Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?

Thẩm Quý Hoà, t...

Tiểu A Tiền

2025-02-25 08:17:38

Trong hai năm trở lại đây, Thịnh Minh Thu đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Đăng video trượt tuyết lên các nền tảng lớn có thể đạt được triệu like. Mỗi lần xuất hiện trước công chúng, cô ta luôn mang theo thương phẩm trượt tuyết của nhà mình.Sau biến cố, Thẩm Quý Hoà đã huỷ số điện thoại trước đó và không liên lạc với những người bạn cũ nữa.Bây giờ Hạ Vân Chi lại kêu cô hẹn Thịnh Minh Thu đi ăn cơm......"Tôi không có thông tin liên lạc của cậu ấy." Thẩm Quý Hoà thú nhận."Nhưng em có." Hạ Vân Chi như doraemon vậy đó, chỉ cần Thẩm Quý Hoà cần gì đó nàng đều sẽ có.Thẩm Quý Hoà nghi ngờ nhìn nàng: "Em moi ở đâu đấy?"Hạ Vân Chi: "Cái ánh mắt gì đây! Em kiếm được từ con đường bình thường ok!""Ồ, vậy lúc trước số của tôi em cũng kiếm bằng con đường 'bình thường' à?"Hạ Vân Chi: "...""Mục tiêu khác nhau, chiến thuật khác nhau." Hạ Vân Chi biết mình không thể trốn được chuyện này, nên kéo tay Thẩm Quý Hoà làm nũng, "Ở trong lòng em, sao mà so sánh cô ta với chị được chứ? Thẩm Quý Hoà, chị đừng có ghen mò."Thẩm Quý Hoà: "..."Bà nói gì vậy bà Chi?Ai mà ghen chớ!Người ta chỉ làm rõ vấn đề thôi có được không?Hạ Vân Chi cười thầm, thấy Thẩm Quý Hoà không tiếp tục hỏi chuyện này nữa, liền bảo cô gọi cho Thịnh Minh Thu.Cuộc đầu tiên, Thịnh Minh Thu không tiếp.Hầu hết mọi người đều sẽ không trả lời cuộc gọi từ một số lạ.Hạ Vân Chi ra tay: "Chị gửi tin nhắn cho cô ta, bảo là chị biết về chuyện doping."Thẩm Quý Hoà làm theo.Lúc này, Thịnh Minh Thu chủ động gọi qua.Thẩm Quý Hoà muốn tiếp, nhưng Hạ Vân Chi cản lại và bảo cô đưa điện thoại cho nàng. Nàng hắng giọng, dùng kỹ năng đọc lời thoại thần sầu lẫn khả năng giả giọng đỉnh cout của mình nói chuyện với Thịnh Minh Thu.Mới nói có mấy câu đã câu trúng Thịnh Minh Thu, hẹn xong ngày gặp mặt.Sau khi cúp điện thoại, Hạ Vân Chi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Quý Hoà."Dễ như trở bàn tay." Nàng nhướng mày nhìn Thẩm Quý Hoà, "Sao? Muốn học hỏ?"Thẩm Quý Hoà: "Ảo ma thật sự......"Trước đây, cô chưa bao giờ biết rằng giọng nói của một người có thể thay đổi được như thế."Em dạy cho chị nha."Sau khi Hạ Vân Chi nói xong, liền hướng dẫn Thẩm Quý Hoà tìm vị trí quãng âm giọng của cô, yêu cầu cô liên tục phát ra đơn âm 'ha', từ cao đến thấp để tìm ra những nơi xuất hiện âm thanh khác nhau.Thẩm Quý Hoà là một thiên tài hiếm có trong môn trượt tuyết. Nhưng lại không có miếng thiên phú nào trong việc lồng tiếng. Cô ha cả nửa ngày trời, miệng khô lưỡi khô, không biết có tìm được âm vực khác không mà cái giọng của cô sắp thành con vịt đực rồi.Hạ Vân Chi bị cô chọc cười đến mức run rẩy, chảy cả nước mắt, thấy Thẩm Quý Hoà nhìn mình với ánh mắt ai oán, nàng vội vàng hồng nhan tri kỷ thay Thẩm Quý Hoà thử lại lần nữa. Một tay đặt trên lưng Thẩm Quý Hoà, tay kia đặt lên ngực cô. Tay Hạ Vân Chi cảm nhận rõ ràng một sự mềm mại, nàng cố kìm nén tâm tình sắp phá kén mà ra lại, vô cùng nghiêm túc hướng dẫn Thẩm Quý Hoà thử lại lần nữa.Lòng bàn tay ấn chặt vào ngực và lưng khiến làn da của Thẩm Quý Hoà sau lớp áo nóng bừng lên."Không được." Cô khéo léo đẩy tay Hạ Vân Chi ra, "Chuyện chuyên nghiệp nên để người có chuyên môn làm."Lồng tiếng ư? Cô không hợp.Sợ Hạ Vân Chi lại nhắc chuyện này, Thẩm Quý Hoà lập tức đổi chủ đề."Đã hẹn được cậu ta rồi, sau đó thì sao? Em định làm gì?""Đương nhiên." Hạ Vân Chi cong môi cười, trong mắt lộ ra quyết tâm muốn đạt được mục đích, "Kế hoạch của em là -- -- tuỳ cơ ứng biến."Thẩm Quý Hoà: "...""Khác gì không có kế hoạch?"Hạ Vân Chi cười đến ngã vào lòng cô, "Dù sao kế hoạch cũng không theo kịp biến hoá.""Đến lúc đó, em tìm một chỗ có phòng bí mật. Trước tiên để chị nói chuyện với cô ta trước, em sẽ ở bên cạnh nghe ngóng. Nếu tình huống chưa đến mức không ổn, em sẽ không ra ngoài."Ba ngày sau, Thịnh Minh Thu đã đến đúng như đã hẹn.Từ lúc nhận được tin nhắn, cô ta đã nghĩ là có một tên côn đồ nào đó muốn tống tiền, khi nghe điện thoại thì nghe thấy bên kia muốn được giao dịch trực tiếp.Thịnh Minh Thu đã chuẩn bị một tấm thẻ ngân hàng.Cô ta đã học được điều này từ ba mẹ mình.Trong vài ngày qua, gia đình họ đã phải đối mặt với những người như vậy hai ba lần rồi. Trước tiên là đưa tiền cho chúng, sau lại tìm cách làm chúng câm miệng. Đây là cách an toàn nhất.Chỉ cho tiền không là chưa đủ. Lòng tham của con người là vô tận và khó có thể thoả mãn. Nếu đối phương vẫn luôn cảm thấy không đủ, cô ta sẽ trở nên bị động.Tất nhiên, việc cụ thể cần làm gì còn tuỳ thuộc vào loại bằng chứng mà bên kia có.Thịnh Minh Thu đoán rằng người này được ban tổ chức cuộc thi sắp xếp phụ trách xét nghiệm máu và nước tiểu, tên này có lẽ là vì kiếm không đủ tiền nên mới tiết lộ bí mật để kiếm thêm.Cô ta đã chuẩn bị đầy đủ để giải quyết chuyện này.Theo lý mà nói, ba mẹ cô ta sẽ là người giải quyết những chuyện này. Nhưng gần đây, Thịnh gia lại gặp phiền phức bởi vị đại cổ đông họ Gia, phải bận rộn với chuyện tranh giành quyền lực trong công ty.Cô ta phải nhanh chóng giải quyết mớ hỗn độn này và về quay quảng cáo đồ dùng trượt tuyết mới.Thịnh Minh Thu nghĩ như vậy, đẩy cửa phòng ra.Nụ cười cao ngạo và tự tin vẫn nở trên môi cô ta, cho đến khi nhìn thấy người trong phòng, cô ta cười không nổi nữa."Thịnh Minh Thu, lâu rồi không gặp." Thẩm Quý Hoà như thường mà nói, độ ấm trong mắt cô vẫn hệt như trong trí nhớ của Thịnh Minh Thu.Tâm trí Thịnh Minh Thu có chút hỗn loạn."Thẩm Quý Hoà?""Sao cậu lại ở đây?""Cậu ——""Đừng quá ngạc nhiên." Thẩm Quý Hoà chào hỏi, "Ngồi xuống trước đi. Cậu uống gì thì gọi đi."Quyển thực đơn cực kỳ tinh xảo của quán trà được Thẩm Quý Hoà đẩy qua.Thịnh Minh Thu không có hứng thú thưởng trà.Cô ta yên lặng đứng ở đó, tự cho là mình thông minh, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, nhìn Thẩm Quý Hoà với vẻ hiểu rõ: "Cho nên, hiện tại cậu cảm thấy số tiền lúc trước nhà tôi cho cậu chưa đủ, cho nên mới đến đòi tiền tôi?""......?" Kỹ thuật diễn của Thẩm Quý Hoà không tốt, mỗi một câu nói của Thịnh Minh Thu cô đều hiểu, nhưng ghép lại thì không.Lúc trước đưa tiền không đủ là sao?"Thẩm Quý Hoà, đừng giả ngu." Thịnh Minh Thu nhìn thấy cô thì trong lòng liền tức giận, một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng ả ta, "Không phải cậu chỉ muốn một chút tiền đó thôi sao? Còn tưởng cậu có bao nhiêu thanh cao.""Năm đó, tôi chỉ cầm nhầm ly nước đưa cho cậu. Cậu định dùng thứ đó uy hiếp ba mẹ tôi sao? Thẩm Quý Hoà, cậu thử đưa tay lên ngực rồi tự hỏi xem. Nếu không có tôi và gia đình tôi, cậu nghĩ cậu có thể đi được trên con đường trượt tuyết không?"Thịnh Minh Thu từ trên cao nhìn xuống, "Nếu tôi không chọn cậu trong số các bạn cùng lớp để đi học trượt tuyết cùng tôi, Thẩm Quý Hoà, với hoàn cảnh gia đình cậu, có lẽ cả đời cậu cũng không thể theo con đường tuyết đạo được?"Hạ Vân Chi ẩn nấp sau tấm bình phong hoa văn tối màu phía sau Thẩm Quý Hoà, thân hình hoàn toàn ẩn giấu. Sau khi nghe Thịnh Minh Thu nói như vậy, Hạ Vân Chi thiếu điều muốn xông ra đánh chết ả ta.Thẩm Quý Hoà biết nàng đang ở phía sau mình, âm thầm ra hiệu trấn an nàng.Hạ Vân Chi biết Thẩm Quý Hoà có ý nghĩ riêng, trong lòng hừ một tiếng, chẳng làm gì nữa."Thịnh Minh Thu." Thẩm Quý Hoà ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô ta, "Tôi vẫn luôn coi cậu là bạn."Ít nhất là trước khi ly nước kia được đưa cho cô, cô đã coi Thịnh Minh Thu là một người bạn."Chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi? Gần mười năm. Đây là lần đầu tiên tôi biết hoá ra đây là những gì cậu nghĩ về tôi."Thẩm Quý Hoà thật sự không hiểu. Đôi mắt cô tràn ngập hoang mang, bối rối."Thịnh Minh Thu, từ khi nào cậu thành ra thế này?"Thịnh Minh Thu bị chọc cười, nhưng vừa cười xong, cô ta lại thấy tức giận. Cô ta bước nhanh từ ba bước thành hai bước, tiến về phía trước, không chút do dự đưa tay bóp lấy cổ họng của Thẩm Quý Hoà. Ả ta nhìn chằm chằm vào cô."Trách ai? Đều là lỗi của cậu. Thẩm Quý Hoà, tất cả là lỗi của cậu."Thịnh Minh Thu luôn nhớ rằng cô ta chọn Thẩm Quý Hoà vì cô là người ít chủ động đến gần cô ta để lấy lòng nhất trong số các bạn học. Cô ta muốn học trượt tuyết, nhưng lại cảm thấy buồn chán khi chơi một mình, vì vậy cô ta đã làm nũng với ba mẹ và muốn tìm một người bạn cùng trường để trượt tuyết cùng.Thẩm Quý Hoà là người được cô ta lựa chọn.Cô hẳn là nên ở phía sau cô ta.Nhưng không biết từ khi nào, Thẩm Quý Hoà lại học nhanh hơn cô ta, trượt tuyết giỏi hơn cô ta, thậm chí ngay cả ba mẹ cũng thích cô hơn.Cô ta trở thành người bị Thẩm Quý Hoà bỏ lại, nhưng Thẩm Quý Hoà không biết gì cả, cô ta không thể tức giận với Thẩm Quý Hoà mà chỉ có thể giấu sự đố kỵ trong lòng.Cô ta thường bị chia thành hai nửa, một nửa ấn tượng trước tài năng của Thẩm Quý Hoà, tự hào vì cô tuỳ ý, liều lĩnh như thế nào trên sân đấu, nhưng ở phía sau, cô vẫn luôn lặng lẽ nuông chiều bạn bè. Thịnh Minh Thu nghĩ có vẻ là vì Thẩm Quý Hoà có một cô em gái. Nên cô vẫn luôn quan tâm chăm sóc mọi người, mà người được cô quan tâm chăm sóc lại chính là Thịnh Minh Thu.Còn nửa còn lại thì sao? Lòng căm thù và đố kỵ vẫn tiếp tục bùng cháy trong đêm tối. Cô ta muốn đuổi theo, nhưng Thẩm Quý Hoà chạy nhanh quá, xa quá, cô ta vẫn luôn không đuổi kịp.Chỉ có một cách duy nhất ——Cô ta không có thiên phú, cô ta chỉ có thể gian lận.Lúc đầu, Thịnh Minh Thu rất sợ hãi.Sau đó, khi cô ta phát hiện không ai để ý đến chuyện này, trái tim cô ta dần không vì lo lắng mà đập loạn.Tài năng của Thẩm Quý Hoà không phải một loại gian lận sao? Cô ta tự thuyết phục mình như vậy.Nhờ vào phương pháp gian lận này, Thịnh Minh Thu đã đuổi kịp bạn mình. Cô ta đã cầu nguyện để có thể đánh bại cô trong trận đấu quyết định này và cũng để đánh bại tâm ma đã hành hạ cô ta trong rất nhiều năm qua. Nhưng ai biết rằng sai lầm của ly nước đã thay đổi mọi thứ. Ba mẹ mắng cô ta nhưng vẫn phải thu thập tàn cục cho cô ta.Cô ta muốn nhờ Thẩm Quý Hoà chịu trách nhiệm thay cho cô ta, nhưng may mắn thay ba mẹ cô ta đã giải quyết xong rồi.Ồ. Thì ra Thẩm Quý Hoà cũng chẳng có gì đặc biệt.Cậu ta cũng chỉ là loại người có thể làm tất cả mọi thứ chỉ vì tiền.Sớm biết rằng sẽ như vậy ——Cô ta chỉ cần ném tiền vào mặt Thẩm Quý Hoà, Thẩm Quý Hoà sẽ ngoan ngoãn dâng lên chức vô địch cho cô ta, nhỉ?Thịnh Minh Thu nghĩ rằng nếu Thẩm Quý Hoà không xuất hiện trong cuộc đời của cô ta, hoặc nếu cô ta không chọn Thẩm Quý Hoà trong số các bạn học. Thì cuộc sống của cô ta sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Cô ta tự huyễn hoặc mình.Thẩm Quý Hoà hất tay rồi đẩy Thịnh Minh Thu ra."Đừng có chạm vào tôi." Ánh mắt Thẩm Quý Hoà lạnh lẽo, "Thịnh Minh Thu, cậu có thể hèn nhát đến mức đổ hết lỗi lầm và thất bại của mình lên đầu tôi. Nhưng không cần bịa chuyện về tôi để thoả mãn cảm giác tội lỗi và che lấp nỗi sợ hãi của cậu.""Tôi chưa từng lấy một xu nào của ba mẹ cậu, đã nhiều năm như vậy một xu một hào cũng không." Thẩm Quý Hoà vẫn luôn là đại sứ thương hiệu của Thịnh gia, cô là một người rất biết ơn người khác. Trong suốt sự nghiệp trượt tuyết của mình, cô chỉ nhận tiền thưởng của chính mình, "Cậu vẫn chưa biết sao? Chú và dì tôi mới là người tôi nợ đôi chân này.""Không thể nào ——" Thịnh Minh Thu không thể tin, "Rõ ràng là cậu tự ngã xuống rồi làm mình bị thương ——""Vậy cậu thử hỏi tôi xem? Thẩm Quý Hoà, sao mày lại thành ra thế này?" Thẩm Quý Hoà cười nói, "Đều là lỗi của cậu, Thịnh Minh Thu, tất cả đều là lỗi của cậu. Tôi xin được phép trả câu này lại cho cậu.""Cậu huỷ hoại tôi, cũng lấy được chức vô địch. Rồi sao nữa? Cậu vừa lòng chưa?"Thịnh Minh Thu liên tục lùi lại, hai tay chống vào bàn, suýt nữa làm đổ hoa trang trí tinh xảo trên bàn."Tôi không tin!" Thịnh Minh Thu hét to, "Rõ ràng là tại cậu —— rõ ràng là tại cậu ——""Phải." Thẩm Quý Hoà nhẹ giọng nói, "Cậu hèn nhát đến mức ngay cả nhân sinh thất bại của cậu cậu cũng không dám chịu trách nhiệm, làm sao dám chịu trách nhiệm cho nhân sinh của người khác? Thịnh Minh Thu, chuyện tôi có xuất hiện hay không trong cuộc đời cậu, cậu vẫn đều sẽ đi trên bước đường hôm nay thôi.""Bởi vì tâm cậu còn muốn thối nát hơn so với kỹ năng trượt tuyết của cậu ."Hạ Vân Chi ở sau tấm bình phong nghe thấy điều này thì nhướng mày, thích thú thiếu điều muốn huýt sáo.Từ khi nào mà chó con của nàng mồm mép thế? Chửi hay lắm, mắng ả ta thêm nữa đi, nàng thích.Chỉ là ——Người đầu tiên nhìn thấy một mặt này của Thẩm Quý Hoà lại là Thịnh Minh Thu. Nghĩ đến đây, Hạ Vân Chi lại trở nên không vui.Nếu nàng không vui, thì ai ở đây cũng đừng mong được thoải mái.Nàng đẩy tấm bình phong, từ phía sau đi ra rồi nhìn Thịnh Minh Thu."Tôi có một thương vụ muốn bàn bạc với Thịnh tiểu thư đây, không biết ý Thịnh tiểu thư thế nào?"Thịnh Minh Thu hoàn toàn ngẩn người."Hạ —— Hạ ——""Hạ Vân Chi." Hạ Vân Chi khiêm tốn gật đầu, "Đây là tên tôi." 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?

Số ký tự: 0