Từ Lâu Đã Nắm H...
2024-09-06 07:26:28
Quản gia Akira gõ lên cửa phòng sau đó đẩy vào, ông ấy kính cẩn gập người cất tiếng nói với ông Ryu:
"Thưa ông chủ, tôi đã đến."
Ông Ryu ngồi ở bàn làm việc xoay xoay khối rubik trong tay, qua vài giây ông mới ngẩng mặt lên và đáp:
"Tôi nên khen ông có tài diễn xuất không ?"
Quản gia Akira nghe thế sau đó cong nhẹ môi rồi nói:
"Tôi chỉ làm đúng đạo đức con người thôi, bản thân tôi cũng không chấp nhận được những việc vô nhân tính của vợ chồng họ."
Ông Ryu đặt khối rubik lên bàn, đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng. Chất giọng trầm thấp vang lên:
"Ông nói chuyện với cô ta thế nào rồi ? Để tôi đoán nhé ! Có phải bị trách mắng thậm tệ không ?"
Quản gia Akira gật đầu và nhanh chóng đáp lại:
"Mọi chuyện đều diễn ra như những gì ông chủ suy đoán. Từ trước đến nay chính vợ chồng cậu Ren tự chui đầu vào rọ."
Khóe môi của ông Ryu liền nhếch lên một tia sắc bén, gương mặt mang nét lạnh lùng khó đoán. Ông nói:
"Đúng là con trai và con dâu ngoan của tôi, chúng nó chắc mong chờ ngày tôi xuống mồ lắm rồi. Akira, ông nghĩ xem hai đứa nó sẽ làm gì tiếp theo ?"
Quản gia Akira nâng mắt nhìn ông Ryu rồi đáp:
"Xin lỗi ông chủ, với những chuyện đa xảy ra thì tôi nghĩ không có chuyện gì mà hai người họ không dám làm...
Nếu đã muốn đẩy nhanh tiến độ lấy lại quyền hành, tôi mạn phép đoán là sẽ có sự việc giết người diễn ra."
Quản gia Akira vừa nói xong cũng là lúc ông Ryu cất tiếng cười trầm thấp, lạnh lẽo... Ông thở một hơi như thể muốn trút đi bớt những muộn phiền trong lòng sau đó mới nhàn nhạt tiếp lời:
"Tôi cũng đã nghĩ đến điều này từ lâu rồi, cái thân già này chắc không còn sống được bao lâu đâu. Chỉ là tôi muốn mình phải đi thì đi một cách quang minh chứ không đi dưới sự tính toán của kẻ nào cả. Hạng người trên đời nhiều vô kể, ác có, hiền có, dù ai tôi cũng đã gặp qua rất nhiều lần thì hai đứa nó có dã tâm tôi làm sao không nhìn ra.
Chỉ là tôi vẫn nặng gánh nên mới áp đặt mấy đứa con cùng các cháu, vì tôi muốn khi đến gặp vợ tôi thì bà ấy sẽ không trách tôi.Cho nên con mà hư, tôi sẽ dạy lại nó. Dù bằng bất cứ cách nào, bất cứ giá nào, nếu Ren và Satomi đã không biết hối cãi vậy phải dùng cách mạnh nhất..Tôi chấp nhận mất đi đứa con trai này chứ cũng không để mấy đi tôn nghiêm cao quý của Yamamoto. Bản thân nó cũng đã sai và cô con dâu kia ngay từ khi bắt đầu va vào nó coi như tự tìm đường chết vì không biết an phận.
Đôi mắt nhìn ông Ryu của quản gia Akira thoáng chốc hiện lên tia xót xa và thương cảm. Ông đã làm việc ở Ya-mamoto rất lâu cho nên đối với tất cả mọi người ông đều hiểu rõ, nhất là ông Ryu. Ngày trước, ông Ryu vô cùng tự hào vì có ba người con tài giỏi, lanh lợi, đặc biệt là cậu con trai cả chính là niềm tự hào lớn nhất của ông ấy.
Năm tháng trôi đi đến lúc các con thành gia lập thất cũng là lúc tình cảm giữa ông Ryu và ba người con không còn mặn mà nữa...Quản gia Akira hiểu lí do ông Ryu luôn nghiêm khắc và đề cao sự tôn quý của cả gia tộc Ya-mamoto, chung quy cũng chỉ vì muốn tốt cho các con của mình. Giờ đây, người khiến ông ấy thất vọng nhất lại chính là đứa con trai đã từng rất tài giỏi kia. Thấy con mình tham vọng bị xoáy vào vòng xoáy tội lỗi thì có người cha nào mà không đau lòng. Ông Ryu đã kiềm nén rất nhiều mới có thể tuyệt tình như thế với con trai...
Quản gia Akira chìm trong những suy nghĩ của bản thân mình một lúc mới nhẹ nhàng cất tiếng hồi đáp lại với ông
Ryu:
"Dù thế nào đi nữa tôi vẫn ủng hộ quyết định của ông chủ và mong ông đừng quá đau buồn mà tổn hại đến sức khỏe. Mọi việc cứ giao cho tôi, tôi nhất định bảo vệ ông chủ đến cùng."
Ông Ryu nghe thế liền bật ra tiếng cười to, nét mặt không còn lạnh lùng mà thay vào đó là sự biết ơn sâu sắc.
Ông nói:
"Không cần nghiêm trọng thế, tôi chưa ổn định được cái đám giặc con của mình thì chưa đi được đâu. Ít nhất tôi phải giao tụi nó lại cho ông chăm sóc tiếp rồi còn cả gia tộc này nữa chứ. Akira à, tôi rất vui vì với bản tính khó chịu, khó ở của mình nhưng vẫn có một người chấp nhận bầu bạn và lắng nghe tôi như người thân."
Quan gia Akira lần nữa gập người, cơ mặt cũng giãn ra vài phần mà cất tiếng đáp lại:
"Được ông chủ trọng dụng là vinh hạnh của tôi trong cuộc đời này."
Ban đêm trời có vẻ nóng nhưng ông Ren và vợ là bà Satomi lại khoác lên mình bộ quần áo liền thân màu đen dày cộm. Bà Satomi mở tủ bàn trang điểm lấy ra một lọ thuốc cùng ống tiêm đưa đến cho chồng rồi nói:
"Đây, chỉ cần đâm kim tiêm vào một nhát là sẽ đi chầu trời ngay. Anh làm cho cẩn thận, em sẽ đứng canh bên ngoài. Giờ này chắc tên quản gia Akira đã ngủ rồi, chúng ta mau chóng thực hiện càng nhanh càng tốt."
Ông Ren mang bao tay vào sau đó nhận lấy hai món đồ vợ đưa. Ông ta thấp giọng:
"Em cũng phải cẩn thận, nếu lỡ có ai thấy thì giết nó luôn."
Bà Satomi gật đầu, bàn tay mò mẫm đến túi quần lấy ra một bình xịt cay chìa trước mặt ông Ren:
"Có cái này thì không sao đâu, chúng ta chỉ lo xa thôi chứ bây giờ ai cũng ngủ cả rồi mà. Đêm nay em bảo Yuka cứ ở chỗ của thằng nhãi Takahashi một đêm, sẵn tiện rót vào tai nó chuyện tráo cô dâu, con bé không về giữa chừng thì sẽ không bị nghi ngờ. Chỉ cần thành công giết chết lão ba là chúng ta có tất cả, con nhỏ Yuko dù có ai chở che cũng không thể phản kháng. Anh phải bù đắp cho mẹ con em, phải làm thật tốt chuyện lớn lần này."
Ông Ren hừ lạnh một tiếng rồi đáp:
"Giao cho anh, là ba tự chuốc lấy vậy thì đừng trách."
Sau đó cả hai mang khăn che mặt lên và rất khẽ mà rời khỏi phòng không một chút tiếng động. Cả nhà tối đen, ông Ren đã quá quen với tất cả nên cầm tay bà Satomi đi vô cùng dễ dàng. Cho đến khi tới được phòng của ông
Ryu, ông Ren dặn bà Satmoi nấp vào cái cột gần cầu thang để ông ta đi vào trong.
"Thưa ông chủ, tôi đã đến."
Ông Ryu ngồi ở bàn làm việc xoay xoay khối rubik trong tay, qua vài giây ông mới ngẩng mặt lên và đáp:
"Tôi nên khen ông có tài diễn xuất không ?"
Quản gia Akira nghe thế sau đó cong nhẹ môi rồi nói:
"Tôi chỉ làm đúng đạo đức con người thôi, bản thân tôi cũng không chấp nhận được những việc vô nhân tính của vợ chồng họ."
Ông Ryu đặt khối rubik lên bàn, đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng. Chất giọng trầm thấp vang lên:
"Ông nói chuyện với cô ta thế nào rồi ? Để tôi đoán nhé ! Có phải bị trách mắng thậm tệ không ?"
Quản gia Akira gật đầu và nhanh chóng đáp lại:
"Mọi chuyện đều diễn ra như những gì ông chủ suy đoán. Từ trước đến nay chính vợ chồng cậu Ren tự chui đầu vào rọ."
Khóe môi của ông Ryu liền nhếch lên một tia sắc bén, gương mặt mang nét lạnh lùng khó đoán. Ông nói:
"Đúng là con trai và con dâu ngoan của tôi, chúng nó chắc mong chờ ngày tôi xuống mồ lắm rồi. Akira, ông nghĩ xem hai đứa nó sẽ làm gì tiếp theo ?"
Quản gia Akira nâng mắt nhìn ông Ryu rồi đáp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xin lỗi ông chủ, với những chuyện đa xảy ra thì tôi nghĩ không có chuyện gì mà hai người họ không dám làm...
Nếu đã muốn đẩy nhanh tiến độ lấy lại quyền hành, tôi mạn phép đoán là sẽ có sự việc giết người diễn ra."
Quản gia Akira vừa nói xong cũng là lúc ông Ryu cất tiếng cười trầm thấp, lạnh lẽo... Ông thở một hơi như thể muốn trút đi bớt những muộn phiền trong lòng sau đó mới nhàn nhạt tiếp lời:
"Tôi cũng đã nghĩ đến điều này từ lâu rồi, cái thân già này chắc không còn sống được bao lâu đâu. Chỉ là tôi muốn mình phải đi thì đi một cách quang minh chứ không đi dưới sự tính toán của kẻ nào cả. Hạng người trên đời nhiều vô kể, ác có, hiền có, dù ai tôi cũng đã gặp qua rất nhiều lần thì hai đứa nó có dã tâm tôi làm sao không nhìn ra.
Chỉ là tôi vẫn nặng gánh nên mới áp đặt mấy đứa con cùng các cháu, vì tôi muốn khi đến gặp vợ tôi thì bà ấy sẽ không trách tôi.Cho nên con mà hư, tôi sẽ dạy lại nó. Dù bằng bất cứ cách nào, bất cứ giá nào, nếu Ren và Satomi đã không biết hối cãi vậy phải dùng cách mạnh nhất..Tôi chấp nhận mất đi đứa con trai này chứ cũng không để mấy đi tôn nghiêm cao quý của Yamamoto. Bản thân nó cũng đã sai và cô con dâu kia ngay từ khi bắt đầu va vào nó coi như tự tìm đường chết vì không biết an phận.
Đôi mắt nhìn ông Ryu của quản gia Akira thoáng chốc hiện lên tia xót xa và thương cảm. Ông đã làm việc ở Ya-mamoto rất lâu cho nên đối với tất cả mọi người ông đều hiểu rõ, nhất là ông Ryu. Ngày trước, ông Ryu vô cùng tự hào vì có ba người con tài giỏi, lanh lợi, đặc biệt là cậu con trai cả chính là niềm tự hào lớn nhất của ông ấy.
Năm tháng trôi đi đến lúc các con thành gia lập thất cũng là lúc tình cảm giữa ông Ryu và ba người con không còn mặn mà nữa...Quản gia Akira hiểu lí do ông Ryu luôn nghiêm khắc và đề cao sự tôn quý của cả gia tộc Ya-mamoto, chung quy cũng chỉ vì muốn tốt cho các con của mình. Giờ đây, người khiến ông ấy thất vọng nhất lại chính là đứa con trai đã từng rất tài giỏi kia. Thấy con mình tham vọng bị xoáy vào vòng xoáy tội lỗi thì có người cha nào mà không đau lòng. Ông Ryu đã kiềm nén rất nhiều mới có thể tuyệt tình như thế với con trai...
Quản gia Akira chìm trong những suy nghĩ của bản thân mình một lúc mới nhẹ nhàng cất tiếng hồi đáp lại với ông
Ryu:
"Dù thế nào đi nữa tôi vẫn ủng hộ quyết định của ông chủ và mong ông đừng quá đau buồn mà tổn hại đến sức khỏe. Mọi việc cứ giao cho tôi, tôi nhất định bảo vệ ông chủ đến cùng."
Ông Ryu nghe thế liền bật ra tiếng cười to, nét mặt không còn lạnh lùng mà thay vào đó là sự biết ơn sâu sắc.
Ông nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần nghiêm trọng thế, tôi chưa ổn định được cái đám giặc con của mình thì chưa đi được đâu. Ít nhất tôi phải giao tụi nó lại cho ông chăm sóc tiếp rồi còn cả gia tộc này nữa chứ. Akira à, tôi rất vui vì với bản tính khó chịu, khó ở của mình nhưng vẫn có một người chấp nhận bầu bạn và lắng nghe tôi như người thân."
Quan gia Akira lần nữa gập người, cơ mặt cũng giãn ra vài phần mà cất tiếng đáp lại:
"Được ông chủ trọng dụng là vinh hạnh của tôi trong cuộc đời này."
Ban đêm trời có vẻ nóng nhưng ông Ren và vợ là bà Satomi lại khoác lên mình bộ quần áo liền thân màu đen dày cộm. Bà Satomi mở tủ bàn trang điểm lấy ra một lọ thuốc cùng ống tiêm đưa đến cho chồng rồi nói:
"Đây, chỉ cần đâm kim tiêm vào một nhát là sẽ đi chầu trời ngay. Anh làm cho cẩn thận, em sẽ đứng canh bên ngoài. Giờ này chắc tên quản gia Akira đã ngủ rồi, chúng ta mau chóng thực hiện càng nhanh càng tốt."
Ông Ren mang bao tay vào sau đó nhận lấy hai món đồ vợ đưa. Ông ta thấp giọng:
"Em cũng phải cẩn thận, nếu lỡ có ai thấy thì giết nó luôn."
Bà Satomi gật đầu, bàn tay mò mẫm đến túi quần lấy ra một bình xịt cay chìa trước mặt ông Ren:
"Có cái này thì không sao đâu, chúng ta chỉ lo xa thôi chứ bây giờ ai cũng ngủ cả rồi mà. Đêm nay em bảo Yuka cứ ở chỗ của thằng nhãi Takahashi một đêm, sẵn tiện rót vào tai nó chuyện tráo cô dâu, con bé không về giữa chừng thì sẽ không bị nghi ngờ. Chỉ cần thành công giết chết lão ba là chúng ta có tất cả, con nhỏ Yuko dù có ai chở che cũng không thể phản kháng. Anh phải bù đắp cho mẹ con em, phải làm thật tốt chuyện lớn lần này."
Ông Ren hừ lạnh một tiếng rồi đáp:
"Giao cho anh, là ba tự chuốc lấy vậy thì đừng trách."
Sau đó cả hai mang khăn che mặt lên và rất khẽ mà rời khỏi phòng không một chút tiếng động. Cả nhà tối đen, ông Ren đã quá quen với tất cả nên cầm tay bà Satomi đi vô cùng dễ dàng. Cho đến khi tới được phòng của ông
Ryu, ông Ren dặn bà Satmoi nấp vào cái cột gần cầu thang để ông ta đi vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro