Vợ ơi~
Tiểu A Tiền
2025-02-25 08:17:38
Vào ngày xét xử, Thẩm Quý Hoà vẫn chọn không kể lại mọi chuyện cho gia đình. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, cô mới gửi phán quyết cho Thẩm Kỳ, để con bé chuẩn bị tâm lý trước, rồi lân la thưa chuyện cho mẹ Thẩm giùm cô.Thẩm Kỳ ở đầu dây bên kia: "Thẩm Quý Hoà! Chuyện lớn thì thôi rồi nhé luôn á! Mà giờ chị mới nói cho mẹ con em biết!""Sao chị tồi quá dợ! Ơi là chời! Chị có coi mẹ con em là người thân của chị không?"Thẩm Quý Hoà vô cùng tự giác nhận sai mà ngồi nghe Thẩm Kỳ lải nhải mắng cô một hồi lâu.Thẩm Kỳ càng nghĩ càng giận, cuối cùng lại vì thương Thẩm Quý Hoà quá mà khóc nấc lên.Thẩm Quý Hoà bối rối, không biết làm sao, cầm điện thoại dỗ dành con bé. Hạ Vân Chi ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, giật lấy điện thoại nói với người ở bên kia đầu dây: "Thẩm Kỳ đúng không? Tôi là Hạ Vân Chi."Nháy mắt Thẩm Kỳ liền ngưng khóc, khờ hẳn người, lẩm bẩm: "Vợ... vợ iu..."Thẩm Quý Hoà nghe thấy lời này liền cảm thấy vô cùng mất mặt, nghiêng người qua nói với điện thoại: "Xưng hô kiểu gì đấy."Hạ Vân Chi cảm thấy bối phận cái nhà này ngày càng độc lạ bình dương rồi, nàng muốn làm vợ của Thẩm Quý Hoà, vậy mà người gọi ra chữ vợ đấy lại là Thẩm Kỳ."Hạ, Hạ nữ thần......" Thẩm Kỳ run rẩy thay đổi lời nói."Em đừng có tức giận với chị ấy nữa, còn đối với bản thân mình cũng đừng quá buồn bã. Vài ngày nữa là đến Tết, tôi sẽ cho cô ấy nghỉ lễ, sau đó trở về nhà đích thân chị ấy sẽ nói lại với gia đình em." Hạ Vân Chi tự quyết định.Đã lâu rồi Thẩm Kỳ chưa gặp chị gái, đương nhiên là rất nhớ chị mình rồi. Nghe được lời Hạ Vân Chi nói, con bé vui vẻ hẳn lên, hỏi tiếp: "Vậy Hạ nữ thần có về chung với chị của em hong?"Hạ Vân Chi cầm điện thoại trong tay, ngước mắt lên, mỉm cười nhìn Thẩm Quý Hoà: "Này phải hỏi chị của em. Chuyện của tôi, chị ấy quyết."Thẩm Kỳ trong điện thoại hét lớn: "Chị! Chị ơi! Chị! Để vợ em —— à không —— để nữ thần Hạ về chung đi chị!"Trước kia, Thẩm Quý Hoà nghe Thẩm Kỳ dùng đủ loại hồ ngôn loạn ngữ, thích gì gọi đó mà gọi Hạ Vân Chi cũng chỉ thấy bình thường, nhóc con thì chấp làm gì, đầu nhảy số nhanh, cái miệng nhanh hơn cái não, thích nói gì nói đó cũng được, không thành vấn đề.Nhưng mà bây giờ......Vợ nào? Vợ ai? Hạ Vân Chi thích là vợ ai thì là vợ của người nấy à?Thẩm Quý Hoà không chút do dự cúp máy cái rụp.Thẩm Kỳ nghe tiếng máy bận ở bên kia đầu dây, sửng sốt một lát rồi la lên: "Thẩm Quý Hoà! Chị chết với emmmm!"Sau khi la xong, con bé hận mình không có năng lực dự đoán tương lai, nếu không con bé đã ghi âm lại lời Hạ nữ thần nói trong điện thoại, rồi nghe đi nghe lại cho thoả.Vừa nãy Hạ nữ thần vừa nói gì thế nhỉ?Thẩm Kỳ say sưa ngẫm lại từng lời nữ thần nói, từ việc cho chị của con bé nghỉ lễ, cho đến chuyện nói chị của con bé quyết hết mọi chuyện.—— từ từ.Tại sao chuyện của Hạ nữ thần lại để cho chị của bé quyết thế?Thẩm Kỳ khờ người.Cứ ngược ngược sao á?Hạ nữ thần không phải boss của chị hả?Bà cố ơi, bà nói thiệt hả bà Chi?Thẩm Kỳ không chút do dự gửi tin nhắn cho chị gái.Mộc Thiếu Miêu: Em chỉ có thể tự đem bản thân ra đưa cho chị lời tha thứ, nhưng chị phải chứng minh sự thành tâm của chị, bằng cách chị phải nói thật cho em một chuyện.Mộc Thiếu Miêu: Chị với vợ của em là như nào đếi?Thẩm Quý Hoà đọc tin nhắn này trước mặt Hạ Vân Chi.Hạ Vân Chi cười lớn đến mức ngã ngửa ra sau: "Lời này của em gái chị nghe giống như đang đánh ghen."Thẩm Quý Hoà đầu thiếu điều muốn bốc khói: "Cái mỏ thích nói gì thì nói của Thẩm Kỳ lây qua cho em rồi hửm?"Hạ Vân Chi thích trêu cô: "Người ta nói like idol like fans, sao chị không đổi ngược lại nói là em gái chị nhiễm cái thói đấy của em?"Thẩm Quý Hoà thẳng thắn nói: "Tôi chưa từng thấy em nói bừa, là cái kiểu cứ mở miệng ra gọi người khác là vợ ấy."Hạ Vân Chi chớp chớp mắt, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chọc vào đầu vai Thẩm Quý Hoà. Thẩm Quý Hoà nghiêng đầu nhìn nàng, Hạ Vân Chi ngoắc ngoắc đầu ngón tay với cô, ý bảo Thẩm Quý Hoà kéo tai qua.Thẩm Quý Hoà nghe lời làm theo.Một hơi thở nhẹ nhàng ấm áp phả vào tai, mang theo một luồng điện khó lường."Vợ ơi~" Hạ Vân Chi mềm nhẹ.Thẩm Quý Hoà giật mình, lùi lại hai bước, giơ tay che miệng Hạ Vân Chi.Hạ Vân Chi vô cùng ngây thơ vô số tội, dùng đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn Thẩm Quý Hoà như muốn nhìn thấu mọi phản ứng của cô.Thẩm Quý Hoà đỏ mặt: "Nói cái gì đấy!"Hạ Vân Chi cười thầm nhưng lại nghiêm túc nói: "Nói gì đâu, chỉ là chứng minh cho chị thấy là like idol like fans thôi. Cho nên đừng la em của chị nữa.""Tôi có la con bé đâu.""Vậy chị la em." Hạ Vân Chi vô cùng tự giác, nghiêm túc, chân thành thể hiện phẩm chất của một idol nhà người ta trước mặt Thẩm Quý Hoà, "Lỗi do em, em đã không quản lý tốt fans của mình, em sai rồi.""......" Đây là lần đầu tiên Thẩm Quý Hoà nhìn thấy một người tự đứng ra nhận lỗi rồi tự kiểm điểm luôn tại chỗ như vậy.Hạ Vân Chi sau khi tự sâu sắc kiểm điểm lại bản thân, liền lấy ra một cây roi nhỏ, mềm mại, hình dạng vô cùng là táo bạo, mang cái vibe ấy ấy."Chị trừng phạt em đi!"Thẩm Quý Hoà: "..."Cô lấy cây roi đi, "Hạ Vân Chi! Em —— em càng nói em sai!"Tại sao từ sau khi biết Hạ Vân Chi là Chi Chi, cô cảm thấy nàng càng ngày càng được nước làm tới, không có miếng liêm sỉ nào vậy?Là vì tự tin rằng cho dù nàng làm cái gì, cô cũng không giận đúng không?"Em nói cái gì sai?" Hạ Vân Chi dùng ngữ khí ngây thơ hỏi lại, giơ bàn tay ra, "Em muốn chị đánh chỗ này mà.""Chị nghĩ tới đâu đó?"Gương mặt của Thẩm Quý Hoà đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn được nữa.Hạ Vân Chi nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Xem ra Thẩm lão sư đã học thêm được kha khá tri thức mới rồi ha? Học được ở đâu dọ? Từ những video được edit trên B trạm hỏ? Có của em không?"Thẩm Quý Hoà lúc này cảm thấy biểu tình của Hạ Vân Chi giống như bông hoa nhại lại tiếng của người ta vậy, trông rất thiếu đánh, nhưng cô không thể ra tay được, cô đâu dám phản kháng lại nên chỉ đành che lại lỗ tai vùi đầu đi trốn.Hạ Vân Chi vẫn đang chủ động giải thích với cô: "Thật ra cây roi này không như chị nghĩ đâu. Mấy ngày trước em đi chụp ảnh cho tạp chí, họ đã chuẩn bị đạo cụ cho em. Em cảm thấy cầm vào khá hay, em rất thích cho nên đã đem về chơi.""Đây không phải chỉ là một cây roi bình thường dùng để đánh vào lòng bàn tay sao?""Bộ còn đánh được vào chỗ khác hỏ?""Hạ, Vân, Chi!"Hạ Vân Chi cười lớn, dưới ánh mắt toé lửa của Thẩm Quý Hoà, nàng cố gắng dùng hết khả năng diễn xuất của mình, cố nén lại đường cong nơi khoé miệng xuống."Hoi mà, hoi mà." Nàng cố gắng vỗ về, vuốt phẳng lại bộ lông của chiếc chó lớn nhà nàng, "Em không giỡn nữa, nói chuyện nghiêm túc nà."Thẩm Quý Hoà vô cùng hoài nghi không biết Hạ Vân Chi nói giỡn hay nói chơi, sợ rằng nàng lại tiếp tục trêu ghẹo cô."Đừng có nhìn em như vậy nha." Hạ Vân Chi giả vờ đau lòng, "Chỉ trừ lúc ở trước mặt chị, còn lại em rất chi là uy tín nha."Thật ra, trước đây đúng thật là em uy tín, nhưng gần đây em ngày càng trở nên...... khó lói. Thẩm Quý Hoà chỉ giữ lời này trong lòng, chứ không dám nói ra."Sắp đến tết rồi, trước giao thừa chị nên trở về nhà đi. Quá trình khôi phục diễn ra rất suôn sẻ, đến lúc đó chị có thể hồi phục đến 70-80% so với tình trạng trước đó của chị. Chị quay về thông báo cho bọn họ biết tin vui cũng tốt."Nếu không phải Hạ Vân Chi nhắc nhở, Thẩm Quý Hoà thật sự đã quên mất chuyện năm mới và giao thừa sắp đến. Suốt ngày cô chỉ huấn luyện ở trong trang viên, y hệt như đang tu luyện ở trong núi, tối cổ muốn chết, đừng nói là mấy ngày nghỉ lễ, cả ngày mấy tháng mấy cô cũng không biết."Ừ." Cô đồng ý rồi cảm ơn Hạ Vân Chi.Hạ Vân Chi nhướng mày, không nói gì.Thẩm Quý Hoà do dự hỏi: "Vậy còn em?""Cái gì?""Đêm giao thừa..... rồi cả tết em tính sao?"Hạ Vân Chi cảm thấy buồn cười vì lời nói của cô: "Chị quên em làm gì rồi à?""Ả?""Em là diễn viên, là minh tinh." Hạ Vân Chi bất lực mà ôm mặt Thẩm Quý Hoà, "Tết là thời điểm em bận nhất."Thẩm Quý Hoà a một tiếng, có chút nghi hoặc: "Không phải em chưa bao giờ tham gia tiệc tất niên sao?""Chị biết?""Năm nào Thẩm Kỳ cũng nói chuyện này.""Năm nay em muốn tham gia à?""Ừm." Hạ Vân Chi thở dài, "Dạo này em tiêu nhiều tiền quá...... Có hơi vội chuyện tiền bạc.... tiền lương của chị em còn chưa trả nữa...."Thẩm Quý Hoà có chút khẩn trương: "Không trả cũng không sao, tôi đã gom đủ tiền phẫu thuật cho tiểu Kỳ rồi, chỉ định sau khi đại học xong sẽ phẫu thuật thôi.""Sao đột nhiên lại thiếu tiền thế?"Thẩm Quý Hoà đang suy nghĩ xem mình có thể làm gì để kiếm tiền giúp đỡ Hạ Vân Chi hay không."Mấy ngày trước có người muốn tôi làm livestream....."Hạ Vân Chi giơ tay stop: "Bà khoải, stop.""Thẩm Quý Hoà, sao mà chị dễ tin người thế?"Thẩm Quý Hoà: "..."Cô chẳng nói lời nào, mím rồi rồi quay người muốn đi.Hạ Vân Chi biết lỡ trêu cô hơi lố nên đưa tay kéo cô lại: "Em không có thiếu tiền."Đời này nàng thiếu cái gì thì thiếu chứ nhất định không thiếu tiền."Bộ phim em quay trước đó sẽ được phát hành vào đêm giao thừa nên sẽ có một buổi pr phim.""Giận em hả?"Hạ Vân Chi thấy Thẩm Quý Hoà vẫn quay lưng về phía mình, lại còn buông tay hai người vẫn đang nắm chặt ra, từng chút từng chút đẩy đầu ngón tay nàng ra.Hạ Vân Chi liền hoảng sợ, "Thẩm Quý Hoà?"Nàng đứng dậy, vòng đến trước mặt Thẩm Quý Hoà, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Thẩm Quý Hoà.Thẩm Quý Hoà né tránh.Hạ Vân Chi không chịu nhượng bộ mà đuổi theo, cố gắng giữ mặt cô: "Giận em tới khóc luôn hỏ?""Nhìn tôi giống người mít ướt lắm hả?" Thẩm Quý Hoà trừng mắt nhìn nàng, "Cái mỏ của em cần phải quản lại."Hạ Vân Chi toàn thân cảm thấy mềm mại, nghĩ thầm, ò, trộm vía, đúng lúc ghê, chị đến quản em với.Nhưng nói ra điều này chẳng khác gì đang nhổ lông trên mông hổ hay nhảy thẳng lên đầu thái tuế ngồi luôn vậy. Nàng kiếm chế lại mấy cái suy nghĩ dăm của mình lại, ho nhẹ một tiếng, muốn xin lỗi nhưng lại không thể nói ra được hai chữ 'xin lỗi'. Cả nửa ngày trời mới nói với Thẩm Quý Hoà: "Em chỉ muốn thử xem phản ứng của chị như nào thôi.""Không ngờ chị lại lo cho em như thế.""Đương nhiên là tôi lo lắng rồi." Ánh mắt Thẩm Quý Hoà trong trẻo, "Tôi nói rồi, tôi rất quan tâm đến em. Cho nên đương nhiên là tôi sẽ lo cho em."Hạ Vân Chi trêu chọc người không thành còn bị người ta thả thính ngược lại, so một so, nàng thiếu điều muốn điên tới.Nàng đứng vụt dậy, cảnh cáo Thẩm Quý Hoà: "Nói chung, em không cho chị đi làm livestream gì đó đâu. Nếu là có người lại đến tìm chị, chị cứ nói với tiểu Tô trước. Cái vũng nước đục này, nếu không có em ở đó trông coi thì chị cũng đừng có đi vào.""Cứ vậy đi, em đi đọc kịch bản đây!"Hạ Vân Chi nói xong liền trở về phòng của mình rồi đóng luôn cánh cửa thông giữa hai phòng.Thẩm Quý Hoà: "...?"Cô mới lỡ nói cái gì sai à?Thẩm Quý Hoà nghĩ mãi không ra, chỉ có thể cho rằng hành vi khó lường của Hạ Vân Chi là do bệnh của nàng. Nghe nói những bệnh nhân mắc chứng rối loạn lo âu nghiêm trọng sẽ có triệu chứng này. Không sao cả, cô chịu được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro