Hôm Nay Chọc Tức Khang Hi Đến Chết Chưa
Chương 2
2024-11-23 10:42:37
Cậu đặt bát sữa xuống, không đợi Thúy Vi khuyên nhủ, liền phẩy tay, "Mang theo, đến phòng bếp nhỏ."
Thúy Vi: ???
Hoang mang bưng bát sữa nguyên vẹn trở về.
Lửa trong phòng bếp nhỏ của Vĩnh Hòa cung vẫn còn đang cháy, một thái giám lớn tuổi đang ngồi nhóm lửa, một ma ma lớn tuổi hơn và một thái giám khác đang nhào bột, còn có hai cung nữ thái giám khác đang hỗ trợ.
Vừa nhìn thấy Dận Tộ đến, những người này vội vàng quỳ thành một đoàn.
Dận Tộ xua tay, "Đứng lên đi, mọi người đang làm gì vậy?"
Ma ma đáp: "Hồi bẩm A ca, đang làm điểm tâm cho nương nương."
Điểm tâm? Vậy thì đúng lúc rồi.
Dận Tộ gật đầu, chắp tay sau lưng đi vào, "Ma ma cứ tiếp tục đi."
Trên đường đến đây, cậu đã nghĩ kỹ món đầu tiên để kiếm tiền ở Đại Thanh này là gì rồi.
Khoai viên và trân châu đen ở thời hiện đại đều được làm từ bột năng, nhưng khoai mì có nguồn gốc từ Brazil, chỉ mới du nhập vào Trung Quốc hơn một trăm năm, thời Khang Hi này căn bản là chưa có.
Cậu vẫy tay gọi một người đến, "Bột nếp, đường."
Tên thái giám đang làm điểm tâm lập tức lấy bột nếp và đường đến.
Đường đỏ được làm từ mía, thời Khang Hi mía còn chưa được trồng phổ biến, đường đỏ trong phòng bếp nhỏ tạm thời đã hết, may mà vẫn còn đường trắng, đường phèn, cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là màu sắc của trân châu sẽ có chút khác biệt mà thôi.
Có thể ăn là được rồi, không cần câu nệ tiểu tiết như vậy.
Dận Tộ đứng bên cạnh chỉ đạo, bản thân cậu cũng không biết dùng bột nếp thay thế bột năng có được hay không, cứ thử xem sao! Biết đâu lại dẻo hơn, ngon hơn thì sao.
"Đường hòa tan với nước, cho bột nếp vào."
"Nhào bột, vo thành từng viên nhỏ."
"Hồng trà nấu với sữa."
Lần đầu tiên do chưa nắm bắt được tỉ lệ đường và bột nếp, trân châu nấu ra có vị bột nếp quá nồng, độ dai và dẻo chưa được hoàn hảo nên thất bại.
Sau hai lần thử nghiệm, cuối cùng cũng làm ra được thành phẩm ưng ý.
Dận Tộ vội vàng mang thành phẩm cùng điểm tâm vừa mới ra lò đi ra ngoài, "Ngạch nương, Ngạch nương..."
Đức phi đang dựa vào trường kỷ nghỉ ngơi, từ xa đã nghe thấy tiếng con trai gọi í ới.
Bà vừa mới đứng dậy, đã thấy đôi chân ngắn mũm mĩm của con trai khó khăn bước qua bậc cửa cao, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chạy đến, "Ngạch nương, con trai mời người ăn ngon này!"
"Ồ?" Đức phi lập tức hứng thú.
Thúy Vi nhanh chóng bày điểm tâm ra, còn có một bát... sữa màu vàng nhạt?
Màu sắc trông hơi kỳ lạ, nhưng mùi vị lại rất thơm.
Đức phi: "Dận Tộ làm sao?"
Dận Tộ gật đầu: "Đương nhiên ạ!" Chỉ cần nói vài câu cũng coi như là cậu làm.
Đồ con trai hiếu kính, Đức phi sao có thể không nếm thử?
Cho dù có đắng, bà cũng phải làm bộ dạng, không thể đánh mất lòng hiếu thảo... lòng của con trai!
Đôi mắt Đức phi sáng lên, "Đây là cái gì?"
Nhìn thấy phản ứng của bà, Dận Tộ biết chắc lần này đã thành công, sức hấp dẫn của trà sữa không ai có thể cưỡng lại được!
"Ngạch nương, thế nào, ngon không ạ?"
"Ngon." Đức phi còn muốn hỏi món này tên là gì, vừa ngẩng đầu lên thì Dận Tộ đã chạy mất.
"Con đi đâu đấy?"
"Đi lan tỏa hơi ấm ~~~" Dận Tộ chuồn mất dạng.
Đức phi: ???
Lan tỏa cái gì? Nói lại lần nữa xem?
Càn Thanh cung.
Đây là nơi Khang Hi làm việc, thái giám cung nữ đi đường cũng không dám phát ra tiếng động lớn, mỗi khi Khang Hi nổi giận, bọn họ hận không thể nín thở.
"Bịch bịch bịch..." Một trận tiếng chạy nhanh truyền đến.
Các thị vệ lần lượt nhìn sang, phát hiện là một cậu bé, phía sau đi theo một đám cung nữ thái giám, trong đó có một người còn xách theo một hộp thức ăn.
Là hoàng tử.
Chỉ là không biết là vị hoàng tử nào.
Nạp Lan Tính Đức tiến lên ngăn cản, đang định lên tiếng thì thấy cậu bé tò mò ngẩng đầu nhìn mình, "Ngươi là ai vậy?"
"Nô tài là Nạp Lan Tính Đức."
Dận Tộ nhớ ra rồi, chẳng phải là Nạp Lan Dung Nhược - tác giả của câu "Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ" sao?
"Thái tử ca ca có ở trong đó không?"
Nạp Lan Tính Đức: ???
Hoá ra ngài không phải đến tìm Hoàng thượng sao?
"Có ạ."
"Ta tìm huynh ấy." Dận Tộ bổ sung thêm, "Cứ nói là Lục đệ tìm."
Thì ra là Lục A ca.
Nạp Lan Tính Đức gật đầu: "Lục A ca xin đợi một lát."
Hắn đi đến nói nhỏ với thái giám canh cửa, thái giám lại truyền đến tai Lương Cửu Công - tổng quản Càn Thanh cung.
Khang Hi đang phê duyệt tấu chương trên long án, bận đến nỗi đầu cũng không ngẩng lên, phía dưới là bàn nhỏ của Thái tử, đứa trẻ đang chăm chú xem tấu chương mà Khang Hi đã phê duyệt.
Lương Cửu Công khom người đi đến bên cạnh Thái tử, nhỏ giọng nói: "Thái tử điện hạ, Lục A ca đến tìm ngài, đang đợi ở bên ngoài."
Thái tử: ???
Hình như... hắn chưa từng gặp Lục đệ bao giờ? Tại sao Lục đệ lại đến tìm hắn? Xảy ra chuyện gì lớn sao, còn phải đích thân đến tận Càn Thanh cung?
Mang theo đầy bụng nghi vấn, Thái tử lặng lẽ đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, hắn đã bị Dận Tộ phát hiện, thật sự là bộ quần áo màu vàng sáng quá mức bắt mắt.
"Thái tử ca ca, mau đến đây!"
Thái tử: ???
Gọi thân thiết như vậy sao?
Năm nay hắn chín tuổi, đại ca nhìn hắn không vừa mắt, tam đệ tứ đệ đang ở Thượng Thư Phòng, những đệ đệ khác còn nhỏ, một tiếng "Thái tử ca ca" khiến hắn trở tay không kịp, tay chân luống cuống không biết đặt đâu cho phải.
Thúy Vi: ???
Hoang mang bưng bát sữa nguyên vẹn trở về.
Lửa trong phòng bếp nhỏ của Vĩnh Hòa cung vẫn còn đang cháy, một thái giám lớn tuổi đang ngồi nhóm lửa, một ma ma lớn tuổi hơn và một thái giám khác đang nhào bột, còn có hai cung nữ thái giám khác đang hỗ trợ.
Vừa nhìn thấy Dận Tộ đến, những người này vội vàng quỳ thành một đoàn.
Dận Tộ xua tay, "Đứng lên đi, mọi người đang làm gì vậy?"
Ma ma đáp: "Hồi bẩm A ca, đang làm điểm tâm cho nương nương."
Điểm tâm? Vậy thì đúng lúc rồi.
Dận Tộ gật đầu, chắp tay sau lưng đi vào, "Ma ma cứ tiếp tục đi."
Trên đường đến đây, cậu đã nghĩ kỹ món đầu tiên để kiếm tiền ở Đại Thanh này là gì rồi.
Khoai viên và trân châu đen ở thời hiện đại đều được làm từ bột năng, nhưng khoai mì có nguồn gốc từ Brazil, chỉ mới du nhập vào Trung Quốc hơn một trăm năm, thời Khang Hi này căn bản là chưa có.
Cậu vẫy tay gọi một người đến, "Bột nếp, đường."
Tên thái giám đang làm điểm tâm lập tức lấy bột nếp và đường đến.
Đường đỏ được làm từ mía, thời Khang Hi mía còn chưa được trồng phổ biến, đường đỏ trong phòng bếp nhỏ tạm thời đã hết, may mà vẫn còn đường trắng, đường phèn, cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là màu sắc của trân châu sẽ có chút khác biệt mà thôi.
Có thể ăn là được rồi, không cần câu nệ tiểu tiết như vậy.
Dận Tộ đứng bên cạnh chỉ đạo, bản thân cậu cũng không biết dùng bột nếp thay thế bột năng có được hay không, cứ thử xem sao! Biết đâu lại dẻo hơn, ngon hơn thì sao.
"Đường hòa tan với nước, cho bột nếp vào."
"Nhào bột, vo thành từng viên nhỏ."
"Hồng trà nấu với sữa."
Lần đầu tiên do chưa nắm bắt được tỉ lệ đường và bột nếp, trân châu nấu ra có vị bột nếp quá nồng, độ dai và dẻo chưa được hoàn hảo nên thất bại.
Sau hai lần thử nghiệm, cuối cùng cũng làm ra được thành phẩm ưng ý.
Dận Tộ vội vàng mang thành phẩm cùng điểm tâm vừa mới ra lò đi ra ngoài, "Ngạch nương, Ngạch nương..."
Đức phi đang dựa vào trường kỷ nghỉ ngơi, từ xa đã nghe thấy tiếng con trai gọi í ới.
Bà vừa mới đứng dậy, đã thấy đôi chân ngắn mũm mĩm của con trai khó khăn bước qua bậc cửa cao, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chạy đến, "Ngạch nương, con trai mời người ăn ngon này!"
"Ồ?" Đức phi lập tức hứng thú.
Thúy Vi nhanh chóng bày điểm tâm ra, còn có một bát... sữa màu vàng nhạt?
Màu sắc trông hơi kỳ lạ, nhưng mùi vị lại rất thơm.
Đức phi: "Dận Tộ làm sao?"
Dận Tộ gật đầu: "Đương nhiên ạ!" Chỉ cần nói vài câu cũng coi như là cậu làm.
Đồ con trai hiếu kính, Đức phi sao có thể không nếm thử?
Cho dù có đắng, bà cũng phải làm bộ dạng, không thể đánh mất lòng hiếu thảo... lòng của con trai!
Đôi mắt Đức phi sáng lên, "Đây là cái gì?"
Nhìn thấy phản ứng của bà, Dận Tộ biết chắc lần này đã thành công, sức hấp dẫn của trà sữa không ai có thể cưỡng lại được!
"Ngạch nương, thế nào, ngon không ạ?"
"Ngon." Đức phi còn muốn hỏi món này tên là gì, vừa ngẩng đầu lên thì Dận Tộ đã chạy mất.
"Con đi đâu đấy?"
"Đi lan tỏa hơi ấm ~~~" Dận Tộ chuồn mất dạng.
Đức phi: ???
Lan tỏa cái gì? Nói lại lần nữa xem?
Càn Thanh cung.
Đây là nơi Khang Hi làm việc, thái giám cung nữ đi đường cũng không dám phát ra tiếng động lớn, mỗi khi Khang Hi nổi giận, bọn họ hận không thể nín thở.
"Bịch bịch bịch..." Một trận tiếng chạy nhanh truyền đến.
Các thị vệ lần lượt nhìn sang, phát hiện là một cậu bé, phía sau đi theo một đám cung nữ thái giám, trong đó có một người còn xách theo một hộp thức ăn.
Là hoàng tử.
Chỉ là không biết là vị hoàng tử nào.
Nạp Lan Tính Đức tiến lên ngăn cản, đang định lên tiếng thì thấy cậu bé tò mò ngẩng đầu nhìn mình, "Ngươi là ai vậy?"
"Nô tài là Nạp Lan Tính Đức."
Dận Tộ nhớ ra rồi, chẳng phải là Nạp Lan Dung Nhược - tác giả của câu "Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ" sao?
"Thái tử ca ca có ở trong đó không?"
Nạp Lan Tính Đức: ???
Hoá ra ngài không phải đến tìm Hoàng thượng sao?
"Có ạ."
"Ta tìm huynh ấy." Dận Tộ bổ sung thêm, "Cứ nói là Lục đệ tìm."
Thì ra là Lục A ca.
Nạp Lan Tính Đức gật đầu: "Lục A ca xin đợi một lát."
Hắn đi đến nói nhỏ với thái giám canh cửa, thái giám lại truyền đến tai Lương Cửu Công - tổng quản Càn Thanh cung.
Khang Hi đang phê duyệt tấu chương trên long án, bận đến nỗi đầu cũng không ngẩng lên, phía dưới là bàn nhỏ của Thái tử, đứa trẻ đang chăm chú xem tấu chương mà Khang Hi đã phê duyệt.
Lương Cửu Công khom người đi đến bên cạnh Thái tử, nhỏ giọng nói: "Thái tử điện hạ, Lục A ca đến tìm ngài, đang đợi ở bên ngoài."
Thái tử: ???
Hình như... hắn chưa từng gặp Lục đệ bao giờ? Tại sao Lục đệ lại đến tìm hắn? Xảy ra chuyện gì lớn sao, còn phải đích thân đến tận Càn Thanh cung?
Mang theo đầy bụng nghi vấn, Thái tử lặng lẽ đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, hắn đã bị Dận Tộ phát hiện, thật sự là bộ quần áo màu vàng sáng quá mức bắt mắt.
"Thái tử ca ca, mau đến đây!"
Thái tử: ???
Gọi thân thiết như vậy sao?
Năm nay hắn chín tuổi, đại ca nhìn hắn không vừa mắt, tam đệ tứ đệ đang ở Thượng Thư Phòng, những đệ đệ khác còn nhỏ, một tiếng "Thái tử ca ca" khiến hắn trở tay không kịp, tay chân luống cuống không biết đặt đâu cho phải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro