Giết chóc mở ra. (2)
Cô Đơn Địa Phi
2024-07-23 14:12:09
Tiểu ma nữ vuốt vuốt tay áo, thật đúng là muốn đi ra cửa.
Mấy người Lâm Lạc hai mặt nhìn nhau, đều là mặt mũi tràn đầy cổ quái, vì Đường Điềm keo kiệt mà cười rộ lên.
Nhưng tiểu ma nữ vẫn chưa đi tới cửa, lại kinh hô một tiếng, mà bọn người Lâm Lạc cũng đồng thời cảm ứng được một cổ lực lượng từ trên vòng tay truyền ra, lập tức kéo bọn họ tiến vào một cái Hư Không, giống như là Truyền Tống Trận, ở không gian hư vô lướt đi.
Một cái, hai cái, ba cái... ngày càng nhiều người ở trong hư không xuất hiện, trước trước sau sau sắp xếp lên một chuỗi dài, rậm rạp chằng chịt, vô số kể.
- Sở Liên, tiểu ma nữ…
Lâm Lạc điểm danh từng cái, trong hư không không cách nào vận dụng không gian thuấn di, hắn thò ra hai tay, đem bọn người Phong Sở Liên từng cái hấp đến bên cạnh mình, nhưng chỉ có thiếu Sư Ánh Tuyết.
- Tiểu nha đầu đâu?
Lâm Lạc nhướng mày, tuy hắn rất nhức đầu Sư Ánh Tuyết luôn làm hư chuyện tốt của hắn và Phong Sở Liên, nhưng trong nội tâm đã dần dần tiếp nhận nàng là người mình, giờ phút này tiểu nha đầu đột nhiên không thấy, hắn tự nhiên trong nội tâm lo lắng.
- Không biết!
Tứ nữ đều lắc đầu, trái nhìn phải nhìn, thủy chung không có phát hiện tung tích của Sư Ánh Tuyết.
Trong nội tâm Lâm Lạc khẽ động, chẳng lẽ Thần Vương đối với năng lực đặc thù của Sư Ánh Tuyết cũng không có hiệu quả?
Phải biết bọn họ đều là bị Minh Ngục vòng tay truyền tống, mà nếu năng lực hư vô của tiểu nha đầu cường đại đến ngay cả Thần Vương cũng không thể chạm vào, vậy tự nhiên không có khả năng truyền nàng đến.
Ahhh, tiểu nha đầu đến tột cùng là cái địa vị gì?
Một nguyên kỷ mới có thể trưởng thành, đây nhất định không phải loại bình thường ah, chẳng lẽ là Thượng Cổ thần thú, Hoang Cổ di chủng gì?
- Oa ha ha ha ha!
Đúng vào lúc này, chỉ nghe tiếng cười quen thuộc mà hung hăng càn quấy vang lên, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Sư Ánh Tuyết cũng ở phía xa hiển hiện, một bên rung đùi đắc ý, tả hữu tìm lấy cái gì.
- Tỷ tỷ đại nhân…
Tiểu nha đầu đột nhiên thấy được Phong Sở Liên, XIU....XÍU... XÍU...UU!, vậy mà triển khai không gian thuấn di, dùng tốc độ cùng nhanh vô tiếp cận mà đi.
Điều này sao có thể!
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người ai cũng đem tròng mắt trừng đi ra!
Nguyên lý của Không gian thuấn di là tiến vào không gian hư vô, dùng khe hở không gian đến thực hiện "gia tốc" khoảng cách. Mà hiện tại bọn hắn đang đứng ở bên trong Truyền Tống Trận, ở chỗ này lại sử dụng không gian thuấn di, vậy sẽ chỉ làm mình lâm vào trong không gian hư vô, vĩnh viễn khốn ở trong đó, hoặc là trực tiếp bị không gian loạn lưu xoắn giết!
Làm sao có thể ở trong hư vô không gian dùng không gian thuấn di gia tốc? Cái này hoàn toàn không có đạo lý ah!
Đối với người khác mà nói không có đạo lý, nhưng đối với tiểu nha đầu mà nói chưa hẳn. Bởi vì tiểu nha đầu này phảng phất là hóa thân của không gian pháp tắc. Nếu không phải nàng có nhân vị quá đậm đặc, Lâm Lạc cũng sẽ cho rằng nàng là pháp tắc chi linh Không Gian Hệ!
Nàng ở không gian pháp tắc có lý giải, vận dụng đáng sợ, Lâm Lạc cũng sẽ không kỳ quái, không thấy ngay cả Thượng Thiên Thần cùng Thần Vương cũng phá không được hư vô chi thân của nàng sao? Tiểu nha đầu cũng không phải bị Thần Vương ném vào, mà là tự mình tìm đến, nếu không tuyệt không có khả năng cùng bọn họ kém khoảng cách xa như vậy.
Kỳ quái, ngay cả Thần Vương cũng không làm gì được tiểu nha đầu, nhưng vì sao Tử Đỉnh truyền cho hắn lực lượng lại có thể đơn giản làm được?
Chẳng lẽ là quan hệ tới độc trấn tám đạo chí cao pháp tắc sao?
- Tỷ tỷ đại nhân, ngươi đi đâu vậy, làm Nữu Nữu lo chết rồi!
Thời điểm Lâm Lạc đang suy nghĩ, Sư Ánh Tuyết cũng đánh tới, hai tay mở ra ôm lấy bắp đùi thon dài của Phong Sở Liên, cũng làm cho nữ vương đại nhân chán ghét mà dùng sức run lấy đùi.
- Này, ngươi cũng quá khoa trương đi, ngươi cùng chúng ta tách ra nhiều lắm chỉ có nửa nén hương thời gian!
Lâm Lạc nói phá.
- Hừ, thối nô bộc cút sang một bên!
Sư Ánh Tuyết rất ngạo kiều nói.
XÍU...UU!! XÍU...UU!! XÍU...UU!!
Tốc độ phi hành của bọn hắn vô cùng nhanh, nhưng ngay cả như vậy ở trong không gian hư vô cũng phiêu đãng bảy ngày, lúc này thân thể mới đột nhiên dừng một chút, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, tiến nhập một mảnh Thiên Địa mới.
Cái đột nhiên trì hoãn này để cho mỗi người đều toàn thân khó chịu, rất nhiều người thực lực kém đã ói ra, lập tức thành một mảnh bừa bộn.
Lâm Lạc đưa mắt quét qua, nơi này là một mảnh Thiên Địa âm u, tuy so với hư vô không gian thì sáng hơn nhiều lắm, nhưng so với Phi Vũ thành, bầu trời ở đây có vô số mây đen, ngăn cách ánh mặt trời chiếu xạ.
Những mây đen này tạo thành hình dáng vòng xoáy, như là một cái miệng quái thú, có thể cắn nuốt sạch bất luận vật thể gì đi vào.
Hoang vu!
Đây là cảm giác thứ hai của Lâm Lạc, hiện tại địa điểm bọn hắn xuất hiện là một mảnh bình nguyên, nhưng hoang vu đến đáng sợ, không có một ngọn cỏ, lộ ra một loại khí tức tử vong, âm u.
Bất quá lúc này đây người tiến vào thật đúng là không ít, chí ít có... hằng hà sa số rồi, số lượng này tuyệt đối lên ngàn vạn, thậm chí có thể dùng tỷ mà tính!
Hai mươi vạn năm thời gian, một Thần Quốc có thể tân sinh ra hơn ức vạn Thần linh sao?
Lâm Lạc cũng không biết, nhưng hạ giới sao mà to lớn, một ít người từ tinh vực phi thăng, nhưng toàn bộ hạ giới lại có bao nhiêu tinh vực? Còn nữa, linh khí ở Thần giới lại xa xa cao hơn hạ giới, vô luận là súc tích lực lượng hay là lĩnh ngộ pháp tắc, khả năng tiến vào Thần Cảnh đều rất cao.
Hơn nữa nhân khẩu khổng lồ, hai mươi vạn năm sinh ra ức vạn Thần linh tựa hồ cũng không có cái gì kỳ quái.
Bất quá để cho Lâm Lạc ngạc nhiên chính là, hắn tùy tiện quét thêm vài lần, ít nhất đã chứng kiến mười Trung Nguyên Thần!
Minh Ngục chiến tranh vừa rồi là ở khoảng hai mươi vạn năm trước, chút thời gian này sẽ đản sinh ra ức vạn Thần linh, cái này không kỳ quái, bởi vì có quảng đại nhân khẩu làm trụ cột. Nhưng Trung Nguyên Thần cũng không phải bắp cải, muốn đột phá có thể đột phá, bình thường mà nói hai mươi vạn năm ngay cả từ Hư Thần nhất trọng thiên đến Nhị trọng thiên cũng khó có khả năng, huống chi là vượt qua đại cảnh giới tăng lên?
Cho nên nói, những Trung Nguyên Thần này khẳng định không phải là vừa vặn tăng lên, dù cho có, một hai cái là chống ngất trời rồi!
Hơn nữa, mấy "Đại nhân vật" Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên kia xuất hiện càng là đã chứng minh suy đoán của Lâm Lạc. Như vậy, những người này cũng không thể nào là ở lần vừa rồi may mắn tránh thoát, hết lần này tới lần khác lúc này lại bị chộp tới, Thần Vương đối với loại hành vi này chỉ có một phương pháp xử lý: xử tử!
Như vậy hai điểm tổng hợp xuống, những Trung Nguyên Thần kia nên là quan chức trong Thần Quốc, mới có thể không tham dự Minh Ngục chiến tranh vừa rồi, cũng không có việc gì.
Nhưng vì cái gì lần này sẽ tiến đến đây?
Phải là có thể có lợi!
Mấy người Lâm Lạc hai mặt nhìn nhau, đều là mặt mũi tràn đầy cổ quái, vì Đường Điềm keo kiệt mà cười rộ lên.
Nhưng tiểu ma nữ vẫn chưa đi tới cửa, lại kinh hô một tiếng, mà bọn người Lâm Lạc cũng đồng thời cảm ứng được một cổ lực lượng từ trên vòng tay truyền ra, lập tức kéo bọn họ tiến vào một cái Hư Không, giống như là Truyền Tống Trận, ở không gian hư vô lướt đi.
Một cái, hai cái, ba cái... ngày càng nhiều người ở trong hư không xuất hiện, trước trước sau sau sắp xếp lên một chuỗi dài, rậm rạp chằng chịt, vô số kể.
- Sở Liên, tiểu ma nữ…
Lâm Lạc điểm danh từng cái, trong hư không không cách nào vận dụng không gian thuấn di, hắn thò ra hai tay, đem bọn người Phong Sở Liên từng cái hấp đến bên cạnh mình, nhưng chỉ có thiếu Sư Ánh Tuyết.
- Tiểu nha đầu đâu?
Lâm Lạc nhướng mày, tuy hắn rất nhức đầu Sư Ánh Tuyết luôn làm hư chuyện tốt của hắn và Phong Sở Liên, nhưng trong nội tâm đã dần dần tiếp nhận nàng là người mình, giờ phút này tiểu nha đầu đột nhiên không thấy, hắn tự nhiên trong nội tâm lo lắng.
- Không biết!
Tứ nữ đều lắc đầu, trái nhìn phải nhìn, thủy chung không có phát hiện tung tích của Sư Ánh Tuyết.
Trong nội tâm Lâm Lạc khẽ động, chẳng lẽ Thần Vương đối với năng lực đặc thù của Sư Ánh Tuyết cũng không có hiệu quả?
Phải biết bọn họ đều là bị Minh Ngục vòng tay truyền tống, mà nếu năng lực hư vô của tiểu nha đầu cường đại đến ngay cả Thần Vương cũng không thể chạm vào, vậy tự nhiên không có khả năng truyền nàng đến.
Ahhh, tiểu nha đầu đến tột cùng là cái địa vị gì?
Một nguyên kỷ mới có thể trưởng thành, đây nhất định không phải loại bình thường ah, chẳng lẽ là Thượng Cổ thần thú, Hoang Cổ di chủng gì?
- Oa ha ha ha ha!
Đúng vào lúc này, chỉ nghe tiếng cười quen thuộc mà hung hăng càn quấy vang lên, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Sư Ánh Tuyết cũng ở phía xa hiển hiện, một bên rung đùi đắc ý, tả hữu tìm lấy cái gì.
- Tỷ tỷ đại nhân…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu nha đầu đột nhiên thấy được Phong Sở Liên, XIU....XÍU... XÍU...UU!, vậy mà triển khai không gian thuấn di, dùng tốc độ cùng nhanh vô tiếp cận mà đi.
Điều này sao có thể!
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người ai cũng đem tròng mắt trừng đi ra!
Nguyên lý của Không gian thuấn di là tiến vào không gian hư vô, dùng khe hở không gian đến thực hiện "gia tốc" khoảng cách. Mà hiện tại bọn hắn đang đứng ở bên trong Truyền Tống Trận, ở chỗ này lại sử dụng không gian thuấn di, vậy sẽ chỉ làm mình lâm vào trong không gian hư vô, vĩnh viễn khốn ở trong đó, hoặc là trực tiếp bị không gian loạn lưu xoắn giết!
Làm sao có thể ở trong hư vô không gian dùng không gian thuấn di gia tốc? Cái này hoàn toàn không có đạo lý ah!
Đối với người khác mà nói không có đạo lý, nhưng đối với tiểu nha đầu mà nói chưa hẳn. Bởi vì tiểu nha đầu này phảng phất là hóa thân của không gian pháp tắc. Nếu không phải nàng có nhân vị quá đậm đặc, Lâm Lạc cũng sẽ cho rằng nàng là pháp tắc chi linh Không Gian Hệ!
Nàng ở không gian pháp tắc có lý giải, vận dụng đáng sợ, Lâm Lạc cũng sẽ không kỳ quái, không thấy ngay cả Thượng Thiên Thần cùng Thần Vương cũng phá không được hư vô chi thân của nàng sao? Tiểu nha đầu cũng không phải bị Thần Vương ném vào, mà là tự mình tìm đến, nếu không tuyệt không có khả năng cùng bọn họ kém khoảng cách xa như vậy.
Kỳ quái, ngay cả Thần Vương cũng không làm gì được tiểu nha đầu, nhưng vì sao Tử Đỉnh truyền cho hắn lực lượng lại có thể đơn giản làm được?
Chẳng lẽ là quan hệ tới độc trấn tám đạo chí cao pháp tắc sao?
- Tỷ tỷ đại nhân, ngươi đi đâu vậy, làm Nữu Nữu lo chết rồi!
Thời điểm Lâm Lạc đang suy nghĩ, Sư Ánh Tuyết cũng đánh tới, hai tay mở ra ôm lấy bắp đùi thon dài của Phong Sở Liên, cũng làm cho nữ vương đại nhân chán ghét mà dùng sức run lấy đùi.
- Này, ngươi cũng quá khoa trương đi, ngươi cùng chúng ta tách ra nhiều lắm chỉ có nửa nén hương thời gian!
Lâm Lạc nói phá.
- Hừ, thối nô bộc cút sang một bên!
Sư Ánh Tuyết rất ngạo kiều nói.
XÍU...UU!! XÍU...UU!! XÍU...UU!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tốc độ phi hành của bọn hắn vô cùng nhanh, nhưng ngay cả như vậy ở trong không gian hư vô cũng phiêu đãng bảy ngày, lúc này thân thể mới đột nhiên dừng một chút, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, tiến nhập một mảnh Thiên Địa mới.
Cái đột nhiên trì hoãn này để cho mỗi người đều toàn thân khó chịu, rất nhiều người thực lực kém đã ói ra, lập tức thành một mảnh bừa bộn.
Lâm Lạc đưa mắt quét qua, nơi này là một mảnh Thiên Địa âm u, tuy so với hư vô không gian thì sáng hơn nhiều lắm, nhưng so với Phi Vũ thành, bầu trời ở đây có vô số mây đen, ngăn cách ánh mặt trời chiếu xạ.
Những mây đen này tạo thành hình dáng vòng xoáy, như là một cái miệng quái thú, có thể cắn nuốt sạch bất luận vật thể gì đi vào.
Hoang vu!
Đây là cảm giác thứ hai của Lâm Lạc, hiện tại địa điểm bọn hắn xuất hiện là một mảnh bình nguyên, nhưng hoang vu đến đáng sợ, không có một ngọn cỏ, lộ ra một loại khí tức tử vong, âm u.
Bất quá lúc này đây người tiến vào thật đúng là không ít, chí ít có... hằng hà sa số rồi, số lượng này tuyệt đối lên ngàn vạn, thậm chí có thể dùng tỷ mà tính!
Hai mươi vạn năm thời gian, một Thần Quốc có thể tân sinh ra hơn ức vạn Thần linh sao?
Lâm Lạc cũng không biết, nhưng hạ giới sao mà to lớn, một ít người từ tinh vực phi thăng, nhưng toàn bộ hạ giới lại có bao nhiêu tinh vực? Còn nữa, linh khí ở Thần giới lại xa xa cao hơn hạ giới, vô luận là súc tích lực lượng hay là lĩnh ngộ pháp tắc, khả năng tiến vào Thần Cảnh đều rất cao.
Hơn nữa nhân khẩu khổng lồ, hai mươi vạn năm sinh ra ức vạn Thần linh tựa hồ cũng không có cái gì kỳ quái.
Bất quá để cho Lâm Lạc ngạc nhiên chính là, hắn tùy tiện quét thêm vài lần, ít nhất đã chứng kiến mười Trung Nguyên Thần!
Minh Ngục chiến tranh vừa rồi là ở khoảng hai mươi vạn năm trước, chút thời gian này sẽ đản sinh ra ức vạn Thần linh, cái này không kỳ quái, bởi vì có quảng đại nhân khẩu làm trụ cột. Nhưng Trung Nguyên Thần cũng không phải bắp cải, muốn đột phá có thể đột phá, bình thường mà nói hai mươi vạn năm ngay cả từ Hư Thần nhất trọng thiên đến Nhị trọng thiên cũng khó có khả năng, huống chi là vượt qua đại cảnh giới tăng lên?
Cho nên nói, những Trung Nguyên Thần này khẳng định không phải là vừa vặn tăng lên, dù cho có, một hai cái là chống ngất trời rồi!
Hơn nữa, mấy "Đại nhân vật" Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên kia xuất hiện càng là đã chứng minh suy đoán của Lâm Lạc. Như vậy, những người này cũng không thể nào là ở lần vừa rồi may mắn tránh thoát, hết lần này tới lần khác lúc này lại bị chộp tới, Thần Vương đối với loại hành vi này chỉ có một phương pháp xử lý: xử tử!
Như vậy hai điểm tổng hợp xuống, những Trung Nguyên Thần kia nên là quan chức trong Thần Quốc, mới có thể không tham dự Minh Ngục chiến tranh vừa rồi, cũng không có việc gì.
Nhưng vì cái gì lần này sẽ tiến đến đây?
Phải là có thể có lợi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro