Chương 411
Hương Tô Lật
2024-07-29 16:07:41
Cô đỏ mặt nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, hắn không phải người như vậy.”
Vu Thanh Hàn: “Tốt hơn là vẫn nên đề phòng một chút.”
Anh nghiêm mặt, nói: “Bất kể ở phương diện nào thì tôi cũng phải cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho cô.”
Chân Minh Châu: “Cảm ơn.”
Vu Thanh Hàn bật cười, nói: “Cô đang khách sáo với tôi sao? Cô là cấp dưới của tôi, đương nhiên là tôi phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cô.”
Chân Minh Châu bật cười.
Cô nói: “Vậy có phải Túc Ninh cần làm một số thủ tục không?”
Vu Thanh Hàn: “Đúng vậy, cấp trên bảo tôi tạm hoãn chuyến đi đến Túc triều, trước tiên phụ trách một số thủ tục cho Túc Ninh.”
Chân Minh Châu: “Anh phụ trách?”
Cô kinh ngạc nhướng mày, nói: “Tôi nghĩ Triệu Xuân Mai có thể…”
Vu Thanh Hàn: “Bà ấy chưa từng tiếp xúc với Túc Ninh, nên tôi làm việc này sẽ thích hợp hơn.”
Anh bổ sung: “Trong khoảng thời gian này nếu có quá nhiều việc chắc sẽ cần đến sự hỗ trợ của cô.”
Chân Minh Châu: “Không thành vấn đề.”
Túc Ninh không ngờ bản thân mình có thể ở lại đây. Thật ra hắn cũng không biết mình trả lời như thế nào, tuy rằng đã cố gắng bình tĩnh và kiềm chế, nhưng vẫn không biết đáp án dựa trên những tiêu chuẩn gì.
Do đó chỉ có thể chờ đợi kết quả.
May mắn, may mắn là kết quả như hắn mong đợi.
Khi hắn nghe được mấy chữ “Anh thông qua bài kiểm tra đánh giá” thì liền ngây người, sau đó cười thật tươi.
Người này ít nói, cũng không phải người sẽ cười to đến vậy, nhưng lúc này hắn thật sự nhịn không được.
Hắn cười rạng rỡ, nói: “Vậy thì sau này chúng ta đều như nhau?”
Vu Thanh Hàn: “Ừm.”
“Minh Châu, cô nói cho anh ấy biết về tình hình hiện tại, và một số kiến thức thông thường đi.”
Chân Minh Châu: “Được.”
Không nghĩ đến có một ngày cô cũng có thể làm giáo viên đấy.
Chỉ là những điều cô giảng dạy có chút kỳ quái.
Cô nói: “Hiện tại là năm 2021…, cũng chính là triều đại tương lai mà anh đã nói. Những gì anh đang nhìn thấy và sử dụng là những phát minh của tương lai, không liên quan gì đến phép thuật của thần tiên. Có lẽ là do ý trời mà homestay Xuân Sơn đã trở thành một sự tồn tại đặc biệt có thể kết nối hai thời đại, và chúng ta hiện là một phần của…”
Túc Ninh vốn dĩ đã phát hiện ra bí mật của nơi này, nhưng khi nghe Chân Minh Châu nói chi tiết thì vẫn cảm thấy sững sờ.
Chân Minh Châu không ngừng nói chuyện, Vu Thanh Hàn ở bên cạnh bổ sung, về phần người học sinh duy nhất là Túc Ninh… thì vẫn cảm thấy ngây ngốc.
Mặc kệ hắn là người bình tĩnh đến mấy thì vẫn sẽ bị sốc khi nghe được những điều này.
Hơn nửa ngày, hắn nói: “Ở tương lai Túc triều không tồn tại.”
Chân Minh Châu gật đầu: “Hiện tại đã sớm không còn hoàng đế gì cả.”
Túc Ninh nghĩ đến mấy vị hoàng tử đang tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đến mức ngươi chết ta sống ở kinh thành, cảm giác không nói nên lời.
“Về sau, tôi cũng được xem như bộ khoái…”
Không đúng, ở đây bọn họ không gọi là bộ khoái, gọi là cái gì nhỉ?
“Miễn cưỡng xem như vậy đi, ở đây chúng tôi không gọi như vậy, cơ cấu tổ chức cũng có sự khác biệt.”
Hiện tại Túc Ninh cần thời gian để thích ứng với những điều này.
“Về sau tôi chính là người có thân phận chính thức, đúng không?”
Chân Minh Châu: “Đúng vậy.”
Túc Ninh tươi cười, khẽ nói: “Thật tốt quá.”
Chân Minh Châu: “Đúng vậy, anh thấy mình có may mắn không.”
Cô chỉ nói đùa một câu, nhưng Túc Ninh lại nghiêm túc gật đầu, tán thành: “Quả thật tôi rất may mắn.”
May mắn đi đến quán trọ Xuân Sơn, may mắn gặp được Chân Minh Châu.
Càng may mắn hớn là có thể ở lại nơi này, đã có nhiều người từng đến quán trọ Xuân Sơn nhưng chỉ mình hắn có được cơ hội này.
Vu Thanh Hàn: “Hôm nay cho anh thời gian để bình tĩnh lại, ngày mai tôi dẫn anh đi làm một số thủ tục cần thiết.”
Anh nói thêm: “Bởi vì anh đến từ một thế giới khác nên chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ anh thích ứng với cuộc sống ở nơi này, thật là phiền toái.”
Túc Ninh cũng không giận, vẫn tươi cười như cũ.
Vu Thanh Hàn: “Anh đúng là rất vui vẻ.”
Tuy Vu Thanh Hàn thường xuyên lải nhải nhưng khi làm việc lại không hề qua loa. Ngày hôm sau liền dẫn Túc Ninh đi ra ngoài, lần này Túc Ninh chính thức bước ra khỏi cửa mà không bị bịt mắt.
Mấy lần trước dù hắn hôn mê nhưng vẫn bị bịt mắt, công tác bảo mật rất cẩn thận.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Hắn ngồi vào một đồ vật được gọi là “xe”. Lúc hắn nửa tỉnh nửa mê vẫn có thể cảm nhận được con quái vật này chạy nhanh như bay.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hình dáng của nó.
Thoạt nhìn rất kỳ quái.
Xe lừa, xe ngựa, xe bò hắn đều đã thấy qua.
Nhưng chưa từng nhìn thấy chiếc hộp nhỏ như cục sắt này được gọi là ô tô.
Hắn mím môi, bước lên xe, sau khi cửa xe đóng lại thì xe lập tức được khởi động rồi lao đi vun vút.
Hắn hồi hộp đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Trước kia hắn từng nghĩ mình có thể bình tĩnh giải quyết mọi việc, nhưng bây giờ mới phát hiện thì ra không phải hắn không sợ hãi mà là khi ấy hiểu biết quá ít. Xe chạy băng băng xuống núi, Túc Ninh quan sát cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đôi mắt mở to như chuông đồng, trong lòng dậy sóng.
Lúc này, hắn vô cùng hy vọng Chân Minh Châu cũng ở đây.
Vu Thanh Hàn: “Tốt hơn là vẫn nên đề phòng một chút.”
Anh nghiêm mặt, nói: “Bất kể ở phương diện nào thì tôi cũng phải cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho cô.”
Chân Minh Châu: “Cảm ơn.”
Vu Thanh Hàn bật cười, nói: “Cô đang khách sáo với tôi sao? Cô là cấp dưới của tôi, đương nhiên là tôi phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cô.”
Chân Minh Châu bật cười.
Cô nói: “Vậy có phải Túc Ninh cần làm một số thủ tục không?”
Vu Thanh Hàn: “Đúng vậy, cấp trên bảo tôi tạm hoãn chuyến đi đến Túc triều, trước tiên phụ trách một số thủ tục cho Túc Ninh.”
Chân Minh Châu: “Anh phụ trách?”
Cô kinh ngạc nhướng mày, nói: “Tôi nghĩ Triệu Xuân Mai có thể…”
Vu Thanh Hàn: “Bà ấy chưa từng tiếp xúc với Túc Ninh, nên tôi làm việc này sẽ thích hợp hơn.”
Anh bổ sung: “Trong khoảng thời gian này nếu có quá nhiều việc chắc sẽ cần đến sự hỗ trợ của cô.”
Chân Minh Châu: “Không thành vấn đề.”
Túc Ninh không ngờ bản thân mình có thể ở lại đây. Thật ra hắn cũng không biết mình trả lời như thế nào, tuy rằng đã cố gắng bình tĩnh và kiềm chế, nhưng vẫn không biết đáp án dựa trên những tiêu chuẩn gì.
Do đó chỉ có thể chờ đợi kết quả.
May mắn, may mắn là kết quả như hắn mong đợi.
Khi hắn nghe được mấy chữ “Anh thông qua bài kiểm tra đánh giá” thì liền ngây người, sau đó cười thật tươi.
Người này ít nói, cũng không phải người sẽ cười to đến vậy, nhưng lúc này hắn thật sự nhịn không được.
Hắn cười rạng rỡ, nói: “Vậy thì sau này chúng ta đều như nhau?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Thanh Hàn: “Ừm.”
“Minh Châu, cô nói cho anh ấy biết về tình hình hiện tại, và một số kiến thức thông thường đi.”
Chân Minh Châu: “Được.”
Không nghĩ đến có một ngày cô cũng có thể làm giáo viên đấy.
Chỉ là những điều cô giảng dạy có chút kỳ quái.
Cô nói: “Hiện tại là năm 2021…, cũng chính là triều đại tương lai mà anh đã nói. Những gì anh đang nhìn thấy và sử dụng là những phát minh của tương lai, không liên quan gì đến phép thuật của thần tiên. Có lẽ là do ý trời mà homestay Xuân Sơn đã trở thành một sự tồn tại đặc biệt có thể kết nối hai thời đại, và chúng ta hiện là một phần của…”
Túc Ninh vốn dĩ đã phát hiện ra bí mật của nơi này, nhưng khi nghe Chân Minh Châu nói chi tiết thì vẫn cảm thấy sững sờ.
Chân Minh Châu không ngừng nói chuyện, Vu Thanh Hàn ở bên cạnh bổ sung, về phần người học sinh duy nhất là Túc Ninh… thì vẫn cảm thấy ngây ngốc.
Mặc kệ hắn là người bình tĩnh đến mấy thì vẫn sẽ bị sốc khi nghe được những điều này.
Hơn nửa ngày, hắn nói: “Ở tương lai Túc triều không tồn tại.”
Chân Minh Châu gật đầu: “Hiện tại đã sớm không còn hoàng đế gì cả.”
Túc Ninh nghĩ đến mấy vị hoàng tử đang tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đến mức ngươi chết ta sống ở kinh thành, cảm giác không nói nên lời.
“Về sau, tôi cũng được xem như bộ khoái…”
Không đúng, ở đây bọn họ không gọi là bộ khoái, gọi là cái gì nhỉ?
“Miễn cưỡng xem như vậy đi, ở đây chúng tôi không gọi như vậy, cơ cấu tổ chức cũng có sự khác biệt.”
Hiện tại Túc Ninh cần thời gian để thích ứng với những điều này.
“Về sau tôi chính là người có thân phận chính thức, đúng không?”
Chân Minh Châu: “Đúng vậy.”
Túc Ninh tươi cười, khẽ nói: “Thật tốt quá.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân Minh Châu: “Đúng vậy, anh thấy mình có may mắn không.”
Cô chỉ nói đùa một câu, nhưng Túc Ninh lại nghiêm túc gật đầu, tán thành: “Quả thật tôi rất may mắn.”
May mắn đi đến quán trọ Xuân Sơn, may mắn gặp được Chân Minh Châu.
Càng may mắn hớn là có thể ở lại nơi này, đã có nhiều người từng đến quán trọ Xuân Sơn nhưng chỉ mình hắn có được cơ hội này.
Vu Thanh Hàn: “Hôm nay cho anh thời gian để bình tĩnh lại, ngày mai tôi dẫn anh đi làm một số thủ tục cần thiết.”
Anh nói thêm: “Bởi vì anh đến từ một thế giới khác nên chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ anh thích ứng với cuộc sống ở nơi này, thật là phiền toái.”
Túc Ninh cũng không giận, vẫn tươi cười như cũ.
Vu Thanh Hàn: “Anh đúng là rất vui vẻ.”
Tuy Vu Thanh Hàn thường xuyên lải nhải nhưng khi làm việc lại không hề qua loa. Ngày hôm sau liền dẫn Túc Ninh đi ra ngoài, lần này Túc Ninh chính thức bước ra khỏi cửa mà không bị bịt mắt.
Mấy lần trước dù hắn hôn mê nhưng vẫn bị bịt mắt, công tác bảo mật rất cẩn thận.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Hắn ngồi vào một đồ vật được gọi là “xe”. Lúc hắn nửa tỉnh nửa mê vẫn có thể cảm nhận được con quái vật này chạy nhanh như bay.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hình dáng của nó.
Thoạt nhìn rất kỳ quái.
Xe lừa, xe ngựa, xe bò hắn đều đã thấy qua.
Nhưng chưa từng nhìn thấy chiếc hộp nhỏ như cục sắt này được gọi là ô tô.
Hắn mím môi, bước lên xe, sau khi cửa xe đóng lại thì xe lập tức được khởi động rồi lao đi vun vút.
Hắn hồi hộp đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Trước kia hắn từng nghĩ mình có thể bình tĩnh giải quyết mọi việc, nhưng bây giờ mới phát hiện thì ra không phải hắn không sợ hãi mà là khi ấy hiểu biết quá ít. Xe chạy băng băng xuống núi, Túc Ninh quan sát cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đôi mắt mở to như chuông đồng, trong lòng dậy sóng.
Lúc này, hắn vô cùng hy vọng Chân Minh Châu cũng ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro