Học Bá Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Trap Girl
Còn Đường Khác
Tần Hoàng
2024-07-16 02:56:14
Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Khi Khương Ngữ và Thư Họa rời đi, trợ lý phỏng vấn NPC ở cửa đưa cho họ một thẻ manh mối cỡ B5, nói rõ cửa ải này lấy đoàn đội làm đơn vị.
Bên cạnh thang cuốn có một nhân viên bảo vệ NPC, anh ta chỉ vào máy quẹt thẻ ở thang cuốn cho họ và giải thích: “Đây là máy cảm biến, chỉ cần quẹt mã số của mình lên đó một chút thì đồng hồ sẽ bắt đầu tính giờ, sau đó quẹt thêm một lần trên chiếc máy cảm biến tương tự thì sẽ tính thời gian kết thúc, trong vòng 40 giây thì đủ điều kiện, có thể nhận được điểm tích lũy và manh mối khi qua cửa.”
“Cho nên có thể có người chạy thay.” Thư Họa xắn tay áo, khởi động cổ chân làm nóng người trước khi chạy: “Đại ca, lần này đến lượt tôi gánh team!”
Khương Ngữ nhìn tư thế của cô ta, nghi ngờ nói: “Cô chạy nhanh hả?” Cô nhớ kỹ nữ chính trong sách có sức lực rất lớn, nhưng hình như khả năng chạy bộ cũng không quá nổi bật.
Thư Họa nói: “Tạm được, thỉnh thoảng rèn luyện cơ thể.”
Khương Ngữ: “...”
Điều gì khiến cô ta cảm thấy thỉnh thoảng rèn luyện cơ thể có thể khiêu chiến mốc mà chỉ có sinh viên thể dục mới có thể làm được thế.
Một giây sau Thư Họa nói cho cô đáp án: “Tôi luôn gặp may mắn mà!”
“Nói không chừng tổ chương trình có dấu cơ quan, ví dụ như chạy được nửa đường thì thang cuốn đột nhiên đi lên...”
Khương Ngữ: “...”
Vậy thì thứ tổ chương trình giấu đi không phải cơ quan, là sinh tử quan.
Nhìn biểu cảm của Khương Ngữ, Thư Họa hơi chột dạ, nhưng vẫn giải thích: “Tôi cảm thấy rất ổn mà, nếu không thì làm sao những người có thể lực không tốt qua cửa được? Cũng không thể chặn hết đám học sinh xuất sắc ở chỗ này đâu đúng không, dù sao phần lớn đám học sinh xuất sắc đều chỉ có sức khỏe bình thường.”
“Cho nên tôi cảm thấy mặt ngoài cửa này kiểm tra thể lực, nhưng thực tế có thể là kiểm tra dũng khí và mưu trí, tôi không thể vì mới đầu cảm thấy không làm được đã không làm, cũng nên thử một chút.”
Nói cũng có lý đấy.
“Dù nó không lên, tôi còn có thể ném, bằng vận may của tôi có lẽ đúng lúc thẻ dãy số có thể xẹt qua máy cảm ứng, dù sao quy tắc cũng không nói nhất định phải là bản nhân cầm thẻ trong tay đi quét.”
Khương Ngữ nhìn máy bấm giờ đang nhích từng giây đếm giờ, nghi ngờ có thể tổ chương trình đã nghĩ đến sẽ có loại người kỳ quái như nữ chính.
Thư Họa đưa tay ra: “Nào, đưa thẻ số cho tôi, lần này tôi chạy trước cô, nếu tôi không thể đi lên, ít nhất có thể đưa cô đi.”
Khương Ngữ: “...”
Cô thản nhiên cúi đầu nghiên cứu thẻ manh mối: “Không cần, vẫn là tôi đưa cô đi đi.”
Thư Họa: ???
[Ha ha ha ha... Sao vừa rồi mình không phát hiện chị gái số 99 thú vị như vậy chứ!]
[Buồn cười chết mất, mạch suy nghĩ này cũng tuyệt thật, vậy mà tôi còn cảm thấy rất hợp lý, có thể thực hiện.]
[Ý tưởng ném thẻ số rất phù hợp với cái tính khùm khoằm của , không có sơ hở thì phải tạo sơ hở mà chui.]
[Chị gái số 100 thật sự quá chững chạc, dù sao cũng nên thử một chút chứ, chủ yếu là bạn tôi muốn xem.]
[Bạn tôi cũng muốn xem, muốn xem chị gái số 99 ném thẻ số, ha ha ha...]
[Nhưng câu nói của số 100 có ý gì? Cô ta có thể chạy lên à?]
[Chắc là không đâu, biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc của cô ta vừa rồi rất thật mà.]
Trong suy đoán của mọi người, Khương Ngữ nhìn chằm chằm vào thẻ manh mối không nhúc nhích như đang suy nghĩ điều gì đó, ngay sau đó cô ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía một lượt, nhấc chân đi.
“Này, đại lão, đi đâu đấy?” Thư Họa vội vàng đi theo.
[???? Có kế hoạch rồi à?]
[Đại lão, cô phát hiện cái gì thì chia sẻ một chút đi chứ, sốt ruột gần chết.]
[Không phải số 99 rất biết nói chuyện sao? Mau mau hỏi xem.]
Thư Họa nghĩ sau khi trải qua ải vừa rồi đã quen thân với Khương Ngữ, không còn câu nệ, tò mò hỏi: “Sao thế? Có đường tắt khác sao?”
Khương Ngữ đưa thẻ cho cô ta: "Cũng ẩn giấu manh mối như ở cửa thứ nhất, không thể nói là đường tắt, chỉ có thể nói là mọi con đường đều dẫn tới thành Rome.”
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp cũng trưng bày những manh mối mới do Khương Ngữ phát hiện, quả thực giống như cửa thứ nhất, ngoài địa chỉ thang cuốn lên tầng tiếp theo viết bằng màu vàng trên nền đen, còn có một manh mối khác ẩn giấu trên thẻ manh mối, là một sơ đồ mạch điện khiến người ta hoa mắt được vẽ ở mặt sau giống như hoa văn ẩn, nếu không nhìn kỹ còn tưởng đó là hoa văn vốn có trên giấy.
Ở phía dưới có một dòng ghi chú màu đỏ rất nhỏ: Tri thức có thể bù đắp một số nhược điểm, các bạn có thể lực không tốt có thể thử phương pháp khác.
[Trời, thứ này nhìn thôi đã khiến tôi đau đầu, tôi thà chạy lên cầu thang còn hơn.]
[Chỉ có một sơ đồ mạch điện có thể nhìn ra cái gì chứ? Lên ở đâu, lên bằng cách nào?]
[Mặc dù là sơ đồ mạch điện, có lẽ cũng là manh mối dạng hình ảnh thì sao? Công tắc này đang bật hay tắt, cũng có thể là một mũi tên chỉ thị nhỉ?]
[Cô ấy bước đi chắc chắn như vậy, đừng nói với tôi là cô ta đã giải ra rồi nhá.]
Khi Khương Ngữ và Thư Họa rời đi, trợ lý phỏng vấn NPC ở cửa đưa cho họ một thẻ manh mối cỡ B5, nói rõ cửa ải này lấy đoàn đội làm đơn vị.
Bên cạnh thang cuốn có một nhân viên bảo vệ NPC, anh ta chỉ vào máy quẹt thẻ ở thang cuốn cho họ và giải thích: “Đây là máy cảm biến, chỉ cần quẹt mã số của mình lên đó một chút thì đồng hồ sẽ bắt đầu tính giờ, sau đó quẹt thêm một lần trên chiếc máy cảm biến tương tự thì sẽ tính thời gian kết thúc, trong vòng 40 giây thì đủ điều kiện, có thể nhận được điểm tích lũy và manh mối khi qua cửa.”
“Cho nên có thể có người chạy thay.” Thư Họa xắn tay áo, khởi động cổ chân làm nóng người trước khi chạy: “Đại ca, lần này đến lượt tôi gánh team!”
Khương Ngữ nhìn tư thế của cô ta, nghi ngờ nói: “Cô chạy nhanh hả?” Cô nhớ kỹ nữ chính trong sách có sức lực rất lớn, nhưng hình như khả năng chạy bộ cũng không quá nổi bật.
Thư Họa nói: “Tạm được, thỉnh thoảng rèn luyện cơ thể.”
Khương Ngữ: “...”
Điều gì khiến cô ta cảm thấy thỉnh thoảng rèn luyện cơ thể có thể khiêu chiến mốc mà chỉ có sinh viên thể dục mới có thể làm được thế.
Một giây sau Thư Họa nói cho cô đáp án: “Tôi luôn gặp may mắn mà!”
“Nói không chừng tổ chương trình có dấu cơ quan, ví dụ như chạy được nửa đường thì thang cuốn đột nhiên đi lên...”
Khương Ngữ: “...”
Vậy thì thứ tổ chương trình giấu đi không phải cơ quan, là sinh tử quan.
Nhìn biểu cảm của Khương Ngữ, Thư Họa hơi chột dạ, nhưng vẫn giải thích: “Tôi cảm thấy rất ổn mà, nếu không thì làm sao những người có thể lực không tốt qua cửa được? Cũng không thể chặn hết đám học sinh xuất sắc ở chỗ này đâu đúng không, dù sao phần lớn đám học sinh xuất sắc đều chỉ có sức khỏe bình thường.”
“Cho nên tôi cảm thấy mặt ngoài cửa này kiểm tra thể lực, nhưng thực tế có thể là kiểm tra dũng khí và mưu trí, tôi không thể vì mới đầu cảm thấy không làm được đã không làm, cũng nên thử một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói cũng có lý đấy.
“Dù nó không lên, tôi còn có thể ném, bằng vận may của tôi có lẽ đúng lúc thẻ dãy số có thể xẹt qua máy cảm ứng, dù sao quy tắc cũng không nói nhất định phải là bản nhân cầm thẻ trong tay đi quét.”
Khương Ngữ nhìn máy bấm giờ đang nhích từng giây đếm giờ, nghi ngờ có thể tổ chương trình đã nghĩ đến sẽ có loại người kỳ quái như nữ chính.
Thư Họa đưa tay ra: “Nào, đưa thẻ số cho tôi, lần này tôi chạy trước cô, nếu tôi không thể đi lên, ít nhất có thể đưa cô đi.”
Khương Ngữ: “...”
Cô thản nhiên cúi đầu nghiên cứu thẻ manh mối: “Không cần, vẫn là tôi đưa cô đi đi.”
Thư Họa: ???
[Ha ha ha ha... Sao vừa rồi mình không phát hiện chị gái số 99 thú vị như vậy chứ!]
[Buồn cười chết mất, mạch suy nghĩ này cũng tuyệt thật, vậy mà tôi còn cảm thấy rất hợp lý, có thể thực hiện.]
[Ý tưởng ném thẻ số rất phù hợp với cái tính khùm khoằm của , không có sơ hở thì phải tạo sơ hở mà chui.]
[Chị gái số 100 thật sự quá chững chạc, dù sao cũng nên thử một chút chứ, chủ yếu là bạn tôi muốn xem.]
[Bạn tôi cũng muốn xem, muốn xem chị gái số 99 ném thẻ số, ha ha ha...]
[Nhưng câu nói của số 100 có ý gì? Cô ta có thể chạy lên à?]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Chắc là không đâu, biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc của cô ta vừa rồi rất thật mà.]
Trong suy đoán của mọi người, Khương Ngữ nhìn chằm chằm vào thẻ manh mối không nhúc nhích như đang suy nghĩ điều gì đó, ngay sau đó cô ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía một lượt, nhấc chân đi.
“Này, đại lão, đi đâu đấy?” Thư Họa vội vàng đi theo.
[???? Có kế hoạch rồi à?]
[Đại lão, cô phát hiện cái gì thì chia sẻ một chút đi chứ, sốt ruột gần chết.]
[Không phải số 99 rất biết nói chuyện sao? Mau mau hỏi xem.]
Thư Họa nghĩ sau khi trải qua ải vừa rồi đã quen thân với Khương Ngữ, không còn câu nệ, tò mò hỏi: “Sao thế? Có đường tắt khác sao?”
Khương Ngữ đưa thẻ cho cô ta: "Cũng ẩn giấu manh mối như ở cửa thứ nhất, không thể nói là đường tắt, chỉ có thể nói là mọi con đường đều dẫn tới thành Rome.”
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp cũng trưng bày những manh mối mới do Khương Ngữ phát hiện, quả thực giống như cửa thứ nhất, ngoài địa chỉ thang cuốn lên tầng tiếp theo viết bằng màu vàng trên nền đen, còn có một manh mối khác ẩn giấu trên thẻ manh mối, là một sơ đồ mạch điện khiến người ta hoa mắt được vẽ ở mặt sau giống như hoa văn ẩn, nếu không nhìn kỹ còn tưởng đó là hoa văn vốn có trên giấy.
Ở phía dưới có một dòng ghi chú màu đỏ rất nhỏ: Tri thức có thể bù đắp một số nhược điểm, các bạn có thể lực không tốt có thể thử phương pháp khác.
[Trời, thứ này nhìn thôi đã khiến tôi đau đầu, tôi thà chạy lên cầu thang còn hơn.]
[Chỉ có một sơ đồ mạch điện có thể nhìn ra cái gì chứ? Lên ở đâu, lên bằng cách nào?]
[Mặc dù là sơ đồ mạch điện, có lẽ cũng là manh mối dạng hình ảnh thì sao? Công tắc này đang bật hay tắt, cũng có thể là một mũi tên chỉ thị nhỉ?]
[Cô ấy bước đi chắc chắn như vậy, đừng nói với tôi là cô ta đã giải ra rồi nhá.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro