Hiểu Chuyện
Hương Tô Lật
2024-07-29 16:07:41
Chân Minh Châu bật lon nước ngọt “Xì” một tiếng bọt khí bay lên, cô uống ừng ực. Quay đầu lại thì thấy Tiểu Thạch Đầu trông mong nhìn cô.
Chân Minh Châu: “……” Thật ra cô suýt quên mất cậu nhóc này. Cô lên tiếng hỏi: “Dì Triệu, nhóc con có thể uống được loại nào ạ?”
Triệu Xuân Mai: “Đều không được uống, quá lạnh e là dạ dày của bé không chịu nổi.”
Chân Minh Châu nghe vậy liền nói với nhóc: “Không phải chị không cho nhóc uống mà là tạm thời không thể uống được.”
Đôi mắt Tiểu Thạch Đầu toát lên vẻ cô đơn nhưng cậu lại rất hiểu chuyện, gật đầu: “Vâng.”
Triệu Xuân Mai xoa đầu trọc nhỏ của cậu: “Chờ con khỏe đều có thể uống được hết.”
Cậu nhóc không dám tưởng tượng trên đời này còn có một người đối xử với cậu ôn nhu như vậy. Cậu ôm thật chặt cổ của Triệu Xuân Mai.
Triệu Xuân Mai mỉm cười, bà đẩy cửa sổ ra rồi nói với Tiểu Thạch Đầu: “Ở đây còn có hoa này, xem chúng có đẹp không?”
Tiểu Thạch Đầu chưa kịp trả lời liền thấy có một người đột ngột xuất hiện từ cửa sổ, hoảng sợ hét lên một tiếng.
Triệu Xuân Mai nổi giận: “Trương Vũ, cậu không thể đi vào bằng cửa chính sao. Cậu dọa cậu bé sợ rồi này.”
Bà vỗ vỗ nhẹ lưng của Tiểu Thạch Đầu, trấn an: “Bé ngoan không cần sợ, đây là chú Trương Vũ, chúng ta không quan tâm đến chú ấy.”
Trương Vũ cũng không nghĩ mình lại dọa đến cậu nhóc, xấu hổ vò đầu bức tóc.
Anh chàng nhìn thoáng qua Chân Minh Châu, sau đó nói chuyện với Triệu Xuân Mai: “Tôi có việc muốn nói.”
Chân Minh Châu thấy vậy liền hiểu bọn họ có việc cần nói riêng nên cô liền tạm biệt: “Vậy con về trước.”
Cô lại nhìn nhóc con, nói: “Buổi chiều chị sẽ lại đến thăm Tiểu Thạch Đầu.”
Mặc dù Tiểu Thạch Đầu không muốn xa Chân Minh Châu nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Chân Minh Châu cắn răng đi ra cửa. Ánh mắt Tiểu Thạch Đầu trông rất yếu ớt nhưng thật sự cô không thể mềm lòng.
“Tiểu Minh Châu”
Chưa đi được vài bước thì Chân Minh Châu liền nghe Triệu Xuân Mai gọi cô lại, cô liền hỏi: “Dì Triệu có việc gì không ạ?”
Triệu Xuân Mai: “Dì muốn đặt phòng.”
Chân Minh Châu: “Sao ạ.”
Triệu Xuân Mai ôn hòa nói: “Dì có vài người bạn muốn đến đây du lịch nhưng cũng không thể ở nhà dì. Không phải nhà cháu kinh doanh homestay sao? Dì định đặt phòng cho họ trong một tuần, tốt nhất là có thể bao cơm ngày ba bữa. Cháu về tính toán rồi thông báo giá cả giúp dì.”
Chân Minh Châu: “Hả?” Hai mắt cô mở to hơn cả Tiểu Thạch Đầu: “Có chuyện tốt như vậy sao ạ.”
Cô xoa xoa tay thầm nghĩ, rốt cuộc homestay nhà mình cũng có thể tiếp đón những vị khách bình thường.
Chân Minh Châu rốt cuộc cũng sắp nghênh đón nhóm khách “bình thường” đầu tiên.
Cô cảm động đến phát khóc, homestay của cô cuối cùng cũng có thể kiếm tiền. Nhưng nghĩ lại một chút homestay của cô trang hoàng mất đến 300 vạn, thật khiến người khác đau lòng mà. Tính đi tính lại thì cô cảm thấy môn toán của mình chắc do giáo viên thể dục dạy. Bất quá chỉ cần có khách là được rồi.
Homestay Xuân Sơn của Chân Minh Châu phòng được thiết kế cùng một kiểu, tổng cộng có 28 phòng. Nếu tính luôn bữa sáng thì một phòng giá 166 tệ. Theo lời Triệu Xuân Mai thì bọn họ sẽ bao cả homestay, cô sẽ chuẩn bị luôn cả ba bữa ăn. Mặc dù bọn họ không có quá nhiều yêu cầu nhưng vẫn muốn có thịt cá, bốn món mặn một món canh. Sau khi hai bên thương lượng thì Chân Minh Châu thu 300 tệ một phòng bao cả ba bữa ăn.
Như vậy một tuần chính là 58800 tệ, Chân Minh Châu bỏ đi số lẻ chỉ thu 55000 tệ.
Không phải Chân Minh Châu sốt ruột mà Triệu Xuân Mai kiên trì muốn đưa trước tiền thuê cho cô. Theo lời dì ấy thì nhà Chân Minh Châu không có trồng trọt, ăn uống đều phải bỏ tiền mua, vì thế bà không thể để một cô gái nhỏ bỏ tiền ra trước được.
Mà bản thân cô cũng lo lắng mình bận rộn nhiều việc lại quên mất việc tiền nong. Vì thế nhận tiền trước cô cũng bớt lo lắng hơn.
Chân Minh Châu: Cảm động muốn khóc! Đột nhiên lại trở nên phú quý!
Mặc dù Chân Minh Châu không phải chưa từng trúng số được số tiền lớn, nhưng cảm giác kiếm tiền nhờ lao động và tình cờ trúng thưởng số tiền lớn không giống nhau. Hơn nữa cô cũng muốn biết cảm giác khi tiếp đón những vị khách “bình thường” là như thế nào.
Chân Minh Châu: “……” Thật ra cô suýt quên mất cậu nhóc này. Cô lên tiếng hỏi: “Dì Triệu, nhóc con có thể uống được loại nào ạ?”
Triệu Xuân Mai: “Đều không được uống, quá lạnh e là dạ dày của bé không chịu nổi.”
Chân Minh Châu nghe vậy liền nói với nhóc: “Không phải chị không cho nhóc uống mà là tạm thời không thể uống được.”
Đôi mắt Tiểu Thạch Đầu toát lên vẻ cô đơn nhưng cậu lại rất hiểu chuyện, gật đầu: “Vâng.”
Triệu Xuân Mai xoa đầu trọc nhỏ của cậu: “Chờ con khỏe đều có thể uống được hết.”
Cậu nhóc không dám tưởng tượng trên đời này còn có một người đối xử với cậu ôn nhu như vậy. Cậu ôm thật chặt cổ của Triệu Xuân Mai.
Triệu Xuân Mai mỉm cười, bà đẩy cửa sổ ra rồi nói với Tiểu Thạch Đầu: “Ở đây còn có hoa này, xem chúng có đẹp không?”
Tiểu Thạch Đầu chưa kịp trả lời liền thấy có một người đột ngột xuất hiện từ cửa sổ, hoảng sợ hét lên một tiếng.
Triệu Xuân Mai nổi giận: “Trương Vũ, cậu không thể đi vào bằng cửa chính sao. Cậu dọa cậu bé sợ rồi này.”
Bà vỗ vỗ nhẹ lưng của Tiểu Thạch Đầu, trấn an: “Bé ngoan không cần sợ, đây là chú Trương Vũ, chúng ta không quan tâm đến chú ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Vũ cũng không nghĩ mình lại dọa đến cậu nhóc, xấu hổ vò đầu bức tóc.
Anh chàng nhìn thoáng qua Chân Minh Châu, sau đó nói chuyện với Triệu Xuân Mai: “Tôi có việc muốn nói.”
Chân Minh Châu thấy vậy liền hiểu bọn họ có việc cần nói riêng nên cô liền tạm biệt: “Vậy con về trước.”
Cô lại nhìn nhóc con, nói: “Buổi chiều chị sẽ lại đến thăm Tiểu Thạch Đầu.”
Mặc dù Tiểu Thạch Đầu không muốn xa Chân Minh Châu nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Chân Minh Châu cắn răng đi ra cửa. Ánh mắt Tiểu Thạch Đầu trông rất yếu ớt nhưng thật sự cô không thể mềm lòng.
“Tiểu Minh Châu”
Chưa đi được vài bước thì Chân Minh Châu liền nghe Triệu Xuân Mai gọi cô lại, cô liền hỏi: “Dì Triệu có việc gì không ạ?”
Triệu Xuân Mai: “Dì muốn đặt phòng.”
Chân Minh Châu: “Sao ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Xuân Mai ôn hòa nói: “Dì có vài người bạn muốn đến đây du lịch nhưng cũng không thể ở nhà dì. Không phải nhà cháu kinh doanh homestay sao? Dì định đặt phòng cho họ trong một tuần, tốt nhất là có thể bao cơm ngày ba bữa. Cháu về tính toán rồi thông báo giá cả giúp dì.”
Chân Minh Châu: “Hả?” Hai mắt cô mở to hơn cả Tiểu Thạch Đầu: “Có chuyện tốt như vậy sao ạ.”
Cô xoa xoa tay thầm nghĩ, rốt cuộc homestay nhà mình cũng có thể tiếp đón những vị khách bình thường.
Chân Minh Châu rốt cuộc cũng sắp nghênh đón nhóm khách “bình thường” đầu tiên.
Cô cảm động đến phát khóc, homestay của cô cuối cùng cũng có thể kiếm tiền. Nhưng nghĩ lại một chút homestay của cô trang hoàng mất đến 300 vạn, thật khiến người khác đau lòng mà. Tính đi tính lại thì cô cảm thấy môn toán của mình chắc do giáo viên thể dục dạy. Bất quá chỉ cần có khách là được rồi.
Homestay Xuân Sơn của Chân Minh Châu phòng được thiết kế cùng một kiểu, tổng cộng có 28 phòng. Nếu tính luôn bữa sáng thì một phòng giá 166 tệ. Theo lời Triệu Xuân Mai thì bọn họ sẽ bao cả homestay, cô sẽ chuẩn bị luôn cả ba bữa ăn. Mặc dù bọn họ không có quá nhiều yêu cầu nhưng vẫn muốn có thịt cá, bốn món mặn một món canh. Sau khi hai bên thương lượng thì Chân Minh Châu thu 300 tệ một phòng bao cả ba bữa ăn.
Như vậy một tuần chính là 58800 tệ, Chân Minh Châu bỏ đi số lẻ chỉ thu 55000 tệ.
Không phải Chân Minh Châu sốt ruột mà Triệu Xuân Mai kiên trì muốn đưa trước tiền thuê cho cô. Theo lời dì ấy thì nhà Chân Minh Châu không có trồng trọt, ăn uống đều phải bỏ tiền mua, vì thế bà không thể để một cô gái nhỏ bỏ tiền ra trước được.
Mà bản thân cô cũng lo lắng mình bận rộn nhiều việc lại quên mất việc tiền nong. Vì thế nhận tiền trước cô cũng bớt lo lắng hơn.
Chân Minh Châu: Cảm động muốn khóc! Đột nhiên lại trở nên phú quý!
Mặc dù Chân Minh Châu không phải chưa từng trúng số được số tiền lớn, nhưng cảm giác kiếm tiền nhờ lao động và tình cờ trúng thưởng số tiền lớn không giống nhau. Hơn nữa cô cũng muốn biết cảm giác khi tiếp đón những vị khách “bình thường” là như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro