Hôm Nay Đạo Quan Đổ Nát Vẫn Chưa Đóng Cửa
Chương 7
Tín Dụng Tạp
2024-12-23 22:27:14
"Đi thôi, chúng ta về đạo quán." Giản Lạc Thư quay lại nắm tay Tần Tư Nguyên: "Không biết em có thể nhìn thấy nam quỷ kia không, nếu thấy thì đừng sợ, chị thấy hắn rất lịch sự."
Tần Tư Nguyên cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm chặt, ngoan ngoãn cười: "Được!"
Lâm Mịch ngồi xổm trong sân, mất hồn quay vòng, đợi khoảng ba tháng, hắn thật sự đã chờ đến mức không thể kiên nhẫn thêm.
"Kẽo kẹt…" Cửa gỗ bị đẩy ra, nhận ra Giản Lạc Thư đã trở lại, Lâm Mịch quay người bay tới cửa, chưa kịp nói gì thì toàn bộ hồn phách đã đông cứng trên không trung.
Hắn nhìn chàng thiếu niên bên cạnh cô, cao khoảng 1 mét 8, gầy gầy cao cao, chân dài thẳng tắp đến eo, dáng người như người mẫu, dung mạo xinh đẹp. Chỉ thấy thiếu niên trên mặt treo nụ cười vô hại, nhưng đôi mắt đối phương chỉ lướt qua đã khiến Lâm Mịch cảm thấy như sắp hồn phi phách tán.
Lâm Mịch cảm thấy mình là một con quỷ không có tài năng gì, chỉ có trực giác đặc biệt chuẩn, trước mắt người nam nhân này chỉ cần duỗi một ngón tay là có thể ấn chết hắn.
Giản Lạc Thư nhìn vẻ mặt cứng đờ của Lâm Mịch, quay đầu nhỏ giọng hỏi Tần Tư Nguyên: "Sư đệ, nam quỷ kia đang đứng ở phía trước, em có thể thấy hắn không?"
Lâm Mịch nghe thấy lời này suýt nữa khóc thét, bà cô của tôi ơi, có thể đừng để sư đệ của cô thấy tôi được không? Tôi vừa mới chết không lâu, thật sự không muốn hồn phi phách tán!
Nhìn Lâm Mịch run rẩy, mắt Tần Tư Nguyên khẽ nheo lại, Lâm Mịch cảm nhận được uy hiếp lập tức không dám run, đứng thẳng tắp.
Tần Tư Nguyên cúi đầu tháo đồng tiền quấn tơ hồng trên cổ tay xuống, lúc này mới làm ra vẻ nhìn thấy Lâm Mịch, kinh ngạc há to miệng: "Thật sự có quỷ!"
Lâm Mịch: Cậu diễn, cậu lại diễn, âm sát khí trên người cậu muốn bằng Quỷ Vương luôn rồi, còn nói chưa thấy quỷ.
Giản Lạc Thư nắm tay Tần Tư Nguyên, trấn an: "Em đừng sợ, Lâm Mịch không phải ác quỷ, hắn đến để ủy thác."
Tần Tư Nguyên để Giản Lạc Thư nắm tay, ngoan ngoãn nói: "Em không sợ, em đã nói rồi, em sẽ bảo vệ sư tỷ."
Lâm Mịch: Đại lão, cậu nói hai chữ sợ hãi mà không đỏ mặt sao?
Lâm Mịch trong lòng không kiềm chế được mà phun tào, nhưng trên mặt thành thật không dám động, đến khi Giản Lạc Thư trấn an xong sư đệ quay đầu nhìn mới phát hiện hắn không đúng: "Lâm Mịch, sao nhìn anh sợ hãi quá vậy?"
Đối mặt với ánh mắt uy hiếp của đại lão phúc hắc, Lâm Mịch mặt không đổi sắc tim không đập, cười: "Tôi đang kích động ấy mà!"
Giản Lạc Thư thương hại nhìn hắn, chỉ ghế đá trong sân: "Cùng ngồi đi, chúng ta bàn chuyện của anh. Thật sự tôi chưa từng tiếp xúc việc như thế này, không có kinh nghiệm."
Tần Tư Nguyên bị sư tỷ kéo ngồi vào ghế đá, nhìn Lâm Mịch: "Anh có chuyện gì?"
Lâm Mịch thành thật kể lại sự việc, cuối cùng nói: "Tôi không có tiền giấy và di sản để trả phí ủy thác, vừa rồi cùng quan chủ thương lượng, sẽ ở lại đây làm việc gán nợ."
Tần Tư Nguyên hơi nhíu mày, lúc Lâm Mịch nghĩ cậu muốn từ chối, lại nghe được hai chữ: "Có thể."
Lâm Mịch kinh ngạc nhướn mày, không nghĩ vị này dễ nói chuyện như vậy, quả thực như nằm mơ.
Nhìn Lâm Mịch ngây ngốc, Tần Tư Nguyên vừa lòng gật đầu: quỷ này rất có khả năng, về sau không cần tìm lệ quỷ nhổ cỏ, làm việc còn phải nhìn chằm chằm, quá mệt mỏi!
Đối với việc giúp Lâm Mịch, Giản Lạc Thư còn không có manh mối, cô do dự một hồi quay đầu hỏi Tần Tư Nguyên: "Gọi điện thoại cho nhà hắn nói chuyện này sao?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Tần Tư Nguyên cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm chặt, ngoan ngoãn cười: "Được!"
Lâm Mịch ngồi xổm trong sân, mất hồn quay vòng, đợi khoảng ba tháng, hắn thật sự đã chờ đến mức không thể kiên nhẫn thêm.
"Kẽo kẹt…" Cửa gỗ bị đẩy ra, nhận ra Giản Lạc Thư đã trở lại, Lâm Mịch quay người bay tới cửa, chưa kịp nói gì thì toàn bộ hồn phách đã đông cứng trên không trung.
Hắn nhìn chàng thiếu niên bên cạnh cô, cao khoảng 1 mét 8, gầy gầy cao cao, chân dài thẳng tắp đến eo, dáng người như người mẫu, dung mạo xinh đẹp. Chỉ thấy thiếu niên trên mặt treo nụ cười vô hại, nhưng đôi mắt đối phương chỉ lướt qua đã khiến Lâm Mịch cảm thấy như sắp hồn phi phách tán.
Lâm Mịch cảm thấy mình là một con quỷ không có tài năng gì, chỉ có trực giác đặc biệt chuẩn, trước mắt người nam nhân này chỉ cần duỗi một ngón tay là có thể ấn chết hắn.
Giản Lạc Thư nhìn vẻ mặt cứng đờ của Lâm Mịch, quay đầu nhỏ giọng hỏi Tần Tư Nguyên: "Sư đệ, nam quỷ kia đang đứng ở phía trước, em có thể thấy hắn không?"
Lâm Mịch nghe thấy lời này suýt nữa khóc thét, bà cô của tôi ơi, có thể đừng để sư đệ của cô thấy tôi được không? Tôi vừa mới chết không lâu, thật sự không muốn hồn phi phách tán!
Nhìn Lâm Mịch run rẩy, mắt Tần Tư Nguyên khẽ nheo lại, Lâm Mịch cảm nhận được uy hiếp lập tức không dám run, đứng thẳng tắp.
Tần Tư Nguyên cúi đầu tháo đồng tiền quấn tơ hồng trên cổ tay xuống, lúc này mới làm ra vẻ nhìn thấy Lâm Mịch, kinh ngạc há to miệng: "Thật sự có quỷ!"
Lâm Mịch: Cậu diễn, cậu lại diễn, âm sát khí trên người cậu muốn bằng Quỷ Vương luôn rồi, còn nói chưa thấy quỷ.
Giản Lạc Thư nắm tay Tần Tư Nguyên, trấn an: "Em đừng sợ, Lâm Mịch không phải ác quỷ, hắn đến để ủy thác."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Tư Nguyên để Giản Lạc Thư nắm tay, ngoan ngoãn nói: "Em không sợ, em đã nói rồi, em sẽ bảo vệ sư tỷ."
Lâm Mịch: Đại lão, cậu nói hai chữ sợ hãi mà không đỏ mặt sao?
Lâm Mịch trong lòng không kiềm chế được mà phun tào, nhưng trên mặt thành thật không dám động, đến khi Giản Lạc Thư trấn an xong sư đệ quay đầu nhìn mới phát hiện hắn không đúng: "Lâm Mịch, sao nhìn anh sợ hãi quá vậy?"
Đối mặt với ánh mắt uy hiếp của đại lão phúc hắc, Lâm Mịch mặt không đổi sắc tim không đập, cười: "Tôi đang kích động ấy mà!"
Giản Lạc Thư thương hại nhìn hắn, chỉ ghế đá trong sân: "Cùng ngồi đi, chúng ta bàn chuyện của anh. Thật sự tôi chưa từng tiếp xúc việc như thế này, không có kinh nghiệm."
Tần Tư Nguyên bị sư tỷ kéo ngồi vào ghế đá, nhìn Lâm Mịch: "Anh có chuyện gì?"
Lâm Mịch thành thật kể lại sự việc, cuối cùng nói: "Tôi không có tiền giấy và di sản để trả phí ủy thác, vừa rồi cùng quan chủ thương lượng, sẽ ở lại đây làm việc gán nợ."
Tần Tư Nguyên hơi nhíu mày, lúc Lâm Mịch nghĩ cậu muốn từ chối, lại nghe được hai chữ: "Có thể."
Lâm Mịch kinh ngạc nhướn mày, không nghĩ vị này dễ nói chuyện như vậy, quả thực như nằm mơ.
Nhìn Lâm Mịch ngây ngốc, Tần Tư Nguyên vừa lòng gật đầu: quỷ này rất có khả năng, về sau không cần tìm lệ quỷ nhổ cỏ, làm việc còn phải nhìn chằm chằm, quá mệt mỏi!
Đối với việc giúp Lâm Mịch, Giản Lạc Thư còn không có manh mối, cô do dự một hồi quay đầu hỏi Tần Tư Nguyên: "Gọi điện thoại cho nhà hắn nói chuyện này sao?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro