Chương 10
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Là Thẩm Vực - người vốn dĩ trước đó vẫn luôn ngồi một chỗ đọc tạp chí đang kéo ghế qua, đi thẳng tới bục giảng.
Trần Miên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô cúi người muốn kiểm tra phích cắm điện, nhưng còn chưa kịp làm gì thì chỉ nghe tiếng bước chân đang tiến tới gần hơn.
Nhanh hơn so với thị giác đang bị bóng tối che khuất không nhìn ra được dáng vẻ người kia, chính là khứu giác đã ngửi được mùi bạc hà man mác trên người của anh.
Sau đó anh đi sát tới, tay lướt qua người cô nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên con chuột máy tính của Trần Miên.
Bóng tối khiến người ta cảm thấy an tâm hơn, trên thực tế thì lúc phim vừa chiếu Trần Miên chỉ nghe thấy tiếng hôn nhau chùn chụt của cặp nam nữ ngồi ở hàng ghế đầu tiên thi thoảng vang lên, , bên trong đó là cảm giác con nít và có chút ngây ngô của tuổi trẻ, và âm thanh kinh dị của bộ phim cứ như tách không gian thành hai thế giới riêng biệt.
Nhưng mà, thế giới đó cũng không thuộc về Trần Miên và Thẩm Vực.
Bàn tay bị nắm của cô căng thẳng đến căng cứng, cảm giác mát mẻ len lỏi tới từng khớp ngón tay.
Phía dưới đều là người, Trần Miên ngẫm nghĩ miễn là có ai đó ở dưới tò mò cầm điện thoại lên chỗ bục giảng mà chụp một phát thì mối quan hệ giữa cô và Thẩm Vực sẽ trở thành kiểu mập mờ không rõ ràng ngay lập tức.
"Trần Miên, cậu đang hi vọng tôi chơi cậu ở ngay chỗ này sao." Âm thanh trầm thấp của Thẩm Vực vang lên bên tai của Trần Miên, dùng giọng điệu nỉ non của người yêu mà uy hiếp cô.
Cô chưa từng gần gũi với Thẩm Vực ở trường như thế bao giờ.
Không gian tối tăm, bên dưới có cả đám người, cảm giác che giấu cùng dò xét khiến Trần Miên căng thẳng đến mức đầu ngón chân đều căng ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp đến là cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, tiếng hít thở của Thẩm Vực cứ vang lên bên tai của cô khiến Trần Miên cảm nhận được nơi ở giữa hai chân của mình đang dần ẩm ướt.
Hơi thở ấm nóng bao quanh lấy cô, cảm giác tựa có tựa không cứ quét lên cơ thể giống như gậy chọc mèo.
Tâm lý của Trần Miên ra sức chống cự, cơ thể không thể nào khống chế lại muốn tới gần.
Mà bê bết hơn chính là dường như Thẩm Vực cũng tiếp nhận được tín hiệu của cô.
"Ha." Bờ môi ấm áp dán vào tai phun ra một tiếng cười khẽ.
Mùi bạc hà man mát bao quanh lấy cô khiến người bên đây mím chặt môi, cảm giác run rẩy từ sâu trong linh hồn phát ra ở giữa hàm răng đang cắn chặt.
"Trần Miên, cậu không thành thật chút nào nha."
Màn kìm nén không hoàn hảo lại bị anh nhìn thấu.
Không một ai hiểu rõ dáng vẻ Trần Miên lúc rơi vào dục vọng hơn Thẩm Vực.
Đôi con ngươi trong suốt, ẩm ướt như quay về bầu trời phía Nam, bờ môi nhạt màu bị cắn đến hiện lên dấu răng. Lúc dục vọng cuồn cuộn bao trùm lấy lý trí, cô sẽ khẽ rên như con thú nhỏ, dụi người vào lồng ngực của anh im lặng mà cầu xin một cái hôn môi.
Đồng phục của Trần Miên chỉnh tề, càng khiến anh thấy có hứng thú hơn so với Trần Nhân cởi váy ra để cho anh nhìn thấy phía bên dưới.
Anh cúi người xuống kề sát vào cổ của cô, từng thớ thịt trên cơ thể đều gào thét được thân mật, cánh cổ mảnh mai như vậy lại dốc sức mà ngước lên trong cơn kích tình.
Anh cứ luôn có cảm giác chỉ cần mình khẽ cong người lại sẽ bẻ gãy hô hấp của cô lập tức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Và khát khao muốn hủy hoại đó cùng đến từ dục vọng tiếp nhận được từ trên người của cô.
Giống như xiềng xích mà buộc lại ý đồ muốn xâm phạm của anh.
"Có chuyện gì thế, anh Vực của tôi cũng không sửa được cái máy tính đó sao?"
"Anh Vực? Người đâu rồi? Không phải là đi rồi đó chứ?"
"Trong cảnh tối lửa tắt đèn như này thì có thể đi đâu được? Chắc là..."
Vế phía sau bỗng nén thấp xuống, sau đó là vài tiếng cười vang lên thay cho lời còn chưa nói xong.
Hô hấp của Trần Miên thoáng run lên, theo bản năng dùng ngón trỏ cọ lên tay của Thẩm Vực.
Trong bóng đêm, cô ngẩng đầu lên nhạy bén bắt được ánh mắt của Thẩm Vực, cô nhìn anh, ngón trỏ tựa có tựa không mà cọ lên ngón tay của người kia.
Cô đang cầu xin trong im lặng.
Ầm một tiếng.
Bên trong căn phòng nhỏ vang lên âm thanh như vũ trụ nổ khiến xung quanh đều im bặt đi.
Thẩm Vực không hề nói một chữ nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.
Thẩm Vực của trường trung học Tuy Bắc, một học sinh đứng đầu ban tự nhiên, là người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp và cũng là một người được nhà trường dựa theo để định ra quy tắc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro