Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa
Chương 26
Ngư Tây Cầu Cầu
2024-10-29 10:28:48
Mộc Cảnh Tự cầm bát canh trong tay, nhất thời uống cũng không được, thả cũng không xong.
Y nghiêng nhẹ ánh mắt, nhìn cái thìa để cạnh khay của Kha Hồng Tuyết, bắt đầu âm thầm nhớ lại xem mình đã dùng bát canh này hay chưa.
Từ Minh Duệ đối với những người tự cao, thái độ kém đều có thể trừng mắt lạnh lùng, không để bị rơi xuống thế hạ phong. Nhưng gặp phải Lý Văn Hoà nói xong bắt đầu khen ngợi hắn như tên ngốc trong khi tự hạ thấp bản thân, Từ Minh Duệ nhất thời không biết phải giao tiếp thế nào.
Hắn kiên trì một lát rồi quay đi như đầu hàng, tự nhiên hỏi Mộc Cảnh Tự: “Canh không ngon sao? Vậy đưa ta, đừng lãng phí.”
Kha Hồng Tuyết ban đầu còn cười, nghe vậy miệng lập tức xệ xuống, đuôi mắt nhướn lên, ánh mắt không thiện chí nhìn về phía Từ Minh Duệ.
Nhưng chưa kịp phát ra tín hiệu địch ý, người bên cạnh đã trầm tư rất lâu lại nhẹ nhàng lắc đầu, nâng bát gỗ lên, dịu dàng nói: “Nóng quá, ta đang chờ nó nguội.”
Nói xong, Mộc Cảnh Tự cúi đầu, từ từ uống từng ngụm nhỏ cho đến khi bát trống không.
Vẻ mặt Kha Hồng Tuyết lập tức từ không vui biến thành ngây ngốc.
Từ Minh Duệ quay sang nhìn, thắc mắc hỏi hắn: “ Ngươi vừa nhìn ta làm gì?”
Kha Hồng Tuyết hoàn hồn, khó nén nụ cười trên môi, nhìn Từ Minh Duệ với ánh mắt còn bao dung hơn khi nhìn Lý Văn Hoà.
Hắn nói: “Không có gì, chỉ muốn nói nếu ngươi thích uống canh này, ngày mai ta sẽ bảo đầu bếp thêm vài cân thịt vào để ninh.”
Tầm mắt Từ Minh Duệ đảo qua đảo lại giữa hắn và Mộc Cảnh Tự, lười xen vào chuyện của hai tên bánh quai chèo này, chỉ thuận theo nói: “Vậy ta thay các bạn cùng trường cảm ơn Kha đại thiếu gia.”
Kha Hồng Tuyết cười ấm áp thiện lương: “Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Thậm chí hắn còn nghĩ rằng thực đơn của học phủ nên phong phú hơn. Không biết những năm qua học huynh sống thế nào, khẩu vị có thay đổi không, có nên mời thêm vài đầu bếp từ các trường phái ẩm thực lớn đến đây không.
Kha Hồng Tuyết nghĩ đến điều này, liền thói quen bắt đầu tính toán khả thi trong lòng. Khi thấy Mộc Cảnh Tự gắp thêm vài đũa rau xào, hắn chợt nhớ ra nhà mình ở ngoại ô kinh thành có một thôn trang, trong đó có hai nhà ấm vốn để nuôi gà trồng rau, phòng khi hai vị chủ tử một già một trẻ trong thành muốn ăn những món tươi mới vào mùa đông mà không có nguồn cung.
Đương nhiên học phủ không chú ý nhiều như vậy,rau xanh lúc này chỉ có cải thìa, cải bắp, một số món dưa chua, tất cả đều đảo qua đảo lại xào, không có kiểu mới.
Kha Hồng Tuyết ở học phủ sáu năm, không quá coi trọng khẩu vị, từ trước đến giờ chưa thấy có gì không ổn, nhưng giờ nhìn thấy Mộc Cảnh Tự cũng ăn như vậy, bỗng dưng thấy tội nghiệp y.
Hắn nghĩ đến nhập thần, chiếc đũa di chuyển cũng chậm, Lý Văn Hòa thấy hắn tâm thần bất định, lấy can đảm hỏi một câu: “Cha, người đang suy nghĩ gì vậy?”
Từ Minh Duệ nghe thấy xưng hô của hắn thì nhíu mày, dường như không thích thói nịnh bợ này, nhưng cũng không biết vì Lý Văn Hoà quá ngốc hay Kha Hàn Anh có hành vi khác với tin đồn, hắn cũng không để tâm lắm.
Kha Hồng Tuyết hoàn hồn, thấy Từ Minh Duệ và Lý Văn Hoà đều ăn xong, chỉ có Mộc Cảnh Tự vẫn từ tốn dùng bữa, hành động ung dung đến mức không rõ là y chưa no hay đang chờ hắn.
Thế là Kha Hồng Tuyết thuận miệng bịa một câu để đáp lời Lý Văn Hoà, cúi đầu nhanh chóng ăn hết bữa trưa, lúc đặt đũa xuống thì thoáng thấy Mộc Cảnh Tự cũng ngừng ăn cùng lúc.
Kha Hồng Tuyết: “......”
Làm sao mà hắn không thích học huynh được?
Sao hắn có thể không động tâm vì y cơ chứ?
Dù là Thịnh Phù Trạch trước đây, hay Mộc Cảnh Tự bây giờ, dường như hắn không thể ngừng thích được.
-
Mùa đông thì ngắn, thời gian nghỉ trưa không dài như mùa hè.
Học sinh bình thường ăn cơm xong hoặc là đến phòng học ôn tập bài tập, hoặc là đến tàng thư lâu đọc sách, đương nhiên cũng có người đến phòng đàn luyện đàn hoặc đến bãi bắn tên học bắn tên, rất ít khi trở về viện ngủ.
Kha Hồng Tuyết đã quyết tâm theo Mộc Cảnh Tự, đương nhiên không có lý do gì ăn xong lại chia tay, thêm vào đó hắn phát hiện dùng Lý Văn Hoà ngốc nghếch này đối phó với Từ Minh Duệ thẳng thắn rất hiệu quả, liền lần nữa bắc cầu nối lại.
Những ngày trước tuyết đã rơi, may là không kéo dài lâu, núi non không đến mức lầy lội khó đi. Trên đường núi thỉnh thoảng có vài con chim sẻ nhảy xuống tuyết tìm thức ăn, thỉnh thoảng có vài mảng tuyết rơi xuống đầu, tạo nên một cảnh thú vị riêng.
Kha Hồng Tuyết mặc một chiếc áo khoác đỏ rực, trông thấy Mộc Cảnh Tự một thân bạch y hành tẩu giữa băng tuyết ngập trời, nhìn thế nào cũng cảm thấy chói mắt.
Hắn kiên trì không quá vài bước đường, thật sự nhịn không nổi, giơ tay cởi áo khoác hồ ly, bước nhanh đến trước mặt Mộc Cảnh Tự, không nói lời nào mà choàng lên cho y.
Kha Hồng Tuyết nắm chặt sợi dây bông, cúi đầu hỏi: “Ta cột cho huynh hay huynh tự làm?”
Giọng điệu có phần không thiện chí, nhưng lại rõ ràng là quan tâm. Kha Hồng Tuyết gần như chưa bao giờ nói chuyện với y như vậy. Mộc Cảnh Tự ngước mắt nhìn thấy trong mắt hắn có chút cưỡng chế không rõ ràng, lời từ chối đành nuốt xuống, giơ tay nhận lấy sợi dây bông, dùng hành động trả lời hắn.
Kha Hồng Tuyết nhìn y mặc xong áo choàng, bộ đồ trắng toát bị thay thế bằng màu đỏ rực như lửa, thân hình mảnh mai được bao phủ, ý muốn phá hoại mơ hồ mới dần dần tan biến.
Một cơn gió núi thổi qua, Lý Văn Hoà lạnh run cầm cập, nép sát vào Từ Minh Duệ, lẩm bẩm: “Ngươi nói Kha Hàn Anh thiên vị ghê, biết cho tiên huynh học huynh mặc áo, cũng chẳng nghĩ đến cho chúng ta một chiếc.”.
Từ Minh Duệ hỏi ngược lại: “Ngươi gọi Mộc Cảnh Tự là gì?”
Lý Văn Hòa: “Tiên nhân học huynh.”
Từ Minh Duệ: “Ngươi cũng biết y là tiên nhân, sao còn dám mong có đãi ngộ như y?”
Lý Văn Hòa: “...” Ta lại hỏi câu dư thừa nữa.
Đường núi lạnh giá, nói chuyện hít thở cũng khó chịu vì gió lạnh chui vào miệng, bốn người không ai nói thêm gì nữa.
Cho đến khi vào tàng thư lâu, gương mặt mới hết cảm giác lạnh buốt, thoải mái hơn một chút.
Từ Minh Duệ có mục tiêu rõ ràng, lần này không lên tầng năm, mà tìm một cuốn tổng hợp sách luận của các trạng nguyên qua các thời kỳ ở tầng ba để đọc, còn Mộc Cảnh Tự thì đọc báo quan phủ phát hành hàng quý.
Kha Hồng Tuyết nhìn lướt qua, phát hiện y đã đọc tới Khánh Chính năm thứ ba.
Những đề báo này đặt ở bên ngoài ít có người đọc, nhưng trong học phủ, học sinh nhất định sẽ đọc kỹ, vì thường có vài bài luận liên quan đến kỳ thi khoa bảng.
Học sinh thi đỗ làm quan, cuối cùng tất nhiên phải cống hiến lại cho triều đình và bách tính, nên phải quen thuộc với các chính sách được ban hành qua các năm. Nghiên cứu nguyên nhân đằng sau việc ban hành chính sách, cũng như thay đổi lệnh mới sẽ mang lại những thay đổi gì, từ lâu đã trở thành chuyện thường ngày của học sinh.
Vì vậy Kha Hồng Tuyết càng tin chắc rằng Mộc Cảnh Tự muốn tham gia kỳ thi khoa bảng vào năm sau, nhưng lại giả vờ vô tình hỏi Từ Minh Duệ: “Tháng sau thi học, ngươi có định lên lớp không?”
Từ Minh Duệ gật đầu: “ Có.”
Kha Hồng Tuyết liền hỏi: “Có muốn đi lớp nào không?”
Từ Minh Duệ: “Đây không phải là chuyện các phu tử an bài sao?”
Kha Hồng Tuyết cười: “Có lớp học phong cách không tốt, sớm biết mà tránh.”
Điều này không sai, dù phần lớn học sinh đến học phủ để học rồi thi khoa bảng, nhưng cũng không thiếu con nhà quyền thế ăn chơi trác táng. Nếu một lớp có quá nhiều người như vậy dễ sinh ra bầu không khí hưởng thụ, nghiêm trọng hơn cũng có hiện tượng con nhà quyền thế tụ tập bắt nạt học sinh nghèo.
Kha Hồng Tuyết nói đến đây, nhớ lại mùa xuân nhìn thấy Mộc Cảnh Tự ướt sũng trên đường núi, sắc mặt lạnh đi một chút.
Từ Minh Duệ suy nghĩ một chút, cảm thấy có vài phần đạo lý, nhưng vẫn nói: “Ta chờ phu tử an bài.”
Kha Hồng Tuyết gật đầu: “Vậy đến lúc đó ta sẽ nói với chưởng viện để chúng ta cùng một lớp, nghĩ đến cũng sẽ không có người đến quấy rầy các ngươi học tập.”
Lý Văn Hòa ở bên cạnh nghe được sửng sốt một chút, trong lòng ra sức châm chọc.
Vừa mới nói sợ Mộc Cảnh Tự tránh mình, quay mặt đã quyết định cùng lớp với Từ Minh Duệ, còn ngấm ngầm trộm xà đổi cột “ các ngươi “, rõ là đang nói với bọn họ Mộc Cảnh Tự cũng sẽ được sắp xếp vào đó.
Vậy sao lúc nghe tin học huynh tiên nhân và Từ Minh Duệ cùng ra vào, mặt mày u ám dọa chết hắn vậy?
Cầu Hỉ Thước không có tôn nghiêm sao?
Lý Văn Hòa hờn dỗi, tay sờ loạn khắp nơi, lúc sờ đến một khối bội ngọc bên hông thì tắt lửa.
...... Ừ, Kha Hàn Anh tặng.
Được rồi, nhận quà thì phải nghe lời, hắn nên làm.
Lý tiểu công tử nặng nề thở dài, nghe thấy Từ Minh Duệ có chút buồn bực hỏi Kha Hồng Tuyết: “Ta nghe nói ngươi không có lòng dạ làm quan?”
Đây không phải là bí mật gì, Kha Hồng Tuyết dù có lừa gạt Nhân Thọ Đế bằng học vấn kém cỏi, cũng không thể lừa được đồng môn ngày đêm ở bên.
Chỉ là họ không thể, cũng không có cách nào đến trước mặt hoàng đế vạch trần hắn, thiên tử cũng không nhất thiết không nhận ra hắn thực ra không muốn làm quan.
Đôi bên không vạch trần sự thật này, thiên tử vẫn ngồi trên ngai vàng, học phủ vẫn viết luận, hắn đưa tiền năm này qua năm khác, không nhất thiết phải làm quan mới có thể báo đáp Đại Ngu.
Kha Hồng Tuyết nói: “Trước đây còn nhỏ, luôn muốn chơi thêm vài năm, giờ thu tâm lại, thì thấy làm quan cũng không tệ.”
Lời này chợt nghe không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại......
Giờ thu tâm? Là chơi đủ rồi mới thu tâm, hay là ai đó khiến hắn thu tâm?
Từ Minh Duệ hiểu được, lại chỉ nói: “Tùy ngươi.” Dù sao cũng có lợi cho mình, không lý do gì không nhận.
Kha Hồng Tuyết cười gật đầu, lại quay sang Lý Văn Hoà: “Học hành chăm chỉ chút, năm sau mỗi đoạn sẽ mở thêm một hoặc hai lớp, ngươi không đậu được nữa thì phải về nhà thành thân kế thừa gia nghiệp đấy.”
Lý Văn Hoà đang xem kịch rất vui, đột nhiên bị nhắm vào mình, chẳng kịp trở tay.
Hắn sửng sốt nửa ngày, tức giận quay đầu lên án với Mộc Cảnh Tự: “Học huynh, huynh nhìn hắn kìa!”
Mộc Cảnh Tự không phản ứng kịp, thật sự nhìn theo hướng hắn chỉ, chạm ngay vào đôi mắt đầy ý cười của Kha Hồng Tuyết, cả người ngơ ngác.
Kha Hồng Tuyết cười hiền hòa, trước tiên quay sang cuộn một tờ báo đập vào đầu Lý Văn Hoà: “Nói ngươi vài câu mà đã học được cách mách lẻo, cút đi đọc sách.”
Lý Văn Hòa: “...” Tiểu Lý uất ức chết rồi!
Náo loạn một lúc, mọi người cúi đầu đọc bài của mình, Mộc Cảnh Tự nhìn chữ trên tờ báo, nhưng trong đầu vẫn là nụ cười của Kha Hồng Tuyết khi đối mặt với y ban nãy.
Đột nhiên xuất hiện ở nhà ăn, bát canh không biết hắn có uống qua hay chưa, áo choàng lông hồ ly ấm áp trên đường núi, cùng với những quyết định vừa rồi... Nếu nói làm Lý Văn Hoà không kịp trở tay, thì thật ra Mộc Cảnh Tự mới là người bất ngờ nhất.
Y không biết A Tuyết muốn làm gì.
Thậm chí y còn nghi ngờ, chẳng lẽ mình lo lắng quá nhiều, thực ra Kha Hồng Tuyết hoàn toàn không phát hiện ra thân phận của mình? Nếu không thì sao hắn lại có thể tự nhiên và bình thản như vậy?
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu rồi bị Mộc Cảnh Tự bác bỏ. Y và A Tuyết đã quen biết nhau bao năm, dù không hiểu được hành động của hắn bây giờ, cũng không đến mức nghi ngờ điều này.
Mặc dù không biết Kha Hồng Tuyết biết được từ đâu, nhưng y chắc chắn rằng hắn đã biết.
Vì vậy, hàng loạt hành vi hiện tại trở nên đặc biệt kỳ lạ, sự mong đợi về việc ngả bài lại chậm trễ. Người kiểm soát tình hình giữa họ đã chuyển từ Thịnh Phù Trạch sang Kha Hàn Anh.
Mộc Cảnh Tự mãi không đọc nổi một bài chính luận nào, Kha Hồng Tuyết thì ngồi bên cạnh, yên lặng cúi đầu đọc sách, ngược lại khiến y không thể tĩnh tâm.
Đến khi gần giờ học buổi chiều, cả nhóm quay lại lớp học, Mộc Cảnh Tự tháo áo choàng ở hành lang muốn đưa lại cho Kha Hồng Tuyết, nhưng hắn từ chối.
Kha Hồng Tuyết ngước mắt nhìn trời, đột nhiên nói: “Tối nay có lẽ sẽ có tuyết.”
Hắn nở nụ cười, vẻ mặt có chút cay đắng, nhưng lại như chân thành rộng lượng: “Nếu học huynh vẫn muốn tránh ta đến sau nửa đêm mới về, thì cứ mặc áo vào, để ta không phải mỗi đêm ác mộng không ngủ yên.”
Kha Hồng Tuyết nói rất nhẹ, phải lại gần mới nghe rõ, giống như lời thì thầm giữa những người yêu nhau, nhưng vẻ mặt lại uất ức như một đứa trẻ ngoan không được kẹo, chỉ yên lặng nhìn Mộc Cảnh Tự với đôi mắt chứa đầy tình cảm: “ Coi như thương hại ta được không?”
Giống như đang cầu xin y ban cho mình điều gì, chứ không phải là muốn tặng y một chiếc áo đỏ.
Y nghiêng nhẹ ánh mắt, nhìn cái thìa để cạnh khay của Kha Hồng Tuyết, bắt đầu âm thầm nhớ lại xem mình đã dùng bát canh này hay chưa.
Từ Minh Duệ đối với những người tự cao, thái độ kém đều có thể trừng mắt lạnh lùng, không để bị rơi xuống thế hạ phong. Nhưng gặp phải Lý Văn Hoà nói xong bắt đầu khen ngợi hắn như tên ngốc trong khi tự hạ thấp bản thân, Từ Minh Duệ nhất thời không biết phải giao tiếp thế nào.
Hắn kiên trì một lát rồi quay đi như đầu hàng, tự nhiên hỏi Mộc Cảnh Tự: “Canh không ngon sao? Vậy đưa ta, đừng lãng phí.”
Kha Hồng Tuyết ban đầu còn cười, nghe vậy miệng lập tức xệ xuống, đuôi mắt nhướn lên, ánh mắt không thiện chí nhìn về phía Từ Minh Duệ.
Nhưng chưa kịp phát ra tín hiệu địch ý, người bên cạnh đã trầm tư rất lâu lại nhẹ nhàng lắc đầu, nâng bát gỗ lên, dịu dàng nói: “Nóng quá, ta đang chờ nó nguội.”
Nói xong, Mộc Cảnh Tự cúi đầu, từ từ uống từng ngụm nhỏ cho đến khi bát trống không.
Vẻ mặt Kha Hồng Tuyết lập tức từ không vui biến thành ngây ngốc.
Từ Minh Duệ quay sang nhìn, thắc mắc hỏi hắn: “ Ngươi vừa nhìn ta làm gì?”
Kha Hồng Tuyết hoàn hồn, khó nén nụ cười trên môi, nhìn Từ Minh Duệ với ánh mắt còn bao dung hơn khi nhìn Lý Văn Hoà.
Hắn nói: “Không có gì, chỉ muốn nói nếu ngươi thích uống canh này, ngày mai ta sẽ bảo đầu bếp thêm vài cân thịt vào để ninh.”
Tầm mắt Từ Minh Duệ đảo qua đảo lại giữa hắn và Mộc Cảnh Tự, lười xen vào chuyện của hai tên bánh quai chèo này, chỉ thuận theo nói: “Vậy ta thay các bạn cùng trường cảm ơn Kha đại thiếu gia.”
Kha Hồng Tuyết cười ấm áp thiện lương: “Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Thậm chí hắn còn nghĩ rằng thực đơn của học phủ nên phong phú hơn. Không biết những năm qua học huynh sống thế nào, khẩu vị có thay đổi không, có nên mời thêm vài đầu bếp từ các trường phái ẩm thực lớn đến đây không.
Kha Hồng Tuyết nghĩ đến điều này, liền thói quen bắt đầu tính toán khả thi trong lòng. Khi thấy Mộc Cảnh Tự gắp thêm vài đũa rau xào, hắn chợt nhớ ra nhà mình ở ngoại ô kinh thành có một thôn trang, trong đó có hai nhà ấm vốn để nuôi gà trồng rau, phòng khi hai vị chủ tử một già một trẻ trong thành muốn ăn những món tươi mới vào mùa đông mà không có nguồn cung.
Đương nhiên học phủ không chú ý nhiều như vậy,rau xanh lúc này chỉ có cải thìa, cải bắp, một số món dưa chua, tất cả đều đảo qua đảo lại xào, không có kiểu mới.
Kha Hồng Tuyết ở học phủ sáu năm, không quá coi trọng khẩu vị, từ trước đến giờ chưa thấy có gì không ổn, nhưng giờ nhìn thấy Mộc Cảnh Tự cũng ăn như vậy, bỗng dưng thấy tội nghiệp y.
Hắn nghĩ đến nhập thần, chiếc đũa di chuyển cũng chậm, Lý Văn Hòa thấy hắn tâm thần bất định, lấy can đảm hỏi một câu: “Cha, người đang suy nghĩ gì vậy?”
Từ Minh Duệ nghe thấy xưng hô của hắn thì nhíu mày, dường như không thích thói nịnh bợ này, nhưng cũng không biết vì Lý Văn Hoà quá ngốc hay Kha Hàn Anh có hành vi khác với tin đồn, hắn cũng không để tâm lắm.
Kha Hồng Tuyết hoàn hồn, thấy Từ Minh Duệ và Lý Văn Hoà đều ăn xong, chỉ có Mộc Cảnh Tự vẫn từ tốn dùng bữa, hành động ung dung đến mức không rõ là y chưa no hay đang chờ hắn.
Thế là Kha Hồng Tuyết thuận miệng bịa một câu để đáp lời Lý Văn Hoà, cúi đầu nhanh chóng ăn hết bữa trưa, lúc đặt đũa xuống thì thoáng thấy Mộc Cảnh Tự cũng ngừng ăn cùng lúc.
Kha Hồng Tuyết: “......”
Làm sao mà hắn không thích học huynh được?
Sao hắn có thể không động tâm vì y cơ chứ?
Dù là Thịnh Phù Trạch trước đây, hay Mộc Cảnh Tự bây giờ, dường như hắn không thể ngừng thích được.
-
Mùa đông thì ngắn, thời gian nghỉ trưa không dài như mùa hè.
Học sinh bình thường ăn cơm xong hoặc là đến phòng học ôn tập bài tập, hoặc là đến tàng thư lâu đọc sách, đương nhiên cũng có người đến phòng đàn luyện đàn hoặc đến bãi bắn tên học bắn tên, rất ít khi trở về viện ngủ.
Kha Hồng Tuyết đã quyết tâm theo Mộc Cảnh Tự, đương nhiên không có lý do gì ăn xong lại chia tay, thêm vào đó hắn phát hiện dùng Lý Văn Hoà ngốc nghếch này đối phó với Từ Minh Duệ thẳng thắn rất hiệu quả, liền lần nữa bắc cầu nối lại.
Những ngày trước tuyết đã rơi, may là không kéo dài lâu, núi non không đến mức lầy lội khó đi. Trên đường núi thỉnh thoảng có vài con chim sẻ nhảy xuống tuyết tìm thức ăn, thỉnh thoảng có vài mảng tuyết rơi xuống đầu, tạo nên một cảnh thú vị riêng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kha Hồng Tuyết mặc một chiếc áo khoác đỏ rực, trông thấy Mộc Cảnh Tự một thân bạch y hành tẩu giữa băng tuyết ngập trời, nhìn thế nào cũng cảm thấy chói mắt.
Hắn kiên trì không quá vài bước đường, thật sự nhịn không nổi, giơ tay cởi áo khoác hồ ly, bước nhanh đến trước mặt Mộc Cảnh Tự, không nói lời nào mà choàng lên cho y.
Kha Hồng Tuyết nắm chặt sợi dây bông, cúi đầu hỏi: “Ta cột cho huynh hay huynh tự làm?”
Giọng điệu có phần không thiện chí, nhưng lại rõ ràng là quan tâm. Kha Hồng Tuyết gần như chưa bao giờ nói chuyện với y như vậy. Mộc Cảnh Tự ngước mắt nhìn thấy trong mắt hắn có chút cưỡng chế không rõ ràng, lời từ chối đành nuốt xuống, giơ tay nhận lấy sợi dây bông, dùng hành động trả lời hắn.
Kha Hồng Tuyết nhìn y mặc xong áo choàng, bộ đồ trắng toát bị thay thế bằng màu đỏ rực như lửa, thân hình mảnh mai được bao phủ, ý muốn phá hoại mơ hồ mới dần dần tan biến.
Một cơn gió núi thổi qua, Lý Văn Hoà lạnh run cầm cập, nép sát vào Từ Minh Duệ, lẩm bẩm: “Ngươi nói Kha Hàn Anh thiên vị ghê, biết cho tiên huynh học huynh mặc áo, cũng chẳng nghĩ đến cho chúng ta một chiếc.”.
Từ Minh Duệ hỏi ngược lại: “Ngươi gọi Mộc Cảnh Tự là gì?”
Lý Văn Hòa: “Tiên nhân học huynh.”
Từ Minh Duệ: “Ngươi cũng biết y là tiên nhân, sao còn dám mong có đãi ngộ như y?”
Lý Văn Hòa: “...” Ta lại hỏi câu dư thừa nữa.
Đường núi lạnh giá, nói chuyện hít thở cũng khó chịu vì gió lạnh chui vào miệng, bốn người không ai nói thêm gì nữa.
Cho đến khi vào tàng thư lâu, gương mặt mới hết cảm giác lạnh buốt, thoải mái hơn một chút.
Từ Minh Duệ có mục tiêu rõ ràng, lần này không lên tầng năm, mà tìm một cuốn tổng hợp sách luận của các trạng nguyên qua các thời kỳ ở tầng ba để đọc, còn Mộc Cảnh Tự thì đọc báo quan phủ phát hành hàng quý.
Kha Hồng Tuyết nhìn lướt qua, phát hiện y đã đọc tới Khánh Chính năm thứ ba.
Những đề báo này đặt ở bên ngoài ít có người đọc, nhưng trong học phủ, học sinh nhất định sẽ đọc kỹ, vì thường có vài bài luận liên quan đến kỳ thi khoa bảng.
Học sinh thi đỗ làm quan, cuối cùng tất nhiên phải cống hiến lại cho triều đình và bách tính, nên phải quen thuộc với các chính sách được ban hành qua các năm. Nghiên cứu nguyên nhân đằng sau việc ban hành chính sách, cũng như thay đổi lệnh mới sẽ mang lại những thay đổi gì, từ lâu đã trở thành chuyện thường ngày của học sinh.
Vì vậy Kha Hồng Tuyết càng tin chắc rằng Mộc Cảnh Tự muốn tham gia kỳ thi khoa bảng vào năm sau, nhưng lại giả vờ vô tình hỏi Từ Minh Duệ: “Tháng sau thi học, ngươi có định lên lớp không?”
Từ Minh Duệ gật đầu: “ Có.”
Kha Hồng Tuyết liền hỏi: “Có muốn đi lớp nào không?”
Từ Minh Duệ: “Đây không phải là chuyện các phu tử an bài sao?”
Kha Hồng Tuyết cười: “Có lớp học phong cách không tốt, sớm biết mà tránh.”
Điều này không sai, dù phần lớn học sinh đến học phủ để học rồi thi khoa bảng, nhưng cũng không thiếu con nhà quyền thế ăn chơi trác táng. Nếu một lớp có quá nhiều người như vậy dễ sinh ra bầu không khí hưởng thụ, nghiêm trọng hơn cũng có hiện tượng con nhà quyền thế tụ tập bắt nạt học sinh nghèo.
Kha Hồng Tuyết nói đến đây, nhớ lại mùa xuân nhìn thấy Mộc Cảnh Tự ướt sũng trên đường núi, sắc mặt lạnh đi một chút.
Từ Minh Duệ suy nghĩ một chút, cảm thấy có vài phần đạo lý, nhưng vẫn nói: “Ta chờ phu tử an bài.”
Kha Hồng Tuyết gật đầu: “Vậy đến lúc đó ta sẽ nói với chưởng viện để chúng ta cùng một lớp, nghĩ đến cũng sẽ không có người đến quấy rầy các ngươi học tập.”
Lý Văn Hòa ở bên cạnh nghe được sửng sốt một chút, trong lòng ra sức châm chọc.
Vừa mới nói sợ Mộc Cảnh Tự tránh mình, quay mặt đã quyết định cùng lớp với Từ Minh Duệ, còn ngấm ngầm trộm xà đổi cột “ các ngươi “, rõ là đang nói với bọn họ Mộc Cảnh Tự cũng sẽ được sắp xếp vào đó.
Vậy sao lúc nghe tin học huynh tiên nhân và Từ Minh Duệ cùng ra vào, mặt mày u ám dọa chết hắn vậy?
Cầu Hỉ Thước không có tôn nghiêm sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Văn Hòa hờn dỗi, tay sờ loạn khắp nơi, lúc sờ đến một khối bội ngọc bên hông thì tắt lửa.
...... Ừ, Kha Hàn Anh tặng.
Được rồi, nhận quà thì phải nghe lời, hắn nên làm.
Lý tiểu công tử nặng nề thở dài, nghe thấy Từ Minh Duệ có chút buồn bực hỏi Kha Hồng Tuyết: “Ta nghe nói ngươi không có lòng dạ làm quan?”
Đây không phải là bí mật gì, Kha Hồng Tuyết dù có lừa gạt Nhân Thọ Đế bằng học vấn kém cỏi, cũng không thể lừa được đồng môn ngày đêm ở bên.
Chỉ là họ không thể, cũng không có cách nào đến trước mặt hoàng đế vạch trần hắn, thiên tử cũng không nhất thiết không nhận ra hắn thực ra không muốn làm quan.
Đôi bên không vạch trần sự thật này, thiên tử vẫn ngồi trên ngai vàng, học phủ vẫn viết luận, hắn đưa tiền năm này qua năm khác, không nhất thiết phải làm quan mới có thể báo đáp Đại Ngu.
Kha Hồng Tuyết nói: “Trước đây còn nhỏ, luôn muốn chơi thêm vài năm, giờ thu tâm lại, thì thấy làm quan cũng không tệ.”
Lời này chợt nghe không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại......
Giờ thu tâm? Là chơi đủ rồi mới thu tâm, hay là ai đó khiến hắn thu tâm?
Từ Minh Duệ hiểu được, lại chỉ nói: “Tùy ngươi.” Dù sao cũng có lợi cho mình, không lý do gì không nhận.
Kha Hồng Tuyết cười gật đầu, lại quay sang Lý Văn Hoà: “Học hành chăm chỉ chút, năm sau mỗi đoạn sẽ mở thêm một hoặc hai lớp, ngươi không đậu được nữa thì phải về nhà thành thân kế thừa gia nghiệp đấy.”
Lý Văn Hoà đang xem kịch rất vui, đột nhiên bị nhắm vào mình, chẳng kịp trở tay.
Hắn sửng sốt nửa ngày, tức giận quay đầu lên án với Mộc Cảnh Tự: “Học huynh, huynh nhìn hắn kìa!”
Mộc Cảnh Tự không phản ứng kịp, thật sự nhìn theo hướng hắn chỉ, chạm ngay vào đôi mắt đầy ý cười của Kha Hồng Tuyết, cả người ngơ ngác.
Kha Hồng Tuyết cười hiền hòa, trước tiên quay sang cuộn một tờ báo đập vào đầu Lý Văn Hoà: “Nói ngươi vài câu mà đã học được cách mách lẻo, cút đi đọc sách.”
Lý Văn Hòa: “...” Tiểu Lý uất ức chết rồi!
Náo loạn một lúc, mọi người cúi đầu đọc bài của mình, Mộc Cảnh Tự nhìn chữ trên tờ báo, nhưng trong đầu vẫn là nụ cười của Kha Hồng Tuyết khi đối mặt với y ban nãy.
Đột nhiên xuất hiện ở nhà ăn, bát canh không biết hắn có uống qua hay chưa, áo choàng lông hồ ly ấm áp trên đường núi, cùng với những quyết định vừa rồi... Nếu nói làm Lý Văn Hoà không kịp trở tay, thì thật ra Mộc Cảnh Tự mới là người bất ngờ nhất.
Y không biết A Tuyết muốn làm gì.
Thậm chí y còn nghi ngờ, chẳng lẽ mình lo lắng quá nhiều, thực ra Kha Hồng Tuyết hoàn toàn không phát hiện ra thân phận của mình? Nếu không thì sao hắn lại có thể tự nhiên và bình thản như vậy?
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu rồi bị Mộc Cảnh Tự bác bỏ. Y và A Tuyết đã quen biết nhau bao năm, dù không hiểu được hành động của hắn bây giờ, cũng không đến mức nghi ngờ điều này.
Mặc dù không biết Kha Hồng Tuyết biết được từ đâu, nhưng y chắc chắn rằng hắn đã biết.
Vì vậy, hàng loạt hành vi hiện tại trở nên đặc biệt kỳ lạ, sự mong đợi về việc ngả bài lại chậm trễ. Người kiểm soát tình hình giữa họ đã chuyển từ Thịnh Phù Trạch sang Kha Hàn Anh.
Mộc Cảnh Tự mãi không đọc nổi một bài chính luận nào, Kha Hồng Tuyết thì ngồi bên cạnh, yên lặng cúi đầu đọc sách, ngược lại khiến y không thể tĩnh tâm.
Đến khi gần giờ học buổi chiều, cả nhóm quay lại lớp học, Mộc Cảnh Tự tháo áo choàng ở hành lang muốn đưa lại cho Kha Hồng Tuyết, nhưng hắn từ chối.
Kha Hồng Tuyết ngước mắt nhìn trời, đột nhiên nói: “Tối nay có lẽ sẽ có tuyết.”
Hắn nở nụ cười, vẻ mặt có chút cay đắng, nhưng lại như chân thành rộng lượng: “Nếu học huynh vẫn muốn tránh ta đến sau nửa đêm mới về, thì cứ mặc áo vào, để ta không phải mỗi đêm ác mộng không ngủ yên.”
Kha Hồng Tuyết nói rất nhẹ, phải lại gần mới nghe rõ, giống như lời thì thầm giữa những người yêu nhau, nhưng vẻ mặt lại uất ức như một đứa trẻ ngoan không được kẹo, chỉ yên lặng nhìn Mộc Cảnh Tự với đôi mắt chứa đầy tình cảm: “ Coi như thương hại ta được không?”
Giống như đang cầu xin y ban cho mình điều gì, chứ không phải là muốn tặng y một chiếc áo đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro