Học Bá Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Trap Girl
Hạng Thần Ra Mặt
Tần Hoàng
2024-07-16 02:56:14
Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
“Ha ha, cô nghĩ tôi sẽ nói như vậy sao?”
Triệu Xu Nùng nhìn biểu cảm của cô, cuối cùng cũng tìm lại được sự tức giận:
“Nghĩ đẹp đấy! Cho dù tôi có mấy chục triệu tiền tiêu vặt, tôi cũng sẽ không cho kẻ có lòng tham không đáy như cô một xu nào đâu!”
Khương Ngữ: ”…“
Không phải là quá đau lòng rồi sao, rõ ràng bọn họ đều là bia đỡ đạn, dựa vào đâu cô ta là thiên kim nhà giàu có vòng quan hệ đơn giản, còn cô lại là một con quỷ nghèo khổ kiêm trap girl, tức quá.
Triệu Xu Nùng thoạt nhìn cũng khá tức giận: “Tôi tự hỏi sao cô lại đến đây, hóa ra là đến để thị uy với tôi, cô cũng rất thông minh đấy, biết trước camera thì bọn họ sẽ không tiện đối đầu với cô, lại biết bọn họ đều thích người thông minh nên cả một đoạn thời gian đều cố làm cho mình nổi bật, cô đã nghĩ ra được cái cớ nào để lừa bọn họ chưa?” Cô ta nhớ đến những chuyện mà nhân vật cực phẩm này đã làm trong cuốn sách kia, tức giận rút điện thoại di động ra: “Vốn dĩ tôi muốn chừa cho cô một đường sống, nếu cô vẫn bản tính không đổi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Cô ta lắc lắc điện thoại, lúc này Khương Ngữ mới phản ứng lại được, hóa ra cô ta là người tốt “Rảnh rỗi sinh nông nổi” kia.
Triệu Xu Nùng click mơ album ảnh ra: “Những bài đăng trên chỉ là một phần nhỏ, còn có những thứ thú vị hơn nữa, đây đều là những thứ mà tôi lấy được từ những người đàn ông mà cô đã từng tiếp xúc qua, nói thật, tôi cũng thấy rất khâm phục cô…”
“Giải thích sao đây? Có muốn tôi vạch trần cô ngay bây giờ không?”
Triệu Xu Nùng uy hiếp:
“Kể cả khi bọn họ thích những người thông minh, bọn họ cũng sẽ không tha thứ cho sự lừa dối của cô, đúng chứ?”
Vốn dĩ cô định nói với cô ta là bản thân sẽ không tham gia kỳ tiếp theo của chương trình này nữa, nhưng Khương Ngữ không nói thêm gì cả, mong đợi nhìn cô ta:
“Vậy cô cứ đăng đi.”
Quả nhiên là “Bàn tay vàng” của cô, cô không cần phải chăm sóc mấy cá mà nguyên chủ để lại nữa, cô cũng không cần phải nói lời từ chối với tổ tiết mục bên kia nữa, thật tuyệt.
Nói như vậy, tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết! Tiếp theo chỉ cần chờ đến kỳ hạn hai năm trôi qua rồi ly hôn với Tần Thời Dư là mọi chuyện sẽ ổn thỏa!
Triệu Xu Nùng cho rằng cô bị dọa cho sợ rồi, nhấn mạnh:
“Cô chắc chứ? Chỉ cần cô ly hôn, chuyện của cô và những người khác như thế nào tôi sẽ không quan tâm đến. Cô không nghĩ bản thân còn trẻ mà lại thân bại danh liệt, sau này không thể tiếp tục làm việc nữa sao?”
“Còn về chương trình này, trước đây là do tôi sơ suất, không ngờ cô lại ngu ngốc đến mức dám trực tiếp giả vờ mình là một học sinh xuất sắc, nhưng nếu cô đã kiên trì như vậy thì cứ thử đi, để xem cô có thể tồn tại đến cuối chương trình này không!”
Khương Ngữ còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một giọng nói ôn hòa quen thuộc: “Vốn dĩ tôi nghĩ tổ chương trình “Full Tune” sẽ luôn công bằng và khách quan, thế nhưng không ngờ lại xuất hiện tình huống đe dọa thí sinh thế này.”
Khương Ngữ và Triệu Xu Nùng đều sửng sốt, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hạng Thần không biết đã xuất hiện phía sau bọn họ từ khi nào, dường như anh ấy chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Triệu Xu Nùng, hỏi thẳng Triệu Xu Nùng:
“Không biết Khương Ngữ đã làm gì sai mà cô Triệu lại muốn ngăn cản cô ấy xuất hiện trong chương trình nhỉ?”
Khương Ngữ chớp mắt, mặc dù trong sách Hạng Thần có vẻ dịu dàng và điềm tĩnh, nhưng thực ra anh ấy không phải là loại người quá nhiệt tình đối với người ngoài, vì sao anh ấy lại ra mặt bảo vệ cô?
Có thể bời vì anh ấy là một trong những người trong nhóm nhân vật chính, nên khi Triệu Xu Nùng nghe vậy thì cũng không tức giận mà chỉ nói:
“Chẳng lẽ anh không thấy bài đăng ngày hôm qua sao?”
Nói đến đây, cô ta liếc mắt nhìn Khương Ngữ một cái, cười lạnh nói:
“Ở đây tôi còn có một thứ càng thú vị hơn nữa kìa, anh có muốn xem không?”
Hạng Thần nghe vậy thì nhìn cô ta: “Bài viết hôm qua là do cô đăng sao?”
Khương Ngữ thầm nghĩ, không hổ là luật sư, thật tỉ mỉ và nghiêm cẩn.
Quả nhiên, Hạng Thần nhìn về phía Triệu Xu Nùng:
“Cô Triệu, cô làm thế là đang xâm phạm quyền riêng tư đấy.”
Triệu Xu Nùng mang vẻ mặt “anh đang kể chuyện cười sao” nói:
“Ảnh chụp màn hình các cuộc trò chuyện mà tôi có được đã nhận được sự đồng ý của bọn họ, sao có thể là xâm phạm quyền riêng tư. Hơn nữa, bây giờ là lúc để ý đến chuyện đó sao? Anh có thể rõ ràng tí được không? Anh chưa xem những bản lịch sử trò chuyện đó sao?”
Hạng Thần nói: “Sao tôi biết được những gì mà cô đăng là thật hay giả.”
Triệu Xu Nùng lập tức trở nên tức giận, trừng mắt nói:
“Anh có ý gì? Ý của anh là tôi hãm hại cô ta? Vậy mà anh lại tin cô ta chứ không tin tôi?”
Hạng Thần vẫn mang dáng vẻ ôn hòa như cũ, hỏi lại với giọng điệu ôn hòa:
“Nếu không thì sao?”
“Thứ nhất, tôi và cô Triệu đây không thân thiết; thứ hai, sao cô có thể khiến cho tôi tin một người một chân đạp mấy thuyền sẽ gộp hết tất cả đối tượng mập mờ của người đó vào cùng một nhóm? Thứ ba, tôi tận mắt thấy cô đang áp bức cô ấy; thứ tư, …”
Anh ấy nói tới đây thì nhìn về phía Khương Ngữ.
Khương Ngữ để lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lại nghe Hạng Thần nói tiếp: “Trong một hoàn cảnh bình thường, người làm chuyện trái với lương tâm sẽ không thể nào có dáng vẻ bình tĩnh như thế này được.”
Khương Ngữ: “…”
Cô vẫn cứ có cảm giác anh ấy đang mắng cô mặt dày, nhưng cô không có bằng chứng.
Triệu Xu Nùng nhất thời nghẹn lại, thế mà lại không biết phải phản bác lại như thế nào.
“Ha ha, cô nghĩ tôi sẽ nói như vậy sao?”
Triệu Xu Nùng nhìn biểu cảm của cô, cuối cùng cũng tìm lại được sự tức giận:
“Nghĩ đẹp đấy! Cho dù tôi có mấy chục triệu tiền tiêu vặt, tôi cũng sẽ không cho kẻ có lòng tham không đáy như cô một xu nào đâu!”
Khương Ngữ: ”…“
Không phải là quá đau lòng rồi sao, rõ ràng bọn họ đều là bia đỡ đạn, dựa vào đâu cô ta là thiên kim nhà giàu có vòng quan hệ đơn giản, còn cô lại là một con quỷ nghèo khổ kiêm trap girl, tức quá.
Triệu Xu Nùng thoạt nhìn cũng khá tức giận: “Tôi tự hỏi sao cô lại đến đây, hóa ra là đến để thị uy với tôi, cô cũng rất thông minh đấy, biết trước camera thì bọn họ sẽ không tiện đối đầu với cô, lại biết bọn họ đều thích người thông minh nên cả một đoạn thời gian đều cố làm cho mình nổi bật, cô đã nghĩ ra được cái cớ nào để lừa bọn họ chưa?” Cô ta nhớ đến những chuyện mà nhân vật cực phẩm này đã làm trong cuốn sách kia, tức giận rút điện thoại di động ra: “Vốn dĩ tôi muốn chừa cho cô một đường sống, nếu cô vẫn bản tính không đổi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Cô ta lắc lắc điện thoại, lúc này Khương Ngữ mới phản ứng lại được, hóa ra cô ta là người tốt “Rảnh rỗi sinh nông nổi” kia.
Triệu Xu Nùng click mơ album ảnh ra: “Những bài đăng trên chỉ là một phần nhỏ, còn có những thứ thú vị hơn nữa, đây đều là những thứ mà tôi lấy được từ những người đàn ông mà cô đã từng tiếp xúc qua, nói thật, tôi cũng thấy rất khâm phục cô…”
“Giải thích sao đây? Có muốn tôi vạch trần cô ngay bây giờ không?”
Triệu Xu Nùng uy hiếp:
“Kể cả khi bọn họ thích những người thông minh, bọn họ cũng sẽ không tha thứ cho sự lừa dối của cô, đúng chứ?”
Vốn dĩ cô định nói với cô ta là bản thân sẽ không tham gia kỳ tiếp theo của chương trình này nữa, nhưng Khương Ngữ không nói thêm gì cả, mong đợi nhìn cô ta:
“Vậy cô cứ đăng đi.”
Quả nhiên là “Bàn tay vàng” của cô, cô không cần phải chăm sóc mấy cá mà nguyên chủ để lại nữa, cô cũng không cần phải nói lời từ chối với tổ tiết mục bên kia nữa, thật tuyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói như vậy, tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết! Tiếp theo chỉ cần chờ đến kỳ hạn hai năm trôi qua rồi ly hôn với Tần Thời Dư là mọi chuyện sẽ ổn thỏa!
Triệu Xu Nùng cho rằng cô bị dọa cho sợ rồi, nhấn mạnh:
“Cô chắc chứ? Chỉ cần cô ly hôn, chuyện của cô và những người khác như thế nào tôi sẽ không quan tâm đến. Cô không nghĩ bản thân còn trẻ mà lại thân bại danh liệt, sau này không thể tiếp tục làm việc nữa sao?”
“Còn về chương trình này, trước đây là do tôi sơ suất, không ngờ cô lại ngu ngốc đến mức dám trực tiếp giả vờ mình là một học sinh xuất sắc, nhưng nếu cô đã kiên trì như vậy thì cứ thử đi, để xem cô có thể tồn tại đến cuối chương trình này không!”
Khương Ngữ còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một giọng nói ôn hòa quen thuộc: “Vốn dĩ tôi nghĩ tổ chương trình “Full Tune” sẽ luôn công bằng và khách quan, thế nhưng không ngờ lại xuất hiện tình huống đe dọa thí sinh thế này.”
Khương Ngữ và Triệu Xu Nùng đều sửng sốt, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hạng Thần không biết đã xuất hiện phía sau bọn họ từ khi nào, dường như anh ấy chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Triệu Xu Nùng, hỏi thẳng Triệu Xu Nùng:
“Không biết Khương Ngữ đã làm gì sai mà cô Triệu lại muốn ngăn cản cô ấy xuất hiện trong chương trình nhỉ?”
Khương Ngữ chớp mắt, mặc dù trong sách Hạng Thần có vẻ dịu dàng và điềm tĩnh, nhưng thực ra anh ấy không phải là loại người quá nhiệt tình đối với người ngoài, vì sao anh ấy lại ra mặt bảo vệ cô?
Có thể bời vì anh ấy là một trong những người trong nhóm nhân vật chính, nên khi Triệu Xu Nùng nghe vậy thì cũng không tức giận mà chỉ nói:
“Chẳng lẽ anh không thấy bài đăng ngày hôm qua sao?”
Nói đến đây, cô ta liếc mắt nhìn Khương Ngữ một cái, cười lạnh nói:
“Ở đây tôi còn có một thứ càng thú vị hơn nữa kìa, anh có muốn xem không?”
Hạng Thần nghe vậy thì nhìn cô ta: “Bài viết hôm qua là do cô đăng sao?”
Khương Ngữ thầm nghĩ, không hổ là luật sư, thật tỉ mỉ và nghiêm cẩn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, Hạng Thần nhìn về phía Triệu Xu Nùng:
“Cô Triệu, cô làm thế là đang xâm phạm quyền riêng tư đấy.”
Triệu Xu Nùng mang vẻ mặt “anh đang kể chuyện cười sao” nói:
“Ảnh chụp màn hình các cuộc trò chuyện mà tôi có được đã nhận được sự đồng ý của bọn họ, sao có thể là xâm phạm quyền riêng tư. Hơn nữa, bây giờ là lúc để ý đến chuyện đó sao? Anh có thể rõ ràng tí được không? Anh chưa xem những bản lịch sử trò chuyện đó sao?”
Hạng Thần nói: “Sao tôi biết được những gì mà cô đăng là thật hay giả.”
Triệu Xu Nùng lập tức trở nên tức giận, trừng mắt nói:
“Anh có ý gì? Ý của anh là tôi hãm hại cô ta? Vậy mà anh lại tin cô ta chứ không tin tôi?”
Hạng Thần vẫn mang dáng vẻ ôn hòa như cũ, hỏi lại với giọng điệu ôn hòa:
“Nếu không thì sao?”
“Thứ nhất, tôi và cô Triệu đây không thân thiết; thứ hai, sao cô có thể khiến cho tôi tin một người một chân đạp mấy thuyền sẽ gộp hết tất cả đối tượng mập mờ của người đó vào cùng một nhóm? Thứ ba, tôi tận mắt thấy cô đang áp bức cô ấy; thứ tư, …”
Anh ấy nói tới đây thì nhìn về phía Khương Ngữ.
Khương Ngữ để lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lại nghe Hạng Thần nói tiếp: “Trong một hoàn cảnh bình thường, người làm chuyện trái với lương tâm sẽ không thể nào có dáng vẻ bình tĩnh như thế này được.”
Khương Ngữ: “…”
Cô vẫn cứ có cảm giác anh ấy đang mắng cô mặt dày, nhưng cô không có bằng chứng.
Triệu Xu Nùng nhất thời nghẹn lại, thế mà lại không biết phải phản bác lại như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro