Hoàng Thượng! Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy, Còn Một Thai Tam Bảo
A
2024-10-12 06:25:19
"Sau lần trước, ta về nhà lại thử hai lần, bất kể đối phương là nam hay nữ đều không được, vẫn bất lực." Sở Nam Phong thản nhiên nói.
Mạnh Lâm Thanh: "..."
Tên tra nam này sẽ không phải là đang lừa nàng đấy chứ?
Rõ ràng lần trước hắn đã dựng lên rồi, hơn nữa còn dựng lên rất nhanh chóng, nàng còn chưa kịp kiểm tra, nhìn thế nào cũng không giống bất lực.
Nhưng hắn có cần thiết phải nói dối lừa gạt y sao?
Mạnh Lâm Thanh nhất thời kinh ngạc, chẳng lẽ bản thân là nhân yêu???
Tên tra nam này đối với nam nhân nữ nhân đều không được, nhưng lại chỉ có một lần đối với nàng là được, mà nàng khoác lên mình lớp da nam nhân, bên trong lại là nữ nhân...
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, coi như nàng là nhân yêu hình như cũng không có vấn đề gì?
Mạnh Lâm Thanh ngộ ra, tên tra nam này quả nhiên là tên biến thái, hắn chính là thích nhân yêu!
Nhưng như vậy cũng không nói thông, bởi vì tên tra nam này cũng không biết nàng là nữ nhân.
Xoay tới xoay lui, Mạnh Lâm Thanh tự mình làm choáng váng bản thân.
"Bạch đại phu, ngươi không nói gì là có ý gì?" Sở Nam Phong hỏi, nhìn đối phương ngồi trước mặt mình, trên mặt không có gì thay đổi, ánh mắt lại lóe lên mấy lần.
"Ta đang suy nghĩ, rốt cuộc tình huống của ngươi là gì." Mạnh Lâm Thanh vội vàng chữa cháy, nàng nghĩ hay là thử lại một lần nữa: "Hay là vào trong kiểm tra lại một lần?"
Lời đề nghị này đúng ý Sở Nam Phong, hắn cũng đang muốn kiểm tra lại một lần nữa.
Nếu lần này không dựng lên, vậy thì đúng là trùng hợp, nếu dựng lên... vậy có thể thật sự là gặp quỷ rồi!
"Được." Sở Nam Phong lập tức đồng ý.
Hai người một lần nữa đi vào phòng trong.
Quen tay hay việc.
Mạnh Lâm Thanh không cần phải nói gì, Sở Nam Phong tự giác cởi quần.
Thế nhưng, một màn chấn động lại lần nữa tái diễn, gần như giống hệt lần trước!
Mạnh Lâm Thanh còn chưa kịp kiểm tra, Sở Nam Phong đã một lần nữa chào cờ.
Mạnh Lâm Thanh: "..."
Nàng nhìn Sở Nam Phong, vẻ mặt đối phương vặn vẹo kháng cự xen lẫn kinh ngạc.
Giây phút này, ngạt thở, xấu hổ, im lặng, đều không đủ để hình dung.
Mạnh Lâm Thanh vô cùng nghi ngờ, tên tra nam này thật sự không phải đang đùa giỡn nàng đấy chứ, đây gọi là bất lực, đây gọi là không có phản ứng, đây gọi là nam nữ đều không được?
Sở Nam Phong cũng không khá hơn chút nào, hiện tại nội tâm hắn vô cùng sụp đổ. Tất cả hiện thực đều nói cho hắn biết, hắn đối với người khác đều không được, nhưng duy chỉ đối với vị Bạch đại phu này là có cảm giác.
Dựa vào đâu, tại sao chứ?
"Ngươi chắc chắn, những lúc khác ngươi đều bất lực?" Mạnh Lâm Thanh khó khăn hỏi.
Không thể không thừa nhận, hiện tượng kỳ quái của tên tra nam này thật sự đã khơi dậy ham muốn tìm tòi của nàng.
Chẳng lẽ có loại bệnh gọi là chọn lọc bất lực?
"Ta chắc chắn." Giọng điệu của Sở Nam Phong chưa bao giờ nghiêm túc như vậy: "Không ai lại lấy chuyện này ra đùa giỡn."
Mạnh Lâm Thanh tiếp nhận lời giải thích đó.
Nếu đã vậy phải kiểm tra cho kỹ càng, không phải kiểu kiểm tra bằng mắt thường được.
“Ta còn phải kiểm tra cho ngươi một lần nữa.” Mạnh Lâm Thanh nói, bắt đầu lục lọi chiếc hòm thuốc nhỏ trong phòng.
“Còn cần thiết sao?” Sở Nam Phong cho rằng lại là kiểu kiểm tra như lúc nãy.
Nói thật, hắn không cảm thấy mình có thể chịu đựng thêm một lần bị hành hạ như vậy nữa.
“Cần thiết.” Mạnh Lâm Thanh lấy từ trong hòm thuốc ra một chiếc kim tiêm: "Nói trước, lần kiểm tra này cần lấy máu của ngươi.”
Sở Nam Phong do dự, nhất là khi hắn phát hiện mình không nhận ra thứ mà Bạch đại phu đang cầm trên tay.
“Lấy máu của ta để kiểm tra? Thứ ngươi đang cầm là gì vậy?”
“Là dụng cụ trị liệu, cái này sẽ đâm vào da của ngươi, máu sẽ theo ống chảy ra. Đây là ống để đựng máu, sau đó ta sẽ kiểm tra, không cần nhiều máu đâu, thế nào, có muốn kiểm tra không?”
Mạnh Lâm Thanh không giải thích quá nhiều, có đôi khi càng giải thích người khác càng cho rằng ngươi là kẻ lừa đảo.
Không giải thích, ngược lại còn tạo ra hình tượng cao nhân, càng khiến người ta tin tưởng.
Sở Nam Phong vốn cẩn thận nhưng hắn cũng không nói rõ lý do, tóm lại sau một lúc do dự, hắn gật đầu.
“Duỗi tay ra, đừng động đậy.” Mạnh Lâm Thanh nói, trực tiếp đâm kim vào tay hắn.
Máu đỏ thẫm theo ống chảy ra.
Sở Nam Phong chỉ cảm thấy như bị côn trùng nhỏ cắn một cái, có cảm giác nhưng không đau.
Chốc lát sau việc lấy máu đã hoàn tất, Mạnh Lâm Thanh rút kim ra, lấy một miếng bông gòn ấn vào chỗ kim tiêm.
“Tự mình giữ lấy.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Sở Nam Phong rất phối hợp, hắn còn muốn xem Bạch đại phu tiếp theo sẽ làm gì, nhưng lại đột nhiên bị yêu cầu ra ngoài chờ.
“Ngươi ra ngoài chờ, ta kiểm tra xong sẽ ra nói cho ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nói.
“Ta không thể xem sao?” Sở Nam Phong cố gắng thương lượng.
“Không được.” Không thể thương lượng.
Sở Nam Phong chỉ đành thỏa hiệp, hắn đứng dậy đi ra ngoài, miếng bông gòn từ chỗ ấn vào hơi lỏng ra, hắn vội vàng nhìn cánh tay định ấn lại nhưng lại phát hiện máu đã cầm.
Thứ đồ chơi nhỏ bé chưa từng thấy này thật thần kỳ?
Vậy mà có thể lấy máu của người khác mà không hề đau đớn, hơn nữa gần như không có vết thương, chỉ trong vài hơi thở đã cầm máu.
Thứ này rốt cuộc là từ đâu tới, vì sao trước đây chưa từng nghe nói, chưa từng thấy qua?
Trong phòng, Mạnh Lâm Thanh khóa cửa lại sau đó tiến vào không gian, đưa mẫu máu vào máy kiểm tra chờ kết quả phân tích.
Sở Nam Phong đang chờ đợi vẫn còn đang suy nghĩ.
Thanh Long là người chuyên thu thập tin tức, ngoài việc dò la các loại bí mật thì những thứ kỳ lạ trên đời này, phần lớn đều đã từng nghe nói qua.
Nếu có thứ đồ chơi như vậy, Sở Nam Phong không thể không biết.
Chợt hắn lại nghĩ, có lẽ là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Mạnh Lâm Thanh: "..."
Tên tra nam này sẽ không phải là đang lừa nàng đấy chứ?
Rõ ràng lần trước hắn đã dựng lên rồi, hơn nữa còn dựng lên rất nhanh chóng, nàng còn chưa kịp kiểm tra, nhìn thế nào cũng không giống bất lực.
Nhưng hắn có cần thiết phải nói dối lừa gạt y sao?
Mạnh Lâm Thanh nhất thời kinh ngạc, chẳng lẽ bản thân là nhân yêu???
Tên tra nam này đối với nam nhân nữ nhân đều không được, nhưng lại chỉ có một lần đối với nàng là được, mà nàng khoác lên mình lớp da nam nhân, bên trong lại là nữ nhân...
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, coi như nàng là nhân yêu hình như cũng không có vấn đề gì?
Mạnh Lâm Thanh ngộ ra, tên tra nam này quả nhiên là tên biến thái, hắn chính là thích nhân yêu!
Nhưng như vậy cũng không nói thông, bởi vì tên tra nam này cũng không biết nàng là nữ nhân.
Xoay tới xoay lui, Mạnh Lâm Thanh tự mình làm choáng váng bản thân.
"Bạch đại phu, ngươi không nói gì là có ý gì?" Sở Nam Phong hỏi, nhìn đối phương ngồi trước mặt mình, trên mặt không có gì thay đổi, ánh mắt lại lóe lên mấy lần.
"Ta đang suy nghĩ, rốt cuộc tình huống của ngươi là gì." Mạnh Lâm Thanh vội vàng chữa cháy, nàng nghĩ hay là thử lại một lần nữa: "Hay là vào trong kiểm tra lại một lần?"
Lời đề nghị này đúng ý Sở Nam Phong, hắn cũng đang muốn kiểm tra lại một lần nữa.
Nếu lần này không dựng lên, vậy thì đúng là trùng hợp, nếu dựng lên... vậy có thể thật sự là gặp quỷ rồi!
"Được." Sở Nam Phong lập tức đồng ý.
Hai người một lần nữa đi vào phòng trong.
Quen tay hay việc.
Mạnh Lâm Thanh không cần phải nói gì, Sở Nam Phong tự giác cởi quần.
Thế nhưng, một màn chấn động lại lần nữa tái diễn, gần như giống hệt lần trước!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Lâm Thanh còn chưa kịp kiểm tra, Sở Nam Phong đã một lần nữa chào cờ.
Mạnh Lâm Thanh: "..."
Nàng nhìn Sở Nam Phong, vẻ mặt đối phương vặn vẹo kháng cự xen lẫn kinh ngạc.
Giây phút này, ngạt thở, xấu hổ, im lặng, đều không đủ để hình dung.
Mạnh Lâm Thanh vô cùng nghi ngờ, tên tra nam này thật sự không phải đang đùa giỡn nàng đấy chứ, đây gọi là bất lực, đây gọi là không có phản ứng, đây gọi là nam nữ đều không được?
Sở Nam Phong cũng không khá hơn chút nào, hiện tại nội tâm hắn vô cùng sụp đổ. Tất cả hiện thực đều nói cho hắn biết, hắn đối với người khác đều không được, nhưng duy chỉ đối với vị Bạch đại phu này là có cảm giác.
Dựa vào đâu, tại sao chứ?
"Ngươi chắc chắn, những lúc khác ngươi đều bất lực?" Mạnh Lâm Thanh khó khăn hỏi.
Không thể không thừa nhận, hiện tượng kỳ quái của tên tra nam này thật sự đã khơi dậy ham muốn tìm tòi của nàng.
Chẳng lẽ có loại bệnh gọi là chọn lọc bất lực?
"Ta chắc chắn." Giọng điệu của Sở Nam Phong chưa bao giờ nghiêm túc như vậy: "Không ai lại lấy chuyện này ra đùa giỡn."
Mạnh Lâm Thanh tiếp nhận lời giải thích đó.
Nếu đã vậy phải kiểm tra cho kỹ càng, không phải kiểu kiểm tra bằng mắt thường được.
“Ta còn phải kiểm tra cho ngươi một lần nữa.” Mạnh Lâm Thanh nói, bắt đầu lục lọi chiếc hòm thuốc nhỏ trong phòng.
“Còn cần thiết sao?” Sở Nam Phong cho rằng lại là kiểu kiểm tra như lúc nãy.
Nói thật, hắn không cảm thấy mình có thể chịu đựng thêm một lần bị hành hạ như vậy nữa.
“Cần thiết.” Mạnh Lâm Thanh lấy từ trong hòm thuốc ra một chiếc kim tiêm: "Nói trước, lần kiểm tra này cần lấy máu của ngươi.”
Sở Nam Phong do dự, nhất là khi hắn phát hiện mình không nhận ra thứ mà Bạch đại phu đang cầm trên tay.
“Lấy máu của ta để kiểm tra? Thứ ngươi đang cầm là gì vậy?”
“Là dụng cụ trị liệu, cái này sẽ đâm vào da của ngươi, máu sẽ theo ống chảy ra. Đây là ống để đựng máu, sau đó ta sẽ kiểm tra, không cần nhiều máu đâu, thế nào, có muốn kiểm tra không?”
Mạnh Lâm Thanh không giải thích quá nhiều, có đôi khi càng giải thích người khác càng cho rằng ngươi là kẻ lừa đảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không giải thích, ngược lại còn tạo ra hình tượng cao nhân, càng khiến người ta tin tưởng.
Sở Nam Phong vốn cẩn thận nhưng hắn cũng không nói rõ lý do, tóm lại sau một lúc do dự, hắn gật đầu.
“Duỗi tay ra, đừng động đậy.” Mạnh Lâm Thanh nói, trực tiếp đâm kim vào tay hắn.
Máu đỏ thẫm theo ống chảy ra.
Sở Nam Phong chỉ cảm thấy như bị côn trùng nhỏ cắn một cái, có cảm giác nhưng không đau.
Chốc lát sau việc lấy máu đã hoàn tất, Mạnh Lâm Thanh rút kim ra, lấy một miếng bông gòn ấn vào chỗ kim tiêm.
“Tự mình giữ lấy.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Sở Nam Phong rất phối hợp, hắn còn muốn xem Bạch đại phu tiếp theo sẽ làm gì, nhưng lại đột nhiên bị yêu cầu ra ngoài chờ.
“Ngươi ra ngoài chờ, ta kiểm tra xong sẽ ra nói cho ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nói.
“Ta không thể xem sao?” Sở Nam Phong cố gắng thương lượng.
“Không được.” Không thể thương lượng.
Sở Nam Phong chỉ đành thỏa hiệp, hắn đứng dậy đi ra ngoài, miếng bông gòn từ chỗ ấn vào hơi lỏng ra, hắn vội vàng nhìn cánh tay định ấn lại nhưng lại phát hiện máu đã cầm.
Thứ đồ chơi nhỏ bé chưa từng thấy này thật thần kỳ?
Vậy mà có thể lấy máu của người khác mà không hề đau đớn, hơn nữa gần như không có vết thương, chỉ trong vài hơi thở đã cầm máu.
Thứ này rốt cuộc là từ đâu tới, vì sao trước đây chưa từng nghe nói, chưa từng thấy qua?
Trong phòng, Mạnh Lâm Thanh khóa cửa lại sau đó tiến vào không gian, đưa mẫu máu vào máy kiểm tra chờ kết quả phân tích.
Sở Nam Phong đang chờ đợi vẫn còn đang suy nghĩ.
Thanh Long là người chuyên thu thập tin tức, ngoài việc dò la các loại bí mật thì những thứ kỳ lạ trên đời này, phần lớn đều đã từng nghe nói qua.
Nếu có thứ đồ chơi như vậy, Sở Nam Phong không thể không biết.
Chợt hắn lại nghĩ, có lẽ là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro