Thẳng Thắn
Hương Tô Lật
2024-07-29 16:07:41
Sau đó cô cũng thẳng thắn nói: “Thật ra chị cũng không xác định, nhưng nếu nhóc nguyện ý ở lại chỉ sợ sẽ không thể quay về. Về sau nhóc không thể gặp lại những người thân của mình. Như vậy nhóc cũng nguyện ý sao?”
Cô lại nói thêm: “Nơi này không giống như nơi nhóc từng ở, nhóc cần phải học tập để thích ứng với mọi thứ ở đây. Tuy nhiên chị có thể đảm bảo nếu ở lại đây nhóc sẽ được ăn no.”
Hai mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên: “Muốn! Em muốn ở lại.” Sau đó cậu lại thấp giọng nói: “Em có thể ở lại sao? Chị muốn thu lưu em sao?”
Nhìn ánh mắt chờ mong của cậu nhóc Chân Minh Châu cảm thấy vô cùng đau đầu: “Chị không thể thu lưu em. Chị sẽ đưa em đến đồn cảnh sát, trên cơ bản những đứa trẻ không có người thân sẽ được đưa vào cô nhi viện. Nơi đó có rất nhiều những đứa trẻ giống như nhóc.”
Tiểu Thạch Đầu lại cảm thấy khẩn trương, cậu không hiểu những điều cô đang nói.
Chân Minh Châu tiếp tục giải thích: “Chị vẫn còn độc thân, không phù hợp với điều kiện nên không thể nhận nuôi nhóc.”
Hơn nữa, dù có phù hợp thì cô cũng sẽ không nhận nuôi một đứa bé. Cô có lòng tốt nhưng lại không phải thánh mẫu, không thể đánh đổi thanh xuân của mình vì cuộc sống của người khác.
Cô có thể nghĩ cách giúp cậu nhóc ở lại là vì cậu còn nhỏ, cha mẹ mất sớm còn người nhà lại không đáng tin cậy. Nhưng điều này không có nghĩa cô đồng ý trả giá bằng tuổi trẻ của mình.
Chân Minh Châu lấy lại bình tĩnh, nói: “Hiện tại, đến nhóc có vấn đề gì cần hỏi không?”
Tiểu Thạch Đầu: “!!!” Cậu hỏi cái gì nha.
Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác. Tuy rằng cậu nhóc trông rất hiểu chuyện nhưng cũng chỉ là một đứa bé, nên căn bản không biết nên hỏi cái gì. Cậu im lặng khẩn trương nắm chặt góc áo.
Chân Minh Châu mỉm cười, nói: “Nhóc không biết hỏi gì sao?”
Tiểu Thạch Đầu nhẹ nhàng gật đầu, bất an đung đưa chân nhỏ.
Chân Minh Châu nhìn cậu suy nghĩ, đến cô cũng nhận ra bản thân không biết cậu nên hỏi những gì. Nhất thời mắt to nhìn mắt nhỏ không biết nói gì.
Hai người bọn họ nhìn nhau trong chốc lát, lúc này Chân Minh Châu nhìn qua quần áo của cậu nhóc liền biết việc đầu tiên mình cần làm là gì.
Cô lầm bầm: “Mình làm người tốt đến cùng vậy.”
Tiểu Thạch Đầu ngây thơ nhìn cô.
Chân Minh Châu: “Chị dẫn nhóc đi mua quần áo.” Cô cũng thật khó khăn mà. Hôm nay là ngày thứ ba khai trương, cô vẫn chưa kiếm được một phân tiền mà lại phải tiêu tiền. Ôi trên đời này như thế nào vẫn còn người tốt như cô nha.
Chân Minh Châu lấy xe chìa khóa xe và điện thoại rồi nói: “Đi thôi.”
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân trần của cậu nhóc liền một tay bế cậu lên: “Thật sự là thiếu nợ nhóc mà.”
Nhóc con liền vội vàng nói: “Em có thể tự đi.”
Chân Minh Châu: “Em có giày để mang sao? Làm thế nào mà đi? Trẻ con không cần ngượng ngùng.”
Chân Minh Châu ôm Tiểu Thạch Đầu ra cửa, khi cổng lớn mở ra cậu nhóc liền khiếp sợ a một tiếng, hai mắt mở lớn đầy vẻ mê mang. Rõ ràng khung cảnh ngày hôm qua không phải như vậy.
Cô lại nói thêm: “Nơi này không giống như nơi nhóc từng ở, nhóc cần phải học tập để thích ứng với mọi thứ ở đây. Tuy nhiên chị có thể đảm bảo nếu ở lại đây nhóc sẽ được ăn no.”
Hai mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên: “Muốn! Em muốn ở lại.” Sau đó cậu lại thấp giọng nói: “Em có thể ở lại sao? Chị muốn thu lưu em sao?”
Nhìn ánh mắt chờ mong của cậu nhóc Chân Minh Châu cảm thấy vô cùng đau đầu: “Chị không thể thu lưu em. Chị sẽ đưa em đến đồn cảnh sát, trên cơ bản những đứa trẻ không có người thân sẽ được đưa vào cô nhi viện. Nơi đó có rất nhiều những đứa trẻ giống như nhóc.”
Tiểu Thạch Đầu lại cảm thấy khẩn trương, cậu không hiểu những điều cô đang nói.
Chân Minh Châu tiếp tục giải thích: “Chị vẫn còn độc thân, không phù hợp với điều kiện nên không thể nhận nuôi nhóc.”
Hơn nữa, dù có phù hợp thì cô cũng sẽ không nhận nuôi một đứa bé. Cô có lòng tốt nhưng lại không phải thánh mẫu, không thể đánh đổi thanh xuân của mình vì cuộc sống của người khác.
Cô có thể nghĩ cách giúp cậu nhóc ở lại là vì cậu còn nhỏ, cha mẹ mất sớm còn người nhà lại không đáng tin cậy. Nhưng điều này không có nghĩa cô đồng ý trả giá bằng tuổi trẻ của mình.
Chân Minh Châu lấy lại bình tĩnh, nói: “Hiện tại, đến nhóc có vấn đề gì cần hỏi không?”
Tiểu Thạch Đầu: “!!!” Cậu hỏi cái gì nha.
Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác. Tuy rằng cậu nhóc trông rất hiểu chuyện nhưng cũng chỉ là một đứa bé, nên căn bản không biết nên hỏi cái gì. Cậu im lặng khẩn trương nắm chặt góc áo.
Chân Minh Châu mỉm cười, nói: “Nhóc không biết hỏi gì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thạch Đầu nhẹ nhàng gật đầu, bất an đung đưa chân nhỏ.
Chân Minh Châu nhìn cậu suy nghĩ, đến cô cũng nhận ra bản thân không biết cậu nên hỏi những gì. Nhất thời mắt to nhìn mắt nhỏ không biết nói gì.
Hai người bọn họ nhìn nhau trong chốc lát, lúc này Chân Minh Châu nhìn qua quần áo của cậu nhóc liền biết việc đầu tiên mình cần làm là gì.
Cô lầm bầm: “Mình làm người tốt đến cùng vậy.”
Tiểu Thạch Đầu ngây thơ nhìn cô.
Chân Minh Châu: “Chị dẫn nhóc đi mua quần áo.” Cô cũng thật khó khăn mà. Hôm nay là ngày thứ ba khai trương, cô vẫn chưa kiếm được một phân tiền mà lại phải tiêu tiền. Ôi trên đời này như thế nào vẫn còn người tốt như cô nha.
Chân Minh Châu lấy xe chìa khóa xe và điện thoại rồi nói: “Đi thôi.”
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân trần của cậu nhóc liền một tay bế cậu lên: “Thật sự là thiếu nợ nhóc mà.”
Nhóc con liền vội vàng nói: “Em có thể tự đi.”
Chân Minh Châu: “Em có giày để mang sao? Làm thế nào mà đi? Trẻ con không cần ngượng ngùng.”
Chân Minh Châu ôm Tiểu Thạch Đầu ra cửa, khi cổng lớn mở ra cậu nhóc liền khiếp sợ a một tiếng, hai mắt mở lớn đầy vẻ mê mang. Rõ ràng khung cảnh ngày hôm qua không phải như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro