Khách Thuê Phòn...
Hương Tô Lật
2024-07-29 16:07:41
“Cô biết cậu nhóc là người cổ đại.” Chỉ một câu nói bâng quơ nhưng lại có sức công phá cực kỳ lớn khiến Chân Minh Châu hoảng loạn.
Thế nhưng Chân Minh Châu cô cũng không phải là người chết nhát. Sau khi đạp thắng xe cô liền sảng khoái thừa nhận. Cô nhẹ giọng nói: “Ồ. Tôi cảm thấy như vậy.”
Vu Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn cô: “Vì sao?”
Chân Minh Châu nói một cách rất hợp tình hợp lý: “Tôi cảm thấy trẻ con sẽ không nói dối.”
Vu Thanh Hàn nhìn Chân Minh Châu đầy thâm ý, liếc mắt một cái, cười nói: “Đơn giản chỉ vì như vậy?”
Chân Minh Châu hỏi lại: “Nếu không thì như thế nào? Dì Triệu mới kỳ lạ, không biết vì sao đột nhiên lại tìm đến nhiều người như vậy?” Chân Minh Châu rất biết cách nói chuyện mà không bị người khác dồn ép. Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.
Cô lại lầm bầm: “Nếu không phải đã quen biết dì Triệu hai mươi năm thì tôi chắc sẽ hoài nghi mọi người đang âm mưu gì đó.”
Vu Thanh Hàn không có ý giải thích, chỉ lên tiếng: “Cũng có thể là như vậy.”
Chân Minh Châu: “……???” Anh tốt xấu gì cũng nên vì người quen mà giải thích một chút chứ.
Vu Thanh Hàn còn nói thêm: “Có thể chúng tôi tập trung đến đây để gây bất lợi cho cô.”
Chân Minh Châu: “……”
Đã đến homestay nhưng cô không mở cửa xe, nhìn thẳng Vu Thanh Hàn, nói: “Anh có tin là tôi báo cảnh sát không?”
Vu Thanh Hàn: “Làm sao cô biết tôi không phải cảnh sát?”
Chân Minh Châu ho khan, trợn trắng mắt nói: “Đến rồi, xuống xe thôi.”
Vu Thanh Hàn chủ động mở cửa xuống xe, giọng nói anh lại vang lên: “Mở cốp xe giúp tôi.”
Chân Minh Châu chủ động mở cốp xe, Vu Thanh Hàn thuận lợi lấy ra ba cái vali to, hơn nữa anh còn xách theo một cái túi xách màu bạc... tổng cộng là bốn cái.
Chân Minh Châu cảm thấy không còn gì để nói. Bình thường cô hay sử dụng vali kích thước 24 inch, nhưng cô khẳng định loại của giáo sư Vu không phải loại 24 inch. Nó lớn hơn rất nhiều, còn lớn hơn loại 28 inch một chút.
Thật khó tưởng tượng một người đàn ông chỉ ra ngoài vài ngày lại mang theo nhiều vật dụng đến vậy. Thật quá khoa trương. Cũng may mặc dù là vali bằng da nhưng vẫn có bánh xe đẩy, nếu không rất khó để mang vào bên trong.
Là bà chủ nên Chân Minh Châu chủ động giúp đỡ đẩy hai cái vali, hai người cùng nhau đi vào.
Vu Thanh Hàn nhìn cách bố trí bên trong, mở miệng nói: “Là kiến trúc điển hình của địa phương.”
Chân Minh Châu đứng tại chỗ, một tay đưa ra sau lớn tiếng nói: “Hoan nghênh đến với Xuân Sơn homestay, chúng tôi sẽ hết lòng phục vụ quý khách.”
Khoé miệng Vu Thanh Hàn cong cong: “Nơi này là Ly Sơn, vì sao không gọi là homestay Ly Sơn?”
Chân Minh Châu: “…… Ba tôi tên Chân Sơn, mẹ tên là Tưởng Xuân.”
Vu Thanh Hàn gật đầu: “Homestay nhà cô chắc ẩn chứa nhiều câu chuyện.”
Chân Minh Châu: “???” Tuy rằng sự thật đúng là như vậy nhưng... ”Sao anh lại nói như vậy?”
Vu Thanh Hàn bình tĩnh nói: “Tôi nhớ cô họ Chân, không phải cùng họ với Conan.” (Ở đây ý nói là nữ chính tò mò)
Chân Minh Châu: “......” Chân Minh Châu thầm nghĩ: Lại đến nữa rồi, anh ta lại bắt đầu cười nhạo mình. Cô yên lặng nhìn trời.
“Giáo sư Vu, anh thích hướng đông hay hướng tây? Muốn ở lại lầu một hay lầu hai?” Chân Minh Châu quyết đoán thay đổi đề tài, cô không muốn bị công kích bởi những câu nói của người này.
Vu Thanh Hàn: “Lầu hai, tôi ở bên trái.”
Chân Minh Châu không biết rằng chỉ ít phút sau cô sẽ phải trả giá rất đắt vì lời đề nghị của bản thân. Ai bảo cô có lòng tốt chủ động giúp đỡ mang hai chiếc vali? Nhưng cô đã quên mất việc Vu Thanh Hàn có thể sẽ ở lầu hai, hơn nữa cái vali rất lớn.
Bình thường những vali size lớn sẽ chứa rất nhiều vật dụng, không những vậy thiết kế của chiếc vali này rất chắc chắn nên hiển nhiên sẽ không nhẹ.
Chân Minh Châu xách một tay không được, dùng cả hai tay chiếc vali vẫn bất động. Cô cố gắng dùng sức nhưng chiếc vali vẫn không hề di chuyển.
Vu Thanh Hàn quay đầu lại thấy cô như vậy khoé miệng giật giật, nói: “Cảm ơn, bất quá cũng không cần cô hỗ trợ, chỉ cần cô giúp tôi mở cửa phòng là được rồi.”
Chân Minh Châu nghe vậy liền nhanh chóng đáp lời: “Được được.” Cô nhanh chóng buông chiếc vali xuống, hỏi: “Anh ở phòng này hay bên kia...”
Vu Thanh Hàn ngắt lời Chân Minh Châu: “Liền phòng này đi, cách cầu thang gần nhất. Chỗ cô có tấm thẻ [Vui lòng không làm phiền] không?”
Chân Minh Châu: “Cái này thì không có.”
Giáo sư Vu: “Tôi có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nếu có người khác trong nhóm đến thì cô nói với bọn họ là không cần gọi tôi.”
Chân Minh Châu: “Được, không thành vấn đề.”
Khó có được những vị khách bình thường, tiền thuê tổng cộng được năm nên Chân Minh Châu thập phần nhiệt tình.
Thế nhưng Chân Minh Châu cô cũng không phải là người chết nhát. Sau khi đạp thắng xe cô liền sảng khoái thừa nhận. Cô nhẹ giọng nói: “Ồ. Tôi cảm thấy như vậy.”
Vu Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn cô: “Vì sao?”
Chân Minh Châu nói một cách rất hợp tình hợp lý: “Tôi cảm thấy trẻ con sẽ không nói dối.”
Vu Thanh Hàn nhìn Chân Minh Châu đầy thâm ý, liếc mắt một cái, cười nói: “Đơn giản chỉ vì như vậy?”
Chân Minh Châu hỏi lại: “Nếu không thì như thế nào? Dì Triệu mới kỳ lạ, không biết vì sao đột nhiên lại tìm đến nhiều người như vậy?” Chân Minh Châu rất biết cách nói chuyện mà không bị người khác dồn ép. Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.
Cô lại lầm bầm: “Nếu không phải đã quen biết dì Triệu hai mươi năm thì tôi chắc sẽ hoài nghi mọi người đang âm mưu gì đó.”
Vu Thanh Hàn không có ý giải thích, chỉ lên tiếng: “Cũng có thể là như vậy.”
Chân Minh Châu: “……???” Anh tốt xấu gì cũng nên vì người quen mà giải thích một chút chứ.
Vu Thanh Hàn còn nói thêm: “Có thể chúng tôi tập trung đến đây để gây bất lợi cho cô.”
Chân Minh Châu: “……”
Đã đến homestay nhưng cô không mở cửa xe, nhìn thẳng Vu Thanh Hàn, nói: “Anh có tin là tôi báo cảnh sát không?”
Vu Thanh Hàn: “Làm sao cô biết tôi không phải cảnh sát?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân Minh Châu ho khan, trợn trắng mắt nói: “Đến rồi, xuống xe thôi.”
Vu Thanh Hàn chủ động mở cửa xuống xe, giọng nói anh lại vang lên: “Mở cốp xe giúp tôi.”
Chân Minh Châu chủ động mở cốp xe, Vu Thanh Hàn thuận lợi lấy ra ba cái vali to, hơn nữa anh còn xách theo một cái túi xách màu bạc... tổng cộng là bốn cái.
Chân Minh Châu cảm thấy không còn gì để nói. Bình thường cô hay sử dụng vali kích thước 24 inch, nhưng cô khẳng định loại của giáo sư Vu không phải loại 24 inch. Nó lớn hơn rất nhiều, còn lớn hơn loại 28 inch một chút.
Thật khó tưởng tượng một người đàn ông chỉ ra ngoài vài ngày lại mang theo nhiều vật dụng đến vậy. Thật quá khoa trương. Cũng may mặc dù là vali bằng da nhưng vẫn có bánh xe đẩy, nếu không rất khó để mang vào bên trong.
Là bà chủ nên Chân Minh Châu chủ động giúp đỡ đẩy hai cái vali, hai người cùng nhau đi vào.
Vu Thanh Hàn nhìn cách bố trí bên trong, mở miệng nói: “Là kiến trúc điển hình của địa phương.”
Chân Minh Châu đứng tại chỗ, một tay đưa ra sau lớn tiếng nói: “Hoan nghênh đến với Xuân Sơn homestay, chúng tôi sẽ hết lòng phục vụ quý khách.”
Khoé miệng Vu Thanh Hàn cong cong: “Nơi này là Ly Sơn, vì sao không gọi là homestay Ly Sơn?”
Chân Minh Châu: “…… Ba tôi tên Chân Sơn, mẹ tên là Tưởng Xuân.”
Vu Thanh Hàn gật đầu: “Homestay nhà cô chắc ẩn chứa nhiều câu chuyện.”
Chân Minh Châu: “???” Tuy rằng sự thật đúng là như vậy nhưng... ”Sao anh lại nói như vậy?”
Vu Thanh Hàn bình tĩnh nói: “Tôi nhớ cô họ Chân, không phải cùng họ với Conan.” (Ở đây ý nói là nữ chính tò mò)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân Minh Châu: “......” Chân Minh Châu thầm nghĩ: Lại đến nữa rồi, anh ta lại bắt đầu cười nhạo mình. Cô yên lặng nhìn trời.
“Giáo sư Vu, anh thích hướng đông hay hướng tây? Muốn ở lại lầu một hay lầu hai?” Chân Minh Châu quyết đoán thay đổi đề tài, cô không muốn bị công kích bởi những câu nói của người này.
Vu Thanh Hàn: “Lầu hai, tôi ở bên trái.”
Chân Minh Châu không biết rằng chỉ ít phút sau cô sẽ phải trả giá rất đắt vì lời đề nghị của bản thân. Ai bảo cô có lòng tốt chủ động giúp đỡ mang hai chiếc vali? Nhưng cô đã quên mất việc Vu Thanh Hàn có thể sẽ ở lầu hai, hơn nữa cái vali rất lớn.
Bình thường những vali size lớn sẽ chứa rất nhiều vật dụng, không những vậy thiết kế của chiếc vali này rất chắc chắn nên hiển nhiên sẽ không nhẹ.
Chân Minh Châu xách một tay không được, dùng cả hai tay chiếc vali vẫn bất động. Cô cố gắng dùng sức nhưng chiếc vali vẫn không hề di chuyển.
Vu Thanh Hàn quay đầu lại thấy cô như vậy khoé miệng giật giật, nói: “Cảm ơn, bất quá cũng không cần cô hỗ trợ, chỉ cần cô giúp tôi mở cửa phòng là được rồi.”
Chân Minh Châu nghe vậy liền nhanh chóng đáp lời: “Được được.” Cô nhanh chóng buông chiếc vali xuống, hỏi: “Anh ở phòng này hay bên kia...”
Vu Thanh Hàn ngắt lời Chân Minh Châu: “Liền phòng này đi, cách cầu thang gần nhất. Chỗ cô có tấm thẻ [Vui lòng không làm phiền] không?”
Chân Minh Châu: “Cái này thì không có.”
Giáo sư Vu: “Tôi có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nếu có người khác trong nhóm đến thì cô nói với bọn họ là không cần gọi tôi.”
Chân Minh Châu: “Được, không thành vấn đề.”
Khó có được những vị khách bình thường, tiền thuê tổng cộng được năm nên Chân Minh Châu thập phần nhiệt tình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro