Thanh Phi
2024-11-02 10:05:59
Mộ Dung Triệt ho nhẹ một tiếng, vẻ lười biếng thản nhiên trên mặt biến mất, ánh mắt nghiêm túc trong suốt.
Gia Cát Huyền biết hắn sắp nói chuyện làm ăn, liền thu hồi vẻ mặt giễu cợt.
"Tình huống như thế nào?" Mộ Dung Triệt nhàn nhạt hỏi.
“Toàn bộ hoàng thành đều nằm dưới sự kiểm soát của quân đội, các phi tần và hoàng tử trong cung cũng đã bị khuất phục, nhưng Thái tử và công chúa Tĩnh An vẫn chưa được tìm thấy.” Thái Minh báo cáo.
Văn Xương Đế đông con thừa tự, nhưng đích xuất do Hoàng hậu sinh cũng chỉ có Thái tử và công chúa Tĩnh An. Đặc biệt Tĩnh An công chúa, được Đế Hậu nâng niu như châu như ngọc.
Dựa theo thông lệ cũ của Tây Tấn, công chúa sau khi sinh ra thường được đặt nhũ danh trước, sau đó Hoàng đế chọn tên khi nàng được một tuổi, một số công chúa được sủng ái cũng sẽ được phong hào khi kết hôn. Nhưng vị đích công chúa này thì khác, khó khăn lắm mới được sinh ra, Văn Xương đế đã đặt tên cho nàng là Thanh Ly, phong hào Tĩnh An công chúa, cũng chiêu cáo thiên hạ. Mức độ sủng ái này ai ai cũng có thể nhìn ra.
Thái tử và công chúa Tĩnh An đều không tìm thấy trong cung, đoán chừng lúc cung điện bị đột nhập, Văn Xương Hoàng đế đã sai người hộ tống bọn họ ra khỏi hoàng thành.
"Thái tử Mộ Dung Lân đã bị quân của bản vương bắt.” Sau một lúc im lặng, Mộ Dung Triệt lại nói: “Còn gì nữa?”
"Văn Xương đế. . . lúc chúng thần chạy đến, đã tự thiêu trong Cung Thanh Ngọc."
Mộ Dung Triệt toàn thân chấn động, đôi mắt đen tối như giếng cổ, giống như đang có bão tố.
Trong điện yên tĩnh như chết.
Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Triệt mới cười nhẹ mở miệng: "Thanh Ngọc cung sao? Hắn quả nhiên đến chết cũng không quên được nàng..."
Gia Cát Huyền ngạc nhiên nói: "Thanh Ngọc cung? Đây không phải tẩm cung của Thanh phi năm đó sao? Nghe nói, Văn Xương đế cực kỳ yêu vị phi tử này, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, tiến cung không đến một năm đã hương tiêu ngọc vẫn, đáng tiếc, đáng tiếc!"
Bầu không khí trong điện nhất thời cực kì ngột ngạt, một cảm giác tức giận buồn tẻ chán nản đang sôi sục.
Đúng lúc này, Gia Cát Huyền lắc nhẹ chiếc quạt lông vũ, liều lĩnh mở miệng: "À, lão thần nghe nói, lúc vị Thanh phi này còn chưa tiến cung, từng có hôn ước với Vương gia, có phải không?"
Mộ Dung Triệt mặt không biểu tình, đôi môi mỏng mím lại thành một đường cứng ngắc.
Vị Thanh phi này chính là cháu gái của Uy Viễn Hầu, là biểu muội của Tiêu hoàng hậu, lúc chưa gả đi đã là mỹ nhân nổi danh thượng kinh. Nghe đồn, năm đó hoàng tử Mộ Dung Triệt và Thanh phi là thanh mai trúc mã, sớm đã định chung thân cùng nhau, tiên đế thấy đôi tiểu uyên ương này tình thâm ý đốc, cũng tác thành cho mối lương duyên này, ban thưởng hôn ước.
Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, sau khi tiên đế băng hà, Văn Xương Đế đăng cơ, hạ thánh chỉ ép Thanh phi vào cung, biếm Mộ Dung Triệt tới biên cảnh.
Gia Cát Huyền liếc nhìn khuôn mặt đen tối của Mộ Dung Triệt, trong lòng thầm nghĩ, nhìn vẻ mặt của vị này, xem ra lời đồn là sự thật rồi.
Gia Cát Huyền biết hắn sắp nói chuyện làm ăn, liền thu hồi vẻ mặt giễu cợt.
"Tình huống như thế nào?" Mộ Dung Triệt nhàn nhạt hỏi.
“Toàn bộ hoàng thành đều nằm dưới sự kiểm soát của quân đội, các phi tần và hoàng tử trong cung cũng đã bị khuất phục, nhưng Thái tử và công chúa Tĩnh An vẫn chưa được tìm thấy.” Thái Minh báo cáo.
Văn Xương Đế đông con thừa tự, nhưng đích xuất do Hoàng hậu sinh cũng chỉ có Thái tử và công chúa Tĩnh An. Đặc biệt Tĩnh An công chúa, được Đế Hậu nâng niu như châu như ngọc.
Dựa theo thông lệ cũ của Tây Tấn, công chúa sau khi sinh ra thường được đặt nhũ danh trước, sau đó Hoàng đế chọn tên khi nàng được một tuổi, một số công chúa được sủng ái cũng sẽ được phong hào khi kết hôn. Nhưng vị đích công chúa này thì khác, khó khăn lắm mới được sinh ra, Văn Xương đế đã đặt tên cho nàng là Thanh Ly, phong hào Tĩnh An công chúa, cũng chiêu cáo thiên hạ. Mức độ sủng ái này ai ai cũng có thể nhìn ra.
Thái tử và công chúa Tĩnh An đều không tìm thấy trong cung, đoán chừng lúc cung điện bị đột nhập, Văn Xương Hoàng đế đã sai người hộ tống bọn họ ra khỏi hoàng thành.
"Thái tử Mộ Dung Lân đã bị quân của bản vương bắt.” Sau một lúc im lặng, Mộ Dung Triệt lại nói: “Còn gì nữa?”
"Văn Xương đế. . . lúc chúng thần chạy đến, đã tự thiêu trong Cung Thanh Ngọc."
Mộ Dung Triệt toàn thân chấn động, đôi mắt đen tối như giếng cổ, giống như đang có bão tố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong điện yên tĩnh như chết.
Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Triệt mới cười nhẹ mở miệng: "Thanh Ngọc cung sao? Hắn quả nhiên đến chết cũng không quên được nàng..."
Gia Cát Huyền ngạc nhiên nói: "Thanh Ngọc cung? Đây không phải tẩm cung của Thanh phi năm đó sao? Nghe nói, Văn Xương đế cực kỳ yêu vị phi tử này, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, tiến cung không đến một năm đã hương tiêu ngọc vẫn, đáng tiếc, đáng tiếc!"
Bầu không khí trong điện nhất thời cực kì ngột ngạt, một cảm giác tức giận buồn tẻ chán nản đang sôi sục.
Đúng lúc này, Gia Cát Huyền lắc nhẹ chiếc quạt lông vũ, liều lĩnh mở miệng: "À, lão thần nghe nói, lúc vị Thanh phi này còn chưa tiến cung, từng có hôn ước với Vương gia, có phải không?"
Mộ Dung Triệt mặt không biểu tình, đôi môi mỏng mím lại thành một đường cứng ngắc.
Vị Thanh phi này chính là cháu gái của Uy Viễn Hầu, là biểu muội của Tiêu hoàng hậu, lúc chưa gả đi đã là mỹ nhân nổi danh thượng kinh. Nghe đồn, năm đó hoàng tử Mộ Dung Triệt và Thanh phi là thanh mai trúc mã, sớm đã định chung thân cùng nhau, tiên đế thấy đôi tiểu uyên ương này tình thâm ý đốc, cũng tác thành cho mối lương duyên này, ban thưởng hôn ước.
Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, sau khi tiên đế băng hà, Văn Xương Đế đăng cơ, hạ thánh chỉ ép Thanh phi vào cung, biếm Mộ Dung Triệt tới biên cảnh.
Gia Cát Huyền liếc nhìn khuôn mặt đen tối của Mộ Dung Triệt, trong lòng thầm nghĩ, nhìn vẻ mặt của vị này, xem ra lời đồn là sự thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro