Chương 16
Bắc Đồ Xuyên
2024-07-14 13:09:46
Trần Mộc Tình không hề muốn xuống tầng, nhưng cũng không thể bỏ rơi người ta ở đó.
Tưởng Tự ngồi trong phòng khách, tâm trạng có phần sa sút, cả người có vẻ buồn rầu khó hiểu.
Trần Mộc Tình thấy anh ấy như vậy, đột nhiên nhớ tới buổi sáng lúc gặp Tiếu Tiếu, cô nàng nói không ngờ Tưởng Tự trông thì lịch thiệp dịu dàng, nhưng sau lưng lại là một con sói con, suy nghĩ không hề đơn thuần.
Khi ấy Trần Mộc Tình dựng lỗ tai lắng nghe: “Cụ thể là chỗ nào không đơn thuần?”
Tiếu Tiếu thấy dáng vẻ hóng hớt hèn hạ của cô thì nhịn không được cười, mắng cô một tiếng, nhưng cũng không nhắc quá nhiều, chỉ mập mờ nói: “Cậu ấy biết dỗ người ta lắm luôn. Tớ cảm thấy cậu ấy đang câu tớ.”
Nếu không cô nàng thực sự không thể nào giải thích được hành vi người này đến tìm Trần Mộc Tình hóng hớt.
Cô nàng bất ngờ đến thành phố B và chưa từng liên lạc với Tưởng Tự, anh ấy biết ngày hôm qua cô đến thành phố B từ chỗ nào cô nàng cũng không biết.
Quả thực Đàm Tiêu đã gặp Tưởng Tự vài lần ở trường đại học, quan hệ giữa hai người cũng ổn.
Nhưng cũng không thể ngờ rằng anh ấy sẽ bày ra đủ trò để gặp Đàm Tiêu, hôm qua cô nàng bị kẹt ở sân bay, Trần Mộc Tình chờ cô nàng rất lâu mà không đợi được, cô vội vàng quay về tìm Tần Thâm, thế nên đi trước.
Khi cô rời đi, Tưởng Tự vẫn đợi cô nàng ở chỗ đó, dường như anh ấy biết gì đó, dăm ba câu nhẹ nhàng đã bẫy Đàm Tiêu nói, khiến cô nàng rất dễ dàng nói ra hết. Anh ấy an ủi cô nàng giống như người bạn, sau đó lau nước mắt cho cô nàng, Tưởng Tự vô ý đụng vào cô nàng, dưới tình huống cô nàng không chống cự, anh ấy nhân cơ hội hôn lên môi cô nàng, rồi dỗ cô: “Nếu không vui thì bắt đầu lại một lần nữa không tốt sao?”
Trần Mộc Tình nghe xong, há hốc miệng: “Cái này quả thực ý chí rất khó kiên định...”
Dù sao cũng là một người đàn ông có ấn tượng tốt.
Khi còn đi học, có lẽ bởi vì cô luôn giúp Tưởng Tự, cho nên cảm nhận của Tiếu Tiếu với Tưởng Tự vẫn luôn rất tốt, cũng thường xuyên giúp anh ấy. Sau này gặp lại, khi ấy Tưởng Tự mời cô nàng uống cafe, lúc về nhắc tới điều này, lời nói đều không khỏi khen ngợi, nói bây giờ anh ấy trông khá đẹp trai.
Tiếu Tiếu yêu đương vào lúc học đại học, đột nhiên có một ngày cô nàng nói với Trần Mộc Tình, nói rằng đi ăn cơm cùng một chàng trai, hai người hôn môi, không biết có tính là yêu hay không.
Thời điểm đó Trần Mộc Tình trừng to đôi mắt: “Đã hôn môi rồi mà cậu còn hỏi là có phải yêu hay không, nếu không phải thì việc này chẳng phải là bị chiếm hời hay sao? Cậu nên đánh anh ta.”
Với cấp độ sức mạnh của Tiếu Tiếu, có thể nhừ đòn.
Tiếu Tiếu ngập ngừng trong chốc lát: “Tớ hơi hơi thích anh ấy.”
Ồ, vậy nên là đôi bên tình nguyện chứ gì! Lúc đó Trần Mộc Tình không hiểu được, dứt khoát mặc kệ: “Vậy cậu tiếp tục đi, người trẻ tuổi, đừng lãng phí hormone.”
Có điều, chuyện yêu đương của cô nàng cũng không mấy thuận lợi, nghe nói còn là yêu xa.
Thỉnh thoảng khi Đàm Tiêu hỏi Trần Mộc Tình và Tần Thâm quan hệ thế nào, cô nàng sẽ than thở một tiếng: “Gặp mặt anh ấy khó quá!”
Trần Mộc Tình hỏi xin cô nàng một bức ảnh nhưng Đàm Tiêu không cho, nói rằng trong lòng vẫn chưa chắc chắn, phải cẩn thận che chở ngọn lửa nhỏ tình yêu, nếu gặp ánh sáng mặt trời quá sớm sẽ dễ bị dập tắt.
Trần Mộc Tình không thể hiểu được đây là logic gì, nhưng cô cũng không truy hỏi thêm.
Chỉ là cô còn chưa gặp, Tiếu Tiếu đã nói chia tay, cô nàng gặp được đối phương đang dán mặt nhảy cùng người bên cạnh trong quán bar, chơi cực kỳ vui vẻ.
Đàm Tiêu lập tức nhắc đến chuyện chia tay, nhưng đối phương vẫn luôn đuổi theo cô nàng để giải thích, nói tất cả đều là hiểu lầm.
Cô nàng nói từ trước đến giờ chưa từng thấy dáng vẻ đó của anh ta, nên cảm thấy còn có đường tha thứ.
Trong lòng Trần Mộc Tình đầy căm phẫn mắng anh ta là tên đểu, sau đó an ủi cô nàng: “Cũ không đi mới sẽ không tới, tha gì mà tha.”
Bởi vậy hôm qua lúc Tưởng Tự kể rằng Tiếu Tiếu sẽ đến thành phố B, tuy Trần Mộc Tình không nhận được tin nhắn của Đàm Tiêu, nhưng phần lớn vẫn rất tin tưởng. Cô biết hiện tại tâm trạng của Đàm Tiêu không tốt.
Nhưng Trần Mộc Tình thực sự không biết hôm nay Tưởng Tự tới tìm mình để làm gì.
Buổi sáng ăn cơm cảm xúc của Tiếu Tiếu vẫn tốt, vì thế bây giờ Trần Mộc Tình nhịn không được hỏi: “Cậu tới đây không phải vì Tiếu Tiếu đâu nhỉ?”
Anh ấy gật đầu, nhưng hỏi nguyên nhân cụ thể cả nửa ngày cũng không nói, cô đành phải thể hiện sự bất lực: “Cậu cảm thấy tôi nói cho cậu chỗ Tiếu Tiếu ở thì có thích hợp không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tưởng Tự cụp mắt, cười khổ: “Giúp tôi nói xin lỗi với cậu ấy.”
Sau đó anh ấy rời đi, Trần Mộc Tình cảm thấy cực kỳ khó hiểu, cô nằm ở đó tám chuyện với Đàm Tiêu, nói rằng Tưởng Tự đến tìm.
Đàm Tiêu im lặng một lát: Kệ cậu ấy.
Trần Mộc Tình hỏi: Cậu ấy làm gì cậu à?
Đàm Tiêu không giấu giếm: Không sao, cũng không thể hoàn toàn trách Tưởng Tự, tối hôm qua tớ đi tìm cậu ấy, suýt nữa hai đứa bọn tớ đã ấy ấy, sau đó tớ đột nhiên đẩy cậu ấy ra, có lẽ cậu ấy cảm thấy đã đụng chạm đến tớ, tớ mới tức giận, tớ cũng không biết phải đối mặt thế nào.
Trần Mộc Tình: Ồ, cho nên thực ra cậu cũng nghiện mà còn ngại.
Đàm Tiêu: … Ừ.
Trần Mộc Tình bĩu môi: Cậu không thích bạn trai cũ của mình lắm đâu!
Đàm Tiêu: Chắc thế!
Vậy chính là còn thích.
Thế nên đây là một chuyện tình tay ba?
Trần Mộc Tình đau lòng nhức óc, quay đầu hỏi Tần Thâm: “Anh ơi, nếu có hai người điên cuồng theo đuổi anh, anh đều thích hai người đó, vậy anh sẽ làm thế nào?”
Tần Thâm đang dọn đồ, nghe vậy anh nhìn thoáng qua cô, gương mặt mang theo vài phần chê cười: “Một mình em đã đủ phiền rồi.”
Trần Mộc Tình ôm mặt, lại còn thực sự đắc ý: “Cũng đúng.”
Cô nhích lại gần áp mặt mình lên mặt anh: “Anh không được thích người khác đâu.”
Tần Thâm bỗng nhiên liếc cô: “Vậy còn em?”
Cô vỗ ngực: “Em chỉ thích anh thôi.”
Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy mình cũng không thể ngoại lệ, muốn hỏi một câu: “Thích bao nhiêu, có thể thích bao lâu?”
*
Cuối cùng vẫn phải về nhà, Trần Mộc Tình không phải người đặc biệt lưu luyến gia đình, nhưng nếu thật sự để cô không về nhà, cô cũng không vui.
Tuyết ngừng rơi một phần, tài xế bèn tới đây đón bọn họ trở về.
Bố mẹ cô vẫn chưa biết bọn họ ở cùng một chỗ, bố mẹ anh càng không biết, chỉ cho rằng hai người kết bạn.
Tài xế thường xuyên thấy hai người đi cùng nhau, tài xế hai nhà thường thay phiên đón đưa hai người, lúc này cũng không lấy làm lạ.
Chỉ là bỗng nhiên Trần Mộc Tình nắm lấy tay Tần Thâm, chú Dương không khỏi liếc mắt nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu.
Dường như lúc này đây Trần Mộc Tình mới ngại ngùng, cô sờ chóp mũi, giả vờ không xảy ra chuyện gì, cúi đầu gửi tin nhắn cho anh: Làm sao bây giờ?
Thông báo hay không, có thừa nhận hay không.
Muốn nói cho bố mẹ không, có thể khoe khoang khắp nơi hay không...
Từ trước đến nay cô chưa từng xem xét.
Tần Thâm cau mày, nhìn ra một ý đồ không muốn công khai từ vẻ mặt buồn rầu của cô, vì thế anh im lặng một lát, nhếch khóe môi: À.
Quả thực Trần Mộc Tình không muốn công khai, bởi vì không công khai còn có thể không kiêng dè gì, ngược lại công khai sẽ gò bó.
Quá thân thuộc, bố mẹ hai bên đều quen biết, bạn bè rất giống nhau, Trần Mộc Tình nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy sắp hỏng bét.
Nhưng cụ thể đang sợ cái gì, tạm thời cô không nghĩ ra.
Trần Mộc Tình nhịn không được gãi đầu: Hay là đừng nói vội!
Tần Thâm hỏi: Vì sao, anh đáng xấu hổ lắm à?
Trần Mộc Tình: Không nói thì em còn có thể đi tìm anh, nói rồi có lẽ sẽ không đi được.
Tần Thâm:...
Thật không?
Có lẽ vậy!
Chập tối bốn giờ xuống cao tốc, bốn giờ rưỡi đến nhà, xe dừng ở trong sân nhà họ Trần, anh giúp cô xách hành lý xuống, sau đó mới đứng ở cửa phòng ngủ của cô tạm biệt cô. Trần Mộc Tình bịn rịn vẫy tay, khi Tần Thâm xoay người rời đi, anh nghiêng đầu nhìn thấy một xấp ảnh trong phòng ngủ của cô.
Vì thế anh nhấc lên nhìn.
Trần Mộc Tình vội vàng đi cản, không ngăn được, Tần Thâm lật xem từng bức ảnh mẫu nam cô sưu tầm được, anh lạnh lùng liếc cô, sau đó xoay ngược lại trên mặt bàn.
Cô đưa anh xuống tầng, nhỏ giọng giải thích: “Chẳng lẽ anh không thích xem ảnh của người đẹp à?”
Sắc mặt Tần Thâm bình tĩnh: “Không thích.”
Trần Mộc Tình bị nghẹn, hồi lâu sau mới chán nản nói: “Anh không phải người bình thường.”
Tần Thâm cười khẩy một tiếng.
Khi anh trở về nhà bên, Chu Thuần Ý đang ở cùng cháu gái trong phòng khách, Chu Sơ Tình nhìn thấy anh, vội đứng dậy, cười chào hỏi anh: “Anh Tần Thâm.”
Tần Thâm gật đầu hỏi, sau đó kêu một tiếng với Chu Thuần Ý: “Dì Chu.”
Đây chỉ coi như chào hỏi qua, sau đó anh lên tầng, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, hẳn là Chu Thuần Ý sắp xếp, thật ra người mẹ kế này đối xử với anh không tồi, nhưng vẫn không thân thiết nổi, cũng không muốn thân thiết.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ban đầu tính cách của anh không phải rất thân thiện, quan hệ của anh và bố mẹ ruột đều rất lạnh nhạt.
Tại sao lại thích Trần Mộc Tình đến nỗi gần như mất đi lý trí, thỉnh thoảng anh cũng cảm thấy không tưởng tượng được.
*
Tần Thâm về nhà cũng chỉ đơn giản là về nhà, Trần Mộc Tình trở về lại náo nhiệt hơn, tin nhắn trong điện thoại nhảy tới nhảy lui, tất cả đều là lời mời.
Qua một học kỳ, Bạch Băng Băng vẫn không ngừng mời cô đi Hẹn Hò Paris.
Sở Linh, một người bạn học cấp hai đã lâu không liên lạc đột nhiên muốn mời cô ăn cơm, hỏi vài câu mới phát hiện, hóa ra là muốn liên hệ với Tưởng Tự thông qua cô.
Thời điểm trung học, Tưởng Tự thực sự chưa thể nói là được hoan nghênh, cùng lắm chỉ có nhiều ánh mắt khác thường nhìn, không ngờ lại có người vẫn luôn nhớ thương.
Nhưng Trần Mộc Tình cũng không thể trực tiếp cho cô bạn ấy phương thức liên hệ, vì thế cô gửi danh thiếp cho Tưởng Tự.
Gửi xong rồi, cô lại sợ Tiếu Tiếu không vui, vì thế cô đề cập một câu với Tiếu Tiếu.
Quả nhiên phản ứng của Tiếu Tiếu rất dữ dội: Nói với tớ làm gì, đâu có liên quan đến tớ.
Trần Mộc Tình than ngắn thở dài: Quan hệ của các cậu phức tạp như thế, tớ cũng rất khó xử đó!
Tạm thời Tiếu Tiếu không về, cô nàng vẫn đang ở nhà cô ở thành phố B.
Chẳng qua việc Đàm Tiêu không muốn trở về cũng bình thường, tư tưởng của cô nàng và bố mẹ vẫn luôn không hợp, ở trong nhà thường xuyên cảm thấy không thoải mái.
Nhưng Tưởng Tự cũng ở thành phố B, do đó Trần Mộc Tình chậc chậc hai tiếng: Tớ cảm thấy hai người nán lại ở bên kia mấy ngày, nói không chừng sẽ dây dưa đó.
Tiếu Tiếu thoát ra khỏi sự rối rắm, giận giữ nói: Bây giờ tớ độc thân.
Lý Úc cũng nghỉ, trở về vài ngày, nghe em gái của anh ta nói, gần đây có lẽ anh ta không quá vui vẻ, tình khí đặc biệt nóng nảy.
Còn có bạn học cấp ba đề nghị họp lớp.
Tóm lại cực kỳ náo nhiệt, người nào chuyện gì Trần Mộc Tình cũng có thể nhập vào, quả thực bận tối mắt tối mũi.
Buổi tối bố mẹ mới trở về, cô mới vừa làm nũng với bố mẹ một lát, đã bị điện thoại của bà ngoại gọi đi. Ăn cơm với cậu mợ và vài họ hàng khác, có lẽ buổi tối vẫn phải ở bên kia.
Trước khi đi ngủ Tần Thâm kéo rèm lên, nhìn thấy ánh đèn mờ mờ nhà bên cạnh, ánh mắt không khỏi có vài phần thất vọng.
Có lẽ mấy ngày trước quá buông thả, hoặc là đã ở trường học quá lâu, anh lại lạ giường ở trong nhà, đêm nay ngủ một mình có hơi khó ngủ.
Nửa tỉnh nửa mơ, toàn là hơi thở của Trần Mộc Tình, như thể cô đang ở ngay bên cạnh.
Anh ôm hư ảo một chút, nhưng không ôm được gì.
Chợt bừng tỉnh, ấn đường anh dần dần nhiễm chút cáu kỉnh, lúc ngủ không yên giấc sẽ dễ dàng bừng lửa giận vô danh, anh xoay người vài cái nhưng vẫn không ngủ được, vì vậy dứt khoát ngồi dậy, đi xuống uống cốc nước, khi lên tầng xốc rèm lên nhìn lần nữa, nhà bên vẫn tối như cũ, có lẽ đêm nay sẽ không trở về.
Thực ra dù cô có về anh cũng không thể gặp cô, cho nên không biết anh đang chờ đợi điều gì, đang sốt ruột cái gì.
Anh lại nằm xuống, nâng cánh tay đè lên trán, im lặng nhắm đôi mắt.
Thư giãn mười phút, cơn buồn ngủ dần dần dâng lên.
Điện thoại lóe lên hai lần, Tần Thâm vẫn bị quấy nhiễu tỉnh, anh lật qua liếc nhìn, nhìn thấy tin nhắn Trần Mộc Tình gửi.
[Thiển Thiển]: Nhớ anh quá đi, lại đây cho em ôm một cái, cái ván giường tàn này cứng đến nỗi em đau mông đau eo đau tay đau cả người luôn.
[Thiển Thiển]: Muốn ngủ với anh.
[Thiển Thiển]: Khóc lớn.JPG.
[Thiển Thiển]: Sao anh bơ em, anh ngủ rồi à? Anh không hề nhớ em, anh không yêu em, em biết rồi.
Cô không ngủ được nên phát tiết lung tung.
[Hôm nay trời trong]: Trần Mộc Tình…
[Hôm nay trời trong]: Bây giờ là hai giờ rạng sáng.
Cô biết, cho nên cô hoàn toàn không nghĩ anh sẽ trả lời, chỉ là do không ngủ được nên nổi điên, nhìn thấy tin nhắn của anh cô còn giật cả mình, một hồi lâu sau cô mới hỏi: Vậy vì sao anh không ngủ được?
Huyệt thái dương anh giật giật, màn hình chói mắt sáng lên, ý thức mê man, ý chí cũng dao động, dường như anh có thể nhìn thấy biểu cảm của cô qua dòng chữ ấy, nghe được cô nói chuyện bên tai anh.
Anh khép hờ mắt, thở một hơi thật mạnh, cam chịu nói: Nhớ em.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tình Tình: Anh bị hack tài khoản à?
Tưởng Tự ngồi trong phòng khách, tâm trạng có phần sa sút, cả người có vẻ buồn rầu khó hiểu.
Trần Mộc Tình thấy anh ấy như vậy, đột nhiên nhớ tới buổi sáng lúc gặp Tiếu Tiếu, cô nàng nói không ngờ Tưởng Tự trông thì lịch thiệp dịu dàng, nhưng sau lưng lại là một con sói con, suy nghĩ không hề đơn thuần.
Khi ấy Trần Mộc Tình dựng lỗ tai lắng nghe: “Cụ thể là chỗ nào không đơn thuần?”
Tiếu Tiếu thấy dáng vẻ hóng hớt hèn hạ của cô thì nhịn không được cười, mắng cô một tiếng, nhưng cũng không nhắc quá nhiều, chỉ mập mờ nói: “Cậu ấy biết dỗ người ta lắm luôn. Tớ cảm thấy cậu ấy đang câu tớ.”
Nếu không cô nàng thực sự không thể nào giải thích được hành vi người này đến tìm Trần Mộc Tình hóng hớt.
Cô nàng bất ngờ đến thành phố B và chưa từng liên lạc với Tưởng Tự, anh ấy biết ngày hôm qua cô đến thành phố B từ chỗ nào cô nàng cũng không biết.
Quả thực Đàm Tiêu đã gặp Tưởng Tự vài lần ở trường đại học, quan hệ giữa hai người cũng ổn.
Nhưng cũng không thể ngờ rằng anh ấy sẽ bày ra đủ trò để gặp Đàm Tiêu, hôm qua cô nàng bị kẹt ở sân bay, Trần Mộc Tình chờ cô nàng rất lâu mà không đợi được, cô vội vàng quay về tìm Tần Thâm, thế nên đi trước.
Khi cô rời đi, Tưởng Tự vẫn đợi cô nàng ở chỗ đó, dường như anh ấy biết gì đó, dăm ba câu nhẹ nhàng đã bẫy Đàm Tiêu nói, khiến cô nàng rất dễ dàng nói ra hết. Anh ấy an ủi cô nàng giống như người bạn, sau đó lau nước mắt cho cô nàng, Tưởng Tự vô ý đụng vào cô nàng, dưới tình huống cô nàng không chống cự, anh ấy nhân cơ hội hôn lên môi cô nàng, rồi dỗ cô: “Nếu không vui thì bắt đầu lại một lần nữa không tốt sao?”
Trần Mộc Tình nghe xong, há hốc miệng: “Cái này quả thực ý chí rất khó kiên định...”
Dù sao cũng là một người đàn ông có ấn tượng tốt.
Khi còn đi học, có lẽ bởi vì cô luôn giúp Tưởng Tự, cho nên cảm nhận của Tiếu Tiếu với Tưởng Tự vẫn luôn rất tốt, cũng thường xuyên giúp anh ấy. Sau này gặp lại, khi ấy Tưởng Tự mời cô nàng uống cafe, lúc về nhắc tới điều này, lời nói đều không khỏi khen ngợi, nói bây giờ anh ấy trông khá đẹp trai.
Tiếu Tiếu yêu đương vào lúc học đại học, đột nhiên có một ngày cô nàng nói với Trần Mộc Tình, nói rằng đi ăn cơm cùng một chàng trai, hai người hôn môi, không biết có tính là yêu hay không.
Thời điểm đó Trần Mộc Tình trừng to đôi mắt: “Đã hôn môi rồi mà cậu còn hỏi là có phải yêu hay không, nếu không phải thì việc này chẳng phải là bị chiếm hời hay sao? Cậu nên đánh anh ta.”
Với cấp độ sức mạnh của Tiếu Tiếu, có thể nhừ đòn.
Tiếu Tiếu ngập ngừng trong chốc lát: “Tớ hơi hơi thích anh ấy.”
Ồ, vậy nên là đôi bên tình nguyện chứ gì! Lúc đó Trần Mộc Tình không hiểu được, dứt khoát mặc kệ: “Vậy cậu tiếp tục đi, người trẻ tuổi, đừng lãng phí hormone.”
Có điều, chuyện yêu đương của cô nàng cũng không mấy thuận lợi, nghe nói còn là yêu xa.
Thỉnh thoảng khi Đàm Tiêu hỏi Trần Mộc Tình và Tần Thâm quan hệ thế nào, cô nàng sẽ than thở một tiếng: “Gặp mặt anh ấy khó quá!”
Trần Mộc Tình hỏi xin cô nàng một bức ảnh nhưng Đàm Tiêu không cho, nói rằng trong lòng vẫn chưa chắc chắn, phải cẩn thận che chở ngọn lửa nhỏ tình yêu, nếu gặp ánh sáng mặt trời quá sớm sẽ dễ bị dập tắt.
Trần Mộc Tình không thể hiểu được đây là logic gì, nhưng cô cũng không truy hỏi thêm.
Chỉ là cô còn chưa gặp, Tiếu Tiếu đã nói chia tay, cô nàng gặp được đối phương đang dán mặt nhảy cùng người bên cạnh trong quán bar, chơi cực kỳ vui vẻ.
Đàm Tiêu lập tức nhắc đến chuyện chia tay, nhưng đối phương vẫn luôn đuổi theo cô nàng để giải thích, nói tất cả đều là hiểu lầm.
Cô nàng nói từ trước đến giờ chưa từng thấy dáng vẻ đó của anh ta, nên cảm thấy còn có đường tha thứ.
Trong lòng Trần Mộc Tình đầy căm phẫn mắng anh ta là tên đểu, sau đó an ủi cô nàng: “Cũ không đi mới sẽ không tới, tha gì mà tha.”
Bởi vậy hôm qua lúc Tưởng Tự kể rằng Tiếu Tiếu sẽ đến thành phố B, tuy Trần Mộc Tình không nhận được tin nhắn của Đàm Tiêu, nhưng phần lớn vẫn rất tin tưởng. Cô biết hiện tại tâm trạng của Đàm Tiêu không tốt.
Nhưng Trần Mộc Tình thực sự không biết hôm nay Tưởng Tự tới tìm mình để làm gì.
Buổi sáng ăn cơm cảm xúc của Tiếu Tiếu vẫn tốt, vì thế bây giờ Trần Mộc Tình nhịn không được hỏi: “Cậu tới đây không phải vì Tiếu Tiếu đâu nhỉ?”
Anh ấy gật đầu, nhưng hỏi nguyên nhân cụ thể cả nửa ngày cũng không nói, cô đành phải thể hiện sự bất lực: “Cậu cảm thấy tôi nói cho cậu chỗ Tiếu Tiếu ở thì có thích hợp không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tưởng Tự cụp mắt, cười khổ: “Giúp tôi nói xin lỗi với cậu ấy.”
Sau đó anh ấy rời đi, Trần Mộc Tình cảm thấy cực kỳ khó hiểu, cô nằm ở đó tám chuyện với Đàm Tiêu, nói rằng Tưởng Tự đến tìm.
Đàm Tiêu im lặng một lát: Kệ cậu ấy.
Trần Mộc Tình hỏi: Cậu ấy làm gì cậu à?
Đàm Tiêu không giấu giếm: Không sao, cũng không thể hoàn toàn trách Tưởng Tự, tối hôm qua tớ đi tìm cậu ấy, suýt nữa hai đứa bọn tớ đã ấy ấy, sau đó tớ đột nhiên đẩy cậu ấy ra, có lẽ cậu ấy cảm thấy đã đụng chạm đến tớ, tớ mới tức giận, tớ cũng không biết phải đối mặt thế nào.
Trần Mộc Tình: Ồ, cho nên thực ra cậu cũng nghiện mà còn ngại.
Đàm Tiêu: … Ừ.
Trần Mộc Tình bĩu môi: Cậu không thích bạn trai cũ của mình lắm đâu!
Đàm Tiêu: Chắc thế!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy chính là còn thích.
Thế nên đây là một chuyện tình tay ba?
Trần Mộc Tình đau lòng nhức óc, quay đầu hỏi Tần Thâm: “Anh ơi, nếu có hai người điên cuồng theo đuổi anh, anh đều thích hai người đó, vậy anh sẽ làm thế nào?”
Tần Thâm đang dọn đồ, nghe vậy anh nhìn thoáng qua cô, gương mặt mang theo vài phần chê cười: “Một mình em đã đủ phiền rồi.”
Trần Mộc Tình ôm mặt, lại còn thực sự đắc ý: “Cũng đúng.”
Cô nhích lại gần áp mặt mình lên mặt anh: “Anh không được thích người khác đâu.”
Tần Thâm bỗng nhiên liếc cô: “Vậy còn em?”
Cô vỗ ngực: “Em chỉ thích anh thôi.”
Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy mình cũng không thể ngoại lệ, muốn hỏi một câu: “Thích bao nhiêu, có thể thích bao lâu?”
*
Cuối cùng vẫn phải về nhà, Trần Mộc Tình không phải người đặc biệt lưu luyến gia đình, nhưng nếu thật sự để cô không về nhà, cô cũng không vui.
Tuyết ngừng rơi một phần, tài xế bèn tới đây đón bọn họ trở về.
Bố mẹ cô vẫn chưa biết bọn họ ở cùng một chỗ, bố mẹ anh càng không biết, chỉ cho rằng hai người kết bạn.
Tài xế thường xuyên thấy hai người đi cùng nhau, tài xế hai nhà thường thay phiên đón đưa hai người, lúc này cũng không lấy làm lạ.
Chỉ là bỗng nhiên Trần Mộc Tình nắm lấy tay Tần Thâm, chú Dương không khỏi liếc mắt nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu.
Dường như lúc này đây Trần Mộc Tình mới ngại ngùng, cô sờ chóp mũi, giả vờ không xảy ra chuyện gì, cúi đầu gửi tin nhắn cho anh: Làm sao bây giờ?
Thông báo hay không, có thừa nhận hay không.
Muốn nói cho bố mẹ không, có thể khoe khoang khắp nơi hay không...
Từ trước đến nay cô chưa từng xem xét.
Tần Thâm cau mày, nhìn ra một ý đồ không muốn công khai từ vẻ mặt buồn rầu của cô, vì thế anh im lặng một lát, nhếch khóe môi: À.
Quả thực Trần Mộc Tình không muốn công khai, bởi vì không công khai còn có thể không kiêng dè gì, ngược lại công khai sẽ gò bó.
Quá thân thuộc, bố mẹ hai bên đều quen biết, bạn bè rất giống nhau, Trần Mộc Tình nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy sắp hỏng bét.
Nhưng cụ thể đang sợ cái gì, tạm thời cô không nghĩ ra.
Trần Mộc Tình nhịn không được gãi đầu: Hay là đừng nói vội!
Tần Thâm hỏi: Vì sao, anh đáng xấu hổ lắm à?
Trần Mộc Tình: Không nói thì em còn có thể đi tìm anh, nói rồi có lẽ sẽ không đi được.
Tần Thâm:...
Thật không?
Có lẽ vậy!
Chập tối bốn giờ xuống cao tốc, bốn giờ rưỡi đến nhà, xe dừng ở trong sân nhà họ Trần, anh giúp cô xách hành lý xuống, sau đó mới đứng ở cửa phòng ngủ của cô tạm biệt cô. Trần Mộc Tình bịn rịn vẫy tay, khi Tần Thâm xoay người rời đi, anh nghiêng đầu nhìn thấy một xấp ảnh trong phòng ngủ của cô.
Vì thế anh nhấc lên nhìn.
Trần Mộc Tình vội vàng đi cản, không ngăn được, Tần Thâm lật xem từng bức ảnh mẫu nam cô sưu tầm được, anh lạnh lùng liếc cô, sau đó xoay ngược lại trên mặt bàn.
Cô đưa anh xuống tầng, nhỏ giọng giải thích: “Chẳng lẽ anh không thích xem ảnh của người đẹp à?”
Sắc mặt Tần Thâm bình tĩnh: “Không thích.”
Trần Mộc Tình bị nghẹn, hồi lâu sau mới chán nản nói: “Anh không phải người bình thường.”
Tần Thâm cười khẩy một tiếng.
Khi anh trở về nhà bên, Chu Thuần Ý đang ở cùng cháu gái trong phòng khách, Chu Sơ Tình nhìn thấy anh, vội đứng dậy, cười chào hỏi anh: “Anh Tần Thâm.”
Tần Thâm gật đầu hỏi, sau đó kêu một tiếng với Chu Thuần Ý: “Dì Chu.”
Đây chỉ coi như chào hỏi qua, sau đó anh lên tầng, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, hẳn là Chu Thuần Ý sắp xếp, thật ra người mẹ kế này đối xử với anh không tồi, nhưng vẫn không thân thiết nổi, cũng không muốn thân thiết.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ban đầu tính cách của anh không phải rất thân thiện, quan hệ của anh và bố mẹ ruột đều rất lạnh nhạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao lại thích Trần Mộc Tình đến nỗi gần như mất đi lý trí, thỉnh thoảng anh cũng cảm thấy không tưởng tượng được.
*
Tần Thâm về nhà cũng chỉ đơn giản là về nhà, Trần Mộc Tình trở về lại náo nhiệt hơn, tin nhắn trong điện thoại nhảy tới nhảy lui, tất cả đều là lời mời.
Qua một học kỳ, Bạch Băng Băng vẫn không ngừng mời cô đi Hẹn Hò Paris.
Sở Linh, một người bạn học cấp hai đã lâu không liên lạc đột nhiên muốn mời cô ăn cơm, hỏi vài câu mới phát hiện, hóa ra là muốn liên hệ với Tưởng Tự thông qua cô.
Thời điểm trung học, Tưởng Tự thực sự chưa thể nói là được hoan nghênh, cùng lắm chỉ có nhiều ánh mắt khác thường nhìn, không ngờ lại có người vẫn luôn nhớ thương.
Nhưng Trần Mộc Tình cũng không thể trực tiếp cho cô bạn ấy phương thức liên hệ, vì thế cô gửi danh thiếp cho Tưởng Tự.
Gửi xong rồi, cô lại sợ Tiếu Tiếu không vui, vì thế cô đề cập một câu với Tiếu Tiếu.
Quả nhiên phản ứng của Tiếu Tiếu rất dữ dội: Nói với tớ làm gì, đâu có liên quan đến tớ.
Trần Mộc Tình than ngắn thở dài: Quan hệ của các cậu phức tạp như thế, tớ cũng rất khó xử đó!
Tạm thời Tiếu Tiếu không về, cô nàng vẫn đang ở nhà cô ở thành phố B.
Chẳng qua việc Đàm Tiêu không muốn trở về cũng bình thường, tư tưởng của cô nàng và bố mẹ vẫn luôn không hợp, ở trong nhà thường xuyên cảm thấy không thoải mái.
Nhưng Tưởng Tự cũng ở thành phố B, do đó Trần Mộc Tình chậc chậc hai tiếng: Tớ cảm thấy hai người nán lại ở bên kia mấy ngày, nói không chừng sẽ dây dưa đó.
Tiếu Tiếu thoát ra khỏi sự rối rắm, giận giữ nói: Bây giờ tớ độc thân.
Lý Úc cũng nghỉ, trở về vài ngày, nghe em gái của anh ta nói, gần đây có lẽ anh ta không quá vui vẻ, tình khí đặc biệt nóng nảy.
Còn có bạn học cấp ba đề nghị họp lớp.
Tóm lại cực kỳ náo nhiệt, người nào chuyện gì Trần Mộc Tình cũng có thể nhập vào, quả thực bận tối mắt tối mũi.
Buổi tối bố mẹ mới trở về, cô mới vừa làm nũng với bố mẹ một lát, đã bị điện thoại của bà ngoại gọi đi. Ăn cơm với cậu mợ và vài họ hàng khác, có lẽ buổi tối vẫn phải ở bên kia.
Trước khi đi ngủ Tần Thâm kéo rèm lên, nhìn thấy ánh đèn mờ mờ nhà bên cạnh, ánh mắt không khỏi có vài phần thất vọng.
Có lẽ mấy ngày trước quá buông thả, hoặc là đã ở trường học quá lâu, anh lại lạ giường ở trong nhà, đêm nay ngủ một mình có hơi khó ngủ.
Nửa tỉnh nửa mơ, toàn là hơi thở của Trần Mộc Tình, như thể cô đang ở ngay bên cạnh.
Anh ôm hư ảo một chút, nhưng không ôm được gì.
Chợt bừng tỉnh, ấn đường anh dần dần nhiễm chút cáu kỉnh, lúc ngủ không yên giấc sẽ dễ dàng bừng lửa giận vô danh, anh xoay người vài cái nhưng vẫn không ngủ được, vì vậy dứt khoát ngồi dậy, đi xuống uống cốc nước, khi lên tầng xốc rèm lên nhìn lần nữa, nhà bên vẫn tối như cũ, có lẽ đêm nay sẽ không trở về.
Thực ra dù cô có về anh cũng không thể gặp cô, cho nên không biết anh đang chờ đợi điều gì, đang sốt ruột cái gì.
Anh lại nằm xuống, nâng cánh tay đè lên trán, im lặng nhắm đôi mắt.
Thư giãn mười phút, cơn buồn ngủ dần dần dâng lên.
Điện thoại lóe lên hai lần, Tần Thâm vẫn bị quấy nhiễu tỉnh, anh lật qua liếc nhìn, nhìn thấy tin nhắn Trần Mộc Tình gửi.
[Thiển Thiển]: Nhớ anh quá đi, lại đây cho em ôm một cái, cái ván giường tàn này cứng đến nỗi em đau mông đau eo đau tay đau cả người luôn.
[Thiển Thiển]: Muốn ngủ với anh.
[Thiển Thiển]: Khóc lớn.JPG.
[Thiển Thiển]: Sao anh bơ em, anh ngủ rồi à? Anh không hề nhớ em, anh không yêu em, em biết rồi.
Cô không ngủ được nên phát tiết lung tung.
[Hôm nay trời trong]: Trần Mộc Tình…
[Hôm nay trời trong]: Bây giờ là hai giờ rạng sáng.
Cô biết, cho nên cô hoàn toàn không nghĩ anh sẽ trả lời, chỉ là do không ngủ được nên nổi điên, nhìn thấy tin nhắn của anh cô còn giật cả mình, một hồi lâu sau cô mới hỏi: Vậy vì sao anh không ngủ được?
Huyệt thái dương anh giật giật, màn hình chói mắt sáng lên, ý thức mê man, ý chí cũng dao động, dường như anh có thể nhìn thấy biểu cảm của cô qua dòng chữ ấy, nghe được cô nói chuyện bên tai anh.
Anh khép hờ mắt, thở một hơi thật mạnh, cam chịu nói: Nhớ em.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tình Tình: Anh bị hack tài khoản à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro