Học cách hôn
Tiểu A Tiền
2025-02-26 01:15:08
"Em không thích." Thẩm Quý Hoà lập tức hiểu được ý tứ trong biểu cảm của Hạ Vân Chi.Hạ Vân Chi miễn cưỡng cười một cái: "Em thích.""Em thích dữ luôn."Thẩm Quý Hoà: "...... em cất con dao vừa sắc vừa dài đó rồi mình nói chuyện tiếp.""Em có cầm đâu!""Con mắt em còn sắc hơn dao nữa."Hạ Vân Chi: "..."Cái tên Thẩm Quý Hoà siêu ngu ngốc này, nhảy số nhanh khi không cần, mà khi cần nhanh nhạy lại đần độn không nói nổi.Ban đêm.Bất ngờ.Tại sao bốn chữ này có thể kinh khủng khiếp như vậy khi được cô ghép lại với nhau?Thẩm Quý Hoà —— đừng nói bà cố nội này là thẳng nữ thật?Hạ Vân Chi vốn tràn đầy tự tin sẽ câu được Thẩm Quý Hoà mà giờ đây lại có chút do dư. Nàng thật sự nghi ngờ và do dự."Còn em." Thẩm Quý Hoà tò mò hỏi, "Em muốn tặng thứ gì?"Mọi sự lãng mạn, ái muội, những ý nghĩ kiều diễm nóng bỏng rồi những bong bóng tình yêu màu hồng chíu chíu gì đó đã tan biến hết rồi, mất tiêu.Hạ Vân Chi phun ra một hàng chữ: "Chị thấy bàn tay em không?"Thẩm Quý Hoà gật đầu.Hạ Vân Chi muốn nhẹ nhàng vỗ vào mặt Thẩm Quý Hoà để cảnh cáo, nhưng sau khi nàng đưa lòng bàn tay lại gần cô, Thẩm Quý Hoà đã nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay nàng như một bé cún bự lông xù."Sờ sờ?" Thẩm Quý Hoà hỏi, "Phần thưởng này rất đặc biệt."Tâm trạng xấu hổ và buồn bực của Hạ Vân Chi đột nhiên được xoa dịu. Chồi non đang giương nanh múa vuốt đột nhiên nở rộ những đoá hoa nhỏ xinh.Không muốn rút tay về, đầu ngón tay của Hạ Vân Chi nhẹ nhàng lướt qua bên má của Thẩm Quý Hoà."A Anh." Nàng khẽ khàng, "A Anh."Đã nhiều năm rồi Thẩm Quý Hoà không nghe thấy cái tên này.Huyền Anh là nhũ danh của cô, do Thẩm Tú Lan đặt, đây là một cái tên bắt nguồn từ mùa đông. Còn Thẩm Kỳ gọi là Đổng Tả. Khi hai người bị đưa đi, cũng không thể gọi bằng tên thật, vì vậy a Anh trở thành biệt danh của Thẩm Quý Hoà.Sau khi cô trở về nhà, Thẩm Tú Lan đã ngầm không còn gọi cô bằng cái tên này nữa.Đôi bên đều biết rằng cái tên này đại diện cho quá khứ mà Thẩm Quý Hoà không muốn nhắc lại.Hiện tại.Chỉ là hiện tại.Đột nhiên Thẩm Quý Hoà cảm thấy, đằng sau cái tên này mang theo sự tàn khốc và đau đớn, nhưng đồng thời cũng mang theo một quá khứ gắn kết cô và Hạ Vân Chi. Một quá khứ chỉ thuộc về hai người bọn cô. Những khoảnh khắc cả hai dựa vào nhau để sưởi ấm trong những đêm bị đánh đập, la mắng và những khoảnh khắc lén giấu 5 tệ để mua vài món ăn vặt ngon lành ở tiệm tạp hoá.Hạ Vân Chi của trước đây vẫn luôn như vậy, sẽ ngốc nghếch mà gọi cô, a Anh, a Anh. Hoặc thỉnh thoảng sẽ gọi cô là chị, chị ơi, nghe rất ngoan ngoãn.Thẩm Quý Hoà giơ tay lên, che lấy mu bàn tay của Hạ Vân Chi."Sao đó?" Cô dùng lòng bàn tay ôm ấp lấy sự lạnh lẽo của nàng, "Em muốn gì?"Cô bé Chi Chi tuy hơi ngốc, nhưng cũng rất biết làm nũng, khi đặc biệt muốn hoặc đặc biệt không muốn gì, đều sẽ gọi nhũ danh của Thẩm Quý Hoà, cứ một tiếng lại một tiếng a Anh.Khi còn nhỏ như thế này. Lớn lên cũng thế này.Ánh mắt dịu dàng, kiên nhẫn của Thẩm Quý Hoà nhẹ nhàng bao bọc lấy Hạ Vân Chi, khiến Hạ Vân Chi như bị cuốn vào.Một giọng nói trong đầu nàng hiện lên: Hãy thử xem, Hạ Vân Chi, đánh cược một lần xem. Dù sao người ấy cũng là Thẩm Quý Hoà, cho dù có thua, chỉ cần giả vờ ngốc nghếch là có thể dễ dàng thoát tội.Sau đó, một giọng nói khác vang lên trong đầu nàng, nói rằng: Cô muốn làm hỏng mọi thứ sao, Hạ Vân Chi? Dừng lại và dẹp bỏ những mơ tưởng vô lý đó của cô đi."Chi Chi?"Một tia sáng đột nhiên chiếu vào màn sương bất định.Hạ Vân Chi không còn do dự nữa, tiến lại gần, hơi nhón chân, nghiêng đầu, đối diện với môi của Thẩm Quý Hoà.——?!Thẩm Quý Hoà lui lại một bước.Tâm trí mơ hồ của Hạ Vân Chi cuối cùng cũng trở nên rõ ràng trở lại."Xin lỗi." Nàng rút tay, cúi đầu.Hạ Vân Chi quay người định bỏ đi, nhưng Thẩm Quý Hoà đã nắm lấy cổ tay nàng."......?""Chi Chi, em vừa......""Em không!" Hạ Vân Chi phủ nhận.Thẩm Quý Hoà nhéo nhéo cổ tay nàng, mạch đập của nàng truyền đến thình thịch."Thật sao?" Cô nói một cách thẳng thắn thành khẩn, "Suýt chút nữa tôi tưởng em muốn hôn tôi."Đột nhiên khuôn mặt Hạ Vân Chi đỏ lên."Nằm mơ!"Nàng liền phản bác câu trước của cô, sau đó nói: "Vậy sao khi nãy chị lại trốn? A! Chỉ vậy thôi á? Chị sợ à?!"Hạ Vân Chi nhìn chằm chằm vào Thẩm Quý Hoà, đôi mắt sáng ngời, trong đôi mắt đen nhánh của nàng có một ngọn lửa đang bùng cháy, mà ẩn ý giấu trong đó Thẩm Quý Hoà không thể hiểu được. Mặc dù không hiểu nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào nó.Thẩm Quý Hoà nhẹ giọng nói: "Tôi không."Sợ Hạ Vân Chi thật sự hiểu lầm, cô nghiêm túc giải thích: "Tôi không sợ.""Vậy chị trốn cái gì!"Thẩm Quý Hoà đỏ mặt, quay đầu đi, buông tay Hạ Vân Chi: "Dù sao cũng không phải."Ủa gì đây?Hạ Vân Chi nhìn thấy phản ứng của cô, trái tim vốn đang chìm xuống của nàng đột nhiên mọc ra đôi cánh nhỏ và bay vút lên không trung."Vậy vì gì?" Nàng chủ động, không để Thẩm Quý Hoà chạy trốn, nghiêng người, hơi khom xuống, ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Thẩm Quý Hoà.Thì ra đây là bộ dạng khi Thẩm Quý Hoà xấu hổ sao?Ngay cả khuôn mặt thanh tuấn cũng trở nên thẹn thùng.Giống như có ánh hoàng hôn nơi những ngọn núi xa xa.Hạ Vân Chi nhếch khoé miệng lên, hỏi: "Sao không nói? Tại sao vậy?"Thẩm Quý Hoà muốn chạy trốn.Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm cô muốn chạy trốn khi gặp chuyện.Hạ Vân Chi nắm lấy quần áo cô, ngăn không cho cô rời đi."Nói rõ ràng!"Đây là một cơ hội.Hạ Vân Chi hiểu rõ điều này.Rõ ràng là nàng đang thẩm vấn Thẩm Quý Hoà, nhưng bản thân nàng cũng cảm thấy căng thẳng không kém.Hạ Vân Chi chưa bao giờ có cảm giác như thế này. Chưa bao giờ. Không phải khi đứng trên sân khấu với bên dưới là hàng ngàn khán giả mong đợi, cũng không phải được vây quanh bởi một đoàn làm phim gồm cả trăm người. Chỉ lúc này thôi. Trái tim nàng như một con cá bị lưỡi câu nhỏ siết chặt lấy, vật sắc nhọn ấy đâm vào tim nàng, để lại một lỗ nhỏ. Không đặc biệt đau đớn cũng không chảy máu nhưng khiến hơi thở nàng trở nên gấp gáp. Nỗi đau nơi lỗ nhỏ vẫn đang không ngừng nhắc nhở nàng rằng nàng đang làm một điều khiến nàng sợ hãi.Nếu không thì bỏ qua chuyện này đi? Không hỏi nữa.Trên thực tế, tiếp tục mối quan hệ này vẫn rất tốt.Nàng bắt đầu cảm thấy có chút muốn bỏ cuộc.Đầu ngón tay nắm lấy Thẩm Quý Hoà của Hạ Vân Chi dần mất đi sức lực."..... tôi." Giọng nói của Thẩm Quý Hoà rất chậm, giống như phải tốn rất nhiều công sức mới nói ra được lời này, "Chi Chi, tôi không biết.""Hả?""Hôn môi." Thẩm Quý Hoà cảm thấy khó khăn khi nói ra hai chữ này, "Tôi không biết."Trái tim đang chìm trong mây mù của Hạ Vân Chi đột nhiên xuất hiện cầu vồng.Nàng giả vờ bình tĩnh nói: "Chuyện nhỏ, em cũng không.""A?" Thẩm Quý Hoà nghi ngờ, "Nhưng khi em đóng phim ——""Đều là tá vị.""Tá vị?"Hạ Vân Chi dùng hai tay giữ chặt khuôn mặt Thẩm Quý Hoà, tiến lại gần, dừng lại ở một góc độ với khoảng cách tinh tế vừa phải."Như thế này, gọi là tá vị." Nàng vô cùng lý trí và bình thản phổ cập kiến thức cho cô, "Nói chung, ở góc độ này, nếu nhiếp ảnh gia chụp từ bên cạnh, có thể chụp ra được những bức ảnh mà họ muốn.""......""Thẩm Quý Hoà, mặt chị nóng ghê."Hạ Vân Chi lại tiến gần thêm nữa.Lần này, Thẩm Quý Hoà không trốn nữa, cũng không thể trốn được nữa. Hạ Vân Chi giữ chặt lấy mặt cô."Chị không, em cũng không." Hạ Vân Chi nói, "Muốn học cùng em không?"Nghe có vẻ như đây là cốt truyện kể về hai cô bé mới mười sáu mười bảy tuổi đầu, ngây thơ chưa biết gì hết nhưng lại rất hiếu học, sẽ vì một môn cả hai đều muốn nỗ lực chăm chỉ học nhưng lại cảm thấy bối rối không biết làm sao.Học cùng nhau?Học thế nào?Khi hai đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào nhau, đôi môi được tô màu đỏ tươi mang theo sự can đảm và cám dỗ thận trọng. Người nhận được thử thách thì bình tĩnh, cảm nhận sự mềm mại khác biệt hẳn với mình, để màu đỏ tươi ấy tô điểm bản thân mình.Bàn tay của Hạ Vân Chi dần dần thay đổi từ giữ mặt sang nắm lấy vai của Thẩm Quý Hoà.Thẩm Quý Hoà đưa tay ôm lấy eo Hạ Vân Chi.Chính đôi môi đỏ đã đưa ra đầu lưỡi trước tiên.Giống như đang li.ếm kem.Hạ Vân Chi thật sự rất thích thú khi chơi trò này, nàng rất hưởng thụ cảm giác nhấm nháp Thẩm Quý Hoà.Cho đến khi ——Lực ở eo siết chặt trong chốc lát, Thẩm Quý Hoà mở môi, để cho nàng tấn công, trong khoảnh khắc quấn quýt, cô chuyển từ phòng thủ sang tấn công.Đúng lúc này, Hạ Vân Chi mới nhận ra rằng, người mà nàng đang chơi cùng chính là người có thể liên tục thách thức những giới hạn không thể, người bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với sự k.ích thí.ch của thương tích hay thậm chí là cái chết, người mà sau hàng ngàn lần đau đớn vẫn sẽ một lần lại một lần nữa đứng dậy.Khi cô thực sự khát vọng một điều gì đó từ nàng, nàng hoàn toàn không có khả năng từ chối cô.Lùi lại, lại lùi lại.Bang ——Ngã xuống ghế sofa, lòng bàn tay Thẩm Quý Hoà bảo vệ gáy nàng.Việc học vẫn tiếp tục.Từ ngoài vào trong, từ cạn đến sâu.Cuối cùng, Hạ Vân Chi đầu hàng trước, nàng đánh vào vai Thẩm Quý Hoà, bảo cô buông tay.Thẩm Quý Hoà buông nàng ra.Đôi mắt Hạ Vân Chi đỏ hoe, nàng thở hổn hển, ngực phập phồng, quần áo nàng vẫn nguyên vẹn nhưng trông như thể đã bị lột sạch vậy. Ánh mắt nàng nhìn Thẩm Quý Hoà tràn ngập dục vọng và thoả mãn."Thẩm Quý Hoà." Hạ Vân Chi đá cô một cái, "Chị diễn vừa thôi, đây là không biết của chị hả?"Thẩm Quý Hoà thật sự vô tội."Thật mà." Cô nói, "Đây là bản năng."Để chứng minh bản thân, cô nghiêm túc giải thích: "Em quá mềm mại và ngọt ngào, chưa kể khi tôi hôn em phản ứng của em cũng rất dễ thương. Khi chạm vào đầu lưỡi, em sẽ kéo quần áo của tôi, eo và ngực của em luôn gần sát với tôi, và ——""Chị nín liềng!"Hạ Vân Chi đỏ mặt, lấy tay che môi Thẩm Quý Hoà."Đủ rồi." Nàng không chịu nổi nữa, "Đừng nói nữa."Sự xấu hổ lan toả, ẩn bên dưới thoang thoảng một cảm giác thoả mãn lẫn kiêu ngạo.Thấy chưa.Thẩm Quý Hoà.Chị không thể cưỡng lại được trước mị lực của em.Một mặt, nàng ghét bản thân mình vì đã bộc lộ h.am m.uốn của mình với Thẩm Quý Hoà sau khi đã đắm chìm vào trong đó một cách lộ liễu như vậy, mặt khác, nàng đặc biệt thích Thẩm Quý Hoà bị nàng trêu chọc đến mất kiểm soát như vậy.Chỉ có nàng. Hạ Vân Chi nghĩ rằng chỉ có nàng mới có thể khiến Thẩm Quý Hoà trở nên như thế này.Nàng nhướn mày, nhìn Thẩm Quý Hoà rồi hỏi: "Chúng ta bây giờ vẫn là bạn sao?""Đương nhiên." Sau khi Hạ Vân Chi buông ra, môi Thẩm Quý Hoà đã được tự do trở lại.Hạ Vân Chi muốn tát cho Thẩm Quý Hoà một cái, bắt đầu suy nghĩ xem có phải nàng nên diễn kịch bản 'là bạn nhưng cái gì cũng làm' không."Nếu em không ngại." Thẩm Quý Hoà cẩn thận hỏi ý kiến nàng, "Chúng ta có thể một thêm chữ đằng sau không?"Hạ Vân Chi sửng sốt một lát, sau đó phản ứng rất nhanh.Nàng biết rõ nhưng vẫn trêu chọc Thẩm Quý Hoà."Ồ, bạn thân? Hay bạn cũ?"Thẩm Quý Hoà không còn cách nào khác, đành phải cúi đầu hôn lên ngón tay của nàng đang đùa giỡn nơi cổ áo cô, "Bạn gái, được không em?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro