Thẳng thắn
Tiểu A Tiền
2025-02-25 22:15:08
Sau khi người phục vụ rời đi, Hạ Vân Chi vẫn cực kỳ cảnh giác mà nhìn xung quanh. Cho dù Thẩm Quý Hoà có chậm hiểu đến đâu, cô cũng có thể cảm nhận được điều gì đó không ổn ở nàng. Cô tiến lên một bước, nắm lấy tay Hạ Vân Chi: "Đi nơi khác nhé?"Mặc dù khu vườn nhỏ này khá xa và yên tĩnh nhưng vẫn có không gian rộng mở, thỉnh thoảng sẽ có nhân viên và khách ghé qua.Hạ Vân Chi nhìn xuống nơi Thẩm Quý Hoà đang nhẹ nhàng kéo mình, im lặng một lát rồi cố gắng thoát ra. Bình thường Thẩm Quý Hoà rất ôn nhu vậy mà giờ này lại có chút khác thường nắm chặt lấy cổ tay nàng, Hạ Vân Chi mím môi, tiến lên một bước, dẫn cô đến phòng nghỉ cho khách của trang viên.Lạch cạch.Cánh cửa đồng khép lại, Hạ Vân Chi khoá chặt. Cửa sổ nhà hướng ra vườn nho ở phía sau trang viên. Đêm đen kịt. Hạ Vân Chi bước tới, kéo rèm lại, che khuất đôi mắt đang nhìn trộm từ bên ngoài cửa sổ.Nàng đứng bên cửa sổ, nửa người dựa vào bệ cửa sổ, thân hình hơi cong, chiếc váy xanh bó sát uốn ra nếp gấp nơi eo và ngực, kéo nàng từ bệ thờ cao xuống phàm trần, trong ánh sáng mờ ảo, có một chút lười biếng và mệt mỏi trong nét mặt nàng."Thẩm Quý Hoà." Nàng lên tiếng trước, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, dường như nếu không chú ý thì sẽ bị gió thổi bay đi mất, hoàn toàn không thể truyền đến tai Thẩm Quý Hoà, "Chị không nên...... đến.""Tại sao?"Hạ Vân Chi không nói gì, ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt cô rồi lại rời đi, giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhưng lại khiến trong lòng nàng gợn sóng không thể không chú ý đến."Tại sao?" Thẩm Quý Hoà lại hỏi."Em thực sự đang trốn tránh tôi." Bây giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn.Hạ Vân Chi cảm thấy hoàn toàn hiện lên cảm giác vô lực, im lặng không nói, nàng nghiêng đầu để sợi tóc phiêu theo gió."Tôi lỡ làm gì sai à?" Thẩm Quý Hoà cần phải xác nhận điều này trước."Không phải." Hạ Vân Chi không chút do dự nói, "Chị không có."Thẩm Quý Hoà cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.Cô bước lên phía trước, đến gần Hạ Vân Chi rồi dừng lại cách nàng 1m. Cô dựa vào tường, trước mặt chỉ có không khí nhưng cô chắc chắn có thể cảm nhận được một khoảng cách vô hình giữa cô và Hạ Vân Chi.Cô nhìn vào khoảng không trống rỗng, rồi nhìn vào mắt Hạ Vân Chi."Vì chuyện của Giang Triều sao?"Khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Vân Chi đột nhiên thay đổi."Con bé kể cho chị nghe?""Không có nói gì hết, tôi đoán." Thẩm Quý Hoà bình tĩnh nói, "Em đi quá đột ngột, sau khi suy nghĩ kỹ lại, đây là lý do hợp lý nhất trong khoảng thời gian gần đây.""Chi Chi, em có hiểu lầm gì không?" Thẩm Quý Hoà thật sự không hiểu, "Giữa tôi và Giang Triều không có gì hết.""Đầu óc của em cũng chưa có đi xa như vậy đâu." Hạ Vân Chi nói.Thẩm Quý Hoà: "Vậy tại sao?"Đầu ngón tay Hạ Vân Chi đang bấu chặt vào mép cửa sổ sau lưng, nàng khẽ nhíu mày nói: "Chị có cân nhắc qua chuyện của Giang Triều chưa?""Ý em là lên tuyển?""Phải."Thẩm Quý Hoà thành thật thú nhận: "Tôi đã nghĩ qua, nhưng vẫn chưa quyết định. Mọi việc đều theo thứ tự trước sau, Chi Chi, tôi hứa sẽ dạy em trượt tuyết, giúp em quay xong bộ phim tiếp theo.""Không có gì cả." Hạ Vân Chi lạnh lùng nói, "Không có một bộ phim nào ở đây cả."Thẩm Quý Hoà sửng sốt."Cho dù là dạy trượt tuyết hay đóng phim, Thẩm Quý Hoà, đều chỉ là cái cớ thôi.""Em đã lừa chị."Thật khó để mở miệng, nhưng cũng thật khó để Hạ Vân Chi mở rộng cửa lòng đã đóng chặt bấy lâu nay của mình, muốn dừng lại nhưng đối với Hạ Vân Chi đây cũng là một chuyện khó khăn không kém. Nàng giống một quả bóng rơi tự do, di chuyển không ngừng theo quỹ đạo hướng tới sự huỷ diệt. Hạ Vân Chi cảm thấy đau lòng, nàng thừa nhận, nàng cần phải thú nhận thêm một lần nữa."Thẩm Quý Hoà, em đã lừa dối chị, em đã lừa dối chị tất cả mọi chuyện.""Bây giờ chị đã hồi phục trở lại, muốn làm gì thì làm. Trở về cung điện của chị đi, lấy lại ngai vàng vốn thuộc về chị đi. Không nên vì em mà......."Thẩm Quý Hoà nhìn thấy mớ chướng ngại chông gai trên mặt đất đột nhiên vỡ tan thành những cục bông mềm mại, nhẹ nhàng tung bay, từng chút từng chút bay thẳng vào trái tim cô.Cô tiến lại gần Hạ Vân Chi.Đứng trước mặt nàng."Chi Chi, em ngốc ghê." Thẩm Quý Hoà cẩn thận móc lấy đầu ngón tay của Hạ Vân Chi, "Nếu không có em, có lẽ tôi sẽ không bao giờ được ngày hôm nay, đã hiểu chưa cô ngốc?"Hạ Vân Chi cúi đầu, để mái tóc dài của mình rũ xuống. Mặc dù vậy, nàng không hề kháng cự lại chuyện Thẩm Quý Hoà lại gần mình. Khi đầu ngón tay mang theo từng nhịp đập của trái tim cô chạm vào làn da nàng, trái tim nàng cũng đập chung từng nhịp, ngực nàng phập phồng trong chốc lát. Nàng cố nhịn xuống cỗ xúc động muốn nắm lại bàn tay cô."Chi Chi?"Thẩm Quý Hoà đột nhiên trở nên rất kiên nhẫn, hoặc nói đúng hơn, cô vốn là một người rất kiên nhẫn.Cô móc ngón út của mình vào ngón út Hạ Vân Chi, nhấc chúng rồi vung lên như một chiếc thuyền đang dạo chơi trên cung trăng ngoài cửa sổ."Chi Chi, nói gì đó đi em. Em đang nghĩ gì? Kể tôi nghe nào, cô bé."Hạ Vân Chi lặng lẽ ngước mắt lên, nghiêng đầu nhìn cô.Đôi mắt nàng hoen ướt mi và lấp lánh ánh nước nơi khoé mắt."Thẩm Quý Hoà." Nàng gọi, "Thẩm Quý Hoà.""Tôi đây.""Thực sự chị không nên đến đây." Nàng lặp lại, "Em đã nhịn rất nhiều rồi.""Sao đó?"Hạ Vân Chi cảm thấy Thẩm Quý Hoà thật sự chưa nghĩ đến phương diện này.Nàng nói rõ lòng mình."Chị biết yêu đương với em sẽ như thế nào không?"Thẩm Quý Hoà rất ít khi nói đùa: "Sẽ thế nào? Tận thế sao? Hay là ngày nào fans của em cũng sẽ cmt cầu cho chúng mình chia tay?"Hạ Vân Chi giơ cánh tay lên rồi thúc vào người cô."Chị thật là ——"Đùa vào lúc nào không á, chỉ toàn làm tim nàng đập loạn nhịp thôi."Tôi đoán là sẽ có rất nhiều người chú ý đến, cũng sẽ có rất nhiều lời bàn tán, hoặc là....." Thẩm Quý Hoà bắt đầu từ một đầu ngón tay, sau đó là toàn bộ và cuối cùng là nắm chặt lấy tay Hạ Vân Chi, "Tôi đoán là em lo lắng tôi không thể nào lên tuyển được."Hơi thở của Hạ Vân Chi ngưng trệ, nàng mắng một câu: "Khi nào mà đầu chị thông minh đột biến vậy, tự nhiên đầu nhảy số nhanh thế?"Thẩm Quý Hoà: "Sắp mất vợ tới nơi rồi, tôi lại không chịu động não suy nghĩ nữa thì thế giới muốn tận thế thật đó em."Thật ra ngay từ đầu Thẩm Quý Hoà cũng không nghĩ ra được.Cho đến khi hai người họ chia tay nhau ở sân bay, rồi cuộc gặp bất ngờ ở vườn hoa vừa rồi, và cho đến khi nàng thừa nhận chuyện này có liên quan đến chuyện của Giang Triều.Mọi thứ kết hợp lại với nhau và trong nháy mắt, cô đã đưa ra được câu trả lời.Hạ Vân Chi sợ hãi.Nhưng cô không sợ vì những hậu quả mang lại chỉ vì mình yêu.Có vận động viên nào trong đội tuyển quốc gia công khai nói mình là người đồng tính không? Thẩm Quý Hoà chưa từng thấy và Hạ Vân Chi cũng vậy.Trước đây nàng chưa từng lo lắng chuyện này, nhưng sự xuất hiện của Giang Triều khiến nàng nhận ra rằng Thẩm Quý Hoà vẫn còn một con đường khác. Một con đường mà trước đây cô không thể bước đi vì bị cản trở, nhưng bây giờ lại có thể đi được một cách dễ dàng. Hạ Vân Chi không muốn vì nàng mà con đường này của cô bị chặt đứt, nhưng nàng không muốn chia tay với Thẩm Quý Hoà. Đây là lần đầu tiên nàng bối rối đến thế và không biết phải làm gì, thế nên nàng đã nhận ngay công việc mà trước đó đã từ chối, cố gắng làm tê liệt bộ não đang hỗn loạn của mình."Em không muốn thế này." Hạ Vân Chi thẳng thắn nói, "Em không muốn chị bởi vì em....." Có đôi lời nàng không thể nói thành lời, dừng một chút, lại nói, "Thẩm Quý Hoà, em sẽ luôn luôn dành cho chị một lời chúc phúc chân thành nhất. Rằng chị luôn có thể làm những gì chị muốn làm."Cho nên nàng hao hết tâm tư để lừa Thẩm Quý Hoà về phía mình, cho cô phục hồi chức năng, giải quyết hết mọi chuyện cho cô. Nàng lo đủ điều, không phải để Thẩm Quý Hoà yêu nàng, mà là để Thẩm Quý Hoà được tự do. Tất nhiên, cũng có đôi chút khát cầu hy vọng được yêu thương và cả sự chú ý của cô. Nhưng những suy nghĩ nhỏ nhặt này luôn phải nhường chỗ cho những điều quan trọng hơn.Hạ Vân Chi là kỵ sĩ của Thẩm Quý Hoà.Nàng phải loại bỏ mọi trở ngại trên con đường theo đuổi ước mơ của công chúa.Nếu cần thiết, thậm chí còn bao gồm cả bản thân nàng nữa.Quyết tâm mạnh mẽ đến mức Hạ Vân Chi nghĩ rằng mình có thể bình tĩnh làm được, nhưng thực tế ——"Có một số lời nghe rất khoa trương, nhưng Thẩm Quý Hoà, em là người duy nhất biết rằng khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của em không phải là buông tay, mà là ——Hạ Vân Chi không nói được. Nàng cụp mắt xuống, hàng mi dài phủ những cái bóng rải rác. Nàng im lặng đến nỗi gần như biến mất.Nàng có thể dùng mọi cách, tốt hay xấu, nhất định sẽ ngăn cản Thẩm Quý Hoà đi con đường này.Có rất nhiều nơi trên thế giới có thể trượt tuyết.Có nhiều địa điểm tổ chức cuộc thi trên thế giới.Thẩm Quý Hoà có thể đi bất cứ nơi nào để giành chức vô địch, nhưng không thể đến một nơi nào đó mà không có nàng.Chỉ cần một suy nghĩ, một khoảnh khắc, đã đủ khiến nàng điên mất.Hạ Vân Chi không muốn để lộ bộ dạng xấu xí của mình trước mặt Thẩm Quý Hoà.Ích kỷ, điên rồ, hỗn loạn.Đây không phải là một nàng muốn cho Thẩm Quý Hoà nhìn thấy.Hạ Vân Chi không thể nói ra những lời này nên nàng dừng lại. Nàng nghe thấy tiếng thở dài bên tai, là Thẩm Quý Hoà.Hạ Vân Chi muốn trốn, nỗi sợ hãi trong lòng lan toả theo mạch máu.Nàng cảm thấy Thẩm Quý Hoà buông tay.Hạ Vân Chi theo bản năng giật lại."Thẩm Quý Hoà, em......"Âm thanh dừng lại.Thẩm Quý Hoà trực tiếp khống chế nàng giữa bản thân và bệ cửa sổ, cánh tay và cơ thể tạo thành một vòng tròn nhỏ bao bọc lấy Hạ Vân Chi.Hạ Vân Chi vẫn đang đi giày cao gót, lớp vải màu xanh lam phập phồng trên ngực nàng.Thẩm Quý Hoà tiến lại gần, cách nàng rất gần."Bây giờ mới biết giữ lấy tôi?" Thẩm Quý Hoà khẽ cười một tiếng, "Hai ngày nay em đã nghĩ những gì?""Không muốn buông, thì nắm chặt lấy."Hạ Vân Chi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin được, trong con ngươi của nàng phản chiếu hình ảnh của Thẩm Quý Hoà, bĩnh tĩnh mà ôn hoà."Chi Chi, tôi sẽ trả lại lời chúc phúc cho em.""Tôi cũng hy vọng em luôn có thể làm được những điều mà em muốn làm."Hơi thở của Hạ Vân Chi dồn dập rồi lại chậm lại, nàng chạm phải ánh mắt của Thẩm Quý Hoà, muốn quay đi, nhưng không thể thoát khỏi một mảnh dịu dàng ôn nhu này. Khoé mắt nàng đau nhức vì chúng lẻn vào."Thẩm Quý Hoà, chuyện em muốn làm cũng chẳng trong sáng gì cho cam.""Chưa kể ——""Sớm hay muộn thì những điều ấy cũng sẽ cản trở những gì chị muốn làm.""Không sao hết." Thẩm Quý Hoà hôn lên khoé mắt nàng, "Tôi tin rằng chúng ta đều nguyện ý nhượng bộ vì nhau.""Em nên tin tưởng tôi nhiều hơn một chút, cũng nên tin tưởng chính mình nhiều hơn một chút.""Em yêu, liệu rằng bây giờ em có thể nói cho tôi biết em đang định làm điều không trong sáng?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro