Giải quyết. (2)
Cô Đơn Địa Phi
2024-07-23 14:12:09
Mà đã không có khôi lỗi phòng ngự, chỉ dựa vào Tử Đỉnh, một tia dư kình của âm ba cũng đủ chấn Lâm Lạc thành thịt nát!
Đây là lực lượng tam bộ linh giả!
Ở bên dưới, Tề Thiên cũng đã chầm chậm “lắp ráp” xong, hiện ra bộ dáng của một lão nhân đã sắp hấp hối, hắn dùng ánh mắt ảm đạm nhìn lên không trung.
Mặc dù không bị trực tiếp đánh chết, nhưng nguyên khí của Tề Thiên hao tổn thật lớn, hiện tại trạng thái của hắn ngay cả võ giả Tiên Thiên cảnh cũng không bằng! Nhưng chỉ cần người còn sống, thực lực còn có thể chậm rãi tu luyện trở về, hắn đối với lĩnh ngộ cảnh giới đều còn nguyên vẹn, chỉ cần có đủ thi hạch cung cấp cho hắn cắn nuốt, không qua năm mươi năm hắn có thể trở lại Linh cảnh.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Lâm Lạc phải chết! Nếu không đối phương bay xuống tùy tiện cho hắn một quyền, ngay cả tro cốt của hắn cũng không còn thừa!
Nhưng tuy rằng Tang Môn Chung bị hoạt hóa, lại không có hắn thao tác cùng cung cấp lực lượng để duy trì, không bao lâu nữa khí linh sẽ lâm vào ngủ say, nếu không thể xử lý Lâm Lạc người chết sẽ là hắn!
Mấu chốt quyết định thắng bại chính là thời gian kiên trì của khôi lỗi Linh cảnh cùng Tang Môn Chung bên nào lâu hơn!
Một nén hương, nửa canh giờ, hai canh giờ!
Ba ba ba!
Hai chân của khôi lỗi bị đánh tan, chỉ còn lại một cánh tay phải cùng thân thể và đầu lâu, nhưng một lát sau tay phải cũng bị ầm ầm chấn vỡ, đầu cùng thân thể đầy vết rạn, hiển nhiên cũng kiên trì không được bao lâu nữa!
Nhưng đúng lúc này, âm ba công bỗng dưng ngừng lại, hắc quang Tang Môn Chung tối sầm, tựa hồ lại lâm vào ngủ say lần nữa, rơi xuống không trung.
Rốt cục chống đỡ qua được!
Lâm Lạc thét dài một tiếng, thân hình phóng ra, tay khẽ vẫy, đem Tang Môn Chung thu lại, kiện linh khí tựa hồ “ý thức” được nguy hiểm, lập tức run rẩy, nhưng khí linh đã yên lặng làm sao phản kháng được Tử Đỉnh trấn áp, lập tức bị thu vào trong đỉnh.
- Không…
Tề Thiên gào thét một tiếng, nhưng thanh âm khàn khàn như một lão ông.
- Ngươi bại, ta thắng!
Lâm Lạc đơn giản nói một câu, đây chẳng qua là trần thuật một sự thật, không hề có chút đắc ý.
- Lão tặc thiên, đã ban thưởng cho ta bất thế cơ duyên, vì sao còn phải sinh người này!
Tề Thiên nhìn trời hét lên giận dữ, tràn ngập phẫn nộ.
Nếu không phải có Lâm Lạc tồn tại, cho dù là Tô Nghiễm Khai xuất thủ chưa hẳn có thể giết được hắn! Tề Thiên hắn đã là người được ơn trời chiếu cố, có đại cơ duyên, nhưng gặp phải Lâm Lạc càng thêm nghịch thiên, chỉ có thể trở thành kẻ làm nền cho Lâm Lạc bước lên đỉnh, há có thể làm cho hắn chịu phục!
- Chết đi!
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, hữu quyền oanh ra, lĩnh vực quyền nháy mắt hình thành oanh xuống Tề Thiên.
Oanh!
Lúc này Tề Thiên ngay cả lĩnh vực cũng không mở được, sao có thể đối kháng được quyền thế, nháy mắt đã bị thiểm điện oanh thành bụi bặm, ngay cả chút cặn bã cũng không còn lưu lại.
Lâm Lạc nhẹ nhàng thở ra, kẻ điên gây tai họa cho thiên hạ rốt cục đã chết.
Nhưng cuộc chiến này phải trả giá quá lớn!
Khôi lỗi Linh cảnh hoàn toàn bị hủy, tuy rằng Tang Môn Chung đình chỉ công kích nhưng thân thể nó vẫn chậm rãi tan rã, cuối cùng chỉ còn lưu lại một viên linh thạch đã bị tiêu hao quá nửa.
Cũng may Tề Thiên đã chết, không còn địch nhân nào đủ uy hiếp được Lâm Lạc, không có khôi lỗi Linh cảnh cũng không đến nỗi nào. Chỉ cần hắn không đem chuyện khôi lỗi đã bị hủy nói ra, vẫn có thể uy hiếp được những Linh cảnh cường giả khác trong thiên hạ.
Lần này thật đúng là thiệt thòi lớn!
Nhưng có thể đánh chết được Tề Thiên, trả giá như vậy Lâm Lạc cũng thừa nhận, kẻ điên kia thật sự đáng sợ, nếu bỏ mặc cho hắn tung hoành thời gian càng lâu hắn càng lợi hại, mà người vô tội chết trong tay hắn cũng sẽ càng nhiều.
Lâm Lạc đi tới đế đô Thiên Sư quốc, đám người Trần Long Ngô đã ở nơi này chờ hắn, biết tin tức Tề Thiên đã bị đánh chết đều mừng rỡ, không ngừng mở lời cảm tạ Lâm Lạc, bày tỏ cảm kích.
Theo Lâm Lạc nghĩ, thay vì nói những lời thừa này không bằng cấp thêm nhiều ưu đãi cho hắn thì tốt hơn! Đáng tiếc những lão tổ kia đều đã thành tinh, nói hết lời hay nhưng ưu đãi thực tế cũng không chịu lấy ra thêm nữa.
Mỗi người đều mang ra khuôn mặt tươi cười khiến cho Lâm Lạc dù muốn phát tác cũng thấy ngượng ngùng.
Lắc đầu, Lâm Lạc không thèm tiếp tục để ý tới bọn hắn, một mình quay về Phương Hương thành mang theo Trữ Kiều Nguyệt xuất phát về Càn Nguyên quốc. Mà tứ đại mỹ nữ Hoa gia bởi vì đã là “người” của Lâm Lạc, tuy rằng Lâm Lạc không nói gì nhưng vài ngày sau Hoa gia vẫn đem các nàng tặng đến Càn Nguyên quốc.
Ngày kết hôn của Lâm Nguyệt Lộ cùng Thái Kế Vũ đã đến gần, Lâm Lạc cũng không muốn về muộn làm hại hôn sự của hai người kia lại kéo dài. Lâm Nguyệt Lộ tự nhiên sẽ không nói gì, nhưng Thái Kế Vũ sẽ nháo sự với hắn.
Đi tới Linh Sương thành, cùng Lăng Kinh Hồng và Tô Mỵ gặp lại, có thêm Đường Điềm cùng Bảo Bảo đại tiên, sáu người cùng nhau đến Bạch Dương trấn.
Tuy rằng trước kia Trữ Kiều Nguyệt là phu nhân tể tướng, nhưng cũng hiểu rõ đại gia tộc Tô gia có địa vị thế nào, làm sao dám cùng Tô Mỵ và Lăng Kinh Hồng tranh thủ tình cảm. Nhưng mâu thuẫn giữa Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ ngày càng thêm nghiêm trọng, tuy rằng hai nàng ngồi cùng xe nhưng không thèm nói chuyện một tiếng nào.
Họ cũng không vội vã chạy đi, mà ngồi xe ngựa một đường nhàn nhã quan sát phong cảnh dọc đường.
Cho tới nay Lâm Lạc vẫn luôn không ngừng chiến đấu, thời gian này đột nhiên ngừng lại hưởng thụ cuộc sống yên lặng khiến cho hắn có cảm giác không được tự nhiên, vì vậy bị Tô Mỵ cười mắng hắn là mạng “bị coi thường”.
Đương nhiên, yêu nữ phải trả giá thật nhiều vì lời nói của nàng, không ngừng bị Lâm Lạc khi dễ ăn đậu hũ khiến cho thân thể nàng mềm nhũn động tình không thôi.
Tô yêu nữ trời sinh tính cách lười nhác, nàng chịu tu luyện là vì mỗi lần đột phá sẽ tăng tuổi thọ thêm trăm năm. Trên đời này có ai không muốn được trường sinh, mà người có cuộc sống ưu việt thì càng thêm lưu luyến sinh mệnh, Tô Mỵ là Tô gia đại tiểu thư, hiện giờ có trượng phu như Lâm Lạc tự nhiên càng thêm hi vọng mình có thể làm bạn hắn cả đời.
Phải biết Lâm Lạc đã đạt tu vi Linh cảnh, lại có thêm kỳ trân như quả bàn đào, xem như có thể sống trên bốn ngàn năm.
Trước kia nàng cắn răng ép buộc mình khổ luyện, nhưng từ khi biết Lâm Lạc ăn qua Song Tu Quả, nàng đã nếm được ngon ngọt, làm sao còn chịu khổ luyện tĩnh tọa, vừa có cơ hội liền câu dẫn Lâm Lạc lên giường, dùng danh nghĩa là “song tu”.
Lâm Lạc đã là cường giả Linh cảnh, Tô Mỵ có thể lấy cảnh giới của hắn hấp thu linh khí, có năng lực mượn cảnh giới của hắn lĩnh ngộ, tốc độ tu hành có thể nói là tiến triển cực nhanh, khi xe đi vào Bạch Dương trấn, nàng đã đạt tới Thông Minh cảnh.
Đương nhiên Lâm Lạc sẽ không quá mức nặng bên này nhẹ bên kia, Trữ Kiều Nguyệt cũng dính chút ích lợi, tu vi chỉ kém hơn Tô Mỵ một chút.
Đây là lực lượng tam bộ linh giả!
Ở bên dưới, Tề Thiên cũng đã chầm chậm “lắp ráp” xong, hiện ra bộ dáng của một lão nhân đã sắp hấp hối, hắn dùng ánh mắt ảm đạm nhìn lên không trung.
Mặc dù không bị trực tiếp đánh chết, nhưng nguyên khí của Tề Thiên hao tổn thật lớn, hiện tại trạng thái của hắn ngay cả võ giả Tiên Thiên cảnh cũng không bằng! Nhưng chỉ cần người còn sống, thực lực còn có thể chậm rãi tu luyện trở về, hắn đối với lĩnh ngộ cảnh giới đều còn nguyên vẹn, chỉ cần có đủ thi hạch cung cấp cho hắn cắn nuốt, không qua năm mươi năm hắn có thể trở lại Linh cảnh.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Lâm Lạc phải chết! Nếu không đối phương bay xuống tùy tiện cho hắn một quyền, ngay cả tro cốt của hắn cũng không còn thừa!
Nhưng tuy rằng Tang Môn Chung bị hoạt hóa, lại không có hắn thao tác cùng cung cấp lực lượng để duy trì, không bao lâu nữa khí linh sẽ lâm vào ngủ say, nếu không thể xử lý Lâm Lạc người chết sẽ là hắn!
Mấu chốt quyết định thắng bại chính là thời gian kiên trì của khôi lỗi Linh cảnh cùng Tang Môn Chung bên nào lâu hơn!
Một nén hương, nửa canh giờ, hai canh giờ!
Ba ba ba!
Hai chân của khôi lỗi bị đánh tan, chỉ còn lại một cánh tay phải cùng thân thể và đầu lâu, nhưng một lát sau tay phải cũng bị ầm ầm chấn vỡ, đầu cùng thân thể đầy vết rạn, hiển nhiên cũng kiên trì không được bao lâu nữa!
Nhưng đúng lúc này, âm ba công bỗng dưng ngừng lại, hắc quang Tang Môn Chung tối sầm, tựa hồ lại lâm vào ngủ say lần nữa, rơi xuống không trung.
Rốt cục chống đỡ qua được!
Lâm Lạc thét dài một tiếng, thân hình phóng ra, tay khẽ vẫy, đem Tang Môn Chung thu lại, kiện linh khí tựa hồ “ý thức” được nguy hiểm, lập tức run rẩy, nhưng khí linh đã yên lặng làm sao phản kháng được Tử Đỉnh trấn áp, lập tức bị thu vào trong đỉnh.
- Không…
Tề Thiên gào thét một tiếng, nhưng thanh âm khàn khàn như một lão ông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi bại, ta thắng!
Lâm Lạc đơn giản nói một câu, đây chẳng qua là trần thuật một sự thật, không hề có chút đắc ý.
- Lão tặc thiên, đã ban thưởng cho ta bất thế cơ duyên, vì sao còn phải sinh người này!
Tề Thiên nhìn trời hét lên giận dữ, tràn ngập phẫn nộ.
Nếu không phải có Lâm Lạc tồn tại, cho dù là Tô Nghiễm Khai xuất thủ chưa hẳn có thể giết được hắn! Tề Thiên hắn đã là người được ơn trời chiếu cố, có đại cơ duyên, nhưng gặp phải Lâm Lạc càng thêm nghịch thiên, chỉ có thể trở thành kẻ làm nền cho Lâm Lạc bước lên đỉnh, há có thể làm cho hắn chịu phục!
- Chết đi!
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, hữu quyền oanh ra, lĩnh vực quyền nháy mắt hình thành oanh xuống Tề Thiên.
Oanh!
Lúc này Tề Thiên ngay cả lĩnh vực cũng không mở được, sao có thể đối kháng được quyền thế, nháy mắt đã bị thiểm điện oanh thành bụi bặm, ngay cả chút cặn bã cũng không còn lưu lại.
Lâm Lạc nhẹ nhàng thở ra, kẻ điên gây tai họa cho thiên hạ rốt cục đã chết.
Nhưng cuộc chiến này phải trả giá quá lớn!
Khôi lỗi Linh cảnh hoàn toàn bị hủy, tuy rằng Tang Môn Chung đình chỉ công kích nhưng thân thể nó vẫn chậm rãi tan rã, cuối cùng chỉ còn lưu lại một viên linh thạch đã bị tiêu hao quá nửa.
Cũng may Tề Thiên đã chết, không còn địch nhân nào đủ uy hiếp được Lâm Lạc, không có khôi lỗi Linh cảnh cũng không đến nỗi nào. Chỉ cần hắn không đem chuyện khôi lỗi đã bị hủy nói ra, vẫn có thể uy hiếp được những Linh cảnh cường giả khác trong thiên hạ.
Lần này thật đúng là thiệt thòi lớn!
Nhưng có thể đánh chết được Tề Thiên, trả giá như vậy Lâm Lạc cũng thừa nhận, kẻ điên kia thật sự đáng sợ, nếu bỏ mặc cho hắn tung hoành thời gian càng lâu hắn càng lợi hại, mà người vô tội chết trong tay hắn cũng sẽ càng nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Lạc đi tới đế đô Thiên Sư quốc, đám người Trần Long Ngô đã ở nơi này chờ hắn, biết tin tức Tề Thiên đã bị đánh chết đều mừng rỡ, không ngừng mở lời cảm tạ Lâm Lạc, bày tỏ cảm kích.
Theo Lâm Lạc nghĩ, thay vì nói những lời thừa này không bằng cấp thêm nhiều ưu đãi cho hắn thì tốt hơn! Đáng tiếc những lão tổ kia đều đã thành tinh, nói hết lời hay nhưng ưu đãi thực tế cũng không chịu lấy ra thêm nữa.
Mỗi người đều mang ra khuôn mặt tươi cười khiến cho Lâm Lạc dù muốn phát tác cũng thấy ngượng ngùng.
Lắc đầu, Lâm Lạc không thèm tiếp tục để ý tới bọn hắn, một mình quay về Phương Hương thành mang theo Trữ Kiều Nguyệt xuất phát về Càn Nguyên quốc. Mà tứ đại mỹ nữ Hoa gia bởi vì đã là “người” của Lâm Lạc, tuy rằng Lâm Lạc không nói gì nhưng vài ngày sau Hoa gia vẫn đem các nàng tặng đến Càn Nguyên quốc.
Ngày kết hôn của Lâm Nguyệt Lộ cùng Thái Kế Vũ đã đến gần, Lâm Lạc cũng không muốn về muộn làm hại hôn sự của hai người kia lại kéo dài. Lâm Nguyệt Lộ tự nhiên sẽ không nói gì, nhưng Thái Kế Vũ sẽ nháo sự với hắn.
Đi tới Linh Sương thành, cùng Lăng Kinh Hồng và Tô Mỵ gặp lại, có thêm Đường Điềm cùng Bảo Bảo đại tiên, sáu người cùng nhau đến Bạch Dương trấn.
Tuy rằng trước kia Trữ Kiều Nguyệt là phu nhân tể tướng, nhưng cũng hiểu rõ đại gia tộc Tô gia có địa vị thế nào, làm sao dám cùng Tô Mỵ và Lăng Kinh Hồng tranh thủ tình cảm. Nhưng mâu thuẫn giữa Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ ngày càng thêm nghiêm trọng, tuy rằng hai nàng ngồi cùng xe nhưng không thèm nói chuyện một tiếng nào.
Họ cũng không vội vã chạy đi, mà ngồi xe ngựa một đường nhàn nhã quan sát phong cảnh dọc đường.
Cho tới nay Lâm Lạc vẫn luôn không ngừng chiến đấu, thời gian này đột nhiên ngừng lại hưởng thụ cuộc sống yên lặng khiến cho hắn có cảm giác không được tự nhiên, vì vậy bị Tô Mỵ cười mắng hắn là mạng “bị coi thường”.
Đương nhiên, yêu nữ phải trả giá thật nhiều vì lời nói của nàng, không ngừng bị Lâm Lạc khi dễ ăn đậu hũ khiến cho thân thể nàng mềm nhũn động tình không thôi.
Tô yêu nữ trời sinh tính cách lười nhác, nàng chịu tu luyện là vì mỗi lần đột phá sẽ tăng tuổi thọ thêm trăm năm. Trên đời này có ai không muốn được trường sinh, mà người có cuộc sống ưu việt thì càng thêm lưu luyến sinh mệnh, Tô Mỵ là Tô gia đại tiểu thư, hiện giờ có trượng phu như Lâm Lạc tự nhiên càng thêm hi vọng mình có thể làm bạn hắn cả đời.
Phải biết Lâm Lạc đã đạt tu vi Linh cảnh, lại có thêm kỳ trân như quả bàn đào, xem như có thể sống trên bốn ngàn năm.
Trước kia nàng cắn răng ép buộc mình khổ luyện, nhưng từ khi biết Lâm Lạc ăn qua Song Tu Quả, nàng đã nếm được ngon ngọt, làm sao còn chịu khổ luyện tĩnh tọa, vừa có cơ hội liền câu dẫn Lâm Lạc lên giường, dùng danh nghĩa là “song tu”.
Lâm Lạc đã là cường giả Linh cảnh, Tô Mỵ có thể lấy cảnh giới của hắn hấp thu linh khí, có năng lực mượn cảnh giới của hắn lĩnh ngộ, tốc độ tu hành có thể nói là tiến triển cực nhanh, khi xe đi vào Bạch Dương trấn, nàng đã đạt tới Thông Minh cảnh.
Đương nhiên Lâm Lạc sẽ không quá mức nặng bên này nhẹ bên kia, Trữ Kiều Nguyệt cũng dính chút ích lợi, tu vi chỉ kém hơn Tô Mỵ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro