Chương 14
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Nếu không phải Thẩm Vực đi lướt qua anh ta lúc đang chơi bóng rồi thờ ơ nói rằng: “Thích Trần Miên? Thà dùng tiền còn nhanh hơn.", thì Trần Kha cũng sẽ không đánh nhau.
Du Hoài nhìn Trần Kha một lượt từ trên xuống, thấy cậu ta không sao hết, mới kéo đuôi tóc của Trần Nhân.
"Đi thôi, thiếu gia mời khách, đã đặt một phòng ở ktv 'Bất Khai' rồi."
Triệu Lị Lị ra chậm một bước, nhìn thấy bóng lưng xa dần của bọn họ, bèn quay sang nói với Trần Kha đang nghiến răng: "Thôi bỏ đi lớp trưởng à, so đo với bọn họ cũng không được gì."
"Trần Miên định làm chân sai vặt cho Trần Nhân mãi à?"
Triệu Lị Lị giật mình, có chút khó xử: “Cái này sao mình biết được."
"Bọn họ chẳng phải dạng tốt lành gì."
"Cả cái trung học Tuy Bắc này, ai cũng biết bọn họ không phải kiểu người tốt đẹp gì."
Triệu Lị Lị chợt thấy buồn cười, cô ta cảm thấy con người Trần Kha khá thú vị, rõ ràng biết nhưng lại vờ như không biết, ai cũng biết Trần Miên dính líu đến đám người này đều là vì tiền, nhưng Trần Kha luôn tránh né điều này, , dường như anh ta còn quan tâm đến cuộc sống khó khăn của Trần Miên hơn cả bản thân cô.
"Nhưng có thể làm gì được chứ, nhà bọn họ có tiền."
Nghe thấy vậy Trần Kha liền cắn chặt răng, bước được một bước chợt dừng lại, đôi giày vải dưới chân đã tuột gót, gió lạnh thổi vào lòng bàn chân.
Đèn cảm ứng âm thanh không hoạt động.
Cầu thang tối om, chỉ có ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại trong tay Trần Miên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa thu ô vào thì nhìn thấy Thẩm Vực đang ngồi trên bậc thềm.
Anh dang rộng hai chân ngồi ở đó, không quan tâm dưới đất bẩn như nào, bàn tay đặt trên đầu gối, điện thoại trong tay bỗng sáng lên, tin nhắn wechat lần lượt gửi đến, tùy tiện bấm vào một tin nhắn, liền nghe thấy tiếng âm nhạc ồn ào vọng đến.
Có người cầm micro hét lớn: “A Vực, cậu ở đâu thế, đến đây chơi đi?"
Trần Nhân cũng cười rồi hét lên: “Thẩm Vực, sao cậu chỉ chi tiền mà không đến thế?"
Rất ồn, cũng rất náo nhiệt.
Dường như là một thế giới hoàn tác so với khu tập thể này.
Trần Miên nhìn anh, khoảng cách giữa hai người không xa cũng chẳng gần.
Bước ba bốn bước lên bậc thang, cái bóng đèn không ai sửa chập chờn loé sáng, xa xa có tiếng mèo hoang kêu gào hoà lẫn trong màn mưa rả rích.
Mùi cỏ khi bị ướt nước mưa theo gió thổi đến. Trong số ít những tưởng tượng đẹp đẽ của Trần Miên về cuộc sống, khoảnh khắc này là khung cảnh đẹp nhất. Dù cho sau lưng Thẩm Vực là ngôi nhà mà từ lâu cô đã quen gọi là cái lồng, , dù cho tòa nhà tối tăm và đổ nát này cũng giam giữ tất cả sức sống mà cô nên có ở cái tuổi thiếu niên này.
Nhưng khi cô nhìn Thẩm Vực, trong đôi mắt đen láy ấy dường như có một địa ngục bất tận, lại như đang ẩn chứa nấc thang lên thiên đường mà cô hằng ao ước.
Lâm Lâm nói, ở Trung học Tuy Bắc rất ít người không thích Thẩm Vực.
Anh là sự tồn tại tuyệt đẹp nhất trong giấc mộng thanh xuân của biết bao cô gái.
Tiếc là Trần Miên trước giờ không thích mơ mộng.
Cô thu lại ánh mắt, lúc đi ngang qua người anh, cổ tay liền bị nắm lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó cô nghe thấy Thẩm Vực nói
"Trần Miên, nhận tiền của tôi thì chỉ được nhìn tôi thôi."
Chữ "nhìn" này dường như đã xâu chuỗi lại tất cả những ký ức từ thời thơ ấu đến bây giờ của Trần Miên.
Khi đó mẹ cô vẫn chưa đi, cũng luôn thích nói với cô, Trần Miên phải lịch sự, khi nói chuyện với người khác phải nhìn vào mắt của người khác.
Sau này, người mẹ hy vọng cô phải lịch sự quả thật đã không chịu được sự bất lịch sự của Trần Tống, ngay cả hành lý cũng không mang theo, dùng tiền để đổi lấy đơn ly hôn với Trần Tống rồi bỏ đi luôn.
Sau đó, Trần Tống cũng thích nói từ "nhìn" với cô, ông ta nói không thể cắt đứt thứ quan hệ huyết thống này, mày sinh ra là để hiếu thảo với ông đây, đừng có nhìn chỗ này chỗ kia nữa, nhìn vào bố mày này, sau đó nói cho tao biết, rốt cuộc tiền ở chỗ chết tiệt nào.
Sau đó nữa, cô chạy việc vặt cho Trần Nhân, cô chủ ngồi ở trên bậc thang, đung đưa hai chân cười với cô, đỉnh đầu lóe lên ánh nắng chói mắt, cô ta nói, Trần Miên cậu đang nhìn đi đâu vậy?
Giống như một vòng tuần hoàn đến rồi đi, vô số người yêu cầu cô nhìn vào bọn họ.
Chỉ có Thẩm Vực ngang ngược, anh nói, cậu chỉ có thể nhìn vào tôi.
Ai cũng muốn là duy nhất, có lẽ người khác thì còn có chút liên quan đến tình cảm trai gái, nhưng Trần Miên biết, với Thẩm Vực càng giống chiếm hữu muốn gây chuyện hơn, anh cảnh cáo với cô, giữa hai người đã được vẽ một đường ranh giới, hễ muốn vượt qua đường ranh giới này, đều sẽ bị trừng phạt theo quy tắc.
Nếu như, Thẩm Vực sẵn lòng kiên nhẫn hơn một chút, sẵn lòng đối xử lấy lệ với cô giống tình yêu hơn một chút.
Có lẽ anh sẽ nói, Trần Miên đừng nhìn vào người khác, tôi sẽ không vui.
Nhưng Thẩm Vực không hề làm như vậy.
Hành lang này Trần Miên đã đi từ nhỏ đến lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro