Chương 18
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Lúc này mới hơn sáu giờ chiều, tiết học cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc, dòng học sinh nối liền không dứt đổ xô tới căn tin ở dưới lầu, từ tầng cao nhất nhìn xuống, tất cả đều là học sinh mặc đồng phục đang đi lại.
Trên sân thượng chỉ có hai người là cô cùng với Trần Nhân.
Trần Nhân tựa vào trên hàng rào lưới thép, áo khoác đồng phục học sinh quấn quanh bên hông dán vào lưới thép đã rỉ, cô ta hỏi Trần Miên: "Cậu ở bên Thẩm Vực bao lâu rồi?"
Trần Miên sững sờ, cũng đoán được Trần Nhân đã phát hiện ra rồi.
Lần chiếu phim đó ở Ban Tự Nhiên hễ là người có đầu óc thì đều có thể nhìn ra giữa Trần Miên và Thẩm Vực có vấn đề. Nam nữ có vẻ ngoài thanh tú chỉ cần hơi đến gần một chút thôi thì thể nào cũng sẽ có tin đồn quấn thân, huống chi hoàn cảnh tối lửa tắt đèn lại ở riêng với nhau ở nơi không ai biết lâu như vậy.
"Hai năm."
Giọng nói của Trần Miên vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, cũng giống như con người của cô vậy, luôn khiêm tốn trong mọi việc, cho dù cô có khuôn mặt xinh đẹp, thế nhưng cách hành xử của cô không khác gì một người vô hình.
Cho nên hai năm nay không ai nhận ra mối quan hệ giữa cô và Thẩm Vực.
Trần Nhân nghe vậy thì chậc một tiếng, thật ra cũng không có gì bất ngờ, bàn tay gõ lên lan can một cái, hất cằm về phía vị trí bàn bóng bàn dưới tòa nhà Mỹ Thuật cách đó không xa, ra hiệu cho Trần Miên nhìn qua.
Lúc này dưới lầu dạy học đã không có người, cho nên thiếu niên đứng đó đặc biệt nổi bật.
Đồng phục học sinh trên người anh luôn ngay ngắn, sẽ không giống như bạn bè bên cạnh vì tỏ ra đẹp trai mà kéo khóa kéo đồng phục học sinh xuống trong trời lạnh, chỉ vì để lộ ra áo ngắn tay bên trong. Áo sơ mi đồng phục học sinh màu trắng, cổ áo màu xanh lam vĩnh sẽ luôn là màu nền bên trong áo khoác của anh.
Trong cuộc sống trường học nhàm chán, Thẩm Vực là màu sắc thứ ba ngoài trắng và đen.
Trần Nhân bị anh hấp dẫn là đương nhiên, càng nguy hiểm thì càng mê người, càng không chiếm được lại càng muốn có, nhất là đối với loại đại tiểu thư muốn thứ gì là có người đưa tận tay cho cô ta như Trần Nhân. Cô ta muốn Thẩm Vực ngoại trừ thích ra, còn có một lý do lớn hơn đó là Thẩm Vực đủ chói mắt.
Bản thân ngôi sao không có gì đặc biệt, điều khiến nó có ý nghĩa đặc biệt đó là không ai có thể có được.
Bên cạnh anh là một cô gái, tóc dài xõa vai, nhìn từ xa đã lộ ra khí chất văn nhã.
Trần Nhân nói với Trần Miên: "Kiều Chi Vãn của Ban Mỹ Thuật, đẹp không?"
Trần Miên nhìn cô gái ôm bảng vẽ đi theo bên người Thẩm Vực, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra sự vui vẻ, mái tóc dài bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên.
Cô không trả lời câu hỏi của Trần Nhân, mà là không chút do dự nói với cô ta: "Trần Nhân, tôi không thích Thẩm Vực."
Trần Nhân lập tức nở nụ cười: “Cho nên tôi mới cảm thấy cậu rất thú vị đó. Những cô gái bên cạnh Thẩm Vực đổi tới đổi lui, trông thì đều mập mờ, nhưng thật ra bọn họ cũng không khác gì tôi. Mặc dù mượn vỏ bọc là bạn gái tin đồn, nhưng thật ra ngay cả việc là bạn bè cũng gượng ép. Nhưng cậu lại có thể duy trì quan hệ với anh ấy hai năm."
Cô ta lấy điếu thuốc từ trong túi ra, tìm bật lửa châm lên.
Khói bạc hà từ miệng phun ra khiến Trần Miên nghĩ đến mùi trên người Thẩm Vực.
Hóa ra không phải thuốc khử mùi, mà là thuốc lá vị bạc hà.
"Lúc Du Hoài hỏi tôi cảm thấy cậu như thế nào, tôi còn cảm thấy kỳ lạ. Có thể thế nào chứ? Tiền tiêu vặt một tuần của tôi có thể trả được tiền ăn một tháng của cậu. Nói thật, nếu không phải chúng ta học chung trường, có lẽ tôi, Du Hoài và Thẩm Vực, cả đời này cũng sẽ không bao giờ xuất hiện cùng với cậu."
"Cho nên tôi tìm cậu chỉ như một người bạn, tốt bụng khuyên cậu một câu."
"Cuộc sống không phải câu chuyện cổ tích, nếu không có ai tặng giày thủy tinh cho cô bé Lọ Lem, thì trong bữa tiệc Hoàng tử sẽ chỉ mời Công chúa, sẽ không có xe ngựa bí ngô và cô bé Lọ Lem đưa cậu bước vào thế giới của chúng tôi."
"Trần Miên, cậu nói đúng. Quả thật tôi không muốn nhằm vào cậu, bởi vì cậu không hề uy hiếp gì với tôi."
Sau khi Trần Miên rời đi.
Du Hoài ngồi trong chỗ tối nghịch điện thoại mới bước ra.
Trần Nhân không nhìn anh ta, chỉ nói: "Du Hoài, chúng ta đánh cược một ván đi."
Du Hoài kéo khóa kéo lên, cổ áo đồng phục học sinh dựng đứng lên dán vào miệng vết thương dưới cằm, gió thổi hồi lâu khiến giọng anh ta có chút khô khốc: "Nói xem."
"Cứ cược đi!"
Trần Nhân vừa rồi cầm kịch bản nữ phụ ác độc uy hiếp người ta nở nụ cười, nghiêng người mượn cơ thể Du Hoài chắn gió, giọng nói lộ ra vẻ giảo hoạt.
"Thẩm Vực, phải thuộc về tôi."
Trên sân thượng chỉ có hai người là cô cùng với Trần Nhân.
Trần Nhân tựa vào trên hàng rào lưới thép, áo khoác đồng phục học sinh quấn quanh bên hông dán vào lưới thép đã rỉ, cô ta hỏi Trần Miên: "Cậu ở bên Thẩm Vực bao lâu rồi?"
Trần Miên sững sờ, cũng đoán được Trần Nhân đã phát hiện ra rồi.
Lần chiếu phim đó ở Ban Tự Nhiên hễ là người có đầu óc thì đều có thể nhìn ra giữa Trần Miên và Thẩm Vực có vấn đề. Nam nữ có vẻ ngoài thanh tú chỉ cần hơi đến gần một chút thôi thì thể nào cũng sẽ có tin đồn quấn thân, huống chi hoàn cảnh tối lửa tắt đèn lại ở riêng với nhau ở nơi không ai biết lâu như vậy.
"Hai năm."
Giọng nói của Trần Miên vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, cũng giống như con người của cô vậy, luôn khiêm tốn trong mọi việc, cho dù cô có khuôn mặt xinh đẹp, thế nhưng cách hành xử của cô không khác gì một người vô hình.
Cho nên hai năm nay không ai nhận ra mối quan hệ giữa cô và Thẩm Vực.
Trần Nhân nghe vậy thì chậc một tiếng, thật ra cũng không có gì bất ngờ, bàn tay gõ lên lan can một cái, hất cằm về phía vị trí bàn bóng bàn dưới tòa nhà Mỹ Thuật cách đó không xa, ra hiệu cho Trần Miên nhìn qua.
Lúc này dưới lầu dạy học đã không có người, cho nên thiếu niên đứng đó đặc biệt nổi bật.
Đồng phục học sinh trên người anh luôn ngay ngắn, sẽ không giống như bạn bè bên cạnh vì tỏ ra đẹp trai mà kéo khóa kéo đồng phục học sinh xuống trong trời lạnh, chỉ vì để lộ ra áo ngắn tay bên trong. Áo sơ mi đồng phục học sinh màu trắng, cổ áo màu xanh lam vĩnh sẽ luôn là màu nền bên trong áo khoác của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong cuộc sống trường học nhàm chán, Thẩm Vực là màu sắc thứ ba ngoài trắng và đen.
Trần Nhân bị anh hấp dẫn là đương nhiên, càng nguy hiểm thì càng mê người, càng không chiếm được lại càng muốn có, nhất là đối với loại đại tiểu thư muốn thứ gì là có người đưa tận tay cho cô ta như Trần Nhân. Cô ta muốn Thẩm Vực ngoại trừ thích ra, còn có một lý do lớn hơn đó là Thẩm Vực đủ chói mắt.
Bản thân ngôi sao không có gì đặc biệt, điều khiến nó có ý nghĩa đặc biệt đó là không ai có thể có được.
Bên cạnh anh là một cô gái, tóc dài xõa vai, nhìn từ xa đã lộ ra khí chất văn nhã.
Trần Nhân nói với Trần Miên: "Kiều Chi Vãn của Ban Mỹ Thuật, đẹp không?"
Trần Miên nhìn cô gái ôm bảng vẽ đi theo bên người Thẩm Vực, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra sự vui vẻ, mái tóc dài bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên.
Cô không trả lời câu hỏi của Trần Nhân, mà là không chút do dự nói với cô ta: "Trần Nhân, tôi không thích Thẩm Vực."
Trần Nhân lập tức nở nụ cười: “Cho nên tôi mới cảm thấy cậu rất thú vị đó. Những cô gái bên cạnh Thẩm Vực đổi tới đổi lui, trông thì đều mập mờ, nhưng thật ra bọn họ cũng không khác gì tôi. Mặc dù mượn vỏ bọc là bạn gái tin đồn, nhưng thật ra ngay cả việc là bạn bè cũng gượng ép. Nhưng cậu lại có thể duy trì quan hệ với anh ấy hai năm."
Cô ta lấy điếu thuốc từ trong túi ra, tìm bật lửa châm lên.
Khói bạc hà từ miệng phun ra khiến Trần Miên nghĩ đến mùi trên người Thẩm Vực.
Hóa ra không phải thuốc khử mùi, mà là thuốc lá vị bạc hà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lúc Du Hoài hỏi tôi cảm thấy cậu như thế nào, tôi còn cảm thấy kỳ lạ. Có thể thế nào chứ? Tiền tiêu vặt một tuần của tôi có thể trả được tiền ăn một tháng của cậu. Nói thật, nếu không phải chúng ta học chung trường, có lẽ tôi, Du Hoài và Thẩm Vực, cả đời này cũng sẽ không bao giờ xuất hiện cùng với cậu."
"Cho nên tôi tìm cậu chỉ như một người bạn, tốt bụng khuyên cậu một câu."
"Cuộc sống không phải câu chuyện cổ tích, nếu không có ai tặng giày thủy tinh cho cô bé Lọ Lem, thì trong bữa tiệc Hoàng tử sẽ chỉ mời Công chúa, sẽ không có xe ngựa bí ngô và cô bé Lọ Lem đưa cậu bước vào thế giới của chúng tôi."
"Trần Miên, cậu nói đúng. Quả thật tôi không muốn nhằm vào cậu, bởi vì cậu không hề uy hiếp gì với tôi."
Sau khi Trần Miên rời đi.
Du Hoài ngồi trong chỗ tối nghịch điện thoại mới bước ra.
Trần Nhân không nhìn anh ta, chỉ nói: "Du Hoài, chúng ta đánh cược một ván đi."
Du Hoài kéo khóa kéo lên, cổ áo đồng phục học sinh dựng đứng lên dán vào miệng vết thương dưới cằm, gió thổi hồi lâu khiến giọng anh ta có chút khô khốc: "Nói xem."
"Cứ cược đi!"
Trần Nhân vừa rồi cầm kịch bản nữ phụ ác độc uy hiếp người ta nở nụ cười, nghiêng người mượn cơ thể Du Hoài chắn gió, giọng nói lộ ra vẻ giảo hoạt.
"Thẩm Vực, phải thuộc về tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro