Học Bá Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Trap Girl
Tự Giao Nộp
Tần Hoàng
2024-07-16 02:56:14
Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Thấy người này không chịu "thừa nhận", Thư Hoạ suy tư: "Chẳng lẽ là mật mã?" Cô ta nhớ ngay đến tấm thẻ manh mối mình và Khương Ngữ tìm được trong thang máy, thế là vội vàng lấy ra hỏi: "Đại lão, mật mã trên thẻ manh mối là bao nhiêu vậy? Ấy cha, anh đừng chạy mà!"
Hoá ra nhân lúc Thư Hoạ mất tập trung, anh thợ điện co giò chạy biến. Thư Hoạ phản ứng cực nhanh giơ tay ra chụp một cái nhưng lại chỉ túm được cái tua vít và một đoạn dây trong tay người ta.
Cô ta bối rối nhìn thứ trong tay một hồi rồi mới như bừng tỉnh hiểu ra: "Hoá ra cái câu "Cô là thổ phỉ đấy à?" kia là để nhắc nhở tôi phải cướp mới lấy được!" Sau đó cô ta hưng phấn nói với Khương Ngữ: "Đại lão, tôi lấy được manh mối rồi!"
Thấy vậy, Khương Ngữ im lặng quay sang nhìn dì nhân viên dọn vệ sinh trước mặt.
Dì nhân viên chứng kiến toàn bộ quá trình Thư Hoạ dây dưa với anh thợ điện, lại nghĩ mặc dù cô gái trước mắt mình nãy giờ chưa nói gì nhưng thái độ rất kiên định. Thế là dì kia do dự trong chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định chìa cây chổi ra.
[Há há há há há...]
[Không ổn rồi, tôi cười sắp chết rồi. Nội tâm của dì nhân viên vệ sinh: Đây đúng là thổ phỉ rồi. Dù sao thì cây chổi này cũng chẳng có tác dụng gì với bọn họ, thôi cứ dùng để chuộc người đi.]
[Chẳng phải người tấu hài nhất là số 99 à? Cô ấy trâu bò ghê, vậy thôi cũng tạo nên được một vòng lặp suy luận khép kín hợp lý hoàn hảo!]
[Mặc dù suy nghĩ của cô ấy rất ngoài ý muốn nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy có lý ta? Mùa này chọn số 99 làm trợ lý làm tôi cười chết.]
[Cười đau cả bụng. Mặc dù không biết tổ chương trình đã sửa lại cơ quan gì rồi nhưng rõ ràng là bước đi này của bọn họ đã thành công rực rỡ. Suy nghĩ của số 99 và số 100 bay ra tận Thái Bình Dương rồi.]
[Thật sự rất muốn biết tiếp theo hai cô ấy tìm lời giải kiểu gì.]
Trong màn hình, Khương Ngữ và Thư Hoạ vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu mấy dụng cụ lấy được.
Bọn họ nhìn "bức tường" trước mặt. Đây là một bức tường văn hoá của . Bức tường bên trái cửa kính dán đầy mấy dòng trích dẫn kinh điển như "Ba người đi cùng tất có người là thầy của ta" , "Sự thật luôn chỉ có một mà thôi", "Chỉ cần có thời gian thì không gì là không thể". Còn bức tường bên phải thì là ảnh của các khách mời ở hai mùa đầu tiên của như "Nhân viên ưu tú" và "Đội ngũ xuất sắc nhất".
Hai người chia ra tiến lên thử tìm kiếm manh mối trong những thứ gắn trên tường. Thư Hoạ nói: "Tất cả đều bị dán cố định vào tường." Sau đó cô ta thử gõ gõ "mặt trường", lại nghe thấy tiếng "cộc cộc" phát ra: "Này là gỗ. Có phải công cụ mà NPC cho dùng để phá huỷ cái này không? Có một khoảng trống ở phía sau một trong các khung ảnh thì phải? Cạy ra... Hở? Chúng ta phải cạy khoá hả?"
Thư Hoạ tò mò đi về phía Khương Ngữ đang đứng bất động trước cửa kính rồi nhìn theo tầm mắt cô đến ổ khoá điện tử ở giữa cửa: "Phải dỡ cái này ra hả? Ừm, cũng có thể. Nó vừa không có lỗ khoá vừa không có chỗ bấm mật mã, có lẽ là chỉ còn cách đập đi thôi."
Sau đó Khương Ngữ lại cầm cái tua vít và sợi dây Thư Hoạ giật được của anh thợ điện lên: "Dù sao cũng phải thử một lần..."
[Ha ha ha ha, dùng giọng điệu lịch sự nhất để nói những lời phản nghịch nhất. Rốt cuộc trong nhận thức của mấy người thì là kiểu chương trình gì vậy? Thế mà lại cảm thấy cần phải phá khoá mới qua được cửa nữa chứ.]
[Mau dừng tay! Cạy khoá là phạm luật đấy. Đừng để cả tổ chương trình phải lên đồn uống trà sau khi quay xong.]
[Chị gái ơi, hay là chị đọc thẻ manh mối rồi dùng đầu óc thông minh tuyệt đỉnh của chị nghĩ đi. Cửa này thật sự chẳng liên quan gì đến tua vít với dây thừng đây! Thật đó, tin tôi đi mà!]
[Có khi nào cô ta không biết tổ chương trình sửa cơ quan rồi không? Nếu bộ mặt thật của cô ta mà lộ ra ở chỗ này thì hay lắm đây.]
[Đại lão, tôi đứng về phía cô, cô đừng làm tôi thất vọng nhé!"
[Má, cô ta bắt đầu phá khoá thật kìa!]
Thấy Khương Ngữ thật sự cầm tua vít lên phá khoá thật, khán giả vừa buồn cười vừa cảm thấy sốt ruột thay cho cô.
[Chẳng biết bọn họ sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian vào việc này nữa. Mấy người Diệp Thần và Hạng Luật sắp lên đến nơi rồi kìa!]
[Nhắc mới nhớ, tổ chương trình không cản bọn họ lại à? Hành động này thuộc loại dùng bạo lực phá khoá rồi mà.]
[Cản gì mà cản, đây là khóa điện tử chứ có phải nối cái là xong như mạch điện đâu. Cô ta thất bại là cái chắc.]
[Thật ra nếu bình thường thì vòng vo một hồi cũng qua được thôi. Nhớ hồi mùa thứ nhất cũng có mấy thần tượng đưa ra những ý tưởng rất táo bạo đấy. Chẳng qua hôm nay chị gái này thể hiện nổi bật quá nên mọi người quen với việc cô ta đụng cửa là qua rồi.]
[A a, cái gì mà thể hiện nổi bật chứ? Rõ ràng cửa nào cô ấy cũng đưa ra được câu trả lời, tất nhiên có thể qua cửa rồi.]
[Ủa má ơi cô ấy phá được thật kìa!]
[???]
Thấy người này không chịu "thừa nhận", Thư Hoạ suy tư: "Chẳng lẽ là mật mã?" Cô ta nhớ ngay đến tấm thẻ manh mối mình và Khương Ngữ tìm được trong thang máy, thế là vội vàng lấy ra hỏi: "Đại lão, mật mã trên thẻ manh mối là bao nhiêu vậy? Ấy cha, anh đừng chạy mà!"
Hoá ra nhân lúc Thư Hoạ mất tập trung, anh thợ điện co giò chạy biến. Thư Hoạ phản ứng cực nhanh giơ tay ra chụp một cái nhưng lại chỉ túm được cái tua vít và một đoạn dây trong tay người ta.
Cô ta bối rối nhìn thứ trong tay một hồi rồi mới như bừng tỉnh hiểu ra: "Hoá ra cái câu "Cô là thổ phỉ đấy à?" kia là để nhắc nhở tôi phải cướp mới lấy được!" Sau đó cô ta hưng phấn nói với Khương Ngữ: "Đại lão, tôi lấy được manh mối rồi!"
Thấy vậy, Khương Ngữ im lặng quay sang nhìn dì nhân viên dọn vệ sinh trước mặt.
Dì nhân viên chứng kiến toàn bộ quá trình Thư Hoạ dây dưa với anh thợ điện, lại nghĩ mặc dù cô gái trước mắt mình nãy giờ chưa nói gì nhưng thái độ rất kiên định. Thế là dì kia do dự trong chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định chìa cây chổi ra.
[Há há há há há...]
[Không ổn rồi, tôi cười sắp chết rồi. Nội tâm của dì nhân viên vệ sinh: Đây đúng là thổ phỉ rồi. Dù sao thì cây chổi này cũng chẳng có tác dụng gì với bọn họ, thôi cứ dùng để chuộc người đi.]
[Chẳng phải người tấu hài nhất là số 99 à? Cô ấy trâu bò ghê, vậy thôi cũng tạo nên được một vòng lặp suy luận khép kín hợp lý hoàn hảo!]
[Mặc dù suy nghĩ của cô ấy rất ngoài ý muốn nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy có lý ta? Mùa này chọn số 99 làm trợ lý làm tôi cười chết.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Cười đau cả bụng. Mặc dù không biết tổ chương trình đã sửa lại cơ quan gì rồi nhưng rõ ràng là bước đi này của bọn họ đã thành công rực rỡ. Suy nghĩ của số 99 và số 100 bay ra tận Thái Bình Dương rồi.]
[Thật sự rất muốn biết tiếp theo hai cô ấy tìm lời giải kiểu gì.]
Trong màn hình, Khương Ngữ và Thư Hoạ vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu mấy dụng cụ lấy được.
Bọn họ nhìn "bức tường" trước mặt. Đây là một bức tường văn hoá của . Bức tường bên trái cửa kính dán đầy mấy dòng trích dẫn kinh điển như "Ba người đi cùng tất có người là thầy của ta" , "Sự thật luôn chỉ có một mà thôi", "Chỉ cần có thời gian thì không gì là không thể". Còn bức tường bên phải thì là ảnh của các khách mời ở hai mùa đầu tiên của như "Nhân viên ưu tú" và "Đội ngũ xuất sắc nhất".
Hai người chia ra tiến lên thử tìm kiếm manh mối trong những thứ gắn trên tường. Thư Hoạ nói: "Tất cả đều bị dán cố định vào tường." Sau đó cô ta thử gõ gõ "mặt trường", lại nghe thấy tiếng "cộc cộc" phát ra: "Này là gỗ. Có phải công cụ mà NPC cho dùng để phá huỷ cái này không? Có một khoảng trống ở phía sau một trong các khung ảnh thì phải? Cạy ra... Hở? Chúng ta phải cạy khoá hả?"
Thư Hoạ tò mò đi về phía Khương Ngữ đang đứng bất động trước cửa kính rồi nhìn theo tầm mắt cô đến ổ khoá điện tử ở giữa cửa: "Phải dỡ cái này ra hả? Ừm, cũng có thể. Nó vừa không có lỗ khoá vừa không có chỗ bấm mật mã, có lẽ là chỉ còn cách đập đi thôi."
Sau đó Khương Ngữ lại cầm cái tua vít và sợi dây Thư Hoạ giật được của anh thợ điện lên: "Dù sao cũng phải thử một lần..."
[Ha ha ha ha, dùng giọng điệu lịch sự nhất để nói những lời phản nghịch nhất. Rốt cuộc trong nhận thức của mấy người thì là kiểu chương trình gì vậy? Thế mà lại cảm thấy cần phải phá khoá mới qua được cửa nữa chứ.]
[Mau dừng tay! Cạy khoá là phạm luật đấy. Đừng để cả tổ chương trình phải lên đồn uống trà sau khi quay xong.]
[Chị gái ơi, hay là chị đọc thẻ manh mối rồi dùng đầu óc thông minh tuyệt đỉnh của chị nghĩ đi. Cửa này thật sự chẳng liên quan gì đến tua vít với dây thừng đây! Thật đó, tin tôi đi mà!]
[Có khi nào cô ta không biết tổ chương trình sửa cơ quan rồi không? Nếu bộ mặt thật của cô ta mà lộ ra ở chỗ này thì hay lắm đây.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Đại lão, tôi đứng về phía cô, cô đừng làm tôi thất vọng nhé!"
[Má, cô ta bắt đầu phá khoá thật kìa!]
Thấy Khương Ngữ thật sự cầm tua vít lên phá khoá thật, khán giả vừa buồn cười vừa cảm thấy sốt ruột thay cho cô.
[Chẳng biết bọn họ sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian vào việc này nữa. Mấy người Diệp Thần và Hạng Luật sắp lên đến nơi rồi kìa!]
[Nhắc mới nhớ, tổ chương trình không cản bọn họ lại à? Hành động này thuộc loại dùng bạo lực phá khoá rồi mà.]
[Cản gì mà cản, đây là khóa điện tử chứ có phải nối cái là xong như mạch điện đâu. Cô ta thất bại là cái chắc.]
[Thật ra nếu bình thường thì vòng vo một hồi cũng qua được thôi. Nhớ hồi mùa thứ nhất cũng có mấy thần tượng đưa ra những ý tưởng rất táo bạo đấy. Chẳng qua hôm nay chị gái này thể hiện nổi bật quá nên mọi người quen với việc cô ta đụng cửa là qua rồi.]
[A a, cái gì mà thể hiện nổi bật chứ? Rõ ràng cửa nào cô ấy cũng đưa ra được câu trả lời, tất nhiên có thể qua cửa rồi.]
[Ủa má ơi cô ấy phá được thật kìa!]
[???]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro