Học Bá Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Trap Girl
Chuẩn Bị Sửa Quy Tắc
Tần Hoàng
2024-07-16 02:56:14
Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Sau khi lấy lại tinh thần, Giản Thương quay sang muốn nói với Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần rằng hình như Khương Ngữ hôm nay khang khác. Chỉ là bây giờ vẫn đang trong quá trình quay phim nên lời của cậu ta vừa ra khỏi miệng đã biến thành câu nghi vấn: "Manh mối của chị ta khác chúng ta hả?" Sau đó cậu ta lại đoán: "Chẳng lẽ manh mối còn chia nam nữ nữa à?" Một giây sau, ánh mắt cậu ta dõi thẳng vào nữ sinh đang xếp hàng sau lưng, sau đó quyết đoán loại bỏ suy nghĩ này: "Không đúng, vậy thì tại sao chứ?"
Sau lần đầu tiên thử nghiệm thất bại, Diệp Nguyên Dục chưa chạy lại lần hai mà chọn nghỉ ngơi hồi sức, nhớ lại thời gian chênh lệch của lần thử vừa rồi và âm thầm tìm giải pháp xử lý. Bây giờ biết được có đường đi khác, anh ấy lấy thẻ manh mối ra xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng cũng phát hiện ra điều ẩn giấu.
Thấy vậy, Giản Thương tò mò thò đầu qua: "Ủa má?" Cậu ta cũng móc thẻ của mình ra lật ra mặt sau: "Đây là bản vẽ mạch điện à?" Sau đó cậu ta lại tức giận nói: "Bắt nạt tôi học khối xã hội đấy à? Sao phức tạp quá vậy?"
"Nhìn như này sao biết là thang máy được?"
Diệp Nguyên Dục thản nhiên đáp: "Có thể lên tầng sử dụng đường dây điện..."
Hạng Thần cũng tới gần quan sát rồi đồng thanh mở miệng với Giản Thương: "Trừ thang máy ra thì không còn gì khác nữa."
Ba người nhìn nhau lom lom một hồi rồi Giản Thương hỏi: "Đi không?"
Diệp Nguyên Dục cất luôn cái thẻ vào túi: "Không đi."
Đúng lúc này, người chạy thang cuốn trước đó đã lên được mười mấy bậc rồi nên anh ấy đi tới chà thẻ chạy lên luôn, mang theo vẻ quyết tâm muốn giành chiến thắng.
Giản Thương sững người một lúc mới phản ứng được. Cậu ta lầm bầm một câu: "Hiếu thắng đến thế là cùng."
Hạng Thần bật cười: "Tôi cũng học xã hội nên thôi vậy." Sau đó anh ấy nhìn theo bóng lưng Diệp Nguyên Dục trước mặt rồi bắt đầu điều chỉnh hơi thở. Trong ánh mắt bình thường luôn dịu dàng nay cũng dâng trào ý chí chiến đấu.
Giản Thương nhìn bọn họ sau đó bỗng cười rộ lên: "Chương trình này chơi vui ghê."
Cậu ta không hề biết rằng dưới ống kính, ánh mắt của mình cũng rất nghiêm túc.
[A a a! Ai có thể hiểu được? Đây chính là nguyên nhân mấu chốt khiến tôi thích chương trình này!!!]
[Tôi không hiểu lắm. Sao Diệp Nguyên Dục lại không đi vậy?]
[Tôi cũng khó hiểu. Thật ra thì thử thách này khó ở chỗ suy nghĩ. Mà bây giờ bọn họ đã biết hướng suy nghĩ rồi, phản ứng cũng nhanh nhạy mà. Với chỉ số thông minh của bọn họ thì hẳn là có thể giải quyết được bài Vật lý cấp hai chứ. Sao lại không đi vậy?]
[Tôi biết này, xem mấy tập là hiểu mấy người này ngay. Mặc dù lúc bình thường người này còn chó hơn kẻ kia nhưng bọn họ vẫn có kiêu ngạo của chính mình. Diệp Thần nhìn thấy số 100 rồi mới phát hiện ra manh mối nên đã tự giác tránh đi luôn.]
[Cả Hạng Luật và Giản Bảo đều nói mình học xã hội nhưng thật ra đây là kiến thức Vật lý cấp hai. Với chỉ số thông minh của bọn họ thì sao có thể bó tay được? Chẳng qua là bọn họ muốn nghiêm túc cạnh tranh mà thôi.]
[Nhìn một cái là biết người của chúng ta rồi. Tôi phải dùng năng lực của bản thân để đánh bại bạn. Nếu chưa thắng thì tôi sẽ tiếp tục cố gắng!]
[Tôi nghe xong thấy máu nóng sôi trào là sao ấy nhỉ?]
[Ba đại lão đã đốt nhiệt tình vậy rồi sao có thể không sôi trào được chứ? Tôi cảm thấy lần này bọn họ sẽ thành công.]
[Các đại lão đã nghiêm túc rồi. Số 100 sắp gặp nguy hiểm.]
[Chúng ta phải hiểu một điều rằng người có thể kích thích ham muốn đấu tranh của ba đại lão chắc chắn cũng là một đại lão! Mọi người nhìn lại mà xem ban đầu ba người kia ung dung tự tại biết bao kìa.]
[Ha ha ha, tôi chờ được xem cảnh bọn họ giở trò với nhau lắm rồi. Chắc chắn cảnh tượng đó sẽ rất thú vị. Tổ chương trình à, nhớ sắp xếp cho bọn họ hợp tác nhé!]
[Tôi dám chắc số 100 là người của . Ha ha ha, tổ chương trình đổi cả quy tắc vì cô ta!]
[Hả? Đổi quy tắc gì cơ? Tại sao lại đổi quy tắc?]
[Để tôi phổ cập cho mọi người một chút về một trong những truyền thống của chúng ta này. Đó là sửa đổi quy tắc trò chơi.]
[Người bình thường chơi trò chơi sẽ bị trò chơi quật ngã. Còn đám học sinh xuất sắc chơi trò chơi thì sẽ quật ngã trò chơi. Tổ chương trình muốn duy trì chương trình này và gia tăng tỷ lệ người xem thì chỉ còn một cách là ngáng chân đám đại lão nhiều hơn chút để bọn họ nhức đầu thôi.]
[Thế nên bọn họ định làm khó chị gái số 100 như thế nào đây?]
[Há há há há, bây giờ không còn là bọn họ làm khó chị gái số 100 nữa mà là chị gái số 100 làm khó bọn họ thì có. Không ổn rồi, cười chết tôi.]
[??? Xảy ra chuyện gì vậy?]
[Qua phòng livestream của mấy người Dư Thần mà xem kìa. Tổ chương trình bị chị gái số 100 đùa xoay như chong chóng rồi.]
Sau khi lấy lại tinh thần, Giản Thương quay sang muốn nói với Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần rằng hình như Khương Ngữ hôm nay khang khác. Chỉ là bây giờ vẫn đang trong quá trình quay phim nên lời của cậu ta vừa ra khỏi miệng đã biến thành câu nghi vấn: "Manh mối của chị ta khác chúng ta hả?" Sau đó cậu ta lại đoán: "Chẳng lẽ manh mối còn chia nam nữ nữa à?" Một giây sau, ánh mắt cậu ta dõi thẳng vào nữ sinh đang xếp hàng sau lưng, sau đó quyết đoán loại bỏ suy nghĩ này: "Không đúng, vậy thì tại sao chứ?"
Sau lần đầu tiên thử nghiệm thất bại, Diệp Nguyên Dục chưa chạy lại lần hai mà chọn nghỉ ngơi hồi sức, nhớ lại thời gian chênh lệch của lần thử vừa rồi và âm thầm tìm giải pháp xử lý. Bây giờ biết được có đường đi khác, anh ấy lấy thẻ manh mối ra xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng cũng phát hiện ra điều ẩn giấu.
Thấy vậy, Giản Thương tò mò thò đầu qua: "Ủa má?" Cậu ta cũng móc thẻ của mình ra lật ra mặt sau: "Đây là bản vẽ mạch điện à?" Sau đó cậu ta lại tức giận nói: "Bắt nạt tôi học khối xã hội đấy à? Sao phức tạp quá vậy?"
"Nhìn như này sao biết là thang máy được?"
Diệp Nguyên Dục thản nhiên đáp: "Có thể lên tầng sử dụng đường dây điện..."
Hạng Thần cũng tới gần quan sát rồi đồng thanh mở miệng với Giản Thương: "Trừ thang máy ra thì không còn gì khác nữa."
Ba người nhìn nhau lom lom một hồi rồi Giản Thương hỏi: "Đi không?"
Diệp Nguyên Dục cất luôn cái thẻ vào túi: "Không đi."
Đúng lúc này, người chạy thang cuốn trước đó đã lên được mười mấy bậc rồi nên anh ấy đi tới chà thẻ chạy lên luôn, mang theo vẻ quyết tâm muốn giành chiến thắng.
Giản Thương sững người một lúc mới phản ứng được. Cậu ta lầm bầm một câu: "Hiếu thắng đến thế là cùng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạng Thần bật cười: "Tôi cũng học xã hội nên thôi vậy." Sau đó anh ấy nhìn theo bóng lưng Diệp Nguyên Dục trước mặt rồi bắt đầu điều chỉnh hơi thở. Trong ánh mắt bình thường luôn dịu dàng nay cũng dâng trào ý chí chiến đấu.
Giản Thương nhìn bọn họ sau đó bỗng cười rộ lên: "Chương trình này chơi vui ghê."
Cậu ta không hề biết rằng dưới ống kính, ánh mắt của mình cũng rất nghiêm túc.
[A a a! Ai có thể hiểu được? Đây chính là nguyên nhân mấu chốt khiến tôi thích chương trình này!!!]
[Tôi không hiểu lắm. Sao Diệp Nguyên Dục lại không đi vậy?]
[Tôi cũng khó hiểu. Thật ra thì thử thách này khó ở chỗ suy nghĩ. Mà bây giờ bọn họ đã biết hướng suy nghĩ rồi, phản ứng cũng nhanh nhạy mà. Với chỉ số thông minh của bọn họ thì hẳn là có thể giải quyết được bài Vật lý cấp hai chứ. Sao lại không đi vậy?]
[Tôi biết này, xem mấy tập là hiểu mấy người này ngay. Mặc dù lúc bình thường người này còn chó hơn kẻ kia nhưng bọn họ vẫn có kiêu ngạo của chính mình. Diệp Thần nhìn thấy số 100 rồi mới phát hiện ra manh mối nên đã tự giác tránh đi luôn.]
[Cả Hạng Luật và Giản Bảo đều nói mình học xã hội nhưng thật ra đây là kiến thức Vật lý cấp hai. Với chỉ số thông minh của bọn họ thì sao có thể bó tay được? Chẳng qua là bọn họ muốn nghiêm túc cạnh tranh mà thôi.]
[Nhìn một cái là biết người của chúng ta rồi. Tôi phải dùng năng lực của bản thân để đánh bại bạn. Nếu chưa thắng thì tôi sẽ tiếp tục cố gắng!]
[Tôi nghe xong thấy máu nóng sôi trào là sao ấy nhỉ?]
[Ba đại lão đã đốt nhiệt tình vậy rồi sao có thể không sôi trào được chứ? Tôi cảm thấy lần này bọn họ sẽ thành công.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Các đại lão đã nghiêm túc rồi. Số 100 sắp gặp nguy hiểm.]
[Chúng ta phải hiểu một điều rằng người có thể kích thích ham muốn đấu tranh của ba đại lão chắc chắn cũng là một đại lão! Mọi người nhìn lại mà xem ban đầu ba người kia ung dung tự tại biết bao kìa.]
[Ha ha ha, tôi chờ được xem cảnh bọn họ giở trò với nhau lắm rồi. Chắc chắn cảnh tượng đó sẽ rất thú vị. Tổ chương trình à, nhớ sắp xếp cho bọn họ hợp tác nhé!]
[Tôi dám chắc số 100 là người của . Ha ha ha, tổ chương trình đổi cả quy tắc vì cô ta!]
[Hả? Đổi quy tắc gì cơ? Tại sao lại đổi quy tắc?]
[Để tôi phổ cập cho mọi người một chút về một trong những truyền thống của chúng ta này. Đó là sửa đổi quy tắc trò chơi.]
[Người bình thường chơi trò chơi sẽ bị trò chơi quật ngã. Còn đám học sinh xuất sắc chơi trò chơi thì sẽ quật ngã trò chơi. Tổ chương trình muốn duy trì chương trình này và gia tăng tỷ lệ người xem thì chỉ còn một cách là ngáng chân đám đại lão nhiều hơn chút để bọn họ nhức đầu thôi.]
[Thế nên bọn họ định làm khó chị gái số 100 như thế nào đây?]
[Há há há há, bây giờ không còn là bọn họ làm khó chị gái số 100 nữa mà là chị gái số 100 làm khó bọn họ thì có. Không ổn rồi, cười chết tôi.]
[??? Xảy ra chuyện gì vậy?]
[Qua phòng livestream của mấy người Dư Thần mà xem kìa. Tổ chương trình bị chị gái số 100 đùa xoay như chong chóng rồi.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro