Hoàng Thượng! Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy, Còn Một Thai Tam Bảo
A
2024-10-12 06:25:19
Không tồi, không tồi, quả nhiên là bậc cửu ngũ chí tôn, thật là hào phóng, nàng chỉ thuận tiện “kiểm tra” một chút đổi lại được hai trăm lượng bạc, thật là vui vẻ.
Không đúng, đây không nên tính là tiền khám bệnh, mà nên là… tiền bịt miệng thì đúng hơn?
Nghĩ đến đây, một màn trong phòng lại hiện lên trong đầu Mạnh Lâm Thanh.
Tiền bịt miệng cũng không phải dễ lấy như vậy, đôi mắt của nàng lúc nãy thật sự đã bị tổn thương.
Đàn ông chó má, tính ra cũng đã hai mươi tuổi rồi, không ngờ vẫn là một tên ngốc.
Cái gì mà bất lực, rõ ràng lúc nãy còn dựng đứng kia mà.
Hoá ra hắn có sở thích Long Dương, bất lực chỉ là vì chưa xác định rõ được khuynh hướng của bản thân thôi, nói ra cũng thật đáng thương.
Sở Nam Phong rời khỏi Bình An y quán, cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa, trực tiếp hồi cung.
Lúc này trong đầu hắn tràn đầy nghi hoặc, một màn kiểm tra kia cứ hiện lên trước mắt hắn.
Khiến cho sắc mặt hắn càng ngày càng đen.
“Hoàng thượng." Lý công công nhìn sắc mặt của hắn, ngữ khí dè dặt: "Ngự thiện phòng đưa điểm tâm trà bánh tới.”
Hắn cũng coi như là hầu hạ Hoàng thượng từ nhỏ, gần như chưa từng thấy Hoàng thượng sa sầm mặt mày đến mức độ này.
Lúc này vô cùng sợ hãi.
Sở Nam Phong phất tay, ra hiệu cho người mang điểm tâm vào.
Thực ra hắn không có khẩu vị gì, chỉ là cố gắng làm gì đó để phân tán sự chú ý của bản thân.
Các tiểu cung nữ, tiểu thái giám nhìn thấy sắc mặt của Hoàng thượng, từng người một đều căng thẳng tột độ.
Có lẽ là quá căng thẳng, tiểu cung nữ rót trà run tay, trà bị đổ ra ngoài bàn.
Nếu là lúc bình thường, Sở Nam Phong nhiều nhất là ghét bỏ một câu, lúc này lại đúng là đụng phải họng súng.
“Có biết rót trà không vậy?" Sở Nam Phong lớn tiếng chất vấn.
“Hoàng thượng tha mạng!" tiểu cung nữ sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng quỳ xuống tạ tội.
Không chỉ riêng nàng, những cung nhân khác cũng lập tức quỳ xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng quỳ rạp xuống đất này, sự bực bội trong lòng Sở Nam Phong càng thêm mãnh liệt.
Lý trí còn sót lại khiến hắn biết rõ mình đang giận cá chém thớt.
“Tất cả cút hết ra ngoài cho trẫm!" Sở Nam Phong thật sự không vui, nhưng hắn cũng không làm gì đám cung nhân, chỉ muốn được yên tĩnh.
“Hoàng thượng bớt giận." đám cung nhân rối rít tạ ơn rồi lui ra ngoài.
Chỉ là bị mắng một chút, ít nhất cũng không bị trách phạt gì, cút ra ngoài thậm chí còn khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Phân tán tâm trí cũng chẳng ích gì, tâm trạng của Sở Nam Phong vẫn rất tệ, thậm chí đến bữa tối cũng không dùng, cứ thế mà phiền muộn đến tận đêm khuya.
Nằm trên long sàng, hắn cứ như cái bánh tráng đang rán, lăn bên này lộn bên kia thế nào cũng không tài nào ngủ được.
Càng là những lúc đêm khuya thanh vắng thế này, một số hình ảnh lại càng trở nên rõ ràng.
Lúc ở trong phòng nghỉ để kiểm tra thêm, hắn đã có phản ứng, dùng hành động thực tế để chứng minh hắn không hề bất lực.
Đáng lý ra đây là một chuyện rất đáng mừng, thậm chí nên mở tiệc ăn mừng mới phải.
Thế nhưng Sở Nam Phong lại hoàn toàn không thể nào vui nổi.
Bởi vì vị Bạch đại phu kia chỉ mới vừa chạm vào người hắn, thậm chí còn chưa kịp “kiểm tra" hắn đã oai phong lẫm liệt rồi.
Khoảnh khắc ấy, cả người hắn như chết lặng.
Thì ra bản thân không phải là bất lực, mà là đối với nữ nhân không có cảm giác, bản thân hắn có sở thích đoạn tụ!
Trên mặt Sở Nam Phong thoáng hiện vẻ chua xót, hắn lắc đầu.
Đối với một bậc đế vương mà nói, rốt cuộc là bất lực đáng sợ hơn, hay là đoạn tụ tuyệt vọng hơn?
Không đúng, đây không nên tính là tiền khám bệnh, mà nên là… tiền bịt miệng thì đúng hơn?
Nghĩ đến đây, một màn trong phòng lại hiện lên trong đầu Mạnh Lâm Thanh.
Tiền bịt miệng cũng không phải dễ lấy như vậy, đôi mắt của nàng lúc nãy thật sự đã bị tổn thương.
Đàn ông chó má, tính ra cũng đã hai mươi tuổi rồi, không ngờ vẫn là một tên ngốc.
Cái gì mà bất lực, rõ ràng lúc nãy còn dựng đứng kia mà.
Hoá ra hắn có sở thích Long Dương, bất lực chỉ là vì chưa xác định rõ được khuynh hướng của bản thân thôi, nói ra cũng thật đáng thương.
Sở Nam Phong rời khỏi Bình An y quán, cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa, trực tiếp hồi cung.
Lúc này trong đầu hắn tràn đầy nghi hoặc, một màn kiểm tra kia cứ hiện lên trước mắt hắn.
Khiến cho sắc mặt hắn càng ngày càng đen.
“Hoàng thượng." Lý công công nhìn sắc mặt của hắn, ngữ khí dè dặt: "Ngự thiện phòng đưa điểm tâm trà bánh tới.”
Hắn cũng coi như là hầu hạ Hoàng thượng từ nhỏ, gần như chưa từng thấy Hoàng thượng sa sầm mặt mày đến mức độ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này vô cùng sợ hãi.
Sở Nam Phong phất tay, ra hiệu cho người mang điểm tâm vào.
Thực ra hắn không có khẩu vị gì, chỉ là cố gắng làm gì đó để phân tán sự chú ý của bản thân.
Các tiểu cung nữ, tiểu thái giám nhìn thấy sắc mặt của Hoàng thượng, từng người một đều căng thẳng tột độ.
Có lẽ là quá căng thẳng, tiểu cung nữ rót trà run tay, trà bị đổ ra ngoài bàn.
Nếu là lúc bình thường, Sở Nam Phong nhiều nhất là ghét bỏ một câu, lúc này lại đúng là đụng phải họng súng.
“Có biết rót trà không vậy?" Sở Nam Phong lớn tiếng chất vấn.
“Hoàng thượng tha mạng!" tiểu cung nữ sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng quỳ xuống tạ tội.
Không chỉ riêng nàng, những cung nhân khác cũng lập tức quỳ xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng quỳ rạp xuống đất này, sự bực bội trong lòng Sở Nam Phong càng thêm mãnh liệt.
Lý trí còn sót lại khiến hắn biết rõ mình đang giận cá chém thớt.
“Tất cả cút hết ra ngoài cho trẫm!" Sở Nam Phong thật sự không vui, nhưng hắn cũng không làm gì đám cung nhân, chỉ muốn được yên tĩnh.
“Hoàng thượng bớt giận." đám cung nhân rối rít tạ ơn rồi lui ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là bị mắng một chút, ít nhất cũng không bị trách phạt gì, cút ra ngoài thậm chí còn khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Phân tán tâm trí cũng chẳng ích gì, tâm trạng của Sở Nam Phong vẫn rất tệ, thậm chí đến bữa tối cũng không dùng, cứ thế mà phiền muộn đến tận đêm khuya.
Nằm trên long sàng, hắn cứ như cái bánh tráng đang rán, lăn bên này lộn bên kia thế nào cũng không tài nào ngủ được.
Càng là những lúc đêm khuya thanh vắng thế này, một số hình ảnh lại càng trở nên rõ ràng.
Lúc ở trong phòng nghỉ để kiểm tra thêm, hắn đã có phản ứng, dùng hành động thực tế để chứng minh hắn không hề bất lực.
Đáng lý ra đây là một chuyện rất đáng mừng, thậm chí nên mở tiệc ăn mừng mới phải.
Thế nhưng Sở Nam Phong lại hoàn toàn không thể nào vui nổi.
Bởi vì vị Bạch đại phu kia chỉ mới vừa chạm vào người hắn, thậm chí còn chưa kịp “kiểm tra" hắn đã oai phong lẫm liệt rồi.
Khoảnh khắc ấy, cả người hắn như chết lặng.
Thì ra bản thân không phải là bất lực, mà là đối với nữ nhân không có cảm giác, bản thân hắn có sở thích đoạn tụ!
Trên mặt Sở Nam Phong thoáng hiện vẻ chua xót, hắn lắc đầu.
Đối với một bậc đế vương mà nói, rốt cuộc là bất lực đáng sợ hơn, hay là đoạn tụ tuyệt vọng hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro