Học Bá Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Trap Girl
Điểm Số Cuối
Tần Hoàng
2024-07-16 02:56:14
Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Đến vòng thứ hai mọi người đều đã có kinh nghiệm, không báo điểm ngay từ đầu, mà bọn họ trực tiếp thảo luận nên sử dụng bao nhiêu phần trăm điểm để xây dựng “nhóm điểm tích lũy”.
Số 67 tự cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, đắc ý liếc nhìn số 22 một cái, giả vờ giả vịt nói với những thành viên trong nhóm: “Dù sao đây cũng là vòng cuối rồi, nên tôi sẽ cống hiến hết mình cho mọi người, chúng ta hãy đặt toàn bộ điểm vào đi, một trăm phần trăm, thế nào?”
Số 22 và số 23 cũng cho rằng hai người trong nhóm Diệp Nguyên Dục có số điểm cao nhất, nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của số 67, số 22 cười lạnh: “Đúng vậy, vòng cuối cùng rồi, cược hết đi.” Dù sao nếu như bọn họ không thể thắng được thì bọn họ cũng sẽ không để cho số 67 chiếm được tiện nghi.
Các nhóm khác cũng có ý tưởng này, cố gắng giành tối đa lợi thế khi cạnh tranh, sau khi biết mọi chuyện đã được định trước kết quả, người biết bản thân mình không thể chiến thắng cũng đồng ý giúp người khác thành công.
Số 67 không biết là vì sợ bị người ta chỉ trích hay là vì muốn hưởng thụ sự kinh ngạc của mọi người nên lại đề nghị: “Vậy thì chúng ta đừng nói về điểm số nữa, cứ để lại sự bất ngờ đến cuối cùng đi?”
Giang Minh Tuyền ở ngoài phòng quan sát xem các nhóm khác cũng đang cười vô cùng sung sướng như những khán giả kia, đề nghị với đạo diễn: “Vòng này chúng ta cứ công khai đề cử ra bên ngoài đi, nhất định sẽ rất vui.”
[Như vậy xem ra “Full Tune” không phải là “người tốt”, ai cũng dở tệ, chạy nhanh đi, chúng ta cùng chờ mong màn trình diễn của số 67 nhé!]
Số 67 không hề hay biết gì, vẫn còn đang im lặng đắm chìm trong niềm vui sướng khi bản thân sắp trở thành thực tập sinh.
Khi nghe nói sư muội của Diệp Nguyên Dục có tám trăm điểm, anh ta không kìm được mà lộ ra vẻ mặt đắc ý, kết quả lại nghe nói sư đệ kia chỉ có hai trăm điểm, biểu cảm của anh ta cứng lại, buột miệng nói: “Bao nhiêu? Sao có thể thế được?”
Đến khi đã xác định chàng trai đó thực sự chỉ có hai trăm điểm thì sắc mặt anh ta lập tức tái xanh đi: “Mấy người đang đùa tôi à!”
Sư muội của Diệp Nguyên Dục tỏ vẻ bối rối: “Chúng tôi đùa anh? Vì sao chúng tôi lại phải đùa giỡn với anh?”
Số 67 kìm nén cơn tức giận: “Vì sao điểm của mấy người lại thấp như vậy?”
Sư muội nói: “Ha, Diệp Thần nói, ở vòng hai, người có điểm thấp sẽ chiếm ưu thế, vậy nên đàn anh đã lấy hết điểm đi rồi.” Cô ấy nói: “Diệp Thần đã nói chuyện này ở vòng một rồi, à, đúng rồi, lúc đó anh đi rồi nên không nghe thấy.”
Số 67 lại nhìn về phía Khương Ngữ, Khương Ngữ cũng mang vẻ mặt mờ mịt, như thể không hiểu vì sao anh ta lại nhìn cô.
Số 67 nghẹn họng, chỉ cảm thấy tức giận mà không có chỗ trút, nghẹn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.
[Ha ha ha ha, bất ngờ chưa, số 100 có thể nghĩ đến thì sao Diệp Thần lại không nghĩ đến được chứ.]
[Thật sự, thế mà số 67 lại nghi ngờ số 100 lừa dối anh ta? Sao một cô gái ngoan ngoãn như số 100 lại lừa dối anh ta được?]
[Thật sự không có cạm bẫy nào à?]
[Tôi cảm thấy không có, cùng lắm là đôi bên cùng có lợi mà thôi.]
[Ha ha, hay cho câu đôi bên cùng có lợi.]
[Tóm lại là vì bạn xứng đáng, không có mũi khoan thì đừng hòng làm nghề sứ (Nghĩa rộng ra là “liệu sức mà làm”, mũi khoan là một vật dụng vô cùng quan trọng đối với công việc thủ công như làm gốm sứ, cho nên ý của câu này là nếu bạn không có điều kiện hay khả năng để hoàn thành một công việc gì đó thì cũng đừng miễn cưỡng nhận lấy), chỉ số thông minh không phải là thứ mà người khác muốn lừa là lừa được đâu.]
Cuối cùng số 67 đã đóng góp hết tất cả số điểm mà mình có, sau đó buồn bã ra về.
Số 22 và số 23 thấy như vậy thì tâm trạng rất vui vẻ, nhưng với minh chứng mẫu của nhóm này, mọi người cũng phát hiện ra điểm mấu chốt cốt lõi của trò chơi này, số 22 và số 23 nhìn vẻ mặt của Thư Họa, lúc này mới nhận ra từ đầu đến cuối thì những thứ này đều nằm trong sự sắp đặt hoàn hảo của số 100, không khỏi thấy tâm phục khẩu phục: “Số 100 thật lợi hại, có lẽ con hắc mã này sẽ khiến cho mọi người phải ngạc nhiên đến choáng váng.”
Thư Họa kiêu ngạo hất hất cằm: “Chứ sao, đại lão vô cùng lợi hại.”
Vòng thứ hai đều là nhóm ba người, càng không có chuyện gì trì hoãn thêm, chỉ là khi điểm của Thư Họa được đọc lên, mọi người vẫn không khỏi thấy ngạc nhiên.
“Bao nhiêu cơ?” Giản Thương trợn tròn mắt, không thể tin được hỏi lại.
Thư Họa tế nhị lắc lắc túi điểm: “Hai nghìn hai trăm ba mươi chín nha!”
Giản Thương vội vàng hỏi Diệp Nguyên Dục: “Anh Diệp, anh có bao nhiêu điểm?”
Diệp Nguyên Dục liếc nhìn Khương Ngữ, bình tĩnh nói: “Hai nghìn một trăm.” Vốn dĩ anh ấy còn nghĩ sư đệ mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ đến vòng cuối cùng này Khương Ngữ lại còn giữ nhiều điểm như vậy.
Giản Thương cảnh giác nhìn về phía Khương Ngữ: “Chị bao nhiêu điểm, đừng nói với tôi là có ba nghìn nhé!”
[Ha ha ha, đã nhìn ra rồi, Giản Bảo có một sự ám ảnh với số 100, vậy mà lại đoán được là ba nghìn điểm!]
[Cậu bé đáng thương bị sốc đến ngốc luôn rồi, số 22 và số 23 còn có nhiều điểm như vậy, sao có thể chỉ có ba nghìn điểm chứ.]
Khương Ngữ cũng bị cậu ta chọc cười, đôi mắt hoa đào cong lên, nhỏ giọng nói: “Chỉ có hơn một nghìn tám trăm điểm thôi.”
Giản Thương tức giận nói: “Chỉ có? Chị nói cái này mà là chỉ có thôi à? Tôi có hơn một nghìn bảy trăm điểm mà còn nghĩ có thể giành được vị trí đầu tiên đây này!”
Cậu ta nhớ đến cái gì đó, lại hỏi Hạng Thần: “Anh Thần, còn anh thì sao?”
Hạng Thần mỉm cười: “Chưa được một nghìn tám trăm.”
Giản Thương mở to mắt, khiếp sợ nói: “Vậy mà tôi lại là người cuối cùng! Mấy người đúng là một đám hồ ly xảo quyệt!” Vừa nói, cậu ta vừa cầm túi điểm của mình lên, sợ hãi nói: “May mà tôi còn có chút tham vọng muốn giành vị trí thứ nhất nên không để lại quá nhiều cho chị Ngữ, nếu không tôi đã là người bị loại rồi!”
Điểm của cậu ta so với người kế cuối chỉ kém nhau ba trăm điểm.
Đến vòng thứ hai mọi người đều đã có kinh nghiệm, không báo điểm ngay từ đầu, mà bọn họ trực tiếp thảo luận nên sử dụng bao nhiêu phần trăm điểm để xây dựng “nhóm điểm tích lũy”.
Số 67 tự cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, đắc ý liếc nhìn số 22 một cái, giả vờ giả vịt nói với những thành viên trong nhóm: “Dù sao đây cũng là vòng cuối rồi, nên tôi sẽ cống hiến hết mình cho mọi người, chúng ta hãy đặt toàn bộ điểm vào đi, một trăm phần trăm, thế nào?”
Số 22 và số 23 cũng cho rằng hai người trong nhóm Diệp Nguyên Dục có số điểm cao nhất, nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của số 67, số 22 cười lạnh: “Đúng vậy, vòng cuối cùng rồi, cược hết đi.” Dù sao nếu như bọn họ không thể thắng được thì bọn họ cũng sẽ không để cho số 67 chiếm được tiện nghi.
Các nhóm khác cũng có ý tưởng này, cố gắng giành tối đa lợi thế khi cạnh tranh, sau khi biết mọi chuyện đã được định trước kết quả, người biết bản thân mình không thể chiến thắng cũng đồng ý giúp người khác thành công.
Số 67 không biết là vì sợ bị người ta chỉ trích hay là vì muốn hưởng thụ sự kinh ngạc của mọi người nên lại đề nghị: “Vậy thì chúng ta đừng nói về điểm số nữa, cứ để lại sự bất ngờ đến cuối cùng đi?”
Giang Minh Tuyền ở ngoài phòng quan sát xem các nhóm khác cũng đang cười vô cùng sung sướng như những khán giả kia, đề nghị với đạo diễn: “Vòng này chúng ta cứ công khai đề cử ra bên ngoài đi, nhất định sẽ rất vui.”
[Như vậy xem ra “Full Tune” không phải là “người tốt”, ai cũng dở tệ, chạy nhanh đi, chúng ta cùng chờ mong màn trình diễn của số 67 nhé!]
Số 67 không hề hay biết gì, vẫn còn đang im lặng đắm chìm trong niềm vui sướng khi bản thân sắp trở thành thực tập sinh.
Khi nghe nói sư muội của Diệp Nguyên Dục có tám trăm điểm, anh ta không kìm được mà lộ ra vẻ mặt đắc ý, kết quả lại nghe nói sư đệ kia chỉ có hai trăm điểm, biểu cảm của anh ta cứng lại, buột miệng nói: “Bao nhiêu? Sao có thể thế được?”
Đến khi đã xác định chàng trai đó thực sự chỉ có hai trăm điểm thì sắc mặt anh ta lập tức tái xanh đi: “Mấy người đang đùa tôi à!”
Sư muội của Diệp Nguyên Dục tỏ vẻ bối rối: “Chúng tôi đùa anh? Vì sao chúng tôi lại phải đùa giỡn với anh?”
Số 67 kìm nén cơn tức giận: “Vì sao điểm của mấy người lại thấp như vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sư muội nói: “Ha, Diệp Thần nói, ở vòng hai, người có điểm thấp sẽ chiếm ưu thế, vậy nên đàn anh đã lấy hết điểm đi rồi.” Cô ấy nói: “Diệp Thần đã nói chuyện này ở vòng một rồi, à, đúng rồi, lúc đó anh đi rồi nên không nghe thấy.”
Số 67 lại nhìn về phía Khương Ngữ, Khương Ngữ cũng mang vẻ mặt mờ mịt, như thể không hiểu vì sao anh ta lại nhìn cô.
Số 67 nghẹn họng, chỉ cảm thấy tức giận mà không có chỗ trút, nghẹn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.
[Ha ha ha ha, bất ngờ chưa, số 100 có thể nghĩ đến thì sao Diệp Thần lại không nghĩ đến được chứ.]
[Thật sự, thế mà số 67 lại nghi ngờ số 100 lừa dối anh ta? Sao một cô gái ngoan ngoãn như số 100 lại lừa dối anh ta được?]
[Thật sự không có cạm bẫy nào à?]
[Tôi cảm thấy không có, cùng lắm là đôi bên cùng có lợi mà thôi.]
[Ha ha, hay cho câu đôi bên cùng có lợi.]
[Tóm lại là vì bạn xứng đáng, không có mũi khoan thì đừng hòng làm nghề sứ (Nghĩa rộng ra là “liệu sức mà làm”, mũi khoan là một vật dụng vô cùng quan trọng đối với công việc thủ công như làm gốm sứ, cho nên ý của câu này là nếu bạn không có điều kiện hay khả năng để hoàn thành một công việc gì đó thì cũng đừng miễn cưỡng nhận lấy), chỉ số thông minh không phải là thứ mà người khác muốn lừa là lừa được đâu.]
Cuối cùng số 67 đã đóng góp hết tất cả số điểm mà mình có, sau đó buồn bã ra về.
Số 22 và số 23 thấy như vậy thì tâm trạng rất vui vẻ, nhưng với minh chứng mẫu của nhóm này, mọi người cũng phát hiện ra điểm mấu chốt cốt lõi của trò chơi này, số 22 và số 23 nhìn vẻ mặt của Thư Họa, lúc này mới nhận ra từ đầu đến cuối thì những thứ này đều nằm trong sự sắp đặt hoàn hảo của số 100, không khỏi thấy tâm phục khẩu phục: “Số 100 thật lợi hại, có lẽ con hắc mã này sẽ khiến cho mọi người phải ngạc nhiên đến choáng váng.”
Thư Họa kiêu ngạo hất hất cằm: “Chứ sao, đại lão vô cùng lợi hại.”
Vòng thứ hai đều là nhóm ba người, càng không có chuyện gì trì hoãn thêm, chỉ là khi điểm của Thư Họa được đọc lên, mọi người vẫn không khỏi thấy ngạc nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bao nhiêu cơ?” Giản Thương trợn tròn mắt, không thể tin được hỏi lại.
Thư Họa tế nhị lắc lắc túi điểm: “Hai nghìn hai trăm ba mươi chín nha!”
Giản Thương vội vàng hỏi Diệp Nguyên Dục: “Anh Diệp, anh có bao nhiêu điểm?”
Diệp Nguyên Dục liếc nhìn Khương Ngữ, bình tĩnh nói: “Hai nghìn một trăm.” Vốn dĩ anh ấy còn nghĩ sư đệ mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ đến vòng cuối cùng này Khương Ngữ lại còn giữ nhiều điểm như vậy.
Giản Thương cảnh giác nhìn về phía Khương Ngữ: “Chị bao nhiêu điểm, đừng nói với tôi là có ba nghìn nhé!”
[Ha ha ha, đã nhìn ra rồi, Giản Bảo có một sự ám ảnh với số 100, vậy mà lại đoán được là ba nghìn điểm!]
[Cậu bé đáng thương bị sốc đến ngốc luôn rồi, số 22 và số 23 còn có nhiều điểm như vậy, sao có thể chỉ có ba nghìn điểm chứ.]
Khương Ngữ cũng bị cậu ta chọc cười, đôi mắt hoa đào cong lên, nhỏ giọng nói: “Chỉ có hơn một nghìn tám trăm điểm thôi.”
Giản Thương tức giận nói: “Chỉ có? Chị nói cái này mà là chỉ có thôi à? Tôi có hơn một nghìn bảy trăm điểm mà còn nghĩ có thể giành được vị trí đầu tiên đây này!”
Cậu ta nhớ đến cái gì đó, lại hỏi Hạng Thần: “Anh Thần, còn anh thì sao?”
Hạng Thần mỉm cười: “Chưa được một nghìn tám trăm.”
Giản Thương mở to mắt, khiếp sợ nói: “Vậy mà tôi lại là người cuối cùng! Mấy người đúng là một đám hồ ly xảo quyệt!” Vừa nói, cậu ta vừa cầm túi điểm của mình lên, sợ hãi nói: “May mà tôi còn có chút tham vọng muốn giành vị trí thứ nhất nên không để lại quá nhiều cho chị Ngữ, nếu không tôi đã là người bị loại rồi!”
Điểm của cậu ta so với người kế cuối chỉ kém nhau ba trăm điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro