Học Bá Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Trap Girl
Vòng Kế Tiếp
Tần Hoàng
2024-07-16 02:56:14
Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Năm phút sau, cửa kính ở một góc nào đó cuối hành lang vang lên một tiếng “tít”, sau đó truyền đến tiếng mở khóa “cành cạch”, Giản Thương dẫn theo đội viên tràn đầy hào hứng vượt qua cửa kính, đầu tiên đi nhìn bên kia thang máy: “Ha ha, lần này chúng ta là thứ… Cái gì?!”
Cậu ta nhìn cửa kính mở rộng bên kia thang máy, vẻ mặt ngơ ngác: “Bọn họ đâu rồi?”
Sau đó tức giận hét to: “Mấy người hợp tác với nhau sau lưng tôi?”
Diệp Nguyên Dục đứng bên ngoài cửa kính trước cầu thang thản nhiên nhìn cậu ta, Giản Thương ngừng một lát: “Lẽ nào là anh Hạng? Anh ấy gian xảo quá đi!”
Giọng nói của Hạng Thần truyền đến từ một hướng khác: “Nói gì tôi đấy?”
Giản Thương trừng to mắt: “Ba người cùng đi ắt có người là thầy của mình, bắt buộc phải có ba người mới đủ, sao hai người bọn họ vượt qua được?” Chẳng lẽ gặp ma rồi!
Khán giả bật cười vì phản ứng của Giản Thương:
[Ha ha ha, tuy tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cậu ấy nhưng vẫn thấy buồn cười quá!]
[Giản Bảo, không trách cậu, không nói cậu nữa, đạo diễn khóc thầm, cô ấy không ngờ mình muốn tạo chướng ngại vật cho số 100 nhưng lại khiến cho số 100 vượt qua nhanh hơn, ha ha ha.]
Vì lời nhắc nhở của Giản Thương “Ba người đi cùng phải có một người làm thầy”, Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần cũng lần lượt cầm lấy chìa khóa, mở khóa điện tử đi vào.
Diệp Nguyên Dục đi tới phía đối diện thấy có một ống dẫn bằng thép không rỉ ở cánh cửa, mặt trên ướt sũng: “Cô ấy dùng nước dẫn điện.”
Hạng Thần nghi ngờ hỏi: “Sao chỗ cô ấy lại có ống dẫn và nước?”
Diệp Nguyên Dục nhìn xung quanh, chỉ vào cái chổi nằm thảm thương trên mặt đất: “Chổi đã bị tháo ra.”
Hạng Thần bật cười: “Một đứa con gái…” Rồi nói tiếp: “Hình như bên chúng ta không có đạo cụ này đúng không?”
Giản Thương suy đoán: “Vì bọn họ có hai người?”
“Tổ chương trình cũng phải chừa cho họ đường lui chứ, lẽ ra phải nghĩ ra điều này sớm hơn chứ, trời ạ, làm mất hứng quá!”
[Giản Bảo đừng nói nữa, nói nữa là đạo diễn khóc thật đấy, ha ha ha.]
[Bọn họ vốn dĩ muốn chặn đường sống của các cô đó, ai ngờ thay đổi dấu vết lại trở thành manh mối cho bọn họ, công cụ bị cướp trở thành sự hỗ trợ tốt nhất.]
[Cũng không hẳn, không nói đến dây dẫn, chổi, cuối cùng ai đó để lại bình nước đang uống dở lại thành công cụ quan trọng nhất, cười chết mất.]
[Ok, xem xong phản ứng của các đại thần rồi thì xem tiếp số 99 và 100, tôi phát hiện ra là điểm gây cười của hôm nay đều từ mấy cô đó, tạo hiệu ứng ngược với các đại thần, phối hợp rất ăn ý.]
Khương Ngữ và Thư Họa được khán giả nhớ mặt đã bắt đầu thử thách phân cảnh thực hành.
Sau đi khi qua cửa kính, họ đi thẳng đến “Căn cứ thực hành” là một phòng hoạt động rộng vài trăm mét vuông, được chia thành nhiều khu vực rộng lớn, có khu vực nhạc lý trưng bày nhạc cụ; có máy chạy bộ, máy nhảy các loại, khu vực thể hình với các dụng cụ luyện tập; còn có trò giải đố Đường Hoa Dung, khóa Lỗ Ban, khối rubik và thậm chí còn có các khu vực mô phỏng đầu tư có rủi ro cao và lợi nhuận cao như vé số và mô phỏng giao dịch đầu tư.
Hai người bước vào trong, loa ở trong phòng bắt đầu thông báo quy định của phân cảnh này: “Chúc mừng mọi người đã đến với phân cảnh thực hành thực chiến của chúng tôi. Trăm nghe không bằng một thấy, hãy sử dụng năng lực bạn có để kiếm được nhiều điểm nhất có thể trong vòng 60 phút để gây ấn tượng với người phỏng vấn.”
“Gây ấn tượng với người phỏng vấn? Cần bao nhiêu điểm chứ?” Thư Họa hỏi.
Khương Ngữ nghĩ một lúc, nói: “Càng nhiều càng tốt hoặc nhiều hơn bọn họ là được.”
Thư Họa suy nghĩ đăm chiêu: “Nên phần cuối này sẽ chia thứ hạng theo điểm.”
Khương Ngữ cũng nghĩ thế, nên cô và Thư Họa đi dọc lối đi và tham quan các khu vực khác nhau.
Phát hiện ra trước mỗi khu vực sẽ có một đề mục tương ứng, dựa vào độ khó dễ sẽ nhận được điểm số nhất định, ví dụ nghe bốn bài hát được trộn lẫn vào nhau sẽ được 30 điểm, mở khóa Lỗ Ban bản nâng cấp sẽ được 30 điểm; nhảy chính xác một bài hát theo máy nhảy sẽ được 30 điểm, thắng một ván cờ tướng với NPC sẽ được 100 điểm, thắng một ván cờ ca-rô được 5 điểm, còn mục khá dễ là hỏi đáp bách khoa toàn thư, trả lời đúng một câu thì được 1 điểm.
Thư Họa nói: “Cảm giác giống như biểu diễn tài năng.”
Khương Ngữ gật đầu, nữ chính luôn là người suy nghĩ thấu đáo, vòng này đúng là để cho mọi người thể hiện sở trường của bản thân, dùng sở trường để đổi điểm, hơn nữa còn kiểm tra trình độ chuyên môn, là công cụ công bằng nhất để hình dung năng lực của mọi người. Xem ra tổ chương trình hot cũng có lí do cả.
Sau khi hiểu rõ quy tắc, hai người quay trở lại cửa, Thư Họa chạy ra ngoài nhìn: “Hình như bọn họ đã đến bước cuối rồi, chúng ta bắt đầu luôn nhỉ?”
“Đi thôi”, Khương Ngữ đặt thẻ số trên đầu đọc thẻ ở cửa.
Đầu đọc thẻ phát ra âm thanh của máy móc điện tử: “Thử thách dành cho người ứng tuyển số 100 đã bắt đầu, số điểm ban đầu là 25 điểm, hãy đưa ra tổng số điểm giành được trong 60 phút, nhắc nhở nhẹ nhàng, nếu quá 60 phút thì toàn bộ số điểm sẽ bị hủy bỏ, xin hãy chú ý thời gian.”
Nhân viên công tác bên cạnh đưa cho Khương Ngữ máy bấm thời gian, đếm ngược 60 phút, Khương Ngữ cất máy bấm thời gian vào túi, đi thẳng về phía máy hỏi đáp bách khoa toàn thư, Thư Họa cũng nhanh chóng quét thẻ số rồi đuổi theo phía sau cô.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của bọn họ, bắt đầu thảo luận về chủ đề của vòng này:
[Vòng này có dễ quá không? Giống kiểu hỏi nhanh đáp nhanh?]
[Cảm giác không hợp lý lắm, với trình độ của những đại lão, dù chia bình quân 10 giây trả lời được 1 câu, 1 phút là 6 câu, 60 phút là 360 câu, là 360 điểm, mà ít nhất cũng mất 20 phút để chơi một ván cờ tướng, một tiếng được nhiều nhất là 300 điểm.]
[Đừng thắc mắc về quy định của chương trình nữa, tổ chương trình của chúng ta liên tiếp lợi dụng sơ hở của các đại lão để loại bỏ họ, sẽ không phạm sai lầm cỏn con như thế đâu.]
Năm phút sau, cửa kính ở một góc nào đó cuối hành lang vang lên một tiếng “tít”, sau đó truyền đến tiếng mở khóa “cành cạch”, Giản Thương dẫn theo đội viên tràn đầy hào hứng vượt qua cửa kính, đầu tiên đi nhìn bên kia thang máy: “Ha ha, lần này chúng ta là thứ… Cái gì?!”
Cậu ta nhìn cửa kính mở rộng bên kia thang máy, vẻ mặt ngơ ngác: “Bọn họ đâu rồi?”
Sau đó tức giận hét to: “Mấy người hợp tác với nhau sau lưng tôi?”
Diệp Nguyên Dục đứng bên ngoài cửa kính trước cầu thang thản nhiên nhìn cậu ta, Giản Thương ngừng một lát: “Lẽ nào là anh Hạng? Anh ấy gian xảo quá đi!”
Giọng nói của Hạng Thần truyền đến từ một hướng khác: “Nói gì tôi đấy?”
Giản Thương trừng to mắt: “Ba người cùng đi ắt có người là thầy của mình, bắt buộc phải có ba người mới đủ, sao hai người bọn họ vượt qua được?” Chẳng lẽ gặp ma rồi!
Khán giả bật cười vì phản ứng của Giản Thương:
[Ha ha ha, tuy tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cậu ấy nhưng vẫn thấy buồn cười quá!]
[Giản Bảo, không trách cậu, không nói cậu nữa, đạo diễn khóc thầm, cô ấy không ngờ mình muốn tạo chướng ngại vật cho số 100 nhưng lại khiến cho số 100 vượt qua nhanh hơn, ha ha ha.]
Vì lời nhắc nhở của Giản Thương “Ba người đi cùng phải có một người làm thầy”, Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần cũng lần lượt cầm lấy chìa khóa, mở khóa điện tử đi vào.
Diệp Nguyên Dục đi tới phía đối diện thấy có một ống dẫn bằng thép không rỉ ở cánh cửa, mặt trên ướt sũng: “Cô ấy dùng nước dẫn điện.”
Hạng Thần nghi ngờ hỏi: “Sao chỗ cô ấy lại có ống dẫn và nước?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Nguyên Dục nhìn xung quanh, chỉ vào cái chổi nằm thảm thương trên mặt đất: “Chổi đã bị tháo ra.”
Hạng Thần bật cười: “Một đứa con gái…” Rồi nói tiếp: “Hình như bên chúng ta không có đạo cụ này đúng không?”
Giản Thương suy đoán: “Vì bọn họ có hai người?”
“Tổ chương trình cũng phải chừa cho họ đường lui chứ, lẽ ra phải nghĩ ra điều này sớm hơn chứ, trời ạ, làm mất hứng quá!”
[Giản Bảo đừng nói nữa, nói nữa là đạo diễn khóc thật đấy, ha ha ha.]
[Bọn họ vốn dĩ muốn chặn đường sống của các cô đó, ai ngờ thay đổi dấu vết lại trở thành manh mối cho bọn họ, công cụ bị cướp trở thành sự hỗ trợ tốt nhất.]
[Cũng không hẳn, không nói đến dây dẫn, chổi, cuối cùng ai đó để lại bình nước đang uống dở lại thành công cụ quan trọng nhất, cười chết mất.]
[Ok, xem xong phản ứng của các đại thần rồi thì xem tiếp số 99 và 100, tôi phát hiện ra là điểm gây cười của hôm nay đều từ mấy cô đó, tạo hiệu ứng ngược với các đại thần, phối hợp rất ăn ý.]
Khương Ngữ và Thư Họa được khán giả nhớ mặt đã bắt đầu thử thách phân cảnh thực hành.
Sau đi khi qua cửa kính, họ đi thẳng đến “Căn cứ thực hành” là một phòng hoạt động rộng vài trăm mét vuông, được chia thành nhiều khu vực rộng lớn, có khu vực nhạc lý trưng bày nhạc cụ; có máy chạy bộ, máy nhảy các loại, khu vực thể hình với các dụng cụ luyện tập; còn có trò giải đố Đường Hoa Dung, khóa Lỗ Ban, khối rubik và thậm chí còn có các khu vực mô phỏng đầu tư có rủi ro cao và lợi nhuận cao như vé số và mô phỏng giao dịch đầu tư.
Hai người bước vào trong, loa ở trong phòng bắt đầu thông báo quy định của phân cảnh này: “Chúc mừng mọi người đã đến với phân cảnh thực hành thực chiến của chúng tôi. Trăm nghe không bằng một thấy, hãy sử dụng năng lực bạn có để kiếm được nhiều điểm nhất có thể trong vòng 60 phút để gây ấn tượng với người phỏng vấn.”
“Gây ấn tượng với người phỏng vấn? Cần bao nhiêu điểm chứ?” Thư Họa hỏi.
Khương Ngữ nghĩ một lúc, nói: “Càng nhiều càng tốt hoặc nhiều hơn bọn họ là được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư Họa suy nghĩ đăm chiêu: “Nên phần cuối này sẽ chia thứ hạng theo điểm.”
Khương Ngữ cũng nghĩ thế, nên cô và Thư Họa đi dọc lối đi và tham quan các khu vực khác nhau.
Phát hiện ra trước mỗi khu vực sẽ có một đề mục tương ứng, dựa vào độ khó dễ sẽ nhận được điểm số nhất định, ví dụ nghe bốn bài hát được trộn lẫn vào nhau sẽ được 30 điểm, mở khóa Lỗ Ban bản nâng cấp sẽ được 30 điểm; nhảy chính xác một bài hát theo máy nhảy sẽ được 30 điểm, thắng một ván cờ tướng với NPC sẽ được 100 điểm, thắng một ván cờ ca-rô được 5 điểm, còn mục khá dễ là hỏi đáp bách khoa toàn thư, trả lời đúng một câu thì được 1 điểm.
Thư Họa nói: “Cảm giác giống như biểu diễn tài năng.”
Khương Ngữ gật đầu, nữ chính luôn là người suy nghĩ thấu đáo, vòng này đúng là để cho mọi người thể hiện sở trường của bản thân, dùng sở trường để đổi điểm, hơn nữa còn kiểm tra trình độ chuyên môn, là công cụ công bằng nhất để hình dung năng lực của mọi người. Xem ra tổ chương trình hot cũng có lí do cả.
Sau khi hiểu rõ quy tắc, hai người quay trở lại cửa, Thư Họa chạy ra ngoài nhìn: “Hình như bọn họ đã đến bước cuối rồi, chúng ta bắt đầu luôn nhỉ?”
“Đi thôi”, Khương Ngữ đặt thẻ số trên đầu đọc thẻ ở cửa.
Đầu đọc thẻ phát ra âm thanh của máy móc điện tử: “Thử thách dành cho người ứng tuyển số 100 đã bắt đầu, số điểm ban đầu là 25 điểm, hãy đưa ra tổng số điểm giành được trong 60 phút, nhắc nhở nhẹ nhàng, nếu quá 60 phút thì toàn bộ số điểm sẽ bị hủy bỏ, xin hãy chú ý thời gian.”
Nhân viên công tác bên cạnh đưa cho Khương Ngữ máy bấm thời gian, đếm ngược 60 phút, Khương Ngữ cất máy bấm thời gian vào túi, đi thẳng về phía máy hỏi đáp bách khoa toàn thư, Thư Họa cũng nhanh chóng quét thẻ số rồi đuổi theo phía sau cô.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của bọn họ, bắt đầu thảo luận về chủ đề của vòng này:
[Vòng này có dễ quá không? Giống kiểu hỏi nhanh đáp nhanh?]
[Cảm giác không hợp lý lắm, với trình độ của những đại lão, dù chia bình quân 10 giây trả lời được 1 câu, 1 phút là 6 câu, 60 phút là 360 câu, là 360 điểm, mà ít nhất cũng mất 20 phút để chơi một ván cờ tướng, một tiếng được nhiều nhất là 300 điểm.]
[Đừng thắc mắc về quy định của chương trình nữa, tổ chương trình của chúng ta liên tiếp lợi dụng sơ hở của các đại lão để loại bỏ họ, sẽ không phạm sai lầm cỏn con như thế đâu.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro