Hôm Nay Chọc Tức Khang Hi Đến Chết Chưa
Chương 1
2024-11-23 10:42:37
Năm Khang Hi thứ hai mươi mốt, Vĩnh Hòa cung.
"Haizzz..."
Cậu bé ba tuổi ngồi bệt trên bậc thang, hai tay chống cằm, gương mặt bầu bĩnh hiện rõ vẻ u sầu.
Cậu, Ái Tân Giác La. Dận Tộ, con trai của Hoàng đế đương triều.
Nghĩ kĩ thì, với thân phận này, cậu phải là người có thể ngang nhiên hoành hành khắp kinh thành chứ?
Trớ trêu thay, phụ hoàng của cậu lại là Khang Hi, vị Hoàng đế tám tuổi đăng cơ, mười bốn tuổi chấp chính, có thời gian trị vì lâu nhất lịch sử.
Suốt sáu mươi mốt năm trời!
Đại ca văn võ song toàn, cuối cùng tranh đoạt thất bại, bị giam cầm đến chết; Nhị ca tài trí hơn người, hai lần lập, hai lần phế, cả đời làm Thái tử; Tam ca học thức uyên bác, đặc biệt xuất sắc về thư pháp, bị giam cầm đến chết; Tứ ca siêng năng chính sự, sau khi kế vị lại vì quá lao lực mà chết trên ngai vàng...
Cửu long đoạt đích, huynh đệ tương tàn, kết cục ai cũng thê thảm.
Bấy nhiêu vị hoàng tử tài giỏi, nếu không phải hao mòn vì tranh giành ngôi vị, mà đồng lòng hướng ngoại, thì lịch sử sau này làm sao có thể nhục nhã đến thế?
Haizzz...
Chuyện tương lai chưa xảy ra, cũng không cần bàn thêm, huynh đệ tranh đấu thì tranh đấu, ít ra họ cũng sống được mấy chục năm, còn cậu thì sao?
Số cậu xui xẻo, chỉ sống đến năm sáu tuổi, đúng bằng số thứ tự của mình!
Còn bi đát hơn là: Cách tính tuổi này là tính tuổi mụ!
Nói cách khác, cậu chỉ sống được năm năm, tính mạng chỉ còn hơn hai năm nữa thôi!
Ba năm đầu đời, Dận Tộ vẫn là một đứa trẻ sơ sinh bình thường, ăn no ngủ kỹ.
Mặc dù sau cơn sốt cao năm ngày trước, cậu đã khôi phục ký ức kiếp trước, biết được lịch sử và sự phát triển của triều đại nhà Thanh, nhưng cảm giác đó giống như xem một bộ phim tài liệu dài lê thê, không có chút chân thật nào.
Cậu còn quá nhỏ, không có cách nào biết được những chuyện đã xảy ra trong hậu cung triều trước, cũng không có cách nào đối chiếu, càng không biết mình đến đây là triều đại nhà Thanh trong lịch sử, hay là xuyên vào tiểu thuyết lấy bối cảnh nhà Thanh, hoặc là một thế giới song song nào đó.
Nhưng dù thế nào, việc bảo vệ mạng sống của mình quả thực là điều cấp bách.
Cậu không ham chơi ra mồ hôi, không ăn uống vô độ, cũng không đá chăn khi ngủ, cơn sốt cao này đến rất bất thường.
Điều khiến cậu càng thêm tin tưởng vào điều này chính là: Hai thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh đã bị thay thế.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được có uẩn khúc trong chuyện này.
Còn về việc ai muốn hãm hại cậu, tại sao lại hãm hại cậu, vậy thì càng đơn giản hơn.
Đây chính là câu chuyện "Nhà ta có ngai vàng cần kế thừa" phiên bản đời thực.
Vị trí vạn người kính ngưỡng kia quá đỗi hấp dẫn.
Tên của cậu lại có chữ "Tộ" tượng trưng cho quốc tộ, đế vị, cậu không chết thì ai chết đây?
"Haizzz..." Dận Tộ thật sự rất lo lắng, liệu cậu có thể sống đến sáu tuổi rồi mới chết hay không?
Chờ đã!
Nếu những kẻ đó muốn hãm hại cậu là vì lo lắng Khang Hi có ý định cho cậu kế vị, vậy chỉ cần vị trí người thừa kế của Thái tử càng thêm vững chắc là được rồi, phải không?
Đồng thời, thêm một đợt thao tác ngược, tự tạo cho mình một hình tượng tiêu cực.
Người làm Thái tử, làm Hoàng đế đều rất coi trọng danh tiếng, chỉ cần danh tiếng của cậu không tốt, Hoàng đế và các vị đại thần tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Hình tượng tiêu cực ư? Chuyện này quá dễ dàng!
Con trai ruột của Khang Hi, em trai ruột của Thái tử, em trai ruột của Ung Chính, thân phận trời ban như vậy mà không làm một tên ăn chơi trác táng thì thật uổng phí!
Tính ra Khang Hi còn ba mươi chín năm tuổi thọ, chỉ cần nắm chắc chừng mực ăn chơi, hình phạt nặng nhất mà Khang Hi dành cho con trai cũng chỉ là giam lỏng ở một nơi nào đó.
Cẩn thận đừng làm quá trớn, kết cục tệ nhất cũng chỉ là làm một tên trạch nam mà thôi.
Hơn nữa bây giờ cậu mới ba tuổi.
Khang Hi không thể nào so đo với một đứa trẻ ba tuổi.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể làm một tên ăn chơi trác táng được.
Điều đầu tiên là phải có tiền!
Nguồn gốc của tiền cũng không thể không chính đáng, nếu không sau này quốc khố trống rỗng, Khang Hi thiếu tiền muốn truy cứu, người đầu tiên bị đưa lên thớt chính là cậu.
Vậy nên, trước khi làm một tên ăn chơi trác táng thì phải nỗ lực kiếm tiền trước sao?
Dận Tộ gãi đầu, thời buổi này muốn làm một tên ăn chơi trác táng vừa đủ tiêu chuẩn lại vừa hợp pháp thật khó mà.
"Lục A ca, đến giờ uống sữa rồi." Lúc này, Thúy Vi bưng một bát sữa đến.
Đứa trẻ ba tuổi vốn đã cai sữa, nhưng do ảnh hưởng của cơn sốt cao mấy ngày trước, cậu bé trắng trẻo mũm mĩm bỗng nhiên gầy đi, chẳng phải nên uống nhiều sữa một chút để bồi bổ sao?
Dận Tộ cũng không phản đối, trẻ con chẳng phải nên uống sữa sao?
Nhưng mà... cúi đầu ngửi thử, thật tanh!
Tanh đến mức cậu nhíu mày, căn bản không nuốt trôi.
Nếu đổi thành trà sữa thì...
Ể?
Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy chẳng phải đã đến rồi sao?!
Đôi mắt Dận Tộ sáng rực lên.
"Haizzz..."
Cậu bé ba tuổi ngồi bệt trên bậc thang, hai tay chống cằm, gương mặt bầu bĩnh hiện rõ vẻ u sầu.
Cậu, Ái Tân Giác La. Dận Tộ, con trai của Hoàng đế đương triều.
Nghĩ kĩ thì, với thân phận này, cậu phải là người có thể ngang nhiên hoành hành khắp kinh thành chứ?
Trớ trêu thay, phụ hoàng của cậu lại là Khang Hi, vị Hoàng đế tám tuổi đăng cơ, mười bốn tuổi chấp chính, có thời gian trị vì lâu nhất lịch sử.
Suốt sáu mươi mốt năm trời!
Đại ca văn võ song toàn, cuối cùng tranh đoạt thất bại, bị giam cầm đến chết; Nhị ca tài trí hơn người, hai lần lập, hai lần phế, cả đời làm Thái tử; Tam ca học thức uyên bác, đặc biệt xuất sắc về thư pháp, bị giam cầm đến chết; Tứ ca siêng năng chính sự, sau khi kế vị lại vì quá lao lực mà chết trên ngai vàng...
Cửu long đoạt đích, huynh đệ tương tàn, kết cục ai cũng thê thảm.
Bấy nhiêu vị hoàng tử tài giỏi, nếu không phải hao mòn vì tranh giành ngôi vị, mà đồng lòng hướng ngoại, thì lịch sử sau này làm sao có thể nhục nhã đến thế?
Haizzz...
Chuyện tương lai chưa xảy ra, cũng không cần bàn thêm, huynh đệ tranh đấu thì tranh đấu, ít ra họ cũng sống được mấy chục năm, còn cậu thì sao?
Số cậu xui xẻo, chỉ sống đến năm sáu tuổi, đúng bằng số thứ tự của mình!
Còn bi đát hơn là: Cách tính tuổi này là tính tuổi mụ!
Nói cách khác, cậu chỉ sống được năm năm, tính mạng chỉ còn hơn hai năm nữa thôi!
Ba năm đầu đời, Dận Tộ vẫn là một đứa trẻ sơ sinh bình thường, ăn no ngủ kỹ.
Mặc dù sau cơn sốt cao năm ngày trước, cậu đã khôi phục ký ức kiếp trước, biết được lịch sử và sự phát triển của triều đại nhà Thanh, nhưng cảm giác đó giống như xem một bộ phim tài liệu dài lê thê, không có chút chân thật nào.
Cậu còn quá nhỏ, không có cách nào biết được những chuyện đã xảy ra trong hậu cung triều trước, cũng không có cách nào đối chiếu, càng không biết mình đến đây là triều đại nhà Thanh trong lịch sử, hay là xuyên vào tiểu thuyết lấy bối cảnh nhà Thanh, hoặc là một thế giới song song nào đó.
Nhưng dù thế nào, việc bảo vệ mạng sống của mình quả thực là điều cấp bách.
Cậu không ham chơi ra mồ hôi, không ăn uống vô độ, cũng không đá chăn khi ngủ, cơn sốt cao này đến rất bất thường.
Điều khiến cậu càng thêm tin tưởng vào điều này chính là: Hai thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh đã bị thay thế.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được có uẩn khúc trong chuyện này.
Còn về việc ai muốn hãm hại cậu, tại sao lại hãm hại cậu, vậy thì càng đơn giản hơn.
Đây chính là câu chuyện "Nhà ta có ngai vàng cần kế thừa" phiên bản đời thực.
Vị trí vạn người kính ngưỡng kia quá đỗi hấp dẫn.
Tên của cậu lại có chữ "Tộ" tượng trưng cho quốc tộ, đế vị, cậu không chết thì ai chết đây?
"Haizzz..." Dận Tộ thật sự rất lo lắng, liệu cậu có thể sống đến sáu tuổi rồi mới chết hay không?
Chờ đã!
Nếu những kẻ đó muốn hãm hại cậu là vì lo lắng Khang Hi có ý định cho cậu kế vị, vậy chỉ cần vị trí người thừa kế của Thái tử càng thêm vững chắc là được rồi, phải không?
Đồng thời, thêm một đợt thao tác ngược, tự tạo cho mình một hình tượng tiêu cực.
Người làm Thái tử, làm Hoàng đế đều rất coi trọng danh tiếng, chỉ cần danh tiếng của cậu không tốt, Hoàng đế và các vị đại thần tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Hình tượng tiêu cực ư? Chuyện này quá dễ dàng!
Con trai ruột của Khang Hi, em trai ruột của Thái tử, em trai ruột của Ung Chính, thân phận trời ban như vậy mà không làm một tên ăn chơi trác táng thì thật uổng phí!
Tính ra Khang Hi còn ba mươi chín năm tuổi thọ, chỉ cần nắm chắc chừng mực ăn chơi, hình phạt nặng nhất mà Khang Hi dành cho con trai cũng chỉ là giam lỏng ở một nơi nào đó.
Cẩn thận đừng làm quá trớn, kết cục tệ nhất cũng chỉ là làm một tên trạch nam mà thôi.
Hơn nữa bây giờ cậu mới ba tuổi.
Khang Hi không thể nào so đo với một đứa trẻ ba tuổi.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể làm một tên ăn chơi trác táng được.
Điều đầu tiên là phải có tiền!
Nguồn gốc của tiền cũng không thể không chính đáng, nếu không sau này quốc khố trống rỗng, Khang Hi thiếu tiền muốn truy cứu, người đầu tiên bị đưa lên thớt chính là cậu.
Vậy nên, trước khi làm một tên ăn chơi trác táng thì phải nỗ lực kiếm tiền trước sao?
Dận Tộ gãi đầu, thời buổi này muốn làm một tên ăn chơi trác táng vừa đủ tiêu chuẩn lại vừa hợp pháp thật khó mà.
"Lục A ca, đến giờ uống sữa rồi." Lúc này, Thúy Vi bưng một bát sữa đến.
Đứa trẻ ba tuổi vốn đã cai sữa, nhưng do ảnh hưởng của cơn sốt cao mấy ngày trước, cậu bé trắng trẻo mũm mĩm bỗng nhiên gầy đi, chẳng phải nên uống nhiều sữa một chút để bồi bổ sao?
Dận Tộ cũng không phản đối, trẻ con chẳng phải nên uống sữa sao?
Nhưng mà... cúi đầu ngửi thử, thật tanh!
Tanh đến mức cậu nhíu mày, căn bản không nuốt trôi.
Nếu đổi thành trà sữa thì...
Ể?
Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy chẳng phải đã đến rồi sao?!
Đôi mắt Dận Tộ sáng rực lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro