Fan chạy hết rồ...
2024-08-20 07:11:28
Khi giao diện app được bật lên, Lâm Tri Hạ đã bị đứng hình mất vài phút. Cậu thật sự sốc, sốc tới nỗi nói không thành lời.
Mắt cậu trợn tròn, miệng thì há to, hai tay run lẩy bẩy như người có bệnh. Giận xanh người là có thật không phải đùa đâu.
Giọng nói cậu cất lên run run pha chút nghi hoặc: "Cái...cái gì vậy! Fan của ông đây chạy đâu hết rồi???"
Tình huống bây giờ cũng dễ hiểu thôi không phải sao.
Lâm Tri Hạ đã bỏ viết truyện mấy năm nay, cũng đã đại chiến mỏ hỗn với đám fan của mình một trận nảy lửa 'ngươi sống thì ta chết'. Họ không bỏ chạy mà còn ở lại mới là chuyện lạ ấy.
Giây phút này Lâm Tri Hạ thật sự muốn sụp đổ rồi, cậu muốn chửi thề, muốn hét thật lớn.
Cuối cùng suy đi tính lại cậu vẫn quyết định chửi trong im lặng, bây giờ mà hét lớn thì không bị cả trọ dí đánh cho ra bã mới hay đấy. Có thằng ngu mới đi làm chuyện điên rồ này.
Còn nhớ một khoảng huy hoàng trước đây, số fan của Lâm Tri Hạ lên đến con số năm mươi nghìn người, hiện giờ con số ấy chỉ còn ba nghìn không trăm linh bảy...là ba nghìn không trăm linh bảy đó hu hu.
"Con mẹ nó, ông đây không muốn tiếp tục cố gắng nữa. Ai cố gắng thì làm chó."
Giây sau đó: "Gâu gâu."
Mất mặt có là gì cơ chứ! Có ăn được đâu. Nghĩ lại bản thân Lâm Tri Hạ thật sự là quỷ nghèo, không cố gắng thì đợi ngày hít nhang đi!
Quả thật đây là một câu chuyện buồn, cơ mà vẫn còn hên chán. Không phải Lâm Tri Hạ vẫn còn ba nghìn không trăm linh bảy fan sao, cũng đáng để hi vọng mà...
Lâm Tri Hạ vực dậy tâm trạng, cậu quyết tâm sẽ cố gắng kéo lại số độc giả ban đầu, quyết tâm sống tích đức bằng cách không viết thể loại não tàn nữa.
Thế giới bỗng chốc như trở nên tươi mới hơn, xung quanh như tỏa ra ánh sáng màu hồng - đó chính là ánh sáng của tình yêu. Lâm Tri Hạ ngay lập tức nảy ra một suy nghĩ có tính quyết định.
"Quyết định rồi mình sẽ viết thể loại yêu đương thanh xuân vườn trường, đừng hòng ai chửi mắng mình viết thể loại não tàn nữa!"
Lâm Tri Hạ thầm cảm thấy lòng mình như nở hoa, vài tia vui sướng cũng hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai ấy. Cậu vui không phải vì lí do gì to lớn, vui vì bản thân vẫn còn ba nghìn không trăm linh bảy fan. Không có fan thì có dán nó mới đọc truyện cậu, có khi nó còn chả thèm ấy.
Hiện giờ trong đầu cậu nảy ra 7749 ý tưởng, kiểu nam nữ chính nào cũng có thể xuất hiện. Lần này Lâm Tri Hạ quyết không đi vào vết xe cũ, nữ chính và nam chính lần này chắc chắn là có não, cậu có thể dùng tính mạng để đảm bảo.
Sau một hồi dùng hết trí thông minh của mình để suy nghĩ thì cậu cuối cùng cũng đưa ra được một cái tên truyện - tên là 'Yêu em bốn mùa'.
Ừ thì...nghe hơi quê nhưng không phải cũng rất lãng mạn hay sao? Như cái tên thì nam chính mùa nào cũng yêu nữ chính, ý ở đây là họ yêu nhau suốt đời đó!
"Mình quả là thông minh, trí thông minh này mà dừng lại ở đây thì nhân loại sẽ phải hối hận cho coi." Vừa nói còn vừa cười như thằng ngốc, nếu có ai ở gần đó thì họ chắc chắn muốn đưa cậu vào viện.
Lâm Tri Hạ quyết định lấy tên nhân vật nam chính là Phó Sơn Thành. Đúng vậy chính là tên của ông chú nào đó, cậu quyết hành Phó Sơn Thành trong tác phẩm của mình.
"Không hành được anh ở ngoài đời thì tôi hành anh trong truyện, tôi sẽ cho anh bị nữ chính đá không thương tiếc."
Phó Sơn Thành mà biết thì cậu coi như xong đời, nhưng cũng chả lo vì ông chú đó đời nào lại đi đọc ba cái thể loại này. Dao diện thế kia thì không đời nào có chuyện này được...
Chính Lâm Tri Hạ sẽ không thể nào ngờ tới, Phó Sơn Thành cũng là một trong số những người theo dõi của cậu. Chuyến này chắc chắn sẽ có chuyện thú vị xảy ra rồi!
Sau một hồi lâu soạn bản thảo, cuối cùng chương một của truyện 'yêu em bốn mùa' của Lâm Tri Hạ đã chính thức trình làng.
Đăng tải xong chương một cậu thư thả mà chờ phản hồi từ độc giả thân yêu của mình. Trong lòng cũng có nhiều thấp thỏm, cậu sợ truyện flop cũng sợ độc giả không còn nhớ tới mình.
Trái lại với những lo sợ ấy, chương một của truyện 'yêu em bốn mùa' vừa lên sóng thì đã nhận được nhiều bình luận tích cực. Dưới phần bình luận fan cứng của cậu đã tràn vào đánh giá năm sao nhiều vô kể.
"Oa, cuối cùng Hạ đại thần cũng quay lại rồi!"
"Tôi thật sự đã chờ ngày này lâu lắm rồi, mau đá đít anti fan đi đại thần ơi!"
"Hạ đại nhân mau đến chiếm top bảng xếp hạng nào!"
"Gì vậy! Không phải nói bỏ nghề rồi sao? Thật sự là mặt dày, cút đi!"
"..."
Vô số những bình luận được hiện ra, khen có nhưng chửi cũng có. Bọn họ chửi cậu mặt dày, chửi cậu không biết xấu hổ, nhưng mà...đó lại là sự thật.
Biết sao được, mặt dày thì mới kiếm được cơm có hiểu không!
Lâm Tri Hạ sau đó cũng chả thèm quan tâm nữa, cậu cư nhiên vứt điện thoại sang một bên rồi đi ngủ để mặc họ muốn bình luận gì thì bình luận đó.
Mắt cậu trợn tròn, miệng thì há to, hai tay run lẩy bẩy như người có bệnh. Giận xanh người là có thật không phải đùa đâu.
Giọng nói cậu cất lên run run pha chút nghi hoặc: "Cái...cái gì vậy! Fan của ông đây chạy đâu hết rồi???"
Tình huống bây giờ cũng dễ hiểu thôi không phải sao.
Lâm Tri Hạ đã bỏ viết truyện mấy năm nay, cũng đã đại chiến mỏ hỗn với đám fan của mình một trận nảy lửa 'ngươi sống thì ta chết'. Họ không bỏ chạy mà còn ở lại mới là chuyện lạ ấy.
Giây phút này Lâm Tri Hạ thật sự muốn sụp đổ rồi, cậu muốn chửi thề, muốn hét thật lớn.
Cuối cùng suy đi tính lại cậu vẫn quyết định chửi trong im lặng, bây giờ mà hét lớn thì không bị cả trọ dí đánh cho ra bã mới hay đấy. Có thằng ngu mới đi làm chuyện điên rồ này.
Còn nhớ một khoảng huy hoàng trước đây, số fan của Lâm Tri Hạ lên đến con số năm mươi nghìn người, hiện giờ con số ấy chỉ còn ba nghìn không trăm linh bảy...là ba nghìn không trăm linh bảy đó hu hu.
"Con mẹ nó, ông đây không muốn tiếp tục cố gắng nữa. Ai cố gắng thì làm chó."
Giây sau đó: "Gâu gâu."
Mất mặt có là gì cơ chứ! Có ăn được đâu. Nghĩ lại bản thân Lâm Tri Hạ thật sự là quỷ nghèo, không cố gắng thì đợi ngày hít nhang đi!
Quả thật đây là một câu chuyện buồn, cơ mà vẫn còn hên chán. Không phải Lâm Tri Hạ vẫn còn ba nghìn không trăm linh bảy fan sao, cũng đáng để hi vọng mà...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tri Hạ vực dậy tâm trạng, cậu quyết tâm sẽ cố gắng kéo lại số độc giả ban đầu, quyết tâm sống tích đức bằng cách không viết thể loại não tàn nữa.
Thế giới bỗng chốc như trở nên tươi mới hơn, xung quanh như tỏa ra ánh sáng màu hồng - đó chính là ánh sáng của tình yêu. Lâm Tri Hạ ngay lập tức nảy ra một suy nghĩ có tính quyết định.
"Quyết định rồi mình sẽ viết thể loại yêu đương thanh xuân vườn trường, đừng hòng ai chửi mắng mình viết thể loại não tàn nữa!"
Lâm Tri Hạ thầm cảm thấy lòng mình như nở hoa, vài tia vui sướng cũng hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai ấy. Cậu vui không phải vì lí do gì to lớn, vui vì bản thân vẫn còn ba nghìn không trăm linh bảy fan. Không có fan thì có dán nó mới đọc truyện cậu, có khi nó còn chả thèm ấy.
Hiện giờ trong đầu cậu nảy ra 7749 ý tưởng, kiểu nam nữ chính nào cũng có thể xuất hiện. Lần này Lâm Tri Hạ quyết không đi vào vết xe cũ, nữ chính và nam chính lần này chắc chắn là có não, cậu có thể dùng tính mạng để đảm bảo.
Sau một hồi dùng hết trí thông minh của mình để suy nghĩ thì cậu cuối cùng cũng đưa ra được một cái tên truyện - tên là 'Yêu em bốn mùa'.
Ừ thì...nghe hơi quê nhưng không phải cũng rất lãng mạn hay sao? Như cái tên thì nam chính mùa nào cũng yêu nữ chính, ý ở đây là họ yêu nhau suốt đời đó!
"Mình quả là thông minh, trí thông minh này mà dừng lại ở đây thì nhân loại sẽ phải hối hận cho coi." Vừa nói còn vừa cười như thằng ngốc, nếu có ai ở gần đó thì họ chắc chắn muốn đưa cậu vào viện.
Lâm Tri Hạ quyết định lấy tên nhân vật nam chính là Phó Sơn Thành. Đúng vậy chính là tên của ông chú nào đó, cậu quyết hành Phó Sơn Thành trong tác phẩm của mình.
"Không hành được anh ở ngoài đời thì tôi hành anh trong truyện, tôi sẽ cho anh bị nữ chính đá không thương tiếc."
Phó Sơn Thành mà biết thì cậu coi như xong đời, nhưng cũng chả lo vì ông chú đó đời nào lại đi đọc ba cái thể loại này. Dao diện thế kia thì không đời nào có chuyện này được...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính Lâm Tri Hạ sẽ không thể nào ngờ tới, Phó Sơn Thành cũng là một trong số những người theo dõi của cậu. Chuyến này chắc chắn sẽ có chuyện thú vị xảy ra rồi!
Sau một hồi lâu soạn bản thảo, cuối cùng chương một của truyện 'yêu em bốn mùa' của Lâm Tri Hạ đã chính thức trình làng.
Đăng tải xong chương một cậu thư thả mà chờ phản hồi từ độc giả thân yêu của mình. Trong lòng cũng có nhiều thấp thỏm, cậu sợ truyện flop cũng sợ độc giả không còn nhớ tới mình.
Trái lại với những lo sợ ấy, chương một của truyện 'yêu em bốn mùa' vừa lên sóng thì đã nhận được nhiều bình luận tích cực. Dưới phần bình luận fan cứng của cậu đã tràn vào đánh giá năm sao nhiều vô kể.
"Oa, cuối cùng Hạ đại thần cũng quay lại rồi!"
"Tôi thật sự đã chờ ngày này lâu lắm rồi, mau đá đít anti fan đi đại thần ơi!"
"Hạ đại nhân mau đến chiếm top bảng xếp hạng nào!"
"Gì vậy! Không phải nói bỏ nghề rồi sao? Thật sự là mặt dày, cút đi!"
"..."
Vô số những bình luận được hiện ra, khen có nhưng chửi cũng có. Bọn họ chửi cậu mặt dày, chửi cậu không biết xấu hổ, nhưng mà...đó lại là sự thật.
Biết sao được, mặt dày thì mới kiếm được cơm có hiểu không!
Lâm Tri Hạ sau đó cũng chả thèm quan tâm nữa, cậu cư nhiên vứt điện thoại sang một bên rồi đi ngủ để mặc họ muốn bình luận gì thì bình luận đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro