Học Bá Cao Lãnh Là Quỷ Làm Nũng
[20] Trốn tránh
Mạnh Dương
2024-07-19 22:46:52
Lục Khuynh ngồi ở hành lang bệnh viện.
Trên đỉnh đầu là đèn sợi đốt chói mắt, trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, thiếu niên tay dài chân dài ngồi co rúm trong góc, trông có phần yên tĩnh lẻ loi.
Tay cậu cầm một tờ hóa đơn thanh toán.
Ở công trường thi công, Lục Thế Lâm không may ngã từ trên lầu ba xuống, té gãy xương, vất vả lắm mới qua cơn nguy kịch ấy vậy mà bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư gan.
Lục Thế Lâm vẫn luôn uống thuốc trị bệnh xơ gan, Lục Khuynh biết điều đó nhưng cậu đâu ngờ, từ xơ gan đến ung thư gan lại nhanh như thế.
"Bệnh nhân có thói quen uống rượu hút thuốc từ lâu." Lời nói của bác sĩ quanh quẩn bên tai Lục Khuynh.
Đáng đời, cậu nghĩ.
Nhưng đầu cậu cúi ngày càng thấp, bờ vai khẽ run, dựa lưng vào bức tường trắng như tuyết trông thật đáng thương.
Tờ hóa đơn bị bóp chặt trong tay, Lục Khuynh gục đầu nhìn con số thiên văn trên đó, đáy lòng dâng lên nỗi niềm chua xót mờ mịt.
Không thể có nhiều tiền như vậy, số tiền mà Lục Thế Lâm kiếm được ngoại trừ phí sinh hoạt thì đều dùng để mua rượu, người thân bạn bè cũng vì tật xấu nghiện rượu của ông nên rất hiếm khi liên lạc.
Bây giờ người có thể mượn, chỉ có... Tề Nhiên.
Tề Nhiên?
Lục Khuynh lắc đầu nguầy nguậy, muốn ném cái tên ấy ra khỏi đầu, từ khi hiểu được ý nghĩ của Tề Nhiên với mình, cậu chẳng thể nào đối xử bình thường với hắn nữa.
Cậu biết Tề Nhiên có ý với mình, nhưng đâu biết tình cảm của mình ra sao.
Cậu nghĩ thế nào?
Đôi khi cậu muốn gọi hắn là "anh Nhiên";
Sẽ mặc hắn lôi kéo cổ tay mình;
Sẽ vô thức để lộ mặt trẻ con;
Sẽ không nhịn được thẹn thùng.
Nhưng, vậy thì thế nào đây?
...
Đúng lúc này Tề Nhiên gọi điện tới.
Lục Khuynh ngơ ngác nhìn hai chữ "anh Nhiên" trên màn hình di động, chần chờ chốc lát mới nhận máy.
Giọng điệu quan tâm của Tề Nhiên vang lên từ đầu dây bên kia: "Bạn nhỏ ơi, ăn cơm tối chưa?"
Lúc này Lục Khuynh mới nhận ra tan học xong mình đã vội vàng chạy ra khỏi phòng học, đến bây giờ quên mất còn chưa ăn cơm.
"... Ăn ngay đây." Giọng cậu buồn buồn.
Người bên kia khựng lại, nghiêm túc nói: "Lục Khuynh, em nhất định phải ăn cơm, biết không?"
Lục Khuynh siết chặt hóa đơn thanh toán trong tay, trầm giọng đáp: "Biết ạ."
"Anh cũng đâu phải bà nội tôi." Cậu còn bỏ thêm một câu, nghe như lời phàn nàn.
Tề Nhiên cười rộ lên, không tiếp tục nói theo cậu mà hỏi: "Lục Khuynh, hôm qua em, thật sự không có chuyện gì chứ?"
Lục Khuynh bật thốt: "Không có gì."
Đầu kia điện thoại ngừng một chốc, dường như còn nghe thấy tiếng thở dài nhàn nhạt, tiếp theo đó là giọng nói bất lực của Tề Nhiên: "Ừm."
Hai người đột nhiên im lặng, có thể nghe được tiếng nhạc huyên náo bên phía Tề Nhiên, chắc đối phương đang đứng ở góc hẻo lánh nào đó trong quán gọi điện cho cậu.
Có thể Tề Nhiên đang ngồi vào chỗ của cậu, ngắm bông hồng đỏ sậm trên bàn, nói chuyện với điện thoại di động.
Trong lòng hắn xuất hiện cảm giác kỳ lạ, chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên: "Lục Khuynh, nếu em có chuyện gì, nhớ phải nói cho tôi biết, được không em?"
Âm điệu mềm nhẹ, tựa lời an ủi.
Ánh mắt Lục Khuynh chợt lóe, sững sờ cầm điện thoại hồi lâu mới từ từ đáp: "...Không, không có gì hết."
Dứt lời cũng chẳng đợi đối phương trả lời, cậu nói câu "Tạm biệt" rồi cúp điện thoại.
Nhưng cậu không biết là, ở đầu dây bên kia, từ chỗ Phương Hoài Lương mà Tề Nhiên sớm đã biết chuyện Lục Khuynh bồn chồn lo lắng cả ngày và việc cậu hoảng loạn xông ra khỏi phòng học.
Lục Khuynh có tâm sự, hắn biết rõ ràng hơn ai hết.
Nhưng cậu nhóc còn chưa đủ tin tưởng hắn, không muốn thể hiện sự yếu đuổi của mình.
Tề Nhiên cảm thấy bực bội, trong lòng như bị thứ gì đó thôi thúc lao ra ngoài, hắn hận không thể xuyên qua mạng giả lập bay đến bên cạnh Lục Khuynh, đẩy cậu vào tường.
Nói với cậu rằng hắn muốn ở bên cậu, để Lục Khuynh nói ra tất cả những gì cậu đang giấu hắn.
Hắn chẳng thể chờ thêm được nữa.
Đúng như Tề Nhiên nghĩ, mọi chuyện không đơn giản, từ cái đêm vở kịch kết thúc, mấy ngày tiếp theo Lục Thế Lâm đều không đến 'Số 9' uống rượu, Lục Khuynh cũng mất tăm biệt tích.
Nhưng thật ra tìm được lý do chính đáng, Tề Nhiên nghĩ.
Từ chỗ Phương Hoài Lương, hắn biết vài ngày trước Lục Khuynh lấy lý do lớp học quá ồn ào không thể nào tập trung học nên từ chối đến lớp tự học buổi tối, còn rốt cuộc Lục Khuynh đã làm gì, anh không biết.
Mặc dù đối phương sẽ gửi ảnh một ngày ba bữa như thường lệ, nhưng nó càng giống như bản báo cảo công thức hóa vậy, trước đây còn nêu cảm nhận, nói chuyện phiếm hầu như đã biến mất hút, đổi thành anh hỏi tôi đáp có chút lạnh nhạt.
Tề Nhiên cảm thấy phiền muộn, mà càng lo lắng nhiều hơn.
Vì vậy hắn lợi dụng buổi chiều lúc Lục Khuynh tan học chặn người ở cổng trường, nhưng vồ hụt.
Lục Khuynh chẳng có ở đó, rồi hắn phóng thẳng tới phòng làm việc của Phương Hoài Lương lôi người ra ngoài trường, chuẩn bị tìm hiểu kỹ càng về tình hình ở trường gần đây của Lục Khuynh.
Nhưng khi đang đi trên phố, hắn bỗng bắt gặp một bóng dáng cực kỳ quen thuộc.
Bạn nhỏ của hắn.
Lục Khuynh khoác bộ quần áo của nhân viên phục vụ, cậu đang đứng ở quán cơm, là quán mà hắn từng dẫn cậu đến, tay cầm thực đơn và đánh dấu trên đó.
Thiếu niên hơi cúi đầu, sợi tóc đen dài vén qua tai, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Chỉ cần vừa liếc mắt, Tề Nhiên đã dừng bước.
Phương Hoài Lương bên cạnh cũng nhận ra Lục Khuynh, anh kinh ngạc nhìn Tề Nhiên đang cau có, sững sờ: "Lục Khuynh, sao lại ở chỗ này?"
"Hỏi cậu đó." Tề Nhiên liếc xéo anh, giọng chẳng thân thiện gì mấy, "Cậu làm chủ nhiệm lớp kiểu gì vậy? Học sinh lớp mình đang học tập hay đi làm mà cũng không rõ."
Dứt lời cũng chẳng màng đến phản ứng của Phương Hoài Lương, hắn rảo bước vào quán cơm.
Những người phục vụ đứng ở cửa đồng thanh hô "Chào mừng quý khách", Tề Nhiên mặc kệ họ, đôi mắt nhìn thẳng vào Lục Khuynh đang đợi khách gọi món.
Lục Khuynh dường như cảm ứng được, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt phức tạp của Tề Nhiên.
Cậu thoắt cái dời mắt qua chỗ khác.
Tề Nhiên đứng yên tại chỗ, trên mặt nhiễm vẻ bất lực, hắn nhìn gò má lạnh nhạt của Lục Khuynh hồi lâu, rồi giảm tốc độ đi tới chỗ ngồi cách đó xa hơn một chút.
Đương Phương Hoài Lương ngồi xuống đối diện hắn, thấy kiểu vờ làm lơ này của Lục Khuynh thì hả hê nói: "Cậu cũng không biết đúng không? Sao nào, bạn nhỏ không muốn nói cho cậu biết chứ gì? Chẳng phải nhóc ấy đi làm thêm ở chỗ cậu sao?"
Tề Nhiên không trả lời, sắc mặt âm trầm cực kỳ, trong lúc nhân viên phục vụ đến, hắn phất phất tay, Phương Hoài Lương thấy bộ dáng buồn bực này của hắn, gọi nhân viên phục vụ lại, chọn phần cơm cà ri gà với một ly nước chanh.
Tề Nhiên liếc mắt chẳng thèm để ý, liên tục nhìn chằm chằm Lục Khuynh đang đi tới đi lui trong quán, mắt đượm nghi hoặc và lo lắng.
Hắn từ từ mở miệng: "Gần đây Lục Thế Lâm không đến."
"Hả?" Phương Hoài Lương rất chi là ngạc nhiên.
"Không biết sao nữa." Tề Nhiên nói, "Lục Khuynh ngày càng lạnh nhạt với tớ."
Phương Hoài Lương nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, móc điện thoại từ trong túi, vừa cầm vừa bảo: "Vậy thì sao, tớ bỗng nghĩ tới một chuyện."
Chỉ thấy anh mở album ảnh trên điện thoại, bấm vào một tấm hình trong đó, "Cái này do tớ chụp, khi ấy tớ tình cờ đi ngang qua, tưởng là người hỏi đường, vì lúc sau còn có quá nhiều việc ở trường nên tớ quên báo cho cậu."
Trong ảnh là một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác da màu đen đang nói gì đó với Lục Khuynh, vẻ mặt cậu hơi do dự, khua tay ra hiệu với người đàn ông.
Tề Nhiên cau mày nhìn bóng dáng mơ hồ của gã, bàn tay đập mạnh vào mép bàn, lạnh giọng nói với Phương Hoài Lương: "Phương Hoài Lương cậu muốn chết đó phỏng? Mẹ nó chuyện thế này còn không nói cho tớ ngay lập tức?"
Phương Hoài Lương run cầm cập, hiển nhiên bị phản ứng quá khích này của hắn dọa cho giật bắn, anh sợ sệt lầm bầm: "Không phải chứ, cậu có cần tức giận đến thế sao? Người này chẳng phải là một..."
"Đây là tên cho vay nặng lãi." Tề Nhiên ngắt lời anh.
Ban đầu mở quán bar, Tề Nhiên chẳng có nhiều tiền, cũng không có sự hỗ trợ của Phương Hoài Lương, lúc ấy hắn có ý định mượn với lãi suất cao, hẹn người ta ở địa điểm gặp mặt, người tới chính là gã trong bức ảnh này.
Đối phương đeo kính râm đen và khẩu trang, mặc dù không rõ mặt nhưng từ hành vi cử chỉ và cách ăn nói của gã liền biết chẳng phải dạng hiền lành gì.
Cuối cùng, thấy khoản lãi khổng lồ và thời hạn trả nợ cực kỳ ngắn ngủi trên bản hợp đồng, hắn nghiến răng không mượn.
Cho vay nặng lãi không phải thứ tốt, bạn nhỏ không nên động vào.
Sắc mặt Tề Nhiên càng thêm âm trầm, đầu ngón tay trắng bệch cầm chặt ly nước chanh vừa được phục vụ mang lên, lực lớn đến mức như muốn bóp nát ly thủy tinh.
Ánh mắt hắn vẫn đuổi theo cậu thiếu niên đang bưng khay ăn, bước chân vững vàng, trông rất nhuần nhuyễn.
Tề Nhiên dời tầm nhìn sang ly nước chanh, nghĩ tới sự khác thường của Lục Thế Lâm và Lục Khuynh mấy ngày nay, từ từ nói: "Tớ nghĩ mình hiểu rồi."
"Hiểu cái gì?" Phương Hoài Lương ngơ ngác hỏi, anh còn đang khiếp sợ với chuyện Lục Khuynh vay nặng lãi đây.
"Vì sao em ấy trốn tránh tớ như thế."
Tề Nhiên nhắm chặt hai mắt rồi mở ra, mơ hồ có phán đoán trong lòng, hắn liếc phần cơm cà ri gà trước mặt Phương Hoài Lương, vô cùng ghét bỏ: "Ăn xong thì mau trả tiền rồi cút nhanh cho tớ!"
"Má nó." Phương Hoài Lương bị chuyển sự chú ý, "Anh Nhiên à cậu đến nỗi vậy sao? Dùng xong rồi bảo tớ cút?"
"Cậu chỉ có tác dụng này thôi." Tề Nhiên lập tức bồi thêm.
Phương Hoài Lương cạn lời nhìn sắc mặt xấu xí của Tề Nhiên, bất đắc dĩ: "Được được được, tớ cút tớ cút."
Tề Nhiên mặc kệ anh, cứ thế yên lặng ngồi một chỗ, xem Lục Khuynh bận tới bận lui trong quán cơm.
Lục Khuynh rõ ràng đang trốn tránh hắn. Cố tình không nhìn vào mắt hắn, đương bưng món ăn còn cố ý chọn đi một đoạn đường xa hơn.
Tề Nhiên cảm thấy tim mình tắc nghẽn, trong lòng có một luồng lực bảo hắn xông tới đẩy Lục Khuynh vào góc tường, buộc cậu phải ngẩng cổ lên nhìn hắn.
Hắn ép xuống rồi uống mấy ngụm nước, trông thấy Phương Hoài Lương đã đi khuất, hắn ngồi tại chỗ một hồi, sau đó bước đến cửa quán cơm ngồi xổm chờ đợi.
Chờ, chờ cho tới khi quán cơm đóng cửa.
Chờ cho tới khi gió đêm lạnh lẽo vô tình kéo đến, cuối cùng Lục Khuynh cũng ra khỏi quán.
Lục Khuynh bị cơn gió lạnh thổi qua làm cho rùng mình run rẩy, bỗng nhìn thấy Tề Nhiên đang ngồi xổm bên cửa quán.
Người đàn ông cúi thấp đầu, mái tóc dài xõa ngang tai, chẳng rõ mặt mũi, cả người gần như hòa vào một thể với màn đêm.
Lục Khuynh nín thở ngay tức khắc, tận lực thả nhẹ bước chân, rón rén đi ngang qua Tề Nhiên.
Cậu từ từ bỏ lại Tề Nhiên ở đằng sau, còn chưa kịp thở phào, đột nhiên cảm giác có một trận gió lạnh tiến vào cổ, cả thế giới đảo lộn.
Cậu bị Tề Nhiên khiêng lên.
Lục Khuynh phản xạ có điều kiện mà kêu thành tiếng, Tề Nhiên không nói chuyện, một tay đỡ lấy eo cậu, tay kia ổn định đôi chân đang đạp loạn xạ, sải bước tiến nhanh vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
"Tề Nhiên!"
Lục Khuynh bắt đầu giãy giụa đá mạnh hai chân, Tề Nhiên trực tiếp hạ cậu từ trên vai xuống ôm vào lòng rồi đi về phía trước, Lục Khuynh còn chưa thích ứng với việc bỗng nhiên khôi phục thị giác bình thường thì một giây sau, cậu bị đẩy vào tường.
Tề Nhiên cong môi, mặt mày hung dữ và tàn nhẫn, hắn chẳng chút do dự tới gần lỗ tai Lục Khuynh, vài mẩu râu loe ngoe nơi khóe miệng đè lên tai cậu.
Lục Khuynh chỉ cảm thấy lỗ tai đau xót, thân thể mất khống chế mà run lên từng đợt, bỗng nghe thấy tiếng Tề Nhiên lẩm bẩm: "Bắt được em rồi, nhóc lừa đảo."
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Tại sao tui lại nghĩ đến một câu:
Cậu trốn, hắn đuổi, bọn họ đều chẳng thể tránh thoát*.
Hhh
YAN: Câu này ám chỉ sự tương thân tương ái của những người yêu nhau. Không rõ nguồn gốc của meme này, nhưng phổ biến nhất là từ cuốn tiểu thuyết "Tôi không thích thế giới này, tôi chỉ thích em". "Cô bỏ chạy, hắn đuổi theo, bọn họ cũng không thể bay được." (Theo Baidu)
Mình cũng đọc truyện này rồi mà sao không nhớ câu này ta, não cá vàng quá.
Trên đỉnh đầu là đèn sợi đốt chói mắt, trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, thiếu niên tay dài chân dài ngồi co rúm trong góc, trông có phần yên tĩnh lẻ loi.
Tay cậu cầm một tờ hóa đơn thanh toán.
Ở công trường thi công, Lục Thế Lâm không may ngã từ trên lầu ba xuống, té gãy xương, vất vả lắm mới qua cơn nguy kịch ấy vậy mà bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư gan.
Lục Thế Lâm vẫn luôn uống thuốc trị bệnh xơ gan, Lục Khuynh biết điều đó nhưng cậu đâu ngờ, từ xơ gan đến ung thư gan lại nhanh như thế.
"Bệnh nhân có thói quen uống rượu hút thuốc từ lâu." Lời nói của bác sĩ quanh quẩn bên tai Lục Khuynh.
Đáng đời, cậu nghĩ.
Nhưng đầu cậu cúi ngày càng thấp, bờ vai khẽ run, dựa lưng vào bức tường trắng như tuyết trông thật đáng thương.
Tờ hóa đơn bị bóp chặt trong tay, Lục Khuynh gục đầu nhìn con số thiên văn trên đó, đáy lòng dâng lên nỗi niềm chua xót mờ mịt.
Không thể có nhiều tiền như vậy, số tiền mà Lục Thế Lâm kiếm được ngoại trừ phí sinh hoạt thì đều dùng để mua rượu, người thân bạn bè cũng vì tật xấu nghiện rượu của ông nên rất hiếm khi liên lạc.
Bây giờ người có thể mượn, chỉ có... Tề Nhiên.
Tề Nhiên?
Lục Khuynh lắc đầu nguầy nguậy, muốn ném cái tên ấy ra khỏi đầu, từ khi hiểu được ý nghĩ của Tề Nhiên với mình, cậu chẳng thể nào đối xử bình thường với hắn nữa.
Cậu biết Tề Nhiên có ý với mình, nhưng đâu biết tình cảm của mình ra sao.
Cậu nghĩ thế nào?
Đôi khi cậu muốn gọi hắn là "anh Nhiên";
Sẽ mặc hắn lôi kéo cổ tay mình;
Sẽ vô thức để lộ mặt trẻ con;
Sẽ không nhịn được thẹn thùng.
Nhưng, vậy thì thế nào đây?
...
Đúng lúc này Tề Nhiên gọi điện tới.
Lục Khuynh ngơ ngác nhìn hai chữ "anh Nhiên" trên màn hình di động, chần chờ chốc lát mới nhận máy.
Giọng điệu quan tâm của Tề Nhiên vang lên từ đầu dây bên kia: "Bạn nhỏ ơi, ăn cơm tối chưa?"
Lúc này Lục Khuynh mới nhận ra tan học xong mình đã vội vàng chạy ra khỏi phòng học, đến bây giờ quên mất còn chưa ăn cơm.
"... Ăn ngay đây." Giọng cậu buồn buồn.
Người bên kia khựng lại, nghiêm túc nói: "Lục Khuynh, em nhất định phải ăn cơm, biết không?"
Lục Khuynh siết chặt hóa đơn thanh toán trong tay, trầm giọng đáp: "Biết ạ."
"Anh cũng đâu phải bà nội tôi." Cậu còn bỏ thêm một câu, nghe như lời phàn nàn.
Tề Nhiên cười rộ lên, không tiếp tục nói theo cậu mà hỏi: "Lục Khuynh, hôm qua em, thật sự không có chuyện gì chứ?"
Lục Khuynh bật thốt: "Không có gì."
Đầu kia điện thoại ngừng một chốc, dường như còn nghe thấy tiếng thở dài nhàn nhạt, tiếp theo đó là giọng nói bất lực của Tề Nhiên: "Ừm."
Hai người đột nhiên im lặng, có thể nghe được tiếng nhạc huyên náo bên phía Tề Nhiên, chắc đối phương đang đứng ở góc hẻo lánh nào đó trong quán gọi điện cho cậu.
Có thể Tề Nhiên đang ngồi vào chỗ của cậu, ngắm bông hồng đỏ sậm trên bàn, nói chuyện với điện thoại di động.
Trong lòng hắn xuất hiện cảm giác kỳ lạ, chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên: "Lục Khuynh, nếu em có chuyện gì, nhớ phải nói cho tôi biết, được không em?"
Âm điệu mềm nhẹ, tựa lời an ủi.
Ánh mắt Lục Khuynh chợt lóe, sững sờ cầm điện thoại hồi lâu mới từ từ đáp: "...Không, không có gì hết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời cũng chẳng đợi đối phương trả lời, cậu nói câu "Tạm biệt" rồi cúp điện thoại.
Nhưng cậu không biết là, ở đầu dây bên kia, từ chỗ Phương Hoài Lương mà Tề Nhiên sớm đã biết chuyện Lục Khuynh bồn chồn lo lắng cả ngày và việc cậu hoảng loạn xông ra khỏi phòng học.
Lục Khuynh có tâm sự, hắn biết rõ ràng hơn ai hết.
Nhưng cậu nhóc còn chưa đủ tin tưởng hắn, không muốn thể hiện sự yếu đuổi của mình.
Tề Nhiên cảm thấy bực bội, trong lòng như bị thứ gì đó thôi thúc lao ra ngoài, hắn hận không thể xuyên qua mạng giả lập bay đến bên cạnh Lục Khuynh, đẩy cậu vào tường.
Nói với cậu rằng hắn muốn ở bên cậu, để Lục Khuynh nói ra tất cả những gì cậu đang giấu hắn.
Hắn chẳng thể chờ thêm được nữa.
Đúng như Tề Nhiên nghĩ, mọi chuyện không đơn giản, từ cái đêm vở kịch kết thúc, mấy ngày tiếp theo Lục Thế Lâm đều không đến 'Số 9' uống rượu, Lục Khuynh cũng mất tăm biệt tích.
Nhưng thật ra tìm được lý do chính đáng, Tề Nhiên nghĩ.
Từ chỗ Phương Hoài Lương, hắn biết vài ngày trước Lục Khuynh lấy lý do lớp học quá ồn ào không thể nào tập trung học nên từ chối đến lớp tự học buổi tối, còn rốt cuộc Lục Khuynh đã làm gì, anh không biết.
Mặc dù đối phương sẽ gửi ảnh một ngày ba bữa như thường lệ, nhưng nó càng giống như bản báo cảo công thức hóa vậy, trước đây còn nêu cảm nhận, nói chuyện phiếm hầu như đã biến mất hút, đổi thành anh hỏi tôi đáp có chút lạnh nhạt.
Tề Nhiên cảm thấy phiền muộn, mà càng lo lắng nhiều hơn.
Vì vậy hắn lợi dụng buổi chiều lúc Lục Khuynh tan học chặn người ở cổng trường, nhưng vồ hụt.
Lục Khuynh chẳng có ở đó, rồi hắn phóng thẳng tới phòng làm việc của Phương Hoài Lương lôi người ra ngoài trường, chuẩn bị tìm hiểu kỹ càng về tình hình ở trường gần đây của Lục Khuynh.
Nhưng khi đang đi trên phố, hắn bỗng bắt gặp một bóng dáng cực kỳ quen thuộc.
Bạn nhỏ của hắn.
Lục Khuynh khoác bộ quần áo của nhân viên phục vụ, cậu đang đứng ở quán cơm, là quán mà hắn từng dẫn cậu đến, tay cầm thực đơn và đánh dấu trên đó.
Thiếu niên hơi cúi đầu, sợi tóc đen dài vén qua tai, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Chỉ cần vừa liếc mắt, Tề Nhiên đã dừng bước.
Phương Hoài Lương bên cạnh cũng nhận ra Lục Khuynh, anh kinh ngạc nhìn Tề Nhiên đang cau có, sững sờ: "Lục Khuynh, sao lại ở chỗ này?"
"Hỏi cậu đó." Tề Nhiên liếc xéo anh, giọng chẳng thân thiện gì mấy, "Cậu làm chủ nhiệm lớp kiểu gì vậy? Học sinh lớp mình đang học tập hay đi làm mà cũng không rõ."
Dứt lời cũng chẳng màng đến phản ứng của Phương Hoài Lương, hắn rảo bước vào quán cơm.
Những người phục vụ đứng ở cửa đồng thanh hô "Chào mừng quý khách", Tề Nhiên mặc kệ họ, đôi mắt nhìn thẳng vào Lục Khuynh đang đợi khách gọi món.
Lục Khuynh dường như cảm ứng được, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt phức tạp của Tề Nhiên.
Cậu thoắt cái dời mắt qua chỗ khác.
Tề Nhiên đứng yên tại chỗ, trên mặt nhiễm vẻ bất lực, hắn nhìn gò má lạnh nhạt của Lục Khuynh hồi lâu, rồi giảm tốc độ đi tới chỗ ngồi cách đó xa hơn một chút.
Đương Phương Hoài Lương ngồi xuống đối diện hắn, thấy kiểu vờ làm lơ này của Lục Khuynh thì hả hê nói: "Cậu cũng không biết đúng không? Sao nào, bạn nhỏ không muốn nói cho cậu biết chứ gì? Chẳng phải nhóc ấy đi làm thêm ở chỗ cậu sao?"
Tề Nhiên không trả lời, sắc mặt âm trầm cực kỳ, trong lúc nhân viên phục vụ đến, hắn phất phất tay, Phương Hoài Lương thấy bộ dáng buồn bực này của hắn, gọi nhân viên phục vụ lại, chọn phần cơm cà ri gà với một ly nước chanh.
Tề Nhiên liếc mắt chẳng thèm để ý, liên tục nhìn chằm chằm Lục Khuynh đang đi tới đi lui trong quán, mắt đượm nghi hoặc và lo lắng.
Hắn từ từ mở miệng: "Gần đây Lục Thế Lâm không đến."
"Hả?" Phương Hoài Lương rất chi là ngạc nhiên.
"Không biết sao nữa." Tề Nhiên nói, "Lục Khuynh ngày càng lạnh nhạt với tớ."
Phương Hoài Lương nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, móc điện thoại từ trong túi, vừa cầm vừa bảo: "Vậy thì sao, tớ bỗng nghĩ tới một chuyện."
Chỉ thấy anh mở album ảnh trên điện thoại, bấm vào một tấm hình trong đó, "Cái này do tớ chụp, khi ấy tớ tình cờ đi ngang qua, tưởng là người hỏi đường, vì lúc sau còn có quá nhiều việc ở trường nên tớ quên báo cho cậu."
Trong ảnh là một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác da màu đen đang nói gì đó với Lục Khuynh, vẻ mặt cậu hơi do dự, khua tay ra hiệu với người đàn ông.
Tề Nhiên cau mày nhìn bóng dáng mơ hồ của gã, bàn tay đập mạnh vào mép bàn, lạnh giọng nói với Phương Hoài Lương: "Phương Hoài Lương cậu muốn chết đó phỏng? Mẹ nó chuyện thế này còn không nói cho tớ ngay lập tức?"
Phương Hoài Lương run cầm cập, hiển nhiên bị phản ứng quá khích này của hắn dọa cho giật bắn, anh sợ sệt lầm bầm: "Không phải chứ, cậu có cần tức giận đến thế sao? Người này chẳng phải là một..."
"Đây là tên cho vay nặng lãi." Tề Nhiên ngắt lời anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu mở quán bar, Tề Nhiên chẳng có nhiều tiền, cũng không có sự hỗ trợ của Phương Hoài Lương, lúc ấy hắn có ý định mượn với lãi suất cao, hẹn người ta ở địa điểm gặp mặt, người tới chính là gã trong bức ảnh này.
Đối phương đeo kính râm đen và khẩu trang, mặc dù không rõ mặt nhưng từ hành vi cử chỉ và cách ăn nói của gã liền biết chẳng phải dạng hiền lành gì.
Cuối cùng, thấy khoản lãi khổng lồ và thời hạn trả nợ cực kỳ ngắn ngủi trên bản hợp đồng, hắn nghiến răng không mượn.
Cho vay nặng lãi không phải thứ tốt, bạn nhỏ không nên động vào.
Sắc mặt Tề Nhiên càng thêm âm trầm, đầu ngón tay trắng bệch cầm chặt ly nước chanh vừa được phục vụ mang lên, lực lớn đến mức như muốn bóp nát ly thủy tinh.
Ánh mắt hắn vẫn đuổi theo cậu thiếu niên đang bưng khay ăn, bước chân vững vàng, trông rất nhuần nhuyễn.
Tề Nhiên dời tầm nhìn sang ly nước chanh, nghĩ tới sự khác thường của Lục Thế Lâm và Lục Khuynh mấy ngày nay, từ từ nói: "Tớ nghĩ mình hiểu rồi."
"Hiểu cái gì?" Phương Hoài Lương ngơ ngác hỏi, anh còn đang khiếp sợ với chuyện Lục Khuynh vay nặng lãi đây.
"Vì sao em ấy trốn tránh tớ như thế."
Tề Nhiên nhắm chặt hai mắt rồi mở ra, mơ hồ có phán đoán trong lòng, hắn liếc phần cơm cà ri gà trước mặt Phương Hoài Lương, vô cùng ghét bỏ: "Ăn xong thì mau trả tiền rồi cút nhanh cho tớ!"
"Má nó." Phương Hoài Lương bị chuyển sự chú ý, "Anh Nhiên à cậu đến nỗi vậy sao? Dùng xong rồi bảo tớ cút?"
"Cậu chỉ có tác dụng này thôi." Tề Nhiên lập tức bồi thêm.
Phương Hoài Lương cạn lời nhìn sắc mặt xấu xí của Tề Nhiên, bất đắc dĩ: "Được được được, tớ cút tớ cút."
Tề Nhiên mặc kệ anh, cứ thế yên lặng ngồi một chỗ, xem Lục Khuynh bận tới bận lui trong quán cơm.
Lục Khuynh rõ ràng đang trốn tránh hắn. Cố tình không nhìn vào mắt hắn, đương bưng món ăn còn cố ý chọn đi một đoạn đường xa hơn.
Tề Nhiên cảm thấy tim mình tắc nghẽn, trong lòng có một luồng lực bảo hắn xông tới đẩy Lục Khuynh vào góc tường, buộc cậu phải ngẩng cổ lên nhìn hắn.
Hắn ép xuống rồi uống mấy ngụm nước, trông thấy Phương Hoài Lương đã đi khuất, hắn ngồi tại chỗ một hồi, sau đó bước đến cửa quán cơm ngồi xổm chờ đợi.
Chờ, chờ cho tới khi quán cơm đóng cửa.
Chờ cho tới khi gió đêm lạnh lẽo vô tình kéo đến, cuối cùng Lục Khuynh cũng ra khỏi quán.
Lục Khuynh bị cơn gió lạnh thổi qua làm cho rùng mình run rẩy, bỗng nhìn thấy Tề Nhiên đang ngồi xổm bên cửa quán.
Người đàn ông cúi thấp đầu, mái tóc dài xõa ngang tai, chẳng rõ mặt mũi, cả người gần như hòa vào một thể với màn đêm.
Lục Khuynh nín thở ngay tức khắc, tận lực thả nhẹ bước chân, rón rén đi ngang qua Tề Nhiên.
Cậu từ từ bỏ lại Tề Nhiên ở đằng sau, còn chưa kịp thở phào, đột nhiên cảm giác có một trận gió lạnh tiến vào cổ, cả thế giới đảo lộn.
Cậu bị Tề Nhiên khiêng lên.
Lục Khuynh phản xạ có điều kiện mà kêu thành tiếng, Tề Nhiên không nói chuyện, một tay đỡ lấy eo cậu, tay kia ổn định đôi chân đang đạp loạn xạ, sải bước tiến nhanh vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
"Tề Nhiên!"
Lục Khuynh bắt đầu giãy giụa đá mạnh hai chân, Tề Nhiên trực tiếp hạ cậu từ trên vai xuống ôm vào lòng rồi đi về phía trước, Lục Khuynh còn chưa thích ứng với việc bỗng nhiên khôi phục thị giác bình thường thì một giây sau, cậu bị đẩy vào tường.
Tề Nhiên cong môi, mặt mày hung dữ và tàn nhẫn, hắn chẳng chút do dự tới gần lỗ tai Lục Khuynh, vài mẩu râu loe ngoe nơi khóe miệng đè lên tai cậu.
Lục Khuynh chỉ cảm thấy lỗ tai đau xót, thân thể mất khống chế mà run lên từng đợt, bỗng nghe thấy tiếng Tề Nhiên lẩm bẩm: "Bắt được em rồi, nhóc lừa đảo."
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Tại sao tui lại nghĩ đến một câu:
Cậu trốn, hắn đuổi, bọn họ đều chẳng thể tránh thoát*.
Hhh
YAN: Câu này ám chỉ sự tương thân tương ái của những người yêu nhau. Không rõ nguồn gốc của meme này, nhưng phổ biến nhất là từ cuốn tiểu thuyết "Tôi không thích thế giới này, tôi chỉ thích em". "Cô bỏ chạy, hắn đuổi theo, bọn họ cũng không thể bay được." (Theo Baidu)
Mình cũng đọc truyện này rồi mà sao không nhớ câu này ta, não cá vàng quá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro