Từ chối
Tiểu A Tiền
2025-02-25 08:17:38
Trong chớp mắt Thẩm Quý Hòa không tiếc phận mình. Cô bất động thanh sắc nắm chặt lấy tay cầm xe lăn, thần sắc lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào động tĩnh của người trước mắt. Chỉ cần đối phương lộ ra một tia ác ý, cô sẽ trực tiếp đập hộp sữa chua trong tay vào mặt đối phương, sau đó điều khiển xe lăn đâm nàng."Cô theo dõi tôi." Thẩm Quý Hòa chắc chắn mà nói.Thấy cô cảnh giác như vậy, mày liễu dưới vành nón của cô gái cau lại."Lúc trước có người theo dõi cô?"Câu hỏi không có lời hồi đáp."Ai? Họ muốn làm gì cô?"Thẩm Quý Hòa nhìn chằm chằm nàng ba giây, điều khiển xe lăn lùi lại, kéo dài khoảng cách với đối phương."Xin lỗi, tôi hiểu lầm." Thẩm Quý Hòa không còn ý định uống sữa chua nữa, mỉm cười với đối phương rồi quay người rời đi."Cô không hiểu lầm." Cô nàng không đưa tay ngăn cô lại, chỉ đứng đó nói với Thẩm Quý Hòa: "Tôi đi theo cô đến đây."Kítttt— —Tiếng bánh xe cọ sát mạnh với nền xi măng."Cô quá thiếu cảnh giác." Cô gái tự nói: "Như vậy không tốt.""Cô muốn làm gì?" Thẩm Quý Hòa quay người lại."Thẩm Quý Hòa, bây giờ hỏi chuyện này có trễ quá không? Nửa đêm một mình cô đi ra ngoài không mang theo gì cả. Nếu có người muốn tấn công cô thì cô có thể làm được gì? Không chạy được. Kêu cứu đến chết sao?Thẩm Quý Hòa nghĩ người này có bệnh."Tôi không quen cô." Cô lạnh lùng nói: "Vị tiểu thư này, chuyện của tôi không liên quan đến cô.""Nhưng tôi biết cô." Cô gái đi tới, ngồi xổm xuống cách Thẩm Quý Hòa nửa mét, đưa tay cởi xuống khẩu trang cùng nón. Xõa mái tóc dài đã buộc cả ngày, mái tóc đen chảy xuống như lụa, "Cô cũng biết tôi."Khuôn mặt này rất đẹp, trông có vẻ nhàn nhạt, nhưng trang dung sắc sảo vì phân đạm này mà càng thêm nùng diễm phong tình. Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử, Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi*Hạ Vân Chi có khuôn mặt như vậy.Nếu nàng là họa quốc yêu phi, thì có lẽ ai cũng sẽ tiếc hận bản thân mình chẳng phải là hôn quân.Điều khác biệt duy nhất khi Thẩm Quý Hòa search trên di động hôm nay là thần sắc ôn nhu đa tình của nàng, Hạ Vân Chi trước mặt như ánh trăng nơi đêm đông, lạnh đến làm người phải sợ hãi."Hạ tiểu thư ." Thẩm Quý Hòa gọi tên nàng.Ba chữ vừa nói ra, đôi mắt Hạ Vân Chi vốn lãnh đạm lại càng lạnh lẽo hơn. Cảm xúc khó chịu lướt qua khuôn mặt nàng."Cô gọi tôi là gì?"Khi Thẩm Quý Hòa còn nổi tiếng, cô đã tiếp xúc với rất nhiều người trong giới giải trí. Tiểu hoa đang nổi dạo gần đây, Giang Cẩn, từng là đồ đệ của cô. Cô đương nhiên biết trong cái chảo nhuộm màu này có nhiều chuyện độc lạ, trước mắt thì thấy đứng đầu chắc chắn là Hạ Vân Chi này."Hạ lão sư." Thẩm Quý Hòa lựa lời mà nói.Từ Giang Cẩn, Thẩm Quý Hòa biết người trong giới giải trí thường hay xưng hô là lão sư.Không biết cách gọi này có làm cô gái trước mặt hài lòng hay chưa?Nhìn sang, Hạ Vân Chi sắc mặt vẫn lạnh lùng.Nàng hừ một tiếng, vẫn không vui.Ais. Thẩm Quý Hòa nghĩ, cô gái này phiền ghê."Thôi quên đi." Hạ Vân Chi vuốt ngược tóc, "Thẩm Quý Hòa, cô biết lý do vì sao tôi đến đây đúng không?"Thẩm Quý Hòa đoán: "Buổi chiều có cô gái tự xưng là người đại diện của cô gọi cho tôi..."Vừa nghe xong chữ cô, Hạ Vân Chi không thể nén cơn giận tím người nữa mà bùng nổ."Thẩm Quý Hòa, làm huấn luyện viên cho tôi." Nàng chỉ có một mục đích, sau đó đi thẳng vào vấn đề.Đây không phải trò đùa dai.Thẩm Quý Hòa nhìn Hạ Vân Chi, thử thăm dò hỏi: "Cô nghiêm túc?"Hạ Vân Chi nói: "Tôi không nói giỡn."Thật sự kỳ lạ.Thẩm Quý Hòa nhìn một vòng chung quanh, hơi nghiêng người về phía trước, tiến gần nói với Hạ Vân Chi, giọng điệu pha chút tự giễu: "Cô Hạ, cô đang quay tổng nghệ nào hả?"Troll troll Việt Nam? Độc lạ bình dương? Tôn Hoa Sen?Hạ Vân Chi không khỏi bật cười."Tôi nói, tôi không nói đùa."Thoạt nhìn nàng sắp mất sạch hết kiên nhẫn.Thẩm Quý Hòa cũng chẳng vòng vo.Cô khẽ nhếch môi, ngữ khí nhu hòa: "Cô Hạ, tôi cũng chẳng đùa.""Chuyện làm huấn luyện viên này, tôi không làm nổi."Thẩm Quý Hòa không nghĩ tới hôm nay lại có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy.Trên màn ảnh Hạ Vân Chi, sẽ xuất hiện và ngồi xuống trước mặt cô, đề nghị cô làm huấn luyện viên trượt tuyết.Hạ Vân Chi không mù, chẳng lẽ không thấy bộ dáng hiện giờ của cô sao?"Tôi không quan tâm." Hạ Vân Chi khoanh tay trước mặt, chống lên đầu gối đang cong của mình, bướng bỉnh nhìn Thẩm Quý Hòa, "Chỉ muốn cô."Đôi mắt nàng sáng trong, khi nói lời này, như có tia lửa bùng cháy.Thẩm Quý Hòa vô cùng bất lực.Theo những gì cô search trên baidu hôm nay, Hạ Vân Chi lớn hơn cô một chút. Thế nào mà giờ thành một cô bé nũng nịu trước mặt cô thế này? Muốn cái gì nhất định phải đòi cho bằng được. Cô lại nhìn Hạ Vân Chi, nhìn kỹ hơn, cô phát hiện bên dưới vẻ đẹp kinh thế tuyệt diễm là một cỗ đơn thuần sắc bén.Giống trẻ con.Nhất vô hại cũng nhất tàn nhẫn.Thẩm Quý Hòa kiên nhẫn cùng đối phương giải thích: "Hạ lão sư, cô cũng thấy đó, tựa như cô nói, nửa đêm nếu có người muốn hại tôi, tôi chạy cũng không thoát nổi, chỉ có thể gân cổ lên kêu cứu.""Đừng nói chạy, tôi đứng lên còn không nổi.""Cô muốn một người như vậy trở thành huấn luyện viên dạy cô trượt tuyết à. Hạ lão sư, tội gì phải vậy?""Tôi chỉ là một kẻ tàn phế, giúp cô lấy hàng ship thì được, dạy trượt tuyết á? Xin lỗi, không nổi."Những lời này được Thẩm Quý Hòa nói đến vân đạm phong khinh, tựa nước chảy mây trôi, như thể đang nói chuyện thời tiết ngày hôm nay với Hạ Vân Chi, hay bữa tối ăn gì rồi mấy giờ ngủ. Cô gái lóa mắt từng nâng cúp đeo huy chương đứng ở bục giải thưởng trên sân tuyết giờ lại đang ngồi trên xe lăn, đôi chân lại liệt, nhẹ nhàng nhắc lại tao ngộ tệ nhất đời mình bằng thái độ bình thản. Nói xong, cô vẫn còn sức mà cười cười, nói với Hạ Vân Chi: "Hạ lão sư, không còn sớm, mời cô về. Tôi cũng phải về nhà.""Thẩm Quý Hòa!"Hạ Vân Chi tức đến hốc mắt đều đỏ.Thẩm Quý Hòa không hiểu sao tâm trạng của nàng lại dao động như thế."Hạ lão sư?" Cô hơi nghiêng đầu, cảm thấy hoang mang.Hạ Vân Chi không nói một câu, đứng lên, giơ chân đá vào chân Thẩm Quý Hòa. Động tác này quá bất ngờ, làm Thẩm Quý Hòa không kịp trở tay. Bị nàng đá một cái đau đến hít hà một hơi, cau mày đau đớn, khó hiểu mà nhìn Hạ Vân Chi.Hạ Vân Chi cười lạnh một tiếng."Không phải vẫn còn đau sao? Thẩm Quý Hòa, đừng có diễn nữa. Trước khi đến đây, tôi đã tra qua hồ sơ y tế lẫn ghi chép bệnh án của cô. Thẩm Quý Hòa, rõ ràng chỉ cần cô muốn, cô có thể một lần nữa đứng lên."Tại sao lại không dạy tôi trượt tuyết."Thẩm Quý Hòa ngơ ngẩn trước sự có chuẩn bị mà đến của đối phương."Nói đi." Hạ Vân Chi từ trên cao nhìn xuống cô, "Cô còn chưa hoàn toàn trở thành một kẻ què, càng không phải người câm."Thẩm Quý Hòa đau đầu.Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ được một vấn đề."Hạ lão sư, nhất định phải là tôi sao?""Phải, chỉ mình cô.""Tại sao?"Thẩm Quý Hòa lý luận với Hạ Vân Chi: "Coi như tôi có thể đứng lên đi, muốn dạy cô trượt tuyết, cũng là chuyện rất lâu sau này. Với môn trượt tuyết, huấn luyện viên không thể chỉ nói mà không làm gì, cũng không phải chỉ ở một bên nhìn và chỉ trỏ. Bên cạnh đó, không phải người đại diện của cô nói muốn đóng phim điện ảnh hả? Từ thời gian, chi phí lẫn rủi ro, tôi không phải là lựa chọn tốt nhất."Hoặc là nói, ngoại trừ Hạ Vân Chi lập dị trước mặt này, sẽ chẳng ai khác đưa Thẩm Quý Hòa vào danh sách lựa chọn.Mặc dù nói lời này có hơi hỗn, nhưng Thẩm Quý Hòa thật sự muốn hỏi Hạ Vân Chi: Mỹ nữ, cô như mùa thu Hà Nội vậy đó.Có lẽ ánh mắt chân thành của Thẩm Quý Hòa đã đả động được Hạ Vân Chi.Nàng nheo mắt."Cũng có lý quá ha."Thẩm Quý Hòa thở phào nhẹ nhõm."Nhưng tôi chỉ muốn cô."Thẩm Quý Hòa: "...""Cô vì...""Hạ Vân Chi tôi muốn, liền phải là tốt nhất." Cô gái hơi nâng cằm, ngữ khí cùng nét mặt vô cùng kiêu căng ngạo mạn, "Thẩm Quý Hòa, cô là tốt nhất.""Toàn thế giới có thể bằng một lần liền thực hiện cú nhảy cao 19.8m, chỉ có cô. Ba năm trước lẫn hiện tại, chỉ có cô.""Hạ tiểu thư!"Thẩm Quý Hòa hiếm khi lớn tiếng, hít một hơi, nói với Hạ Vân Chi, "Cô cũng có sự hiểu biết nhất định, trận thi đấu năm đó kết quả như thế nào chắc cô cũng biết. Kết quả này không được tính."Hạ Vân Chi im lặng ba giây, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Quý Hòa."Có tính hay không, chính cô không phải rõ ràng sao?"Hô hấp Thẩm Quý Hòa ngưng trệ, nhịp tim tăng nhanh.Hạ Vân Chi biết chút gì đó sao?Đang định hỏi thêm, Hạ Vân Chi chặc lưỡi, thay đổi phương thức nói chuyện."60 vạn." Hạ Vân Chi nói, "Làm huấn luyện viên cho tôi, 1 tháng trả cô 60 vạn."Thẩm Quý Hòa: "...""Đã tham khảo qua giá thị trường. Với trình độ của cô, trả 8000 một giờ không thành vấn đề. Ba tháng, 30 ngày, 24h. Hmmm, tôi sẽ trả thêm cho cô.""Xem tình hình hiện tại, cô cần thêm một khoảng thời gian để bình phục trước khi chính thức đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên, cho nên trước đó, tôi sẽ không trả cái giá vừa nói. Nhưng xét đến việc cô bình phục cũng vì dạy học, giảm một nửa, một tháng cho cô 30 vạn, ok chứ?"Thẩm Quý Hòa bị mấy con số này làm cho choáng váng.Cô thành tâm thành ý mà hỏi: "Hạ tiểu thư, có phải tiền của cô như con bò rụng lông, cây me rụng lá?"Hạ Vân Chi cho là chuyện đương nhiên trả lời: "Chính xác.""Nếu không thì? Tôi cũng quen biết một vài người có thể thực hiện cú nhảy cao 19.8m. Hạ lão sư, tôi giới thiệu cho ngài ha.""Không cần." Hạ Vân Chi hơi cáu, "Thẩm Quý Hòa, tôi nói, tôi chỉ muốn cô.""..."Thẩm Quý Hòa cảm giác hơi hơi nhức nhức cái đầu."Cô không dám hả?" Hạ Vân Chi giương lên mí mắt rồi rũ xuống nhìn Thẩm Quý Hòa, "Cô không dám đứng lên, không dám tiếp tục trượt tuyết, không dám — —""Hạ lão sư nói nhiều như vậy chắc cổ họng khát lắm đúng không? Nào, làm mát cổ họng nào." Thẩm Quý Hòa đưa sữa chua đang đặt trên đùi cho Hạ Vân Chi, nhếch môi cười với Hạ Vân Chi, "Hạ lão sư, gặp lại."Thẩm Quý Hòa điều khiển xe lăn rời đi.Hạ Vân Chi đứng một mình nơi sân chơi trẻ em trống rỗng, nàng đứng một hồi lâu, nhìn túi nilon trong tay. Hai chai sữa chua đặt chung một chỗ, nghiêng ngả, sát gần bên nhau.Nàng đi về xe bảo mẫu, người đại diện đi cùng nàng lo lắng hỏi: "Hạ lão sư, thế nào? Sao rồi? Thẩm tiểu thư có đáp ứng không?"Hạ Vân Chi không hé răng nói một lời, một lát sau, thân mình hơi cuộn tròn, đem sữa chua đến gần sát sườn mặt mà cọ cọ.Thật tốt.Có mùi của Thẩm Quý Hòa.Tiểu Tô tò mò: "Hạ lão sư, sữa chua này là của — —?""Tiểu Tô, cổ lo cho tôi." Hạ Vân Chi lại tiếp tục hỏi một đằng trả lời một nẻo, đôi mắt ánh lên hàng loạt ngôi sao nhỏ, lấp lánh tỏa sáng."Cổ sợ tôi bị đau họng."Tiểu Tô:......Fine.Hôm nay boss cũng lạ lắm.jpg* Trong Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ kỳ 2Thủy quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.Có nghĩa là dù chỉ với gương mặt đó trang điểm đậm nhạt hay như thế nào đẹp đều cả.
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.Có nghĩa là dù chỉ với gương mặt đó trang điểm đậm nhạt hay như thế nào đẹp đều cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro