Chương 307
Hương Tô Lật
2024-07-29 16:07:41
Ngay khi Chân Minh Châu dẫn người đi vào thì nhìn thấy Trương Lực mở cửa đi ra từ căn phòng dành cho khách, đang đưa mắt nhìn hai người bọn họ.
Cô gái nhỏ đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ liền loạng choạng suýt ngã, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng vững nhưng bả vai càng co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Chân Minh Châu: “Cô không cần sợ.”
Cô không dẫn cô gái nhỏ đi về phía Trương Lực mà đi về hướng ngược lại: “Cô đi theo tôi qua đây.”
Hai người đi đến căn phòng dành cho khách gần quầy lễ tân nhất, Chân Minh Châu đẩy cửa đi vào rồi nói: “Vào đi, cô tên là gì?”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên rồi ngay lập tức xúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi gọi là Hoa Quyển.”
Khoé miệng Chân Minh Châu hơi run rẩy.
Ngay lúc này Chân Minh Châu liền biết cô gái này không hề nói dối tên mình, dù có nói dối thì cũng không thể đặt một cái tên kỳ lạ như vậy được.
Hoa Quyển - là bánh bao cuộn sao?
Thật sự cũng biết đặt tên quá nhỉ.
Chân Minh Châu: “Ồ, nơi này là quán trọ Xuân Sơn, tôi là chủ ở đây, cô gọi tôi bà chủ Chân là được.”
Hoa Quyển nhỏ giọng gọi: “Bà chủ Chân.”
Chân Minh Châu gật đầu: “Cô chờ ở đây, tôi đi lấy cho cô một ít thức ăn.”
Dường như Hoa Quyển không ngờ bà chủ không hỏi thêm gì nữa mà lại muốn mang đồ ăn đến cho mình, cả người ngẩn ra không biết phải làm sao. Cô ấy cẩn thận quan sát xung quanh, mọi ngóc ngách trong căn phòng đều rất sạch sẽ, thậm chí tấm ga trải giường cũng trắng tinh không tỳ vết.
Khiến người khác không dám chạm vào bất cứ thứ gì.
Còn nữa… Cô ấy liếc mắt nhìn xuống dưới chân, nơi này hoàn toàn khác với nhà của bọn họ, thậm chí sàn nhà còn được lắp ván gỗ, không biết làm thế nào mà những tấm ván gỗ này lại nhẵn nhụi đến vậy. Còn bản thân mình thì cả người bẩn thỉu, từng giọt nước từ quần áo rơi tí tách xuống sàn nhà, ngón chân cái đỏ hồng lộ ra bên ngoài.
Hoa Quyển đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích, vì sợ mình sẽ làm bẩn nơi này, như vậy sẽ rất ngượng ngùng.
Cô ấy đứng yên bất động không bao lâu thì Chân Minh Châu quay lại: “Tôi mang cho cô bánh mì.”
Chân Minh Châu nhướng mày: “Sao cô lại không ngồi? Ngồi đi nha.”
Cô chỉ vào chiếc ghế dựa, Hoa Quyển liếc nhìn chiếc ghế sạch sẽ cũng không dám ngồi mà nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay Chân Minh Châu.
Chân Minh Châu xé ra, đưa cho cô ấy: “Ăn đi...”
Vừa dứt lời, chiếc bánh mì trên tay đã bị cô gái nhỏ giật lấy cho vào trong miệng.
Đây cũng không phải loại bánh mì nhỏ kiểu Pháp mà là loại bánh mì to cỡ hai bàn tay người lớn. Cô gái nhỏ ăn vội nên bị nghẹn trợn trắng mắt nhưng vẫn nhai ngấu nghiến, chỉ hai ngụm liền ăn hết cái bánh mì. Đúng là tốc độ kinh người.
Chân Minh Châu chưa kịp nhìn thấy cô ấy ăn như thế nào thì cô ấy đã nuốt hết rồi.
Cũng may là cô chưa đưa cho cô gái nhỏ này bánh mì còn nguyên bao bì, nếu không chắc cô ấy đã ăn luôn bao bì.
Chân Minh Châu: “Đừng nóng vội, vẫn còn.”
Cũng may cô đã từng gặp qua những khách trọ như vậy nên mang đến đây tận bốn chiếc bánh mì.
“Mấy cái này đều là của cô, cứ ăn tự nhiên.”
Hoa Quyển gật đầu lia lịa, cắn ba hai miếng liền ăn hết ba cái bánh mì còn lại, sau khi ăn xong lại ngượng ngùng nhìn Chân Minh Châu, đùng một cái liền quỳ xuống dập đầu: “Cảm ơn bà chủ đã giúp đỡ. Xin cảm ơn…”
Chân Minh Châu nhíu mày: “Cô nhanh đứng lên đi, không cần như vậy đâu.”
Đã lâu cô chưa thấy có người hở chút chuyện là quỳ xuống dập dầu.
Chân Minh Châu: “Được rồi, cô đứng lên trước đi, tôi còn có chuyện muốn nói.”
Hoa Quyển ngẩng đầu thì nhìn thấy Chân Minh Châu nhíu mày. Cô ấy do dự trong chốc lát liền đứng lên. Nhưng có lẽ là do nhát gan nên vẫn khom lưng, cả người co rúm lại.
Chân Minh Châu lại nói: “Cô ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện.”
Hoa Quyển hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng cười nói: “Người tôi bẩn.”
Chân Minh Châu: “Không có gì.”
Cô gái nhỏ đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ liền loạng choạng suýt ngã, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng vững nhưng bả vai càng co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Chân Minh Châu: “Cô không cần sợ.”
Cô không dẫn cô gái nhỏ đi về phía Trương Lực mà đi về hướng ngược lại: “Cô đi theo tôi qua đây.”
Hai người đi đến căn phòng dành cho khách gần quầy lễ tân nhất, Chân Minh Châu đẩy cửa đi vào rồi nói: “Vào đi, cô tên là gì?”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên rồi ngay lập tức xúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi gọi là Hoa Quyển.”
Khoé miệng Chân Minh Châu hơi run rẩy.
Ngay lúc này Chân Minh Châu liền biết cô gái này không hề nói dối tên mình, dù có nói dối thì cũng không thể đặt một cái tên kỳ lạ như vậy được.
Hoa Quyển - là bánh bao cuộn sao?
Thật sự cũng biết đặt tên quá nhỉ.
Chân Minh Châu: “Ồ, nơi này là quán trọ Xuân Sơn, tôi là chủ ở đây, cô gọi tôi bà chủ Chân là được.”
Hoa Quyển nhỏ giọng gọi: “Bà chủ Chân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân Minh Châu gật đầu: “Cô chờ ở đây, tôi đi lấy cho cô một ít thức ăn.”
Dường như Hoa Quyển không ngờ bà chủ không hỏi thêm gì nữa mà lại muốn mang đồ ăn đến cho mình, cả người ngẩn ra không biết phải làm sao. Cô ấy cẩn thận quan sát xung quanh, mọi ngóc ngách trong căn phòng đều rất sạch sẽ, thậm chí tấm ga trải giường cũng trắng tinh không tỳ vết.
Khiến người khác không dám chạm vào bất cứ thứ gì.
Còn nữa… Cô ấy liếc mắt nhìn xuống dưới chân, nơi này hoàn toàn khác với nhà của bọn họ, thậm chí sàn nhà còn được lắp ván gỗ, không biết làm thế nào mà những tấm ván gỗ này lại nhẵn nhụi đến vậy. Còn bản thân mình thì cả người bẩn thỉu, từng giọt nước từ quần áo rơi tí tách xuống sàn nhà, ngón chân cái đỏ hồng lộ ra bên ngoài.
Hoa Quyển đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích, vì sợ mình sẽ làm bẩn nơi này, như vậy sẽ rất ngượng ngùng.
Cô ấy đứng yên bất động không bao lâu thì Chân Minh Châu quay lại: “Tôi mang cho cô bánh mì.”
Chân Minh Châu nhướng mày: “Sao cô lại không ngồi? Ngồi đi nha.”
Cô chỉ vào chiếc ghế dựa, Hoa Quyển liếc nhìn chiếc ghế sạch sẽ cũng không dám ngồi mà nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay Chân Minh Châu.
Chân Minh Châu xé ra, đưa cho cô ấy: “Ăn đi...”
Vừa dứt lời, chiếc bánh mì trên tay đã bị cô gái nhỏ giật lấy cho vào trong miệng.
Đây cũng không phải loại bánh mì nhỏ kiểu Pháp mà là loại bánh mì to cỡ hai bàn tay người lớn. Cô gái nhỏ ăn vội nên bị nghẹn trợn trắng mắt nhưng vẫn nhai ngấu nghiến, chỉ hai ngụm liền ăn hết cái bánh mì. Đúng là tốc độ kinh người.
Chân Minh Châu chưa kịp nhìn thấy cô ấy ăn như thế nào thì cô ấy đã nuốt hết rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may là cô chưa đưa cho cô gái nhỏ này bánh mì còn nguyên bao bì, nếu không chắc cô ấy đã ăn luôn bao bì.
Chân Minh Châu: “Đừng nóng vội, vẫn còn.”
Cũng may cô đã từng gặp qua những khách trọ như vậy nên mang đến đây tận bốn chiếc bánh mì.
“Mấy cái này đều là của cô, cứ ăn tự nhiên.”
Hoa Quyển gật đầu lia lịa, cắn ba hai miếng liền ăn hết ba cái bánh mì còn lại, sau khi ăn xong lại ngượng ngùng nhìn Chân Minh Châu, đùng một cái liền quỳ xuống dập đầu: “Cảm ơn bà chủ đã giúp đỡ. Xin cảm ơn…”
Chân Minh Châu nhíu mày: “Cô nhanh đứng lên đi, không cần như vậy đâu.”
Đã lâu cô chưa thấy có người hở chút chuyện là quỳ xuống dập dầu.
Chân Minh Châu: “Được rồi, cô đứng lên trước đi, tôi còn có chuyện muốn nói.”
Hoa Quyển ngẩng đầu thì nhìn thấy Chân Minh Châu nhíu mày. Cô ấy do dự trong chốc lát liền đứng lên. Nhưng có lẽ là do nhát gan nên vẫn khom lưng, cả người co rúm lại.
Chân Minh Châu lại nói: “Cô ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện.”
Hoa Quyển hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng cười nói: “Người tôi bẩn.”
Chân Minh Châu: “Không có gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro