lên mặt dùng để ẩn thân. Ngày trước khi còn chìm trong tham lam và tội lỗi, tôi và đồng bọn đã đặt làm rất nhiều ở một cửa tiệm chuyên sản xuất đồ nguy trang. Tiền đặt làm là đi cướp về được.
Khi nhận hàng, chúng tôi cùng có kí hiệu trên mỗi một chiếc mặt nạ, phụ kiện nguy trang để nhận ra nhau. Có thể nãy giờ cậu đã xem qua nhưng không phát hiện. Kí hiệu đó ở vị trí đuôi mắt, chỉ đơn giản là một dấu chấm đen có kích cỡ vừa đủ để chúng tôi nhìn thấy và nhận ra nhau. Hôm nay tôi gặp được tên kia, kèm giọng nói nên tôi theo thói quen sẽ nhìn phần đuôi mắt của hắn, quả nhiên có chấm đen. Bao nhiêu chiếc mặt nạ, chúng tôi sẽ sử dụng mỗi chiếc tầm hai đến ba lần và đổi để tránh bị phát hiện. Nhờ đó, chúng tôi lẩn trốn được bây giờ vì cảnh sát cũng chỉ có ảnh thật chứ không có được ảnh đeo mặt nạ.
Shin cẩn thận quan sát từng chiếc mặt nạ, anh theo lời bà Sayuri nói mà tìm đến kí hiệu nơi đuôi mắt. Quả thật đúng như những gì bà ấy nói. Lòng anh lăn tặn gợn sóng, không nghĩ rằng bà và đồng bọn có thể nghĩ đến được cách này.
Bà Sayuri bất giác trầm xuống, những điều bà nói tiếp theo tựa như chính là di nguyện cuối cùng trong cuộc đời của bà:
"Tôi bất cẩn đã bị thằng khốn kia lấy đi tấm ảnh của Yuko mà cậu đã đưa cho tôi. Tôi bây giờ già yếu rồi, tội lỗi không biết sẽ trả giá bao nhiêu mới đủ. Được gặp Yuko và xác nhận con bé chính là bé gái bị tôi nhẫn tâm vứt bỏ khi xưa, nay đã trưởng thành và có cuộc sống viên mãn, có cậu luôn sẵn sàng bảo vệ con bé như vậy tôi đã mãn nguyện rồi. Nếu trần gian không đủ cho tôi trả nghiệp, tôi mong bản thân bị đày đến nơi khổ sở, đau đớn nhất của địa ngục để có thể chân thành tạ lỗi với những người bị tôi làm hại. Tôi muốn nói chuyện này với cậu là vì tôi muốn mọi chuyện nhanh chóng kết thúc, tôi không muốn chúng nó tìm thấy Yuko và gây nguy hiểm cho con bé.
Bây giờ cậu chỉ cần nói, tôi nhất định làm theo, mặc kệ hiểm nguy, tôi muốn bản thân có thể làm được điều tốt đẹp cho con gái của tôi."
Shin bỏ chiếc mặt nạ trong tay xuống, anh trầm ngâm nhìn bà Sayuri một lúc mới bắt đầu cất tiếng:
"Bà rất khôn ngoan khi nói sớm chuyện này với tôi. Kế hoạch thì từ lâu tôi đã có rồi, bà chỉ cần sẵn sàng là tiến hành ngay. Có lẽ phải tự bà dùng thân mình nhử bọn chúng, khi đã đưa được chúng vào bẫy thì cảnh sát sẽ vây giữ và bắt đi. Nhưng bà phải trình bày cho cảnh sát biết trước về những đối tượng đang bị truy nã ngoài bà, họ có thông tin cơ bản nhưng về những chiêu trò nguy trang tinh vi thì cảnh sát họ chưa có nắm chuẩn xác. Bà cần phối hợp nhiệt tình cùng cảnh sát thì mới có thể nhanh chóng bắt lấy lũ, cặn bã ngoài kia. Tôi cũng sẽ điều người của mình đến giúp bà bao vây vòng ngoài cùng cảnh sát. Một lần này đảm bảo phải tóm trọn ổ. Bà có kham nổi nhiệm vụ này hay không ?"
Bà Sayuri nghe Shin trình bày kế hoạch và câu hỏi của anh, bà ấy không ngần ngại gật đầu chấp thuận. Có điều, bà lại dè dặt hỏi:
"Có phải khi đã xong hoàn toàn mọi việc thì tôi sẽ được gặp Yuko đúng không ?"
Shin gật đầu thay cho câu trả lời. Anh sẽ để bà ấy và hoàng hôn nhỏ của mình gặp nhau khi mọi chuyện đã ổn thỏa.
Bà Sayuri vui mừng, đôi mắt thoáng ửng hồng. Bà nói:
"Dù có là lần cuối cùng thì tôi vẫn vui vẻ để gặp con bé. Tôi biết những tội lỗi của mình chẳng thể nào áp dụng mức án thông thường, phải nói là dùng bản án cao nhất. Tôi chỉ muốn nói với Yuko câu xin lỗi và cảm ơn thôi. Điều tốt đẹp cuối cùng mà người mẹ tệ bạc, tàn nhẫn này có thể vì con bé mà làm. Tôi sẽ tận lực phối hợp cùng mọi người."
Tiếng hít thở thật nặng nề của Shin khẽ vang lên. Anh đưa tay xem đồng hồ và lấy điện thoại gọi cho ai đó. Sau đó, anh lại nói với bà Sayuri:
"Cảnh sát sẽ đến lấy lời khai sau một lúc nữa, bà hãy thành thật khai báo tất cả để họ có thể sàng lọc thông tin chi tiết. Khi xong rồi, tôi và bà cũng như cảnh sát sẽ cùng nghe kế hoạch của tôi, nếu hợp lí thì bắt đầu tiến hành, còn không hãy cho ý kiến để xem xét, cân nhắc."
"Được, tôi đã nhớ, chắc chắn sẽ phối hợp với mọi người để diệt cỏ tận gốc."
Đôi mắt tím giờ đây đã không còn u sầu, thay vào đó là sự kiên định và tình cảm sâu sắc của người làm mẹ.
Bà Sayuri lo lắng vô cùng, bà muốn mọi chuyện phải kết thúc nhanh nhất có thể. Sống một cuộc sống vừa sợ hãi, vừa không yên trong lòng thật sự khiến bà ấy mệt mỏi. Cứ tưởng khi đã từ bỏ tất cả, cố gắng hoàn lương thì sẽ được yên ổn, thế nhưng bà ấy quên mất rằng, những kẻ xấu xa đã từng cùng bà làm chuyện tội lỗi vẫn còn nhởn nhơ ngoài pháp luật để thực hiện hành vi phạm pháp. Bà từng nghĩ sẽ chờ thêm thời gian để sẵn sàng cho tất cả rồi tự mình đi đầu thú vì bản thân muốn chuộc lỗi, sám hối. Vậy mà giờ đây, mọi chuyện càng phức tạp hơn khi bọn xấu tìm được bà.
Khi đã nói xong toàn bộ sự việc, bà Sayuri đưa đến trước mặt Shin một túi đen và mở ra. Anh nhìn thấy chính là những chiếc mặt nạ với đầy đủ hình dạng, kiểu cách được làm vô cùng công phu.
Trong khi Shin đang cầm một chiếc mặt nạ quan sát thì bà Sayuri lại nói tiếp:
"Đây là những chiếc mặt nạ được làm đa phần bằng silicon với nhiều biểu cảm và gương mặt khác nhau. Còn có
một số khác là phụ kiện đeo lên mặt dùng để ẩn thân. Ngày trước khi còn chìm trong tham lam và tội lỗi, tôi và đồng bọn đã đặt làm rất nhiều ở một cửa tiệm chuyên sản xuất đồ nguy trang. Tiền đặt làm là đi cướp về được.
Khi nhận hàng, chúng tôi cùng có kí hiệu trên mỗi một chiếc mặt nạ, phụ kiện nguy trang để nhận ra nhau. Có thể nãy giờ cậu đã xem qua nhưng không phát hiện. Kí hiệu đó ở vị trí đuôi mắt, chỉ đơn giản là một dấu chấm đen có kích cỡ vừa đủ để chúng tôi nhìn thấy và nhận ra nhau. Hôm nay tôi gặp được tên kia, kèm giọng nói nên tôi theo thói quen sẽ nhìn phần đuôi mắt của hắn, quả nhiên có chấm đen. Bao nhiêu chiếc mặt nạ, chúng tôi sẽ sử dụng mỗi chiếc tầm hai đến ba lần và đổi để tránh bị phát hiện. Nhờ đó, chúng tôi lẩn trốn được bây giờ vì cảnh sát cũng chỉ có ảnh thật chứ không có được ảnh đeo mặt nạ.
Shin cẩn thận quan sát từng chiếc mặt nạ, anh theo lời bà Sayuri nói mà tìm đến kí hiệu nơi đuôi mắt. Quả thật đúng như những gì bà ấy nói. Lòng anh lăn tặn gợn sóng, không nghĩ rằng bà và đồng bọn có thể nghĩ đến được cách này.
Bà Sayuri bất giác trầm xuống, những điều bà nói tiếp theo tựa như chính là di nguyện cuối cùng trong cuộc đời của bà:
"Tôi bất cẩn đã bị thằng khốn kia lấy đi tấm ảnh của Yuko mà cậu đã đưa cho tôi. Tôi bây giờ già yếu rồi, tội lỗi không biết sẽ trả giá bao nhiêu mới đủ. Được gặp Yuko và xác nhận con bé chính là bé gái bị tôi nhẫn tâm vứt bỏ khi xưa, nay đã trưởng thành và có cuộc sống viên mãn, có cậu luôn sẵn sàng bảo vệ con bé như vậy tôi đã mãn nguyện rồi. Nếu trần gian không đủ cho tôi trả nghiệp, tôi mong bản thân bị đày đến nơi khổ sở, đau đớn nhất của địa ngục để có thể chân thành tạ lỗi với những người bị tôi làm hại. Tôi muốn nói chuyện này với cậu là vì tôi muốn mọi chuyện nhanh chóng kết thúc, tôi không muốn chúng nó tìm thấy Yuko và gây nguy hiểm cho con bé.
Bây giờ cậu chỉ cần nói, tôi nhất định làm theo, mặc kệ hiểm nguy, tôi muốn bản thân có thể làm được điều tốt đẹp cho con gái của tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Shin bỏ chiếc mặt nạ trong tay xuống, anh trầm ngâm nhìn bà Sayuri một lúc mới bắt đầu cất tiếng:
"Bà rất khôn ngoan khi nói sớm chuyện này với tôi. Kế hoạch thì từ lâu tôi đã có rồi, bà chỉ cần sẵn sàng là tiến hành ngay. Có lẽ phải tự bà dùng thân mình nhử bọn chúng, khi đã đưa được chúng vào bẫy thì cảnh sát sẽ vây giữ và bắt đi. Nhưng bà phải trình bày cho cảnh sát biết trước về những đối tượng đang bị truy nã ngoài bà, họ có thông tin cơ bản nhưng về những chiêu trò nguy trang tinh vi thì cảnh sát họ chưa có nắm chuẩn xác. Bà cần phối hợp nhiệt tình cùng cảnh sát thì mới có thể nhanh chóng bắt lấy lũ, cặn bã ngoài kia. Tôi cũng sẽ điều người của mình đến giúp bà bao vây vòng ngoài cùng cảnh sát. Một lần này đảm bảo phải tóm trọn ổ. Bà có kham nổi nhiệm vụ này hay không ?"
Bà Sayuri nghe Shin trình bày kế hoạch và câu hỏi của anh, bà ấy không ngần ngại gật đầu chấp thuận. Có điều, bà lại dè dặt hỏi:
"Có phải khi đã xong hoàn toàn mọi việc thì tôi sẽ được gặp Yuko đúng không ?"
Shin gật đầu thay cho câu trả lời. Anh sẽ để bà ấy và hoàng hôn nhỏ của mình gặp nhau khi mọi chuyện đã ổn thỏa.
Bà Sayuri vui mừng, đôi mắt thoáng ửng hồng. Bà nói:
"Dù có là lần cuối cùng thì tôi vẫn vui vẻ để gặp con bé. Tôi biết những tội lỗi của mình chẳng thể nào áp dụng mức án thông thường, phải nói là dùng bản án cao nhất. Tôi chỉ muốn nói với Yuko câu xin lỗi và cảm ơn thôi. Điều tốt đẹp cuối cùng mà người mẹ tệ bạc, tàn nhẫn này có thể vì con bé mà làm. Tôi sẽ tận lực phối hợp cùng mọi người."
Tiếng hít thở thật nặng nề của Shin khẽ vang lên. Anh đưa tay xem đồng hồ và lấy điện thoại gọi cho ai đó. Sau đó, anh lại nói với bà Sayuri:
"Cảnh sát sẽ đến lấy lời khai sau một lúc nữa, bà hãy thành thật khai báo tất cả để họ có thể sàng lọc thông tin chi tiết. Khi xong rồi, tôi và bà cũng như cảnh sát sẽ cùng nghe kế hoạch của tôi, nếu hợp lí thì bắt đầu tiến hành, còn không hãy cho ý kiến để xem xét, cân nhắc."
"Được, tôi đã nhớ, chắc chắn sẽ phối hợp với mọi người để diệt cỏ tận gốc."
Đôi mắt tím giờ đây đã không còn u sầu, thay vào đó là sự kiên định và tình cảm sâu sắc của người làm mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro