Chương 22
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Khi cô đến văn phòng, nhân vật nữ chính Ban Mỹ Thuật mà Triệu Lị Lị nhắc tới cả một buổi sáng cũng ở đó.
Trên áo khoác đồng phục của cô ra có chút thuốc màu, đang cúi đầu nghe giáo viên nói, cổ thon dài trắng nõn như thiên nga.
Trần Miên đứng ở hàng cuối cùng, sau khi báo đề mục với giáo viên thì cầm tư liệu, còn chưa đi ra văn phòng đã bị khối trưởng đột nhiên đi vào chặn lại.
Khối trưởng đã từng nói chuyện với Trần Miên ở cửa ra vào Ban Tự Nhiên vừa gặp đã nhận ra cô.
Anh ta cầm máy quét kim loại trên tay.
Giáo viên ngữ văn cười nói: “Đây là bạn học chuẩn bị tham gia cuộc thi viết văn.”
Khối trưởng gật đầu, nhận lấy danh sách nhìn rồi đọc tên Trần Miên lên.
Trần Miên dừng bước, Kiều Chi Vãn đứng đầu hàng cũng bỗng nhiên dừng lại.
Bạn của Kiều Chi Vãn ở bên cạnh kéo tay của cô ta: “Đi thôi, trở về học tiết tự học buổi sáng thôi.”
“Ừ.” Kiều Chi Vãn thu tầm mắt lại, đi ra phòng học.
“Trần Miên.” Khối trưởng xòe tay ra trước mặt cô, trước ánh mắt có chút ngạc nhiên của giáo viên ngữ văn, anh ra nói với cô: “Giao điện thoại ra đây.”
*
“Trời trời trời ơi, Hắc Miêu lại tới tra điện thoại di động nữa rồi.”
“Chuyện gì xảy ra? Không phải mấy ngày trước vừa điều tra rồi sao?”
“Nghe nói là lục soát được điện thoại trên người của một nữ sinh Ban Xã Hội, bây giờ đang điều tra cả khối, nhìn có vẻ rất căng.”
“Ban Xã Hội? Đầu sắt à, mang điện thoại làm sao lại bị bắt được ?”
“Ma mới biết, nói mấy câu vô dụng làm gì, bây giờ phải giấu điện thoại vào đâu đây!”
Khi tin tức truyền tới Ban Tự Nhiên.
Đúng lúc Du Hoài đi ra từ ban âm nhạc đi tìm Thẩm Vực.
Anh ta ngồi xuống cạnh Thẩm Vực, nói với anh:
“Nghe tin gì chưa, Trần Miên Ban Xã Hội bị thu điện thoại, hình như là ghi phạt, giờ đang đứng ở văn phòng.”
Thẩm Vực không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Hoài lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Tôi có cố ý dò xét cậu đâu, chỉ cảm thấy thú vị thôi. Cậu có biết ai báo cáo cho Hắc Miêu biết không?”
Thẩm Vực lạnh nhạt tựa lưng vào ghế ngồi, giương mắt nhìn anh ta.
Có người anh em bàn trên đang vội vã tìm chỗ giấu điện thoại nhưng nghe vậy vẫn không quên hỏi: “Là ai vậy anh Hoài? Tên khốn nào dám khoe mang điện thoại, thật là trời tru đất diệt, tên khốn nào dám làm ra chuyện này chứ?”
Du Hoài bật cười: “Mọi người đều biết tên khốn này đấy. Hồi trước đã từng đánh một trận bóng rổ với cậu ta còn gì?”
“Đm, Trần Kha á?”
“Ừ, là cậu ta đó.”
*
Quy tắc của động vật là cá lớn nuốt cá bé, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.
Trần Kha cầm bút viết tên của mình trên đơn xin tham gia thi viết văn.
Hết nét này đến nét khác, tai trong, gỗ trong.
Anh ta cúi đầu xuống, trông thấy đôi giày vải trắng bệch của mình.
Trong phòng học có người cảm thán: “Không thể nào? Trần Miên mang điện thoại? Cô ta là học sinh nghèo khó mà?”
“Trần Nhân cho cô ta chứ sao nữa. Tớ nhìn thấy có mấy lần Trần Nhân cầm điện thoại đến tìm cô ta.”
“Thật sự ghi phạt hả? Không đến mức đó mà, đám Thẩm Vực ai mà chả mang điện thoại?”
“Cậu cũng nói là đám Thẩm Vực mà, sao Trần Miên có thể giống bọn họ được?”
“Ai tố cáo vậy, bỉ ổi quá đấy!”
Trần Kha liếc mắt, gạch tên Trần Miên ra khỏi danh sách dự thi viết văn.
Trần Miên nói bọn họ không phải là người của một thế giới.
Vậy thì không phải đi.
*
Trong văn phòng, giáo viên bị kêu đi tiến hành kiểm tra bất ngờ điện thoại di động rồi.
Trần Miên đứng đó một mình và nhìn thấy một con chim bay lượn ngoài cửa sổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đi đến bên cửa sổ, ánh mắt hướng xuống, trông thấy Thẩm Vực đứng ở bên cây.
Anh kẹp một điếu thuốc giữa ngón tay, hình như có cảm giác gì đó nên ngẩng đầu lên, tầm mắt của cô và anh chạm vào nhau.
Thời gian như ngừng trôi.
Trần Miên im lặng nhìn anh, , nhìn ngọn lửa đỏ tươi trên điếu thuốc giữa môi anh bốc lên như ngọn lửa cuồng nộ như muốn nuốt chửng ánh nắng.
Cách đó không xa có một cô gái hô tên Thẩm Vực.
Thẩm Vực lạnh nhạt thu tầm mắt lại, chuẩn bị rời đi.
“Thẩm Vực.”
Lại nghe thấy tiếng của Trần Miên.
Rõ ràng khuôn mặt nhìn rất đáng thương nhưng tính khí lại cứng rắn như xương cốt.
Lúc gọi tên anh cũng lạnh nhạt.
Cách đó không xa, Kiều Chi Vãn ôm bảng vẽ, nhìn Thẩm Vực đứng ở chỗ đó không nhúc nhích.
Cô ta ngẩng đầu, trông thấy Trần Miên đứng bên cửa sổ.
Bỗng nhiên nhớ lại đã từng nghe thấy tên Trần Miên ở đâu.
Là cái tên được đặt ở vị trí cao nhất trong điện thoại di động của Thẩm Vực.
Trần Miên lại không nhìn về phía cô ta, cô chỉ nhìn Thẩm Vực, sau đó nói với anh.
“Cậu có lấy ra nổi một vạn không?”
Trong cái đêm ở KTV, Thẩm Vực hỏi cô bao nhiêu tiền có thể đổi một nụ hôn.
Trước đây Thẩm Vực vì cảnh cáo cô nên đuổi Trần Tống ra khỏi quán mạt chược, , cho Tống Ngải ăn đòn thay cho cô, dùng cách này nói cho cô biết người để cô có sức lực hô hấp là anh, biết ý thì đừng từ chối.
Dù sao, làm tình cũng đã làm rồi, chỉ là một nụ hôn thôi mà.
Lúc đó Trần Miên vô cùng ngang bướng, còn bây giờ dưới mắt cô là vệt xanh rõ ràng.
Cách bóng cây đung đưa và tiếng đọc sách.
Cô đứng trong tương lai có thể mang cô thoát đi, cho Thẩm Vực một câu trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro