Hoàng Thượng! Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy, Còn Một Thai Tam Bảo
Chương 22
2024-10-12 06:25:19
Giờ không phải lúc nổi giận, tướng quân lập tức sai thuộc hạ đi mời đại phu.
“Mời nhiều vào, mời tất cả đại phu có tiếng trong kinh thành!” Tướng quân ra lệnh.
“Rõ.” Mấy thuộc hạ vội vàng xuất phát.
Các đại phu được đưa tới phủ Định Viễn tướng quân với tốc độ nhanh nhất, nhưng hết người này tới người khác, ai cũng dốc hết sức, mà vẫn không giải quyết được vấn đề.
Đứa bé vẫn không ra!
Tình trạng sản phụ cũng ngày càng tệ.
Tình huống càng lúc càng nguy hiểm.
“Không được, bảo người chuẩn bị ngựa, ta lập tức vào cung xin chỉ, cầu xin Hoàng thượng phái thái y tới!” Định Viễn tướng quân giận dữ quát to định đi.
Nhưng vào cung mời người đi về cần thời gian, liệu có kịp không?
Định Viễn tướng quân rơi vào tình thế khó xử.
Nhưng giờ không có thời gian để chần chừ, không thử một phen, chẳng lẽ để phu nhân và đứa trẻ chờ chết?
“Không xin chỉ thì làm sao nữa?!” Tướng quân nghiến răng, quyết định thử đánh cược với thời gian.
“Tướng quân.” Lúc này có một vị đại phu bước lên.
“Ta nghe nói trong kinh thành có một Bình An Y Quán mới mở, trong truyền thuyết vị đại phu trẻ tuổi kia y thuật cao minh, có thể mổ bụng mà không chết.”
“Ta cũng nghe chuyện đó, không chỉ không chết,mà còn có thể sống khỏe như người bình thường, có lẽ... tướng quân có thể mời vị đại phu này đến thử xem?”
“Mổ bụng mà không chết?” Có đại phu lập tức tỏ ý nghi ngờ: "Lão phu hành y nhiều năm, chưa từng nghe chuyện như vậy, thật giả còn chưa rõ, sao có thể nói thử là thử?”
“Đúng, đây là chuyện sinh con, sao có thể để kẻ lừa đảo giang hồ làm bậy?”
Các đại phu mỗi người một ý, khiến Định Viễn tướng quân càng thêm bồn chồn.
Nhưng đi mời đại phu Bình An Y Quán rõ ràng nhanh hơn nhiều so với vào cung xin chỉ, lỡ đâu tin đồn là thật, vị đại phu này có khi thật sự cứu được mẹ con bình an...
Cược, hay không cược?
Một lát sau tướng quân cuối cùng quyết định, vào cung xin chỉ cũng là cược, chi bằng chọn cách nhanh hơn.
“Nhanh lên!”
Thuộc hạ được gọi liền bước tới: "Tướng quân có gì dặn dò?”
“Mau dẫn người đi mời vị đại phu Bình An Y Quán kia tới, nhanh!” Tướng quân ra lệnh.
Xe ngựa và phu xe đã chuẩn bị sẵn, mấy người nhanh chóng lên đường.
Mạnh Lâm Thanh đang đọc sách trong y quán, bỗng nghe tiếng ồn ào trước cửa lớn hơn, nghĩ rằng đám người đến xem náo nhiệt lúc trước lại đến.
Cứ tới gây chuyện thế này, không thể ngồi yên được nữa.
“Lại muốn làm gì nữa?” Mạnh Lâm Thanh bước tới, nhưng phát hiện không phải là đám dân hiếu kỳ trước đó, mà là một nam tử đi cùng phu xe.
“Hẳn là vị này chính là Bạch đại phu của Bình An Y Quán.” Người dẫn đầu cúi mình chắp tay, rất lễ độ.
Sắc mặt Mạnh Lâm Thanh dịu đi đôi chút, khẽ gật đầu.
“Bạch đại phu, phu nhân chúng ta sắp sinh, nhưng giờ tình hình nguy cấp, mấy bà mụ và đại phu đều đã xem qua nhưng không có cách nào, chỉ chờ ngài tới cứu mạng!” Người này đơn giản giải thích mục đích.
Nghe vậy là biết đang chạy đua với thời gian, Mạnh Lâm Thanh cũng không lãng phí, lập tức theo người này lên xe ngựa.
Thì ra là tới phủ Định Viễn tướng quân đỡ đẻ cho phu nhân!
Đây không phải là người dân bình thường, nếu Mạnh Lâm Thanh không xử lý xong việc, danh tiếng không nói, không chừng còn nguy đến tính mạng.
“Phu nhân tình hình thế nào rồi, ngươi nói trước cho ta nghe.” Mạnh Lâm Thanh hỏi.
“Phu nhân có thể là khó sinh, đã giằng co rất lâu rồi, vẫn kêu la nhưng hài tử mãi không chịu ra...” Người nọ kể lại những gì biết được.
“Mời nhiều vào, mời tất cả đại phu có tiếng trong kinh thành!” Tướng quân ra lệnh.
“Rõ.” Mấy thuộc hạ vội vàng xuất phát.
Các đại phu được đưa tới phủ Định Viễn tướng quân với tốc độ nhanh nhất, nhưng hết người này tới người khác, ai cũng dốc hết sức, mà vẫn không giải quyết được vấn đề.
Đứa bé vẫn không ra!
Tình trạng sản phụ cũng ngày càng tệ.
Tình huống càng lúc càng nguy hiểm.
“Không được, bảo người chuẩn bị ngựa, ta lập tức vào cung xin chỉ, cầu xin Hoàng thượng phái thái y tới!” Định Viễn tướng quân giận dữ quát to định đi.
Nhưng vào cung mời người đi về cần thời gian, liệu có kịp không?
Định Viễn tướng quân rơi vào tình thế khó xử.
Nhưng giờ không có thời gian để chần chừ, không thử một phen, chẳng lẽ để phu nhân và đứa trẻ chờ chết?
“Không xin chỉ thì làm sao nữa?!” Tướng quân nghiến răng, quyết định thử đánh cược với thời gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tướng quân.” Lúc này có một vị đại phu bước lên.
“Ta nghe nói trong kinh thành có một Bình An Y Quán mới mở, trong truyền thuyết vị đại phu trẻ tuổi kia y thuật cao minh, có thể mổ bụng mà không chết.”
“Ta cũng nghe chuyện đó, không chỉ không chết,mà còn có thể sống khỏe như người bình thường, có lẽ... tướng quân có thể mời vị đại phu này đến thử xem?”
“Mổ bụng mà không chết?” Có đại phu lập tức tỏ ý nghi ngờ: "Lão phu hành y nhiều năm, chưa từng nghe chuyện như vậy, thật giả còn chưa rõ, sao có thể nói thử là thử?”
“Đúng, đây là chuyện sinh con, sao có thể để kẻ lừa đảo giang hồ làm bậy?”
Các đại phu mỗi người một ý, khiến Định Viễn tướng quân càng thêm bồn chồn.
Nhưng đi mời đại phu Bình An Y Quán rõ ràng nhanh hơn nhiều so với vào cung xin chỉ, lỡ đâu tin đồn là thật, vị đại phu này có khi thật sự cứu được mẹ con bình an...
Cược, hay không cược?
Một lát sau tướng quân cuối cùng quyết định, vào cung xin chỉ cũng là cược, chi bằng chọn cách nhanh hơn.
“Nhanh lên!”
Thuộc hạ được gọi liền bước tới: "Tướng quân có gì dặn dò?”
“Mau dẫn người đi mời vị đại phu Bình An Y Quán kia tới, nhanh!” Tướng quân ra lệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe ngựa và phu xe đã chuẩn bị sẵn, mấy người nhanh chóng lên đường.
Mạnh Lâm Thanh đang đọc sách trong y quán, bỗng nghe tiếng ồn ào trước cửa lớn hơn, nghĩ rằng đám người đến xem náo nhiệt lúc trước lại đến.
Cứ tới gây chuyện thế này, không thể ngồi yên được nữa.
“Lại muốn làm gì nữa?” Mạnh Lâm Thanh bước tới, nhưng phát hiện không phải là đám dân hiếu kỳ trước đó, mà là một nam tử đi cùng phu xe.
“Hẳn là vị này chính là Bạch đại phu của Bình An Y Quán.” Người dẫn đầu cúi mình chắp tay, rất lễ độ.
Sắc mặt Mạnh Lâm Thanh dịu đi đôi chút, khẽ gật đầu.
“Bạch đại phu, phu nhân chúng ta sắp sinh, nhưng giờ tình hình nguy cấp, mấy bà mụ và đại phu đều đã xem qua nhưng không có cách nào, chỉ chờ ngài tới cứu mạng!” Người này đơn giản giải thích mục đích.
Nghe vậy là biết đang chạy đua với thời gian, Mạnh Lâm Thanh cũng không lãng phí, lập tức theo người này lên xe ngựa.
Thì ra là tới phủ Định Viễn tướng quân đỡ đẻ cho phu nhân!
Đây không phải là người dân bình thường, nếu Mạnh Lâm Thanh không xử lý xong việc, danh tiếng không nói, không chừng còn nguy đến tính mạng.
“Phu nhân tình hình thế nào rồi, ngươi nói trước cho ta nghe.” Mạnh Lâm Thanh hỏi.
“Phu nhân có thể là khó sinh, đã giằng co rất lâu rồi, vẫn kêu la nhưng hài tử mãi không chịu ra...” Người nọ kể lại những gì biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro