Hôm Nay Tam Tiểu Thư Đã Làm Phản Chưa?
Phần 10
2024-10-10 09:24:48
Cảm giác tội lỗi vừa mới có lập tức tan biến, ta cũng lười chẳng buồn đáp lại, vén rèm nhìn ra ngoài.
Thấy tỳ nữ Cần Chi đã cầm ô đứng đợi ta ở cửa cung, ta lập tức nhét sách vào n.g.ự.c áo.
"Điện hạ nên chú ý sức khỏe đi, cẩn thận bị thượng mã phong* đấy, cha ta cũng không cứu nổi ngươi đâu."
(*) Bị đột tử trong lúc đang "ấy ấy" do dương khí thất thoát, nguyên nhân có thể là do b.ắ.n quá nhiều.
"Thượng mã phong gì chứ, không học cái tốt, lại học cái xấu của Thái tử, hủy hoại thanh danh người ta?"
"Được rồi được rồi, ngài trong sạch nhất."
Ta khoát tay, đứng dậy định xuống xe, nào ngờ bị nắm chặt cổ tay. Quay đầu nhìn lại, trông thấy đôi mắt hẹp dài của Lục Cảnh Tự đang dần sâu thẳm hơn: "Đây là đang giận Thái tử, hay là giận ta?"
Ta thở dài: "Không giận ngươi, ngược lại hôm nay còn phải cảm ơn ngươi đã không vạch trần."
Lục Cảnh Tự nghe vậy, đầu ngón tay lướt nhẹ trên cổ tay ta, khóe miệng nhếch lên: "Hôm nay chỉ một câu nói của ngươi, bổn vương đã mất hết trong sạch rồi, ngươi định bồi thường thế nào?"
Ta khựng lại, ngón tay lướt theo lòng bàn tay nắm lấy tay Lục Cảnh Tự, mười ngón đan vào nhau: "Bồi thường thế nào ư, hay là, ta lấy thân báo đáp nhé?"
Thấy ta nghiêng người về phía mình, sắc mặt Lục Cảnh Tự lập tức thay đổi, tức khắc buông tay ra, vẻ mặt cũng có phần mất tự nhiên.
"Linh tinh."
Diễn vai phóng đãng đến mấy cũng chỉ là hữu danh vô thực, trêu chọc một chút đã chịu không nổi rồi.
Nghe hắn khẽ quát, ta mỉm cười duyên dáng, sau đó mới quay người xuống xe.
Chuyện Thái tử đưa Kỷ Vân Nhu vào cung cầu chỉ giờ đã truyền khắp kinh thành, tất nhiên tỳ nữ của ta cũng nghe nói.
Cần Chi tiến lên che ô cho ta, giọng nói cũng nhỏ nhẹ cẩn trọng hơn: "Tiểu thư, chúng ta về Hầu phủ chứ ạ?"
Nhìn xe ngựa của Lục Cảnh Tự vội vã rời đi, ta mới quay lại nhìn cửa cung, cười nhạt, trong mắt chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo:
"Đến Điểm Kim các."
5
Thời điểm ta sống lại, chính là ba năm trước chuyến Nam tuần của Lục Hạc An.
Mà cửa hàng lớn nhất trên phố Tây này - Phù Dung Điểm Kim các, chính là do ta gầy dựng ba năm trước.
Bên trong cửa hàng vàng son rực rỡ, đủ loại đồ trang điểm rồi thì kem dưỡng da, trâm vàng ngọc thạch phỉ thúy, mắt nhìn không xuể. Các phu nhân thế gia và thiếu nữ quyền quý ra vào tấp nập không ngớt, thậm chí còn có vài cung nữ thái giám quen mặt đang xếp hàng tranh mua bảng phấn trang điểm mới ra.
Ta không ở lại lâu, quay người đã được một quản sự trẻ dẫn thẳng lên lầu bốn.
Quản sự tên là Văn Trình, trông như một thư sinh nho nhã, nhưng lại là người ta cứu ra từ nhà lao.
Kiếp trước ta đã biết hắn ta có tài làm ăn buôn bán, nhưng vì chủ cũ biển thủ công quỹ, hắn ta phải gánh tội thay người, bị phán mười năm tù.
Trong kiếp trước, không ai chuộc thân cho hắn ta, lại vì diện mạo thanh tú, bị bọn tù nhân ác độc hành hạ đến chết. May mắn kiếp này ta xuất hiện kịp thời, đã cứu hắn ta ra.
Lúc đó hắn ta ở trong ngục hoảng sợ đến mất hồn vía, thấy ta cứu mình, thề sống thề c.h.ế.t bán mạng cho ta. Giờ để hắn ta quản lý một năm, Phù Dung Điểm Kim các này làm ăn ngày càng lớn mạnh, không phụ lòng mong đợi.
"Đông gia, đây là sổ sách thu chi các nơi trong một năm qua, xin người hãy kiểm tra lại."
Thấy Văn Trình dẫn người lui ra, ta mới đẩy bàn tính sang một bên, lấy giấy bút ra, bắt đầu tính toán từng khoản. Theo từng trang giấy nháp trong tay, cuối cùng phát hiện, mỗi tháng tổng thu từ các nơi cộng lại đều có thể lãi trên trăm vạn lượng bạc.
Hiện nay phương Nam thường xuyên xảy ra lũ lụt, ruộng đồng mất mùa, dân chúng lưu lạc, lại thêm dịch bệnh hoành hành, có thể nói là xác c.h.ế.t đầy đồng, dân tình khốn khổ. Dù vậy, chi tiêu của đám thế gia quý tộc kia vẫn không hề giảm, có thể thấy bình thường những người này sống xa hoa đến mức nào.
Thấy tỳ nữ Cần Chi đã cầm ô đứng đợi ta ở cửa cung, ta lập tức nhét sách vào n.g.ự.c áo.
"Điện hạ nên chú ý sức khỏe đi, cẩn thận bị thượng mã phong* đấy, cha ta cũng không cứu nổi ngươi đâu."
(*) Bị đột tử trong lúc đang "ấy ấy" do dương khí thất thoát, nguyên nhân có thể là do b.ắ.n quá nhiều.
"Thượng mã phong gì chứ, không học cái tốt, lại học cái xấu của Thái tử, hủy hoại thanh danh người ta?"
"Được rồi được rồi, ngài trong sạch nhất."
Ta khoát tay, đứng dậy định xuống xe, nào ngờ bị nắm chặt cổ tay. Quay đầu nhìn lại, trông thấy đôi mắt hẹp dài của Lục Cảnh Tự đang dần sâu thẳm hơn: "Đây là đang giận Thái tử, hay là giận ta?"
Ta thở dài: "Không giận ngươi, ngược lại hôm nay còn phải cảm ơn ngươi đã không vạch trần."
Lục Cảnh Tự nghe vậy, đầu ngón tay lướt nhẹ trên cổ tay ta, khóe miệng nhếch lên: "Hôm nay chỉ một câu nói của ngươi, bổn vương đã mất hết trong sạch rồi, ngươi định bồi thường thế nào?"
Ta khựng lại, ngón tay lướt theo lòng bàn tay nắm lấy tay Lục Cảnh Tự, mười ngón đan vào nhau: "Bồi thường thế nào ư, hay là, ta lấy thân báo đáp nhé?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy ta nghiêng người về phía mình, sắc mặt Lục Cảnh Tự lập tức thay đổi, tức khắc buông tay ra, vẻ mặt cũng có phần mất tự nhiên.
"Linh tinh."
Diễn vai phóng đãng đến mấy cũng chỉ là hữu danh vô thực, trêu chọc một chút đã chịu không nổi rồi.
Nghe hắn khẽ quát, ta mỉm cười duyên dáng, sau đó mới quay người xuống xe.
Chuyện Thái tử đưa Kỷ Vân Nhu vào cung cầu chỉ giờ đã truyền khắp kinh thành, tất nhiên tỳ nữ của ta cũng nghe nói.
Cần Chi tiến lên che ô cho ta, giọng nói cũng nhỏ nhẹ cẩn trọng hơn: "Tiểu thư, chúng ta về Hầu phủ chứ ạ?"
Nhìn xe ngựa của Lục Cảnh Tự vội vã rời đi, ta mới quay lại nhìn cửa cung, cười nhạt, trong mắt chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo:
"Đến Điểm Kim các."
5
Thời điểm ta sống lại, chính là ba năm trước chuyến Nam tuần của Lục Hạc An.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà cửa hàng lớn nhất trên phố Tây này - Phù Dung Điểm Kim các, chính là do ta gầy dựng ba năm trước.
Bên trong cửa hàng vàng son rực rỡ, đủ loại đồ trang điểm rồi thì kem dưỡng da, trâm vàng ngọc thạch phỉ thúy, mắt nhìn không xuể. Các phu nhân thế gia và thiếu nữ quyền quý ra vào tấp nập không ngớt, thậm chí còn có vài cung nữ thái giám quen mặt đang xếp hàng tranh mua bảng phấn trang điểm mới ra.
Ta không ở lại lâu, quay người đã được một quản sự trẻ dẫn thẳng lên lầu bốn.
Quản sự tên là Văn Trình, trông như một thư sinh nho nhã, nhưng lại là người ta cứu ra từ nhà lao.
Kiếp trước ta đã biết hắn ta có tài làm ăn buôn bán, nhưng vì chủ cũ biển thủ công quỹ, hắn ta phải gánh tội thay người, bị phán mười năm tù.
Trong kiếp trước, không ai chuộc thân cho hắn ta, lại vì diện mạo thanh tú, bị bọn tù nhân ác độc hành hạ đến chết. May mắn kiếp này ta xuất hiện kịp thời, đã cứu hắn ta ra.
Lúc đó hắn ta ở trong ngục hoảng sợ đến mất hồn vía, thấy ta cứu mình, thề sống thề c.h.ế.t bán mạng cho ta. Giờ để hắn ta quản lý một năm, Phù Dung Điểm Kim các này làm ăn ngày càng lớn mạnh, không phụ lòng mong đợi.
"Đông gia, đây là sổ sách thu chi các nơi trong một năm qua, xin người hãy kiểm tra lại."
Thấy Văn Trình dẫn người lui ra, ta mới đẩy bàn tính sang một bên, lấy giấy bút ra, bắt đầu tính toán từng khoản. Theo từng trang giấy nháp trong tay, cuối cùng phát hiện, mỗi tháng tổng thu từ các nơi cộng lại đều có thể lãi trên trăm vạn lượng bạc.
Hiện nay phương Nam thường xuyên xảy ra lũ lụt, ruộng đồng mất mùa, dân chúng lưu lạc, lại thêm dịch bệnh hoành hành, có thể nói là xác c.h.ế.t đầy đồng, dân tình khốn khổ. Dù vậy, chi tiêu của đám thế gia quý tộc kia vẫn không hề giảm, có thể thấy bình thường những người này sống xa hoa đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro