Hoạt Nhân Thâm Xử

Bí Mật

2024-12-22 19:12:55

Lớp trưởng rất cẩn thận thu dọn rác sau bữa ăn của mọi người, đóng gói và vứt ra khỏi tòa nhà, khi cô quay lại cũng phát hiện ra mọi người đều đang nhắm mắt đấu tranh với mí mắt của chính mình.

"Trông mọi người có vẻ rất buồn ngủ ~ Hay là thế này đi! Chúng ta thay phiên nhau canh gác, mỗi người hai tiếng, như vậy có thể đảm bảo mọi người có sáu tiếng để nghỉ ngơi.

Hôm nay La Địch đã đóng góp nhiều nhất, bỏ ra nhiều công sức nhất, giành được tư cách ngủ trên giường.

Ca đầu tiên hôm nay để tôi canh, không biết có phải là do không tốn nhiều sức lực hay không mà tôi vẫn chưa buồn ngủ chút nào."

Gần như ngay khi lớp trưởng nói xong những lời này, La Địch đã nằm ngủ gục trên một chiếc ghế mây, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.

Cao Vũ Hiên thì lấy tấm lót chống ẩm ra làm chỗ ngủ dưới đất, như vậy, chiếc giường lớn hoàn toàn dành cho An Na.

Cũng đúng lúc, với thể trạng của An Na thì thật sự không ngủ được ở những nơi khác.

Một ngôi nhà cũ kỹ đã từng có người chết như thế này, chăn ga gối đệm tự nhiên là không thể sử dụng, An Na dọn dẹp tất cả mọi thứ trừ tấm ván giường, trải tấm lót chống ẩm của mình lên mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.

"Tuổi trẻ thật tốt, ngã đầu xuống là ngủ ~"

Lớp trưởng nhìn ba người đang ngủ say trong phòng ngủ với vẻ mặt hài lòng, trên mặt cô dường như không nhìn ra chút mệt mỏi nào.

Âm thanh của cơn mưa lớn dồn hết sức lực đập vào tòa nhà lại tạo thành tiếng ồn trắng rất tự nhiên, đồng thời cũng át đi những tạp âm khác.

Lớp trưởng bước những bước chân giống như múa ba lê, khiêu vũ uyển chuyển trong nhà.

Một điệu nhảy kết thúc, cô cũng đi đến chiếc bàn trang điểm cũ kỹ trong phòng ngủ chính, lau sạch lớp bụi trên mặt gương, sau đó dùng khăn giấy lau sạch chiếc lược gỗ cũ.

Tháo tóc đuôi ngựa, bôi một loại thuốc mỡ nào đó lên lược, bắt đầu chải tóc chậm rãi trước gương.

Gương mặt của lớp trưởng phản chiếu trong gương luôn giữ nụ cười, từ lúc bắt đầu thực hành cho đến bây giờ đều không nhìn ra chút căng thẳng nào.

Hoàng hôn buông xuống.

Khác với thành phố có thể duy trì sự sáng sủa dưới ánh đèn dồi dào, ngọn núi nhỏ nằm ở ngoại ô này đã bị màn đêm bao phủ.

Những chiếc đèn tường được lớp trưởng và những người khác dán sẵn trong tòa nhà đang phát huy tác dụng, khiến cho cả tòa nhà duy trì trạng thái sáng sủa.

【21:00】

La Địch, người được sắp xếp canh gác ca cuối cùng, giống như đã đặt đồng hồ báo thức trong cơ thể, tự mình tỉnh dậy.

Vốn cho rằng sẽ sẽ có một người cùng hắn đổi ban, thực tế lại là ba đôi mắt đồng loạt theo dõi hắn.

"Cậu tỉnh rồi à?" Lớp trưởng hỏi với vẻ mặt phấn khích.

"Mọi người đang…"

"Nhanh lên nào ~ Cao Vũ Hiên trong lúc canh đêm đã phát hiện ra bí mật của tòa nhà này, nên đã gọi tất cả chúng tôi dậy, vì hôm nay cậu hơi mệt nên mọi người đã đợi thêm nửa tiếng rồi đấy."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bí mật gì vậy?"

Lớp trưởng ra vẻ thần bí đứng bên cạnh bức tường, đưa tay gõ nhẹ, phát ra một tiếng vang rõ ràng.

"Cao Vũ Hiên đã ước lượng chiều dài hành lang, so sánh với chiều rộng của phòng ngủ chính và phòng bên cạnh, phát hiện ra giữa hai phòng vẫn còn một khoảng trống rất lớn, hoàn toàn có thể nhét vừa một căn phòng."

"Rất có thể có một căn phòng bí mật ở đây, chỉ là chúng ta chưa tìm thấy công tắc, có lẽ chủ nhân nơi này đã tháo nó ra trước rồi."

La Địch cũng làm theo, dùng ngón tay gõ nhẹ lên tường: "Có vẻ như bức tường này không dày lắm, dùng sức có thể phá vỡ được phải không?"

"Đúng vậy ~ Không phải là sợ đánh thức cậu dậy sao?"

Lớp trưởng xoay người một cách duyên dáng, hai tay dang rộng sang bên trái, lô ra cô bạn thân của mình.

An Na, tay cầm búa rèn đá, đã sẵn sàng phá tường bằng vũ lực, nhìn độ cũ kỹ của chiếc búa có lẽ là được tìm thấy từ bên trong tòa nhà.

Dồn lực toàn thân, xoay eo, vung tay.

Bùm!

Sức mạnh kinh người.

Chỉ một cú đập đã khiến bức tường xuất hiện vô số vết nứt, điểm va chạm hoàn toàn lõm vào trong.

Không hề dừng lại, lại một búa nữa.

Ầm!

Cú đập thứ hai đã tạo ra một lỗ hổng lớn bằng nắm tay trên bức tường, có thể nhìn thấy được bóng tối bên trong.

Màu đen đó khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu, lớn lên ở thành phố, họ gần như không tiếp xúc với bóng tối, dù là con hẻm vắng vẻ nhất cũng đều được chiếu sáng.

Nhìn thấy màu đen bất thường đó, lớp trưởng nhanh chóng ném một quả cầu ánh sáng cảm ứng vào trong.

Bụp!

Quả cầu rơi xuống đất và được kích hoạt do va chạm.

Điều kỳ lạ là, quả cầu phát ra ánh sáng trắng, nhưng ánh sáng phản chiếu lại có màu đỏ.

Việc đập phá tường vẫn tiếp tục.

Ầm! Cùng với cú đập thứ ba, một lượng lớn gạch đá lần lượt đổ sụp xuống, căn phòng bí mật lộ diện hoàn toàn, đồng thời một mùi hôi thối khác biệt xộc thẳng vào mũi.

Khác với mùi hôi thối thuần túy ở sân sau, mùi hôi thối ở đây còn lẫn với mùi nhang nồng của nến.

Xác quạ la liệt khắp nơi, quả cầu ánh sáng bị ném vào trước đó cũng rơi vào đám quạ chết, căn phòng bí mật chật hẹp đến mức không tìm được một chỗ đặt chân thích hợp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bức tường của toàn bộ căn phòng tối bị nhuộm đỏ bởi máu quạ, ở sâu trong căn phòng đặt một bàn thờ phủ vải vàng, trên đó có một chiếc đèn dầu bằng kim loại, lễ vật là trái cây đã bị thối rữa, nến đã cháy hết, bùa chú màu vàng chưa được sử dụng, và một bức ảnh gia đình.

Đây cũng là lần đầu tiên mọi người tìm thấy một bức ảnh về gia đình này kể từ khi đến tòa nhà.

Tuy nhiên, các vật dụng chủ yếu được sử dụng để làm lễ dường như đã được di chuyển đi.

Căn phòng bí mật này còn có một điểm đáng chú ý, đó là trên đỉnh có bốn móc câu, tương ứng với bốn góc của hình chữ nhật, dường như được dùng để treo một thứ gì đó.

Cao Vũ Hiên kết hợp sách giáo khoa với kiến thức bên ngoài bắt đầu phân tích: "Có lẽ có người ở đây ‘luyện thi’...... Nếu tôi đoán không nhầm, bốn móc câu này hẳn là dùng để treo quan tài."

"Luyện thi sao?"

Mọi người lập tức nghĩ đến bốn thi thể treo trên cây hòe, nhất là thi thể ông lão treo cao nhất, khó thiêu hủy.

Ánh mắt La Địch rất tinh tường, nhận ra bức ảnh trên bàn thờ hình như có gì đó không đúng, bụp bụp, bọc túi ni lông vào đế giày, giẫm lên xác quạ, lấy bức ảnh đen trắng ra.

"Đây là!"

Mọi người đều sững sờ khi nhìn thấy bức ảnh, bởi vì trong ảnh có tổng cộng năm người, trong đó thanh niên nam nữ, phụ nữ trung niên và ông lão chính là bốn thi thể treo trên cây lúc trước, đã được mọi người xử lý xong.

Tuy nhiên, ở giữa bọn họ còn có một người, một người đàn ông trung niên mặc áo vải, ngồi trên xe lăn.

Tuy bức ảnh đen trắng cũ kỹ này hơi mờ, nhưng đại khái có thể nhìn ra tình trạng của người này rất tệ, phỏng chừng mắc bệnh nặng.

Người đẩy xe lăn phía sau người này, chính là ông lão treo trên ngọn cây hòe, khó xử lý nhất.

Lớp trưởng lập tức xâu chuỗi mọi chuyện lại: "Tôi đã nói mà ~ Ông lão này với người phụ nữ trung niên chênh lệch tuổi tác lớn như vậy, sao có thể là vợ chồng được? Thì ra ông lão này là quản gia ở đây.

Người đàn ông mắc bệnh này mới là gia chủ!

Tên này chắc am hiểu thuật pháp nào đó, bệnh nặng, sống không được bao lâu, nên quyết định luyện hóa thi thể của mình, cả nhà đều là thành phần quan trọng trong quá trình luyện hóa này.

Người nhà hẳn là bị ông ta dùng phù chú khống chế, hoặc là đã bị thay đổi tinh thần, đồng thời dạy họ các bước luyện thi từ trước.

Vòng đầu tiên của luyện thi được đặt trong căn mật thất này.

Thi thể được chôn trong quan tài rồi treo trong mật thất, lợi dụng máu quạ nồng đậm để hấp thu âm khí, đợi đến khi hấp thu đủ sẽ do cả nhà khiêng quan tài đi đến nơi luyện thi thật sự.

Rất có thể là một hang động bí mật nào đó, sau đó cả nhà bày biện đồ đạc cần thiết cho tang sự ở khu nhà, giết sạch lợn và bò đã chuẩn bị sẵn ở sân sau. Mọi thứ đã sẵn sàng, cả nhà cùng nhau tự sát.

Xác lợn bò cùng với người treo cổ cùng nhau nuôi dưỡng cây hòe ở sân sau, âm khí hội tụ ở rễ cây truyền xuống dưới, cứ như vậy hoàn thành luyện thi cuối cùng.

Đáng tiếc là đã bị chúng ta tình cờ đến đây phá vỡ.

Toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ bị phá hỏng, tên gia chủ trong ảnh nói không chừng vì nghi thức bị gián đoạn nên đã bò ra khỏi quan tài trước thời hạn, biết đâu đã quay về ngôi nhà cũ rồi đấy.

Lời nói của lớp trưởng như thể đưa mọi người vào hầm băng, hơi thở ngưng đọng, đầu óc mọi người cũng đồng loạt hướng về phía cửa phòng ngủ được bịt kín bằng giấy, không nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoạt Nhân Thâm Xử

Số ký tự: 0