Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa
Chương 30
Ngư Tây Cầu Cầu
2024-10-29 10:28:48
Cuối cùng vẫn dọn vào viện Thần Hi.
Không có lựa chọn nào khác thích hợp hơn, Mộc Cảnh Tự cũng thật sự không có cách nào ngăn được miệng của Kha Hàn Anh.
Chỉ là ngoài việc phải đối mặt với ánh mắt dò xét của hạ nhân Khả phủ ra, không có điểm gì không ổn.
Mà những ánh mắt này, sau một đêm cũng hoàn toàn chấm dứt.
Mộc Cảnh Tự đứng trong viện vốn dĩ chuẩn bị cho mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Ngu Kinh trên bốn bức tường đình viện, thoáng chốc có cảm giác lạc lõng, lẫn lộn thời gian.
Những năm đó trẻ con qua nhà, dù người lớn không nói, cũng không thể thật sự không làm gì.
Kha gia chưa bao giờ là gia đình không hiểu lễ nghĩa như vậy.
Vì vậy sau khi Thịnh Phù Trạch ở tại Tiên Khách Cư của Khả Hồng Tuyết, Kha Thái phó liền mời thợ vẽ thiết kế bản vẽ, trong vòng một năm, vì Tam điện hạ mà xây dựng viện Thần Hi này.
Theo lý mà nói, trong nhà đã có tiểu thiếu gia ở gần đó, tốt nhất nên tìm một chỗ khác xa hơn để xây dựng tránh công nhân ra vào chuyển gạch thêm ngói ồn ào làm phiền Kha Hồng Tuyết.
Nhưng có lẽ do phong thủy ở đây tốt, cũng có lẽ vì lý do nào khác, viện vẫn được đặt ở chỗ này.
Sau khi hoàn thành, A Tuyết đã nhiều lần đề nghị chuyển sang viện bên cạnh vì lễ nghĩa.
Nhưng mỗi khi Thịnh Phù Trạch mang theo chút men say nhạt nhòa từ quán rượu hay hoa lâu bên ngoài trở về, lười biếng nằm xuống trên giường sập, liếc nhìn, cười nhẹ hỏi người đang đọc sách dưới ánh nến: “A Tuyết ghét bỏ ta sao?”
Kha Hồng Tuyết lập tức im lặng.
Kha Hồng Tuyết lúc nhỏ đáng yêu biết bao, trầm lặng, chỉ cần nói vài câu ngả ngớn thì dù có đầy bụng tài học, cũng không thể biện minh được một câu phản bác, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Nào giống như bây giờ…
Mộc Cảnh Tự hồi tưởng lại ký ức, nhẹ lắc đầu, bước vào trong nhà dưới ánh hoàng hôn đã gần tối.
Ngày thứ ba sau khi chuyển vào Kha phủ, Kha Văn Thụy đã đến viện của Mộc Cảnh Tự.
Thái phó tuổi đã cao, trải qua nhiều triều đại, khe rãnh lông mày hằn sâu, nhưng khi thấy Mộc Cảnh Tự, biểu cảm trên mặt ông đầy khiếp sợ đau xót, gần như loạng choạng muốn quỳ xuống.
Mộc Cảnh Tự vội vàng tiến lên ngăn ông lại.
“Điện hạ......”
“Thái phó đừng gọi ta như vậy.” Mộc Cảnh Tự ngăn ông.
Kha Văn Thụy im lặng một lúc, đi đến bên bàn, hỏi: “Những năm qua sống có tốt không?”
Mộc Cảnh Tự tự tay rót cho ông một chén trà, thấp giọng nói: “Nếu ta còn không tốt, thì còn ai có thể tốt được đây?”
Cha mẹ, huynh trưởng, đệ muội......
Nếu ngay cả hắn cũng không tốt, thì những người đã chôn vùi dưới chín suối từ lâu kia thì sao đây?
Mùa đông ngày ngắn, trong nhà lò sưởi ấm áp, gặp lại người cũ không nhận ra, nói về những thay đổi trong những năm qua dường như trở nên nhạt nhẽo và bất lực.
Mộc Cảnh Tự cười nhẹ với ông, giơ tay ra hiệu mời ông ngồi xuống.
Kha Thái phó nhìn vào gương mặt hoàn toàn xa lạ, không thấy bóng dáng nào của quá khứ, dù có ngàn lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài chôn sâu trong lòng.
Kha Văn Thụy hỏi: “Chưởng viện nói ngài cố ý đến lớp Ất Đoạn Trúc, vì sao?’
“Nếu ta nói là tình cờ, Thái phó chắc chắn không tin.” Mộc Cảnh Tự nói: “Ta đi tìm người.”
Kha Văn Thụy hỏi: “Ai?”
Mộc Cảnh Tự nhẹ giọng đọc: “Trần Minh Nghĩa, cháu đích tôn của Trần Kính Sơn, Thượng thư Bộ Lại; Hạ Hoằng Viễn, cháu trai của đại nguyên soái binh mã Hạ Kinh Nghĩa; Chu Vũ…”
Y dừng một chút, cụp mắt nhấp ngụm trà ấm, nói: “Cháu ngoại của tuần phủ Giang Nam Lữ Tuấn Hiền.”
Những cái tên này vừa ra, lông mày Kha Văn Thụy càng nhíu sâu hơn, khi Mộc Cảnh Tự nói xong cái tên cuối cùng, đồng tử của Thái phó còn mở rộng hơn một chút.
Trần Kính Sơn cũng được, Hạ Kinh Nghĩa cũng được, đều là những trợ lực chính trong cuộc mưu phản của Thịnh Tự Viêm năm đó, hiện nay đều quan ở địa vị cao, quyền thế ngút trời.
Mà Lữ Tuấn Hiền này - -
Kha Văn Thụy trầm tư một lát, thử thăm dò:: “Ta từng nghe vài lời đồn đại vô căn cứ.”
Mộc Cảnh Tự: “Thái phó cứ nói không sao.”
Kha Văn Thụy: “Nghe nói tuần phủ Giang Nam hiện tại, có mối quan hệ với Đức phi nương nương trong cung trước đây?”
Đức phi quá cố, hoặc gọi là Lữ phi, chính là mẹ đẻ của Tam điện hạ Thịnh Phù Trạch.
Năm đó Lữ Tuấn Hiền cùng tam hoàng tử xuôi Nam dẹp loạn, cuối cùng lại trở thành một vị đại tướng trung thành của Thịnh Tự Viêm. Còn có lời đồn rằng, chiếc đầu của tam hoàng tử là do chính ông ta dâng lên cho Thịnh Tự Viêm.
Vì vậy, ngay cả Kha Văn Thụy, khi nhắc đến những chuyện này cũng có phần cẩn trọng. Nhưng Mộc Cảnh Tự nghe xong chỉ cúi mắt nhìn lá trà trôi nổi trong tách, gật đầu: “Nếu tính theo huyết thống, ta nên gọi ông ta một tiếng cậu.”
“Trước khi ông ta ra tay, có tử sĩ phụ hoàng để lại đã thay thế ta, nhờ vậy ta mới có thể kéo dài hơi tàn sống sót.”
Chuyện sinh tử lớn lao như vậy, y nói ra nhẹ nhàng như thể chỉ đổi một cái tên, thật sự tất cả đều là câu chuyện của người khác. Kha Văn Thụy thậm chí không biết mình nên phản ứng thế nào.
Cậu ruột muốn giết y để lập công, chú ruột vì ngai vàng cũng muốn giết y. Trong mấy tháng ngắn ngủi Thịnh Phù Trạch cầm quân xuôi Nam, trời biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong ký ức, tam hoàng tử luôn phô trương càn rỡ,tài hoa đầy mình, lúc nào cũng kiêu ngạo, mắt như sao dường như chỉ sau một đêm đã nhạt nhòa. Giờ đây xuất hiện trước mắt mọi người chỉ còn là một vỏ bọc mang tên Mộc Cảnh Tự, lặng lẽ đi qua thế gian như một xác sống.
Kha Văn Thụy im lặng hồi lâu, lại một lần nữa gọi: “Thần to gan hỏi, điện hạ muốn gì?”
Ngoài sân trời cao đất rộng, Kha Hồng Tuyết đang làm đèn lồng ở sân bên cạnh, Mộc Cảnh Tự ngẩn người một lúc, nhẹ giọng nói: “Nếu ta nói ta muốn quốc thái dân an, thái phó sẽ không tin hết đâu.”
“Vậy thì coi như ta chỉ vì báo thù là được rồi.”
Mộc Cảnh Tự ngước mắt nhìn Kha Văn Thụy, khẽ nở nụ cười. Giống như Thịnh Phù Trạch năm đó ở Kha phủ, cùng Kha Hồng Tuyết nũng nịu gọi ông là ông nội.
Y nói: “Thái phó sẽ giúp ta, đúng không?”
Y vẫn là Thịnh Phù Trạch, tam hoàng tử giỏi dùng mọi con bài để thương lượng đàm phán.
Kha Văn Thụy nhìn y, đứng dậy cung kính khom lưng hành lễ: “Thần sẽ không từ chối.”
Mộc Cảnh Tự cũng đứng dậy, đỡ ông đứng vững, lùi lại nửa bước hành lễ học trò. Kính trọng sự trung thành của ông, cảm kích lòng nhân nghĩa của ông.
……
Lúc Kha Văn Thụy rời đi, Mộc Cảnh Tự đã ngồi rất lâu, thân thể có phần mệt mỏi, ngẩng đầu thoáng thấy khăn lông thỏ trên giá, sững người một chút, dường như vô tình hỏi: “Thái phó có từng bảo A Tuyết tặng ai trâm ngọc không?”
Kha Văn Thụy ngẩn ra, nghĩ một lúc mới trả lời: “Có chuyện này, mấy ngày trước nó nói có bạn học làm lễ trưởng thành, hỏi ta có thể tặng trâm ngọc không.”
Nghe đến “lễ trưởng thành”, Mộc Cảnh Tự không nhịn được mỉm cười, hỏi: “Ngài trả lời thế nào?”
Kha Văn Thụy nhíu mày, có phần khó nói, nhưng vẫn cứng giọng: “Ta nói có thể, nhưng quá thân mật, không phải lựa chọn tốt.”
Nói đến đây, vừa nhớ ra liền hỏi Mộc Cảnh Tự: “Ngài cũng ở đó, thằng nhóc kia thật sự tặng trâm ngọc hay sao?”
“Không.” Mộc Cảnh Tự mỉm cười phủ nhận, nhưng chưa kịp để Kha Văn Thụy thở phào, lại nói: “Nhưng hắn tặng người ta mười mấy chiếc nghiên mực, hai mươi cuộn vải, ba mươi bức tranh chữ, và mấy rương phấn son.”
Gần như y nói mỗi thứ, Kha Văn Thụy lại kinh ngạc thêm một chút, đến khi nghe bốn chữ “phấn son” thì lão thái phó quên luôn cả kinh ngạc, chỉ còn vẻ mặt giận dữ, tức giận nói: “Thằng phá gia chi tử này!”
Nói xong liền muốn cáo lui, muốn đi viện của Kha Hồng Tuyết.
Mộc Cảnh Tự cười khẽ sau lưng ông: “Ngài chú ý sức khỏe.”
Lúc động thủ đánh người nhẹ một chút.
……
Tối hôm đó, kế hoạch dẫn Mộc Cảnh Tự ra phố chơi của Kha đại thiếu gia cùng chiếc đèn lồng mới làm bị hoãn lại.
Sau bữa tối, Kha Hồng Tuyết ôm một đống sách gõ cửa phòng Mộc Cảnh Tự, không cho y nói lời nào, đứng trước bàn y, dưới ánh nến nhìn Mộc Cảnh Tự chưa kịp đóng cửa.
“Học huynh, sao huynh còn học cách tố cáo thế?” Kha Hồng Tuyết hỏi y, giọng điệu có phần bất đắc dĩ.
Mộc Cảnh Tự vừa tháo mũ, định lên giường ngủ, cổ áo đã tháo mấy nút.
Ánh mắt Kha Hồng Tuyết dừng ở đó hai giây, không nói gì quay đi, rút ra một cái hộp từ chồng sách, mở ra lại là một cây trâm cài tóc, nhưng lần này là bằng gỗ.
Hắn đi đến sau lưng Mộc Cảnh Tự, không kiêng nể chút nào mà nắm lấy cánh tay y, đóng cửa lại, rồi thẳng thừng buộc tóc cho y. Sau đó cúi người, không rõ là trêu đùa hay nghiêm túc, hai tay đưa cho y một cây bút lông.
“Đã là học huynh tố cáo, không còn cách nào khác, chỉ đành để huynh chịu phạt cùng ta.” Kha Hồng Tuyết nói: “《Chính trị sơ yếu》, chép mười lần, huynh năm lần, ta năm lần.”
“Học huynh, mời.”
Kha Hàn Anh giơ tay lên, hành vi cử chỉ thoạt nhìn thật giống một quân tử.
Bỏ qua nụ cười làm cho người ta hận đến nghiến răng trên mặt hắn.
Không có lựa chọn nào khác thích hợp hơn, Mộc Cảnh Tự cũng thật sự không có cách nào ngăn được miệng của Kha Hàn Anh.
Chỉ là ngoài việc phải đối mặt với ánh mắt dò xét của hạ nhân Khả phủ ra, không có điểm gì không ổn.
Mà những ánh mắt này, sau một đêm cũng hoàn toàn chấm dứt.
Mộc Cảnh Tự đứng trong viện vốn dĩ chuẩn bị cho mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Ngu Kinh trên bốn bức tường đình viện, thoáng chốc có cảm giác lạc lõng, lẫn lộn thời gian.
Những năm đó trẻ con qua nhà, dù người lớn không nói, cũng không thể thật sự không làm gì.
Kha gia chưa bao giờ là gia đình không hiểu lễ nghĩa như vậy.
Vì vậy sau khi Thịnh Phù Trạch ở tại Tiên Khách Cư của Khả Hồng Tuyết, Kha Thái phó liền mời thợ vẽ thiết kế bản vẽ, trong vòng một năm, vì Tam điện hạ mà xây dựng viện Thần Hi này.
Theo lý mà nói, trong nhà đã có tiểu thiếu gia ở gần đó, tốt nhất nên tìm một chỗ khác xa hơn để xây dựng tránh công nhân ra vào chuyển gạch thêm ngói ồn ào làm phiền Kha Hồng Tuyết.
Nhưng có lẽ do phong thủy ở đây tốt, cũng có lẽ vì lý do nào khác, viện vẫn được đặt ở chỗ này.
Sau khi hoàn thành, A Tuyết đã nhiều lần đề nghị chuyển sang viện bên cạnh vì lễ nghĩa.
Nhưng mỗi khi Thịnh Phù Trạch mang theo chút men say nhạt nhòa từ quán rượu hay hoa lâu bên ngoài trở về, lười biếng nằm xuống trên giường sập, liếc nhìn, cười nhẹ hỏi người đang đọc sách dưới ánh nến: “A Tuyết ghét bỏ ta sao?”
Kha Hồng Tuyết lập tức im lặng.
Kha Hồng Tuyết lúc nhỏ đáng yêu biết bao, trầm lặng, chỉ cần nói vài câu ngả ngớn thì dù có đầy bụng tài học, cũng không thể biện minh được một câu phản bác, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Nào giống như bây giờ…
Mộc Cảnh Tự hồi tưởng lại ký ức, nhẹ lắc đầu, bước vào trong nhà dưới ánh hoàng hôn đã gần tối.
Ngày thứ ba sau khi chuyển vào Kha phủ, Kha Văn Thụy đã đến viện của Mộc Cảnh Tự.
Thái phó tuổi đã cao, trải qua nhiều triều đại, khe rãnh lông mày hằn sâu, nhưng khi thấy Mộc Cảnh Tự, biểu cảm trên mặt ông đầy khiếp sợ đau xót, gần như loạng choạng muốn quỳ xuống.
Mộc Cảnh Tự vội vàng tiến lên ngăn ông lại.
“Điện hạ......”
“Thái phó đừng gọi ta như vậy.” Mộc Cảnh Tự ngăn ông.
Kha Văn Thụy im lặng một lúc, đi đến bên bàn, hỏi: “Những năm qua sống có tốt không?”
Mộc Cảnh Tự tự tay rót cho ông một chén trà, thấp giọng nói: “Nếu ta còn không tốt, thì còn ai có thể tốt được đây?”
Cha mẹ, huynh trưởng, đệ muội......
Nếu ngay cả hắn cũng không tốt, thì những người đã chôn vùi dưới chín suối từ lâu kia thì sao đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mùa đông ngày ngắn, trong nhà lò sưởi ấm áp, gặp lại người cũ không nhận ra, nói về những thay đổi trong những năm qua dường như trở nên nhạt nhẽo và bất lực.
Mộc Cảnh Tự cười nhẹ với ông, giơ tay ra hiệu mời ông ngồi xuống.
Kha Thái phó nhìn vào gương mặt hoàn toàn xa lạ, không thấy bóng dáng nào của quá khứ, dù có ngàn lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài chôn sâu trong lòng.
Kha Văn Thụy hỏi: “Chưởng viện nói ngài cố ý đến lớp Ất Đoạn Trúc, vì sao?’
“Nếu ta nói là tình cờ, Thái phó chắc chắn không tin.” Mộc Cảnh Tự nói: “Ta đi tìm người.”
Kha Văn Thụy hỏi: “Ai?”
Mộc Cảnh Tự nhẹ giọng đọc: “Trần Minh Nghĩa, cháu đích tôn của Trần Kính Sơn, Thượng thư Bộ Lại; Hạ Hoằng Viễn, cháu trai của đại nguyên soái binh mã Hạ Kinh Nghĩa; Chu Vũ…”
Y dừng một chút, cụp mắt nhấp ngụm trà ấm, nói: “Cháu ngoại của tuần phủ Giang Nam Lữ Tuấn Hiền.”
Những cái tên này vừa ra, lông mày Kha Văn Thụy càng nhíu sâu hơn, khi Mộc Cảnh Tự nói xong cái tên cuối cùng, đồng tử của Thái phó còn mở rộng hơn một chút.
Trần Kính Sơn cũng được, Hạ Kinh Nghĩa cũng được, đều là những trợ lực chính trong cuộc mưu phản của Thịnh Tự Viêm năm đó, hiện nay đều quan ở địa vị cao, quyền thế ngút trời.
Mà Lữ Tuấn Hiền này - -
Kha Văn Thụy trầm tư một lát, thử thăm dò:: “Ta từng nghe vài lời đồn đại vô căn cứ.”
Mộc Cảnh Tự: “Thái phó cứ nói không sao.”
Kha Văn Thụy: “Nghe nói tuần phủ Giang Nam hiện tại, có mối quan hệ với Đức phi nương nương trong cung trước đây?”
Đức phi quá cố, hoặc gọi là Lữ phi, chính là mẹ đẻ của Tam điện hạ Thịnh Phù Trạch.
Năm đó Lữ Tuấn Hiền cùng tam hoàng tử xuôi Nam dẹp loạn, cuối cùng lại trở thành một vị đại tướng trung thành của Thịnh Tự Viêm. Còn có lời đồn rằng, chiếc đầu của tam hoàng tử là do chính ông ta dâng lên cho Thịnh Tự Viêm.
Vì vậy, ngay cả Kha Văn Thụy, khi nhắc đến những chuyện này cũng có phần cẩn trọng. Nhưng Mộc Cảnh Tự nghe xong chỉ cúi mắt nhìn lá trà trôi nổi trong tách, gật đầu: “Nếu tính theo huyết thống, ta nên gọi ông ta một tiếng cậu.”
“Trước khi ông ta ra tay, có tử sĩ phụ hoàng để lại đã thay thế ta, nhờ vậy ta mới có thể kéo dài hơi tàn sống sót.”
Chuyện sinh tử lớn lao như vậy, y nói ra nhẹ nhàng như thể chỉ đổi một cái tên, thật sự tất cả đều là câu chuyện của người khác. Kha Văn Thụy thậm chí không biết mình nên phản ứng thế nào.
Cậu ruột muốn giết y để lập công, chú ruột vì ngai vàng cũng muốn giết y. Trong mấy tháng ngắn ngủi Thịnh Phù Trạch cầm quân xuôi Nam, trời biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong ký ức, tam hoàng tử luôn phô trương càn rỡ,tài hoa đầy mình, lúc nào cũng kiêu ngạo, mắt như sao dường như chỉ sau một đêm đã nhạt nhòa. Giờ đây xuất hiện trước mắt mọi người chỉ còn là một vỏ bọc mang tên Mộc Cảnh Tự, lặng lẽ đi qua thế gian như một xác sống.
Kha Văn Thụy im lặng hồi lâu, lại một lần nữa gọi: “Thần to gan hỏi, điện hạ muốn gì?”
Ngoài sân trời cao đất rộng, Kha Hồng Tuyết đang làm đèn lồng ở sân bên cạnh, Mộc Cảnh Tự ngẩn người một lúc, nhẹ giọng nói: “Nếu ta nói ta muốn quốc thái dân an, thái phó sẽ không tin hết đâu.”
“Vậy thì coi như ta chỉ vì báo thù là được rồi.”
Mộc Cảnh Tự ngước mắt nhìn Kha Văn Thụy, khẽ nở nụ cười. Giống như Thịnh Phù Trạch năm đó ở Kha phủ, cùng Kha Hồng Tuyết nũng nịu gọi ông là ông nội.
Y nói: “Thái phó sẽ giúp ta, đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y vẫn là Thịnh Phù Trạch, tam hoàng tử giỏi dùng mọi con bài để thương lượng đàm phán.
Kha Văn Thụy nhìn y, đứng dậy cung kính khom lưng hành lễ: “Thần sẽ không từ chối.”
Mộc Cảnh Tự cũng đứng dậy, đỡ ông đứng vững, lùi lại nửa bước hành lễ học trò. Kính trọng sự trung thành của ông, cảm kích lòng nhân nghĩa của ông.
……
Lúc Kha Văn Thụy rời đi, Mộc Cảnh Tự đã ngồi rất lâu, thân thể có phần mệt mỏi, ngẩng đầu thoáng thấy khăn lông thỏ trên giá, sững người một chút, dường như vô tình hỏi: “Thái phó có từng bảo A Tuyết tặng ai trâm ngọc không?”
Kha Văn Thụy ngẩn ra, nghĩ một lúc mới trả lời: “Có chuyện này, mấy ngày trước nó nói có bạn học làm lễ trưởng thành, hỏi ta có thể tặng trâm ngọc không.”
Nghe đến “lễ trưởng thành”, Mộc Cảnh Tự không nhịn được mỉm cười, hỏi: “Ngài trả lời thế nào?”
Kha Văn Thụy nhíu mày, có phần khó nói, nhưng vẫn cứng giọng: “Ta nói có thể, nhưng quá thân mật, không phải lựa chọn tốt.”
Nói đến đây, vừa nhớ ra liền hỏi Mộc Cảnh Tự: “Ngài cũng ở đó, thằng nhóc kia thật sự tặng trâm ngọc hay sao?”
“Không.” Mộc Cảnh Tự mỉm cười phủ nhận, nhưng chưa kịp để Kha Văn Thụy thở phào, lại nói: “Nhưng hắn tặng người ta mười mấy chiếc nghiên mực, hai mươi cuộn vải, ba mươi bức tranh chữ, và mấy rương phấn son.”
Gần như y nói mỗi thứ, Kha Văn Thụy lại kinh ngạc thêm một chút, đến khi nghe bốn chữ “phấn son” thì lão thái phó quên luôn cả kinh ngạc, chỉ còn vẻ mặt giận dữ, tức giận nói: “Thằng phá gia chi tử này!”
Nói xong liền muốn cáo lui, muốn đi viện của Kha Hồng Tuyết.
Mộc Cảnh Tự cười khẽ sau lưng ông: “Ngài chú ý sức khỏe.”
Lúc động thủ đánh người nhẹ một chút.
……
Tối hôm đó, kế hoạch dẫn Mộc Cảnh Tự ra phố chơi của Kha đại thiếu gia cùng chiếc đèn lồng mới làm bị hoãn lại.
Sau bữa tối, Kha Hồng Tuyết ôm một đống sách gõ cửa phòng Mộc Cảnh Tự, không cho y nói lời nào, đứng trước bàn y, dưới ánh nến nhìn Mộc Cảnh Tự chưa kịp đóng cửa.
“Học huynh, sao huynh còn học cách tố cáo thế?” Kha Hồng Tuyết hỏi y, giọng điệu có phần bất đắc dĩ.
Mộc Cảnh Tự vừa tháo mũ, định lên giường ngủ, cổ áo đã tháo mấy nút.
Ánh mắt Kha Hồng Tuyết dừng ở đó hai giây, không nói gì quay đi, rút ra một cái hộp từ chồng sách, mở ra lại là một cây trâm cài tóc, nhưng lần này là bằng gỗ.
Hắn đi đến sau lưng Mộc Cảnh Tự, không kiêng nể chút nào mà nắm lấy cánh tay y, đóng cửa lại, rồi thẳng thừng buộc tóc cho y. Sau đó cúi người, không rõ là trêu đùa hay nghiêm túc, hai tay đưa cho y một cây bút lông.
“Đã là học huynh tố cáo, không còn cách nào khác, chỉ đành để huynh chịu phạt cùng ta.” Kha Hồng Tuyết nói: “《Chính trị sơ yếu》, chép mười lần, huynh năm lần, ta năm lần.”
“Học huynh, mời.”
Kha Hàn Anh giơ tay lên, hành vi cử chỉ thoạt nhìn thật giống một quân tử.
Bỏ qua nụ cười làm cho người ta hận đến nghiến răng trên mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro