Hòn Đảo Ngủ Say

Chương 16

Bạch Nhật Phi Nha

2024-11-20 05:32:28

 

Trần Miên không ngốc.

 

Con gái xinh đẹp nhận được đủ sự quan tâm nhưng đồng thời cũng gặp phải rất nhiều ác ý.

 

Cũng như là, luôn có những ánh mắt tanh tưởi như vậy nhìn chằm chằm vào họ, nhìn trộm chỗ riêng tư, dùng những suy nghĩ dơ bẩn để suy tính.

 

Xinh đẹp lại nghèo khổ khiến cho dấu phẩy thập phân trên giá cả tiến tới vô tận, , Trần Miên gặp không ít hơn một chàng trai tự nhận là có tiền vung tiền giấy hỏi cô, ngủ một đêm bao nhiêu tiền.

 

Cô và Thẩm Vực đều hiểu rõ, Trần Nhân chỉ là một vỏ bọc.

 

Năm trăm một ngàn, không phải lý do để Trần Miên ở lại bên cạnh Trần Nhân.

 

Trần Nhân là một lớp voan mỏng bao trùm trên tờ tiền giấy của Thẩm vực.

 

Trần Miên không có tiền.

 

Cho nên mọi người ở trường trung học Tuy Bắc đều biết, Trần Miên đang chạy việc vặt cho Trần Nhân để kiếm tiền.

 

Cô nắm chặt lấy cổ tay áo của Thẩm Vực, cảm nhận được mạch đập đập trên cổ tay Thẩm Vực ngay trên đầu ngón tay của cô.

"Thẩm Vực, cậu có thể trả bao nhiêu tiền mới khiến tôi cảm thấy đáng giá?"

 

Vào lúc này xe đỗ ở cửa KTV "Bất Khai”.

 

Du Hoài đang gọi điện thoại ở cửa liếc mắt nhìn thấy xe nhà Thẩm Vực, điếu thuốc trong tay khẽ run lên, đầu mẩu thuốc lá rơi xuống dưới.

 

Cánh cửa của cửa hàng tiện lợi phía sau được mở ra, Trần Nhân không vừa lòng mà phàn nàn: "Sao mà ngay cả một hộp sữa chua tôi muốn uống cũng không tìm thấy vậy trời?"

 

Nói xong mà không nghe thấy tiếng đáp lại của Du Hoài, lại có chút tức giận mà đá giày Du Hoài một cái: "Cậu nhìn cái gì vậy?"

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này Du Hoài lại cảm thấy có lẽ Trần Nhân này là một kẻ ngốc, tay anh ta chỉ vào xe nhà Thẩm Vực, tài xế ngồi ở ghế lái kéo cửa xe ra rồi đi xuống, đóng cửa xe lại, nhưng người ở ghế sau lại không ra ngoài, thân xe giống như ảo giác mà có chút rung lắc.

 

"Nhìn anh Thẩm của cậu chơi xe chấn."

 

Làn sóng dục vọng nhấn chìm.

 

Trần Miên tựa lên trên vai của Thẩm Vực, những tờ tiền giấy màu đỏ rơi lả tả trên ghế dựa.

 

Cô híp mắt, khi ngón tay của Thẩm Vực véo thắt lưng cô thì khẽ đếm: "Một trăm, hai trăm, ba trăm..."

 

Thẩm Vực rút tay ra khỏi cơ thể cô, cởi đai lưng quần rồi lập tức nở nụ cười, anh dùng bàn tay dính đầy mùi cơ thể của Trần Miên để nâng cằm cô lên, đối diện với đôi mắt mờ sương kia của cô.

 

"Đã đếm kỹ chưa Trần Miên, chút tiền này đủ để tôi chơi súng thật đạn thật một phát không?"

 

Con số năm trăm lập tức bị hành động như vậy phân tán.

 

Hai chân Trần Miên vòng qua thắt lưng của Thẩm Vực, quần lót bị lột đến mắt cá chân rồi móc lại trên đó, tần suất rung động trong lồng ngực của chàng trai như đánh trống, tay cô dừng ở chỗ ấy, cảm nhận được sức sống tràn trề, như là nghe thấy tiếng sấm sét vang vọng qua song cửa sổ vào mỗi đêm.

 

Giây phút này, cô còn có thể tính toán với Thẩm Vực: "Chưa đủ, thêm chút nữa."

 

"Đếm kỹ rồi sao vẫn không đủ, cậu tham lam muốn gạt tiền tôi như vậy sao?"

 

"Vậy cậu buông ra, chờ tôi đếm xong rồi nói sau."

 

"Cậu hỏi thử xem nó có thể chờ hay không?" Thẩm Vực túm tay của Trần Miên, sờ vào thứ cương cứng của mình.

 

Anh vẫn chưa cởi quần, chỗ riêng tư của hai người dán vào nhau, khi Trần Miên bị túm tay kéo xuống dưới, không thể tránh né mà đụng vào chính mình.

 

Mặt của cô đỏ bừng, nhưng giọng điệu lại bình thản mà trần thuật: "Xem ra không thể, nhưng việc này cũng đâu có liên quan gì đến tôi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Cô nhìn vào mắt của anh, nâng đùi lên, dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn: "Là cậu không chịu đựng được chứ không phải là tôi."

 

Cô vừa dứt lời Thẩm Vực lập tức cười một chút.

 

Anh túm tay của Trần Miên, để cô sờ miệng huyệt ẩm ướt của mình.

 

"Đã có ai từng dạy cậu rằng khi giả bộ thì ít nhất trên dưới phải nhất quán hay chưa?"

 

Trần Miên không nói nữa, giống như thật sự đã hiểu được lời dạy dỗ của Thẩm Vực vậy.

 

Ngoài cửa sổ xe người đến người đi, Thẩm Vực xấu xa mà huých vào cẳng chân, khiến Trần Miên nhào vào trong lòng anh.

 

Tay chạm vào sống lưng của cô: "Vẫn chưa đủ khôn ngoan, cậu phải nói, làm cậu ở trên phố xá sầm uất người đến người đi sẽ thêm bao nhiêu tiền."

 

Trần Miên biết lắng nghe mà học theo: "Thẩm Vực, làm tôi ở trên phố xá sầm uất người đến người đi sẽ thêm bao nhiêu tiền?"

 

Thẩm Vực lập tức cười ghé lại gần, như là khen thưởng cho sự thông minh của cô mà hôn lên vành tai của cô: "Thông minh hơn chút là phải hỏi, bao nhiêu tiền có thể đổi một cái hôn."

 

"..."

 

Trần Miên ngước mắt lên, kéo dài khoảng cách với Thẩm Vực.

 

Bên dưới, nơi cơ thể hai người tiếp xúc lẫn nhau đã tràn đầy ham muốn mà sẵn sàng hành động.

 

Mà hai mắt giao nhau lại vô cùng lạnh nhạt.

 

"Thẩm Vực, tiền trên người cậu, chỉ đủ để làm tình với tôi, không đủ để hôn môi với tôi."

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hòn Đảo Ngủ Say

Số ký tự: 0