Hoàng Tử Sa Cơ

Chương 8

2024-09-25 08:52:19



Tối hôm sau, tôi đến gặp Chu Dương để nói rõ mọi chuyện.

Trước khi ra ngoài, tôi để lại cho Thẩm Quan hai trăm tệ để anh lo chuyện ăn uống.

Chu Dương đứng ở cửa nhà hàng, khuôn mặt lúng túng:

"Xin lỗi, lễ tân bảo nhà hàng bị bao trọn rồi, chúng ta đổi chỗ khác được không?"

Chúng tôi đổi sang một nhà hàng khác, nhưng thật xui xẻo, lại tiếp tục bị bao trọn.

Suốt buổi tối cứ như gặp phải điều kỳ lạ, bất kể tôi và Chu Dương đi đến nhà hàng nào, nhà hàng đó đều vừa mới bị bao trọn.

Cuối cùng, chỉ còn lại một nhà hàng Nhật cao cấp, giá trung bình từ bốn chữ số trở lên.

Chu Dương bối rối mím môi, lo lắng hỏi:

"Hay là mình vào đây?"

Tôi không định để anh ta tốn kém, cũng không định để bản thân phải chi tiền, bèn nói:

"Em không thích ăn đồ Nhật, đi dạo chút đi."

Chu Dương thở phào nhẹ nhõm, cười nói "được thôi."

Thành phố về đêm sáng rực ánh đèn, xe cộ qua lại tấp nập, tôi và Chu Dương đi dọc vỉa hè, nói vài câu chuyện đơn giản.

Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, thường xuyên ngoái đầu nhìn lại:

"Anh có cảm giác như ai đó đang theo dõi chúng ta không?"

Chu Dương cũng quay lại nhìn: "Không thấy ai cả."

Bất chợt, trời đổ mưa to.

Chu Dương cởi áo khoác, che lên đầu tôi:

"Lạ nhỉ, dự báo thời tiết không nói là có mưa, sao lại mưa nhỉ? Nhà anh ở gần đây, hay là về nhà anh trú mưa trước?"

Đúng lúc này, một chiếc taxi từ từ dừng lại bên đường, tài xế thò đầu ra hỏi:

"Em gái, có cần đi xe không?"

Tôi thầm nghĩ: 【Đúng là cứu tinh giữa lúc nguy nan!】

Tôi nhanh chóng chào tạm biệt Chu Dương, rồi lao vào xe taxi.

Tài xế trông còn khá trẻ, vẻ mặt nghiêm nghị.

Anh ta mặc vest lịch sự, đeo kính đen, dáng người thẳng tắp, vì cao quá nên mấy lần đập đầu vào trần xe.

Bộ dạng này không giống tài xế taxi chút nào, mà giống… vệ sĩ bên cạnh các tổng tài trong phim truyền hình.

Khi về đến nhà, tôi phát hiện ra mặt đất trong khu chung cư vẫn khô ráo.

Tôi vừa lẩm bẩm vừa lục tìm chìa khóa, rồi bất ngờ vấp phải thứ gì đó dưới chân, ngã chúi về phía trước.

Thẩm Quan đang ngồi chồm hổm trước cửa nhà tôi, hai tay ôm gối, siết chặt hai túi đồ lớn trong tay.

Nghe thấy tiếng động, anh lập tức giật mình mở to mắt, ôm chặt lấy chân tôi, nghẹn ngào:

"Sơ Vũ, cuối cùng em cũng về rồi.

"Em đi đâu vậy? Anh còn tưởng em bỏ rơi anh rồi..."

Tôi ngạc nhiên: "Sao anh không vào trong?"

"Anh dùng hai trăm tệ em để lại ra ngoài mua đồ ăn, nhưng khi quay về mới nhớ ra mình không có chìa khóa nhà.

"Số điện thoại cũ của em cũng không gọi được..."

Anh cụp mắt xuống, trông rất ủ rũ.

Tôi cảm thấy có chút xót xa, người đàn ông từng là thiên chi kiêu tử, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu sóng gió để trở nên nhạy cảm, lo lắng, mất tự tin như vậy.

Tôi xoa đầu anh, dịu dàng nói:

"Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi quên để chìa khóa lại cho anh.

"Đợi một lát tôi sẽ đưa số điện thoại mới cho anh, vào nhà trước đi đã.

"Anh đã ăn gì chưa?"

Thẩm Quan chống cằm nhìn tôi: "Chưa, anh muốn đợi em về cùng ăn."

Tôi mở mấy túi đồ mà Thẩm Quan mua về, mỗi món đều được đóng gói tinh xảo như quà tặng, bên dưới lót một lớp đá vụn dày, hộp còn được dán nhãn nhỏ:

【Cá hồi, cá vược hồng, tôm hùm Hải Thần, gan ngỗng, thịt bò Matsusaka, giăm bông Tây Ban Nha...】

Còn có món sầu riêng nướng phô mai mà tôi thích nhất, tổng giá chỉ có 175 tệ.

Tôi không dám tin: "Rẻ vậy sao?"

"Ừ, giảm giá." Thẩm Quan nói mà mặt không đổi sắc.

Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Chu Dương xách theo mấy túi đồ ăn, hớt hải xuất hiện ở cửa:

"Xin lỗi, Sơ Vũ, hôm nay không mời em ăn được bữa tối, anh đã hỏi bạn để lấy địa chỉ nhà em, mang đồ ăn đến đây cùng ăn với em, hy vọng em không chê."

"Em chê đấy."

Phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Thẩm Quan.

Chu Dương trông thấy người đứng sau lưng tôi, lập tức tỏ ra cảnh giác:

"Hắn là ai?"

Thẩm Quan tựa hờ vào tường, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói nhàn nhạt:

"Tôi sống ở đây, anh nghĩ tôi là ai?"

Mặt Chu Dương tối sầm, giọng nói có chút trách móc:

"Em có bạn trai rồi à? Còn chung sống với nhau? Sao em chưa bao giờ nói?"

Tôi thực sự thấy phiền phức, vừa nãy trên đường tôi đã từ chối thẳng thừng việc Chu Dương theo đuổi, hy vọng anh ta không tốn thời gian vào tôi nữa, giờ tìm đến tận nhà là sao?

Tôi bực bội nói: "Anh ấy không phải."

Chu Dương tạm thời dịu lại: "Vậy thì là bạn cùng phòng? Nhưng nam nữ sống chung với nhau cũng không tiện lắm, nhất là đối với con gái..."

"Anh quản được chắc?" Thẩm Quan không chút khách sáo ngắt lời.

Ánh mắt của Chu Dương và Thẩm Quan chạm nhau, cả hai đều có vẻ không ưa đối phương.

7

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Dương giơ túi đồ ăn lên, ám chỉ:

"Sơ Vũ, anh có thể vào trong không? Anh mua riêng cho em đấy."

Ánh mắt của Thẩm Quan trở nên sắc bén, mang theo vẻ kiêu ngạo:

"Em gái tôi ăn không nổi cơm à? Cần phải ăn đồ ăn của anh?"

Chu Dương cười mỉa, cố tỏ ra độ lượng:

"Anh bạn à, nếu cậu không phải bạn trai của cô ấy, thì việc tôi theo đuổi Sơ Vũ chẳng liên quan gì đến cậu, đúng không?

"Ồ? Hóa ra cậu là người què à?"

Chu Dương phát hiện điều này xong, lập tức trở nên thoải mái hơn, cười với ẩn ý:

"Bảo sao Sơ Vũ lại yên tâm ở chung với cậu."

Lúc này tôi đã tức đến nghẹn họng, định gọi bảo vệ lên đuổi người.

Chu Dương vẫn chẳng nhận ra vấn đề, thản nhiên đi vào nhà, bày đồ ăn lên bàn:

"Không biết em thích ăn gì, anh mua mỗi thứ một ít, em ăn được đồ cay không, thích đồ Tứ Xuyên chứ..."

"Em yêu, đến ăn cơm đi."

Bất ngờ, Thẩm Quan đá mạnh cái thùng rác sang một bên, tiếng va đập vang lên rất lớn.

Anh mím môi, không nói một lời, lần lượt đổ từng hộp đồ ăn vào thùng rác.

Chu Dương bị hành động của anh làm cho khiếp sợ, định phát tác.

Thẩm Quan đã túm lấy cổ áo Chu Dương, giáng cho anh ta một cú đấm.

...

Nửa tiếng sau, Chu Dương mặt mày bầm tím, gọi cảnh sát, đòi Thẩm Quan phải bồi thường phí điều trị và tổn thất tinh thần.

Cuối cùng, dưới sự hòa giải của cảnh sát, tôi móc ra hai nghìn tệ, mới kết thúc được trò hề này.

Cánh tay của Thẩm Quan bị thương nhẹ, không nghiêm trọng lắm.

Anh cụp mắt, khẽ xoay cổ tay, gương mặt vẫn âm trầm đáng sợ.

"Em hẹn hò với hắn bao lâu rồi?"

Câu hỏi đầy chất vấn của anh khiến tôi lập tức nổi giận:

"Đó là lý do anh ra tay sao? Anh không thể sửa cái thói thiếu gia của mình à? Cứ phải dùng nắm đ.ấ.m để giải quyết vấn đề sao?

"Nếu nãy tôi không ngăn lại, thì giờ anh đã ở đồn cảnh sát rồi đấy!"

Thẩm Quan vẫn chưa nguôi giận:

"Hắn đến nhà quấy rối em, chẳng lẽ anh đứng nhìn mà không làm gì sao?

"Sơ Vũ, dù chúng ta đã chia tay, em cũng không nên dính vào tên ngốc như vậy!"

"......"

Được, được thôi, anh còn có mặt mũi nhắc đến chuyện chia tay của chúng ta.

Tôi nhắm mắt hít sâu một hơi, chỉ vào cái thùng rác bốc mùi khó chịu:

"Trước tiên, vứt hết cái đống này đi."

Thẩm Quan dù đang tức, vẫn khá nghe lời.

Anh xách túi rác ra ngoài, vừa đi ra tôi liền khóa cửa lại:

"Anh cũng đừng quay lại nữa."

"......"

Chưa đến nửa đêm, trời lại đổ mưa như trút nước.

Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Trước đây, Thẩm Quan có tập đoàn Thẩm thị chống lưng, rất nhiều chuyện anh có thể làm gì tùy thích, luôn có người lo hậu quả cho anh.

Nhưng tôi chỉ là một người bình thường, nhỡ đâu anh gặp chuyện gì, tôi lo mình không đủ sức để bảo vệ anh.

Bất chợt, tôi bừng tỉnh nhận ra rằng, thực ra tôi đang vô thức bảo vệ anh.

Bao lần trước đây, anh luôn đứng ra che chở tôi.

Anh bắt kẻ quấy rối tôi ở trung tâm thương mại phải công khai xin lỗi, ép kẻ nợ tiền không trả phải mang tiền đến nhà tôi, còn từng ra tay nghĩa hiệp, cùng tôi cứu một cô bé bị bắt cóc, đánh bọn buôn người chạy trối chết.

Tôi lén vén rèm cửa, muốn xem anh có còn ở đó không.

Thẩm Quan ngồi co ro ở mép bãi cỏ, người ướt đẫm, trông thật yếu đuối và đáng thương.

Tôi vội vàng xuống nhà, che ô lên đầu anh:

"Anh ngốc à, không biết vào hành lang trú mưa sao?"

Nước mưa chảy dọc theo đường viền hàm của anh, khuôn mặt trắng mịn càng thêm thanh tú và sạch sẽ.

Anh giận dỗi quay mặt đi: "Không phải em không cần anh nữa sao? Đừng lo cho anh."

"Nếu anh muốn đi thì đi cho xa, đừng để tôi mở cửa sổ ra là nhìn thấy anh."

"Anh đi đây."

Anh lảo đảo bước vào màn mưa, bước từng bước, mỗi bước đi càng chậm dần.

Tôi không nhịn được mà lên tiếng:

"Ê, anh..."

Thẩm Quan đột nhiên xoay người lại, chạy nhanh về phía tôi, cúi đầu chui vào dưới chiếc ô của tôi.

Anh ôm chặt lấy tôi, cả cơ thể run rẩy nhẹ, giọng nghẹn ngào trách móc:

"Sao em có thể nhốt anh ở ngoài cửa?"

Chiếc ô trong tay tôi chao đảo, tôi vỗ nhẹ vào lưng anh, dịu dàng nói:

"Được rồi, lần sau sẽ không khóa cửa nữa, buông tay ra đi, anh làm ướt hết cả quần áo rồi."

"Thế thì em thề đi, sau này đừng bao giờ đuổi anh đi nữa."

"Được, được, được."

Anh thả tôi ra, dù vẫn còn vẻ lôi thôi lếch thếch, nhưng đôi mắt đào hoa ấy lại ngấn nước, sáng long lanh.

Tôi nghiêm mặt nói:

"Nhưng Thẩm Quan, sau này không được bốc đồng đánh người, cũng không được lãng phí đồ ăn nữa."

"Được."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật kỳ lạ, vừa khi tôi dẫn Thẩm Quan vào nhà, mưa ngoài trời lập tức tạnh.

Nhìn những món đồ mà Thẩm Quan mua, tôi bắt đầu nghi ngờ.

Anh ấp úng một lúc rồi nói:

"Anh bán chiếc đồng hồ đi rồi, không phải em thích ăn đồ Nhật sao, anh chỉ mua đại vài món thôi..."

"Thẩm Quan!"

...

Ngày hôm sau, tôi nghe nói công ty của Chu Dương đã phạt anh ta 2.000 tệ với lý do đánh nhau, làm ảnh hưởng đến hình ảnh công ty.

Sau đó, anh ta bị điều chuyển đến một chi nhánh rất xa.

Cả Chu Dương lẫn người bạn đã tiết lộ địa chỉ của tôi, đều bị tôi chặn hết.

Cuộc sống trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Thẩm Quan vẫn còn hơi khập khiễng, bác sĩ Đông y nói khá mơ hồ: "Phải từ từ mà dưỡng."

Nhưng anh ấy tự nguyện hạ mức lương yêu cầu, nhanh chóng tìm được một công việc có thể ngồi mà làm.

Công ty cách chỗ làm của tôi không xa, đúng tuyến xe buýt mà chúng tôi có thể đi chung.

Chuyến xe buýt này vốn không đông người, nhưng không hiểu sao đột nhiên đông hơn, một cô bác đẩy tôi, khiến tôi vô tình ngã vào lòng Thẩm Quan.

Lần quá đáng hơn, một chị lớn tuổi đẩy nhẹ tôi, tôi suýt nữa va mặt vào Thẩm Quan.

Tôi đỏ mặt tía tai.

Thẩm Quan nhẹ nhàng nhặt một lọn tóc của tôi lên, nâng niu hôn lên đuôi tóc.

Mặc dù chỉ là mái tóc, nhưng cảm giác như có dòng điện chạy qua người tôi, tê tái khắp cơ thể.

Tôi bực bội trừng mắt với anh, ngầm dùng khẩu hình nói:

"Anh cố tình tiết kiệm tiền giúp tôi, ai cần chứ?"

Anh nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng, đong đầy sự chua xót:

"Sơ Vũ, anh đã từng nghĩ, sau này sẽ luôn sống với em như thế này, nhưng anh không thể kiên trì đến cùng.

"Bây giờ, liệu có còn kịp không?"

Năm đó, tôi và Thẩm Quan đã đi đến bước bàn chuyện hôn nhân.

Thẩm Quan có hai người em gái, cả hai đều khá dễ gần.

Trước mặt Thẩm Quan, họ luôn gọi tôi là chị, thậm chí còn chủ động rủ tôi đi mua sắm.

"Vương Sơ Vũ, chị đã từng thấy thương hiệu này chưa? Một chiếc cúc áo trên bộ trang phục này cũng đủ bằng tiền lương một tháng của chị đấy."

"Nếu chị thích cái nào, cứ nói nhé, đừng khách sáo. Anh trai bọn em bảo bọn em phải tiếp đón chị thật tốt. Dù chị thấy đắt, nhưng với bọn em thì chẳng là gì cả."

Tôi chẳng lấy gì, họ cảm thấy chán chường, tìm bừa một chỗ ngồi xuống:

"Giày cao gót đi mệt c.h.ế.t đi được, nhưng chiếc túi Hermès của em vẫn chưa mua!"

"Sơ Vũ, chị có thể đi lấy hàng giúp bọn em được không?"

"Đây, cầm thẻ ngân hàng đi, trên đó có mã PIN."

Tôi nghĩ rằng đây là một sự tin tưởng lớn, nhiệt tình chạy đến cửa hàng Hermès, nhưng lại bị nhân viên bán hàng khinh miệt và nhục mạ.

Tôi quay về tay không, họ liếc nhìn nhau, che miệng cười khúc khích:

"Xin lỗi, quên mất là chị không phải hội viên, ngay cả quyền xem hàng cũng không có."

Nhân viên bán hàng từ xa đã thấy họ, lập tức ra tiếp đón:

"Chào cô Thẩm, xin lỗi, tôi không biết cô ấy là thư ký của các cô."

Trung tâm thương mại đông đúc, hàng hóa trưng bày đẹp mắt.

Họ vui vẻ bảo nhân viên gói hàng lại.

Tôi không bước vào.

Cửa hàng Hermès giống như cánh cửa ngăn cách giữa gia đình thường dân và hào môn. Nhìn thì gần, nhưng thực tế xa vời ngàn dặm, khó mà với tới.

Bà Thẩm càng không hài lòng với tôi, bà dùng đủ mọi cách: đe dọa, dụ dỗ, áp đặt đạo đức, thậm chí là lăng mạ nhân cách… tất cả những chiêu thức có thể nghĩ ra bà đều dùng hết lên tôi.

Nhiều lần tôi nảy sinh ý định từ bỏ tình yêu này.

Nhưng Thẩm Quan không muốn chia tay, níu tay tôi, khóc lóc cầu xin:

"Em yêu, cho anh thêm một cơ hội nữa, hãy tin anh, được không?"

Bố của Thẩm Quan, ông Thẩm Dĩ Đình – cựu chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị – không làm gì tôi cả.

Ông càng ghét việc con trai thoát khỏi sự kiểm soát của mình.

Lần cãi nhau to nhất, ông ném chiếc tách sứ vào người Thẩm Quan:

"Tập đoàn Thẩm Thị là tâm huyết cả đời của tao, đừng nói đến hạnh phúc của mày, ngay cả mạng của mày cũng không quan trọng bằng tập đoàn Thẩm Thị!

"Người thừa kế tập đoàn Thẩm Thị phải liên hôn với gia đình nhà họ Giang, nếu mày không cưới Giang Vãn Dư, đừng nhận tao là cha nữa!"

Thẩm Quan không tránh né, để mặc m.á.u chảy dài trên trán:

"Không làm thì không làm, ai thèm!"

Từ đó, Thẩm Quan ở cùng tôi trong căn nhà thuê, đi xe buýt.

Anh ấy không ngừng chạy đôn chạy đáo tìm việc.

Nhưng chúng tôi đều hiểu rằng, chẳng công ty nào dám nhận anh ấy.

Thẩm Dĩ Đình chỉ nói một câu với tôi:

"Bất cứ công ty nào dám nhận cô, tôi đảm bảo không quá ba ngày công ty đó sẽ phá sản."

Rồi tôi nhận được tin nhắn thông báo đã vượt qua vòng phỏng vấn công chức.

Với đồng lương ít ỏi của một sinh viên mới tốt nghiệp, tôi còn phải trả tiền thuê nhà, điện nước, phí quản lý, chật vật duy trì cuộc sống cho cả hai người.

Thực ra tôi hiểu, đây chỉ là cách Thẩm Quan đối đầu với gia đình.

Thẩm Quan là con trai duy nhất, bố anh cực kỳ trọng nam khinh nữ, không đời nào để hai cô con gái thừa kế gia nghiệp.

Anh muốn ép Chủ tịch Thẩm phải thỏa hiệp, muốn có được cả hai thứ.

Nhưng Chủ tịch Thẩm từ đó không tìm anh nữa.

Sau này, có một lần tôi tình cờ phát hiện.

Bà Thẩm, với khuôn mặt mệt mỏi, dẫn theo hai cô em gái của Thẩm Quan, quỳ trước mặt anh, khóc lóc cầu xin anh quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tử Sa Cơ

Số ký tự: 0