Hoành Tảo Hoang Vũ

Đuổi giết. (2)

Cô Đơn Địa Phi

2024-07-23 14:12:09

- Nhị bộ Linh cảnh khôi lỗi?

Sắc mặt Tề Thiên trắng bệch, có thể đem khô lâu của hắn nổ nát như gà đất chó kiểng, tất nhiên không phải Không Linh cảnh khôi lỗi đủ sức làm được.

Hắn đột nhiên quay người, không ngờ lại bỏ chạy!

Đó là tự nhiên, tới lúc này không chạy chẳng lẽ còn muốn đánh nhau với nhị bộ khôi lỗi, chẳng lẽ là muốn chịu chết sao!

- Trốn đi đâu!

Lúc này tám lão tổ lại thật dũng cảm, lập tức truy tới.

Tề Thiên là tông chủ Thiên Thi Tông, chỉ cần giết rụng hắn thì nguy cơ thi triều đã được giải quyết!

Lâm Lạc không đuổi theo, bởi vì Linh cảnh khôi lỗi đã tiêu hao hết linh thạch trong cơ thể.

Một khối linh thạch chỉ có thể duy trì khôi lỗi toàn lực oanh ra gần mười lần công kích, trước kia Lâm Lạc đã dùng qua ba lượt, cộng thêm vừa rồi đập vỡ bốn bộ khô lâu, linh thạch đã tiêu sạch sẽ.

Hắn vội vàng thay một khối linh thạch khác, sau đó thu hồi khôi lỗi đuổi theo sau đám người Trần Long Ngô.

Tuy cảnh giới của Tề Thiên mạnh mẽ hơn tám lão tổ kia không ít, nhưng trên tốc độ cũng không nhanh hơn bao nhiêu, hơn nữa phi hành trên không trung không được che giấu, không cách nào vùng thoát khỏi nhóm người đuổi theo phía sau.

Lâm Lạc vận chuyển song hệ công pháp, thiêu đốt Chiến Thiên bí quyết, thân hình bỗng nhiên gia tốc, chỉ sau nửa canh giờ đã đuổi theo tám lão tổ, hướng Tề Thiên tới gần.

- Đáng giận!

Tề Thiên giận quát một tiếng, vừa chạy vừa công kích ra phía sau, từng đạo cốt mâu vũ loạn, không cầu đả thương địch thủ chỉ cầu kéo chậm tốc độ của Lâm Lạc, nếu không bị Lâm Lạc đuổi theo là ngày tận thế của hắn.

Bởi vì khoảng cách quá xa Lâm Lạc cũng không dám thả ra Linh cảnh khôi lỗi, nếu không lực lượng bị tiêu hao mất trong lúc phi hành sẽ không thể tạo thành uy hiếp đối với Tề Thiên, nhất định phải đuổi tới gần mới được.

Truy trốn, truy trốn, nhoáng một cái đã đi qua ba ngày.

Khoảng cách giữa Lâm Lạc cùng Tề Thiên ngày càng kéo gần, mà tám lão tổ đã bị bỏ rơi không còn thấy thân ảnh.

- Tề Thiên, có dám một trận chiến!

Lâm Lạc quát lớn.

Chiến cái đầu ngươi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng Tề Thiên không biết đã đem Lâm Lạc mắng chửi bao nhiêu lần. Trong tay ngươi có nhị bộ khôi lỗi, ai chiến ai chết, cho hắn là kẻ ngu ngốc sao?

- Cho ngươi một cơ hội công bình một cuộc chiến, chỉ cần ngươi không dùng khô lâu Linh cảnh, ta cũng không dùng khôi lỗi!

Lâm Lạc lại nói. Hắn cũng không phải lừa gạt Tề Thiên, thứ nhất hắn có đầy đủ tự tin, thứ hai một đối thủ cường đại như vậy mới là đá mài đao tốt nhất của hắn.

Nhưng Tề Thiên làm sao chịu tin tưởng, tự nhiên nghĩ Lâm Lạc gài bẫy hắn.

Nếu như hắn mắc câu, bị Linh cảnh khôi lỗi chụp chết biết kiếm ai giải oan? Ở trong mắt mọi người hắn là đại ác nhân, đối ác nhân dùng quỷ kế không gì không ổn, người khác biết được sẽ không trách Lâm Lạc lật lọng, trái lại còn khen hắn lanh trí hơn người!

- Lâm Lạc tiểu nhi, đừng hòng dụ bổn tọa mắc mưu!

Tề Thiên hừ một tiếng, càng trốn nhanh hơn.

Tuy Chiến Thiên bí quyết cường đại, nhưng lại khiến lực lượng Lâm Lạc tiêu hao cực nhanh. Tới ngày thứ năm hắn không thể không lấy ra linh thạch, vừa luyện hóa khôi phục lực lượng vừa phi hành.

Mà tám lão tổ không có được linh thạch nghịch thiên như vậy, đành ngừng lại, tiêu hao như thế mà không chiếm được bổ sung, ngay cảnh giới của bọn họ đều có thể bị ngã xuống!

Lâm Lạc cùng Tề Thiên chỉ cắm đầu bay nhanh, không nói gì thêm.

Bọn hắn đã sớm là đối thủ một mất một còn, bởi vậy Tề Thiên cũng không mở miệng cầu xin tha thứ yếu thế, chỉ biết bỏ chạy!

Mặc dù Tề Thiên chiếm được truyền thừa của thượng cổ Âm Thi Tông, nhưng lại không có được thần vật như linh thạch, chạy tới ngày thứ bảy rốt cục đã tới sơn cùng thủy tận! Hắn cắn chặt răng, đem ba bộ khô lâu còn lại triệu đi ra.

Căn bản không phải vì muốn đả thương địch thủ, mà chỉ cầu đủ bám trụ Lâm Lạc một hồi cho hắn thời gian chạy trốn!

Đương nhiên một khối Linh cảnh khô lâu vô cùng trân quý, nhưng cho dù trân quý cũng phải bảo trụ được mạng của hắn mới được. Nếu mạng cũng bị mất, có trân quý cũng không thể mang vào trong phần mộ.

Hưu! Hưu! Hưu!

Ba bộ khô lâu hướng Lâm Lạc đánh tới, chúng giống như khôi lỗi không hề có tình cảm, chỉ có bản năng giết chóc điên cuồng.

Lâm Lạc vung tay tế ra Linh cảnh khôi lỗi, chỉ một quyền oanh tới bộ khô lâu bên trái.

- Bạo!

Xa xa, Tề Thiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, bộ khô lâu kia bỗng nhiên nổ tung, sóng xung kích khủng bố vẩy ra trên không trung, hình thành một đạo năng lượng phong ba mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây chính là một khối khô lâu Linh cảnh tự bạo, uy lực thậm chí so sánh được một kích của nhị bộ linh giả.

Linh cảnh khôi lỗi nhất thời bị ném ra xa, còn giống như bị cơn gió cuốn đi. Mà hai bộ khô lâu còn lại hướng Lâm Lạc bức tới, đôi mắt trống rỗng đỏ rực quang mang muốn cắn nuốt người.

Hiển nhiên, Tề Thiên cũng muốn làm hai bộ khô lâu này tự bạo, có thể nổ chết Lâm Lạc là tốt nhất, tạc không chết cũng đủ cho hắn có thời gian chạy trốn.

Lâm Lạc tế ra Tử Đỉnh, hướng hai bộ khô lâu nghênh tới.

- Bạo!

- Bạo!

Tề Thiên quát to hai tiếng, hai bộ khô lâu cơ hồ cùng tự bạo, hai cỗ sóng xung kích cực lớn triệt tiêu lẫn nhau, lại tăng cường cho nhau, hướng bốn phương tám hướng quét tới.

Ông!

Sóng xung kích va chạm tới, Tử Đỉnh nhất thời rung động liên tục, từng đạo tử khí lan tràn trải rộng, dư ba vẫn cường đại hướng Lâm Lạc cuốn qua.

Hai tay Lâm Lạc liên tục oanh kích lên lực lượng còn sót lại, mỗi khi hóa giải một cỗ lực lượng cũng làm toàn thân hắn run lên, khớp xương bạo vang!

Qua hơn trăm quyền, dư kình đầy trời mới biến mất, nhưng hai nắm tay Lâm Lạc máu chảy đầm đìa, xương ngón tay toàn bộ dập nát.

Trong vết thương còn chứa lực phá hoại của âm thi lĩnh vực, phải để thương thế khép lại, Lâm Lạc tìm một chỗ an tĩnh vận công điều tức đem âm thi lực bức ra ngoài cơ thể mới có thể tiến hành trị liệu hữu hiệu.

Nhưng hiện tại làm sao có thời gian cho hắn làm như vậy, tử huyết lập tức thiêu đốt, hóa thành một cỗ lực lượng cường đại trị liệu hướng hai tay hắn dũng mãnh lao tới. Nhưng tuy rằng tử huyết sinh cơ cường đại, chỉ một giọt cũng không đủ đuổi đi lực phá hoại của âm thi lĩnh vực.

Lâm Lạc lại ngoan tâm đem hai giọt tử huyết còn lại toàn bộ thiêu đốt, lúc này mới đem âm thi lực trên hai tay toàn bộ đuổi đi, miệng vết thương nhất thời lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được lập tức khép lại.

Lúc này Linh cảnh khôi lỗi đã đi trở lại, Lâm Lạc vung tay thu vào Tử Đỉnh, tiếp tục hướng Tề Thiên đuổi theo.

Cho dù đuổi tới chân trời góc biển, hắn cũng phải đánh chết Tề Thiên!

Ba bộ khô lâu tự bạo cũng không cấp cho Tề Thiên được nhiều thời gian, chỉ thêm một canh giờ đã bị Lâm Lạc đuổi theo phía sau.

Tuy rằng khoảng cách này ném ra khôi lỗi Linh cảnh còn xa, nhưng tâm niệm Lâm Lạc chợt động, tế ra Tử Đỉnh hướng Tề Thiên đánh tới.

Ông!

Tử Đỉnh xoay tròn nhanh chóng biến lớn, hình thành một cự đỉnh lớn chừng ngàn trượng, giống như thần phạt giáng xuống, ngay lập tức chụp Tề Thiên bao phủ vào, mang theo hắn chụp xuống mặt đất!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoành Tảo Hoang Vũ

Số ký tự: 0