Chương 27
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Lông mi lướt qua lòng bàn tay khiến anh ngứa ngáy.
Đến cả việc hôn môi mà Thẩm Vực cũng làm nó mang đầy sắc tình.
Môi Trần Miên rất mềm, cứ như thạch, bị anh ngậm giữa môi, thỉnh thoảng lại cắn môi dưới của cô, nhìn thấy cô hơi run lên anh lại không nhịn được mà mỉm cười, hơi thở phả tới, rất nóng, như một nắm than đang cháy bị người ta ném lên trên không trung, dùng trái tim làm nhiên liệu, cháy phừng phừng đốt cháy cả trái tim.
Khi Thẩm Vực đưa đầu lưỡi vào, Trần Miên không khỏi lùi về phía sau, cánh tay cô lại bị người kia siết lại không cho phép trốn đi.
Mùi vị bạc hà tích tụ từng lớp.
Những giọt nước trên tóc nhỏ tí tách xuống gương mặt Trần Miên, rồi lại trượt xuống, có vài giọt thì tụ lại giữa đôi môi họ, bị Thẩm Vực liếm rồi đưa vào trong miệng Trần Miên.
Hơi thở nam tính nồng nặc bóp nghẹt hơi thở trong lồng ngực Trần Miên, dường như cái giá cho nụ hôn dài này là cả sinh mệnh.
Hơi thở của Thẩm Vực cướp đi tự do hô hấp của cô.
Cơ thể của cô đã không còn thuộc về cô nữa, khoang miệng cô đã trở thành một thành phố bị tấn công thành công.
Sẽ chết mất thôi.
Trần Miên nức nở muốn chạy trốn, Thẩm Vực lại buông bàn tay đang siết cổ tay cô ra.
Anh cười thả cô ra, khoảnh khắc đôi mắt thấy lại ánh mặt trời lại bị đôi môi ấm áp hôn lên.
Hơi thở ấm nóng của Thẩm Vực chạm vào mí mắt mỏng manh của cô, như thể nhịp đập trái tim của anh đang nói chuyện với cô.
Nói xem, Trần Miên, rốt cuộc là ai nhàm chán đây.
Cửa sổ đang mở ra.
Gió lạnh ùa vào.
Hơi nóng trên mặt Trần Miên vừa mới tản đi, nhưng đồ lót của cô vẫn lỏng lẻo như lúc nãy, hai sợi dây mảnh treo trên bộ đồng phục học sinh.
Cô tựa người bên cửa sổ thở hổn hển bổ sung không khí.
Thẩm Vực lấy khăn tắm trên đầu xuống, tiện tay ném lên trên bàn, khăn ướt phủ lên trên bức tranh vẽ, nhưng không có ai để ý tới.
Anh lấy một vạn tệ trong ví ra rồi nhét vào trong cặp sách của Trần Miên, , kéo cái ghế bên chiếc bàn học ra, dang rộng hai chân rồi ngồi xuống, không hề che giấu dục vọng đang cương cứng của mình một tí nào.
Tiếng cửa mở vang lên ở dưới tầng.
Thím Trương vừa ngâm nga vừa đóng cửa lại cạch một tiếng.
Trần Miên đi tới, đưa tay che lại phần bên trên, sau đó từ tốn đi vòng qua.
Thẩm Vực ngước mắt lên nhìn cô.
Trần Miên ngồi xổm trước mặt anh, nắm lấy tay anh rồi hôn lên lòng bàn tay, người đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người ở trong trường giờ đây đã lộ bộ mặt thật, đã tìm thấy con chó hung hăng của mình, , rõ ràng là giọng điệu bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta nghe thấy sự uất ức trong đó.
"Thẩm Vực, tôi không thể tham gia cuộc thi viết văn được."
Không phải là không muốn, mà là không thể.
Thẩm Vực nhìn cô, trong mắt anh đầy sự vui vẻ.
Không biết tại sao mọi người xung quanh luôn nói rằng Trần Miên là một học sinh ngoan, không có xung đột với bất kỳ một ai, luôn mềm yếu, như một người không thể nào giận dữ được vậy, , nhưng trong mắt Thẩm Vực, rõ ràng Trần Miên cùng một loại người với anh.
Không mang cái mác người tốt, nhưng cũng không nhận cái danh lấy ơn báo oán.
Từ trước đến nay Thẩm Vực luôn là người có thù tất bảo, mà đương nhiên Trần Miên cũng vậy.
Cô nhìn anh, môi cô dán vào lòng bàn tay anh, cũng như cái cách cô bình tĩnh nói với anh trong đêm mưa hôm ấy rằng cô bị Trần Tống đánh vậy, cô nói với anh: “Do Trần Kha."
Toàn thân Thẩm Vực toát ra những cơn sóng tình cuộc trào, anh nhìn xuống, nhìn bàn tay Trần Niêm đang cầm lấy dục vọng của anh.
Giờ phúc này, anh cũng sa đọa, vẻ lạnh lùng kiềm chế giữa đôi lông mày dường như đã bị vứt đi cùng với bộ đồng phục học sinh mà anh cởi vậy.
Giọng nói của anh như đang cười: "Trần Miên, cậu coi tôi là chó của cậu hả? Không cần thì đá văng đi, lúc cần thì cũng chẳng nói một câu nhẹ nhàng nào, đây là thái độ xin giúp đỡ của cậu sao? Có phải là không có ai dạy cậu cách làm nũng không hả?"
Trần Miên nghe vậy thì cũng cất giọng ngây thơ hỏi anh: "Phải làm nũng kiểu gì?"
Trần Miên đứng dậy, mái tóc đuôi ngựa mới buộc đã tán loạn trong nụ hôn vừa nãy, sợi tóc xõa xuống thái dương, ánh mắt cô dịu dàng.
Cô nhìn anh nghiêm túc như một học sinh đang chăm chỉ xin chỉ bảo.
"Hay phải nói là, Thẩm Vực, giúp tôi được không?"
Giọng nói nhẹ nhàng, gương mặt trong sáng, ánh mắt trong veo.
Không có điểm nào là không nũng nịu.
Rõ ràng là cùng lắm cũng chỉ đến vậy thôi, chỉ một câu đơn giản như thế cũng khiến Thẩm Vực quên mất rằng người trước mắt anh đã từng nhắn tin Wechat bảo anh đi chết đi cách đây không lâu.
Thẩm Vực tựa lưng vào ghế, trên gương mặt tràn đầy sự vui vẻ thỏa mãn, hiếm khi anh dịu dàng thế này, như đang dỗ dành một đứa trẻ bị mất kẹo.
"Không phải chỉ là một cuộc thi viết văn thôi sao, nếu cậu muốn thì cứ đi đi."
Đến cả việc hôn môi mà Thẩm Vực cũng làm nó mang đầy sắc tình.
Môi Trần Miên rất mềm, cứ như thạch, bị anh ngậm giữa môi, thỉnh thoảng lại cắn môi dưới của cô, nhìn thấy cô hơi run lên anh lại không nhịn được mà mỉm cười, hơi thở phả tới, rất nóng, như một nắm than đang cháy bị người ta ném lên trên không trung, dùng trái tim làm nhiên liệu, cháy phừng phừng đốt cháy cả trái tim.
Khi Thẩm Vực đưa đầu lưỡi vào, Trần Miên không khỏi lùi về phía sau, cánh tay cô lại bị người kia siết lại không cho phép trốn đi.
Mùi vị bạc hà tích tụ từng lớp.
Những giọt nước trên tóc nhỏ tí tách xuống gương mặt Trần Miên, rồi lại trượt xuống, có vài giọt thì tụ lại giữa đôi môi họ, bị Thẩm Vực liếm rồi đưa vào trong miệng Trần Miên.
Hơi thở nam tính nồng nặc bóp nghẹt hơi thở trong lồng ngực Trần Miên, dường như cái giá cho nụ hôn dài này là cả sinh mệnh.
Hơi thở của Thẩm Vực cướp đi tự do hô hấp của cô.
Cơ thể của cô đã không còn thuộc về cô nữa, khoang miệng cô đã trở thành một thành phố bị tấn công thành công.
Sẽ chết mất thôi.
Trần Miên nức nở muốn chạy trốn, Thẩm Vực lại buông bàn tay đang siết cổ tay cô ra.
Anh cười thả cô ra, khoảnh khắc đôi mắt thấy lại ánh mặt trời lại bị đôi môi ấm áp hôn lên.
Hơi thở ấm nóng của Thẩm Vực chạm vào mí mắt mỏng manh của cô, như thể nhịp đập trái tim của anh đang nói chuyện với cô.
Nói xem, Trần Miên, rốt cuộc là ai nhàm chán đây.
Cửa sổ đang mở ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gió lạnh ùa vào.
Hơi nóng trên mặt Trần Miên vừa mới tản đi, nhưng đồ lót của cô vẫn lỏng lẻo như lúc nãy, hai sợi dây mảnh treo trên bộ đồng phục học sinh.
Cô tựa người bên cửa sổ thở hổn hển bổ sung không khí.
Thẩm Vực lấy khăn tắm trên đầu xuống, tiện tay ném lên trên bàn, khăn ướt phủ lên trên bức tranh vẽ, nhưng không có ai để ý tới.
Anh lấy một vạn tệ trong ví ra rồi nhét vào trong cặp sách của Trần Miên, , kéo cái ghế bên chiếc bàn học ra, dang rộng hai chân rồi ngồi xuống, không hề che giấu dục vọng đang cương cứng của mình một tí nào.
Tiếng cửa mở vang lên ở dưới tầng.
Thím Trương vừa ngâm nga vừa đóng cửa lại cạch một tiếng.
Trần Miên đi tới, đưa tay che lại phần bên trên, sau đó từ tốn đi vòng qua.
Thẩm Vực ngước mắt lên nhìn cô.
Trần Miên ngồi xổm trước mặt anh, nắm lấy tay anh rồi hôn lên lòng bàn tay, người đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người ở trong trường giờ đây đã lộ bộ mặt thật, đã tìm thấy con chó hung hăng của mình, , rõ ràng là giọng điệu bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta nghe thấy sự uất ức trong đó.
"Thẩm Vực, tôi không thể tham gia cuộc thi viết văn được."
Không phải là không muốn, mà là không thể.
Thẩm Vực nhìn cô, trong mắt anh đầy sự vui vẻ.
Không biết tại sao mọi người xung quanh luôn nói rằng Trần Miên là một học sinh ngoan, không có xung đột với bất kỳ một ai, luôn mềm yếu, như một người không thể nào giận dữ được vậy, , nhưng trong mắt Thẩm Vực, rõ ràng Trần Miên cùng một loại người với anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không mang cái mác người tốt, nhưng cũng không nhận cái danh lấy ơn báo oán.
Từ trước đến nay Thẩm Vực luôn là người có thù tất bảo, mà đương nhiên Trần Miên cũng vậy.
Cô nhìn anh, môi cô dán vào lòng bàn tay anh, cũng như cái cách cô bình tĩnh nói với anh trong đêm mưa hôm ấy rằng cô bị Trần Tống đánh vậy, cô nói với anh: “Do Trần Kha."
Toàn thân Thẩm Vực toát ra những cơn sóng tình cuộc trào, anh nhìn xuống, nhìn bàn tay Trần Niêm đang cầm lấy dục vọng của anh.
Giờ phúc này, anh cũng sa đọa, vẻ lạnh lùng kiềm chế giữa đôi lông mày dường như đã bị vứt đi cùng với bộ đồng phục học sinh mà anh cởi vậy.
Giọng nói của anh như đang cười: "Trần Miên, cậu coi tôi là chó của cậu hả? Không cần thì đá văng đi, lúc cần thì cũng chẳng nói một câu nhẹ nhàng nào, đây là thái độ xin giúp đỡ của cậu sao? Có phải là không có ai dạy cậu cách làm nũng không hả?"
Trần Miên nghe vậy thì cũng cất giọng ngây thơ hỏi anh: "Phải làm nũng kiểu gì?"
Trần Miên đứng dậy, mái tóc đuôi ngựa mới buộc đã tán loạn trong nụ hôn vừa nãy, sợi tóc xõa xuống thái dương, ánh mắt cô dịu dàng.
Cô nhìn anh nghiêm túc như một học sinh đang chăm chỉ xin chỉ bảo.
"Hay phải nói là, Thẩm Vực, giúp tôi được không?"
Giọng nói nhẹ nhàng, gương mặt trong sáng, ánh mắt trong veo.
Không có điểm nào là không nũng nịu.
Rõ ràng là cùng lắm cũng chỉ đến vậy thôi, chỉ một câu đơn giản như thế cũng khiến Thẩm Vực quên mất rằng người trước mắt anh đã từng nhắn tin Wechat bảo anh đi chết đi cách đây không lâu.
Thẩm Vực tựa lưng vào ghế, trên gương mặt tràn đầy sự vui vẻ thỏa mãn, hiếm khi anh dịu dàng thế này, như đang dỗ dành một đứa trẻ bị mất kẹo.
"Không phải chỉ là một cuộc thi viết văn thôi sao, nếu cậu muốn thì cứ đi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro